[12 chòm sao] Nhục Dục - 18+
Chương 26: Trâm bạc
Y đánh mắt đến phía Lâm Á Hân, nô tì thân cận được Xử Nữ yêu thương nhất, lại trông thấy nét mặt nàng ta có chút quen thuộc. Lần trước y chưa kịp hỏi, nay có cơ hội nên tiện lời: “Hình như ngươi không phải người ở Khang Vương Quốc?”
Lâm Á Hân thi lễ, đầu vẫn còn cúi, trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, nô tì sinh ra ở Cát Bình Quốc, cùng hiển tỷ lưu lạc đến Khang Vương Quốc.”
“Ừ, đúng thật là nét mặt của người Cát Bình, mắt rất sáng và đẹp!”
“Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi!”
Sư Tử nắm lấy tay Xử Nữ bảo: “Ngồi đi, ta đến có chút chuyện.”
“Hoàng thượng một thân một mình đến đây, cốt là có chuyện chi?”
“Vài hôm nữa ta cho nàng về Bắc Thành thăm nhà, sẵn tiện sẽ cùng nàng rời đi…” Y cười cười, vuốt tay nàng rồi nói tiếp: “Nhưng không được để cho bất cứ ai biết ta cùng rời đi.”
Nói rồi Sư Tử đưa mắt nhìn Lâm Á Hân: “Nàng ta cũng phải đi.”
Lâm Á Hân bên cạnh vẫn cúi đầu, nghe nhắc đến mình đầu liền gật nhẹ.
“Thần thiếp e rằng không hiểu ý Hoàng thượng…” Xử Nữ có chút khó hiểu, nàng đương là Quý Nhân, mới vào cung chưa lâu sao có thể về thăm nhà. Còn Hoàng thượng lại theo cùng nhưng không để ai biết?
“Nàng chỉ cần biết nhiêu đó là đủ!”
Trước khi Sư Tử rời đi, y có gọi Lâm Á Hân ra ngoài nói riêng điều gì đó. Xử Nữ không phải dạng nữ nhân nhiều chuyện thích lo việc bao đồng, nếu người đã không muốn cho nàng biết, có hỏi cũng vậy thôi. Nếu người muốn cho nàng biết, đến thời điểm thích hợp người sẽ nói ra.
Lâm Á Hân trở lại, nàng ta có chút trầm tĩnh, nhưng là vẫn không quên trao cho Xử Nữ nụ cười yêu kiều: “Tiểu thư, người có muốn đi dạo chút không?”
Xử Nữ cảm thấy có chút mệt: “Hôm nay có lẽ nên nghỉ ngơi sớm một chút!”
Á Hân gật đầu gọi A Loan, hai người cùng dọn dẹp thức ăn trên bàn, bước chân Á Hân đi đến ngưỡng cửa vẫn còn do dự gì đó, nhưng rồi nàng lắc đầu, tiếp tục đi khỏi phòng. Xử Nữ lơ đãng vờ như không thấy, dù bản thân tự biện bạch không nên hiếu kỳ, bất quá trong lòng vẫn có chút khó chịu.
…
Cuộc trò chuyện giữa Sư Tử và Lâm Á Hân.
Sư Tử bước đến bàn đá, tay gõ lên bàn ba cái: “Tại sao lại chịu làm nha hoàn?”
Lâm Á Hân giờ đây khác với lúc nãy, nàng đứng thẳng lưng, đầu không hề cúi, ánh mắt sáng như sao còn giảo hoạt lạ thường: “Ý Hoàng thượng là gì?”
Y xoay người đối diện với Lâm Á Hân, ánh mắt ráo hoảnh của đứa trẻ mười ba, nhưng nụ cười lại chứa đựng ẩn ý của nam tử già cõi từ tâm hồn: “Rõ ràng ngươi không phải người Cát Bình Quốc, khí chất trên người cũng không tệ. Vị hiển tỷ ấy là ai lại có trâm bạc?”
Nàng bật cười: “Quả không thể qua mắt được Hoàng thượng đây!”
“Trâm bạc của Đông xưởng chỉ có hai cây, một cây do Tam Vương Phi cất giữ, một cây bị thất lạc gần hai mươi năm trước không rõ tung tích. Chỉ có người của Đông xưởng mới biết nguồn gốc hai cây trâm ấy. Ngươi nghĩ sau khi ta thấy trâm cài sẽ không truy tìm lai lịch của nó ư? Xử Nhi không thể nào là người của Đông xưởng, và nàng ấy đã kể cho ta nghe ngươi chính là trao tặng. Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn ta chú ý đến Xử Nhi là có ý đồ gì?”
Lâm Á Hân đi đến trước mặt Sư Tử, Xử Nữ bảo Á Hân lớn hơn nàng dăm ba tuổi, nhưng khuôn mặt lại non nớt chẳng khác nào đứa trẻ. Á Hân gõ lên bàn ba cái: “Rõ ràng ngươi cũng đoán ra phần nào về ta, sao lại còn hỏi? Ta ở Tham Quyến bao nhiêu năm nay cũng vì muốn bảo vệ một người.”
“Ý ngươi là…?” Sư Tử nheo mắt, khó đoán được nụ cười của nàng: “Ta vẫn không hiểu, nữ nhi của Kim Gia Đông xưởng thất lạc lại muốn bảo vệ người của Tham Quyến không thân không thích cũng chẳng chút liên quan trong chuyện này?”
Khung cảnh giữa hai người dần chìm vào tĩnh lặng, chỉ có điều cuộc nói chuyện sẽ đi vào bế tắc và nỗi hoài nghi cứ mãi lớn dần chất chứa trong lòng Sư Tử. Thà rằng biết rõ ngọn ngành vẫn hơn, dẫu gì thì Á Hân cũng nên mở lời trước…
“Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa…” Lâm Á Hân đưa mắt nhìn vào trong phòng chính thất, nhìn thấy Xử Nữ buông đũa, vẻ mặt rõ ràng đang cáu bẩn nhưng lại giả vờ như không có gì: “Kim Gia Đông xưởng từng yêu một nữ nhân tha thiết, và thú nàng ta làm Kim phu nhân. Năm ấy Kim Vương và Kim Gia Đông xưởng là huynh đệ cùng huyết thống, lại chẳng hay xảy ra chuyện lớn trên triều chính, tranh giành quyền nắm giữ binh quyền. Kim Vương gia muốn lật đổ ngai vàng, tự phong mình làm Vương nhưng bị Kim Gia Đông xưởng đạp đổ hết tất cả kế hoạch. Do thế lực lớn, nên Thái Thượng Hoàng lúc còn sống đã không thể làm gì Kim Vương gia, vừa hay Kim phu nhân cùng lúc hạ sinh hai vị tiểu thư, lại muốn giấu kín về chuyện này nên chỉ công bố với thiên hạ việc Kim phu nhân sinh khó chỉ giữ lại được một tiểu thư. Vì muốn để cho một trong hai nữ nhi không chết yểu nên họ đã chia trâm cài, mỗi người một cây…”
“Rồi chia ly từ đó, Kim phu nhân tự lập kế hoạch viết hưu thư bỏ đi. Tam Vương Phi do Kim Gia Đông xưởng nuôi dưỡng, còn ngươi… do Kim phu nhân nuôi dưỡng…” Sư Tử hiểu phần nào sự việc, nhưng nó vẫn chưa liên quan lắm đến nhà Tham Quyến.
“Vừa đúng lại vừa sai…” Lâm Á Hân tiếp tục kể: “Trong lúc bị truy đuổi Kim phu nhân đã đột nhập vào Tham Quyến, thấy nữ hài tử ngủ say trên giường trúc nhỏ vừa hạ sinh chưa bao lâu, lại giống nữ nhi mình nên bà đã đau khổ đứt từng đoạn ruột mà tráo đổi. Vì phủ Tham Quyến không hề liên quan đến thế lực hai bên Kim Gia và Kim Vương, nên bà đành ngậm ngùi rời đi cùng ta… đến khi ta hiểu chuyện Kim phu nhân liền kể tất cả mọi thứ, bà ấy rất tốt, yêu thương ta, dạy dỗ ta, còn nuôi nấng ta nên người. Cho dù có bị tráo đổi thì sao? Ta cũng đã cảm nhận hết thảy tình yêu thương mẫu tử ngần ấy năm, di nguyện cuối cùng của bà chính là muốn ta bảo vệ Xử Nữ, nhận lại phụ mẫu.”
“Nhưng mà… ngươi đã không nhận?”
“Xử Nữ đáng thương hơn ta, dù nàng ấy có mọi thứ nhưng lại giống như con chim sẻ bị nhốt trong lồng vàng. Cả việc muốn gả cho ai cũng không được làm chủ, đối với cuộc sống của ta ít năm bên Kim phu nhân nhưng lại được sống trọn vẹn, tự do tự tại mỗi ngày.”
“Ngươi tặng trâm bạc cho Xử Nhi cốt là có ý đồ muốn ta chọn? Diệu kế này thật hay, không có một chút sơ hở nào.” Sư Tử bật cười, thì ra Xử Nữ chính là nữ nhi thứ hai của Kim Gia Đông xưởng, có lẽ do khuôn mặt Tam Vương Phi đã lâu biến dạng nên y cũng không hề để ý đến điểm giống nhau giữa hai người họ. Lần đầu gặp mặt cũng do cảm giác quen thuộc, giữ bên mình vì muốn điều tra xem nàng phải là người của Đông xưởng. Còn về Lâm Á Hân, lý do y để ý đến chính là lúc nàng ta rời khỏi hoàng cung cả ngày về còn mang theo thương tích khá trầm trọng.
Không có việc chỉ do ngã từ trên cao xuống được, và nếu có thì đối với nữ tử bình thường có lẽ đã vong mạng từ lâu rồi. Không thể cầm cự lâu đến thế. Y định nói tiếp nhưng lại thôi: “Ngươi có định nói việc này cho Xử Nhi?”
Lâm Á Hân lắc đầu: “Vì an nguy của Xử Nữ, mong Hoàng thượng đây đừng bứt dây động rừng. Đợi lúc vi hành đến Đông xưởng sẽ an toàn hơn.”
Sư Tử khó giấu khỏi nụ cười thán phục, ngay cả việc xuất cung lần này liên quan đến việc Đông xưởng mà nàng ta cũng biết. Lâm Á Hân tuy không phải ái nữ của Kim phu nhân, nhưng so với khí chất ngày trước của Kim phu nhân, quả thật Á Hân không thua kém bao nhiêu. Mọi lời nói hay hành động đều thận trọng, lấy đại cục làm trọng sẵn sàng hy sinh chính bản thân và hạnh phúc của riêng mình. Khá khen cho Kim phu nhân dạy dỗ nên một ái nữ tài giỏi như thế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!