[12 Chòm Sao] Oan Gia Nhà Bên - Chương 51: Kỷ yếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


[12 Chòm Sao] Oan Gia Nhà Bên


Chương 51: Kỷ yếu


Bạch Dương ôm cổ Sư Tử, hai người hi hi ha ha cười với nhau, bỏ lại đằng sau không ít tiếng gào rú, trách móc của bọn bạn cùng lớp.

Gì chứ… Đi Đà Nẵng có sao đâuuuu~ Làm gì mà phải chửi rủa kinh vậy. Bảo không có não thì cứ coi như là không có não đi, thêm một thứ bên trong lại càng nặng đầu chứ ham hố gì..

“Mà ý…tao thấy đi Đà Nẵng hình như hơi quá sức thật..” – Sư Tử đột nhiên nói vậy. Làm Bạch Dương chỉ muốn hét lên, giờ lại đến con bạn nó cũng phản bác nữa thì phải làm saooo?! Nhưng không để cho Bạch Dương phản ứng, Sư Tử đã nhanh nhảu tiếp lời – “.. Hay mày thử tìm chỗ nào khác gần gần hơn xem. Giờ mới chỉ là chụp kỷ yếu, bọn mình lại vẫn sống dựa vào bố mẹ, tiêu tiền của bố mẹ.. Tao nghĩ làm gì cũng nên kìm nén một chút, đừng phung phí quá. Với cả, lỡ chi phí quá đắt đỏ, có đứa trong lớp lại không đi được thì biết làm như nào bây giờ. Kỷ yếu mà lớp bị thiếu ai thì làm gì còn gọi là kỷ yếu nữa. Đúng không?”

Bạch Dương im lặng suy ngẫm. Cô thấy con Sư nó nói cũng khá là có lí..

“Hmmm.. Biết vậy. Để về tao tìm xem, thế có khi đi lên núi chụp.. Ở gần không có biển nào đẹp hết.”

“Ừ. Quyết thế.” – Sư Tử gật đầu đồng tình – “Hôm nay thầy cho nghỉ học thêm một buổi, tao với mày ra net làm mấy trận rồi về nhé. Tới tận 7 rưỡi tối mày mới học ca còn gì, giờ mới 4 rưỡi hơn, có khi làm được hai trận rồi cho mày đi ăn cũng nên. Đi đê~”

“Ahh.. Đm con điên!! Kéo cổ bố mày đau quá. Thả thả!!” – Bị Sư Tử tự dưng nhảy trồm lên người, tay nó kéo giật cổ Bạch Dương xuống làm cô đau vãi – “Đi thì đi. Lâu lắm rồi mới động vào máy, chẳng biết trình độ ra sao rồi..”

***

Cùng lúc ấy, Nhân Mã cũng mau chóng thu dọn đồ rời khỏi lớp.

Cô chạy một mạch về đầu kia của hành lang, chạy thật nhanh, thật nhanh rồi trốn tịt vào một phòng trong nhà vệ sinh nữ.

Khóa trái cửa lại. Đậy nắp bồn cầu rồi cô nhảy lên ngồi trên đấy.

Vì muốn tỏ ra cool ngầu nên từ nãy giờ cô chẳng dám tỏ vẻ gì. Nhưng bây giờ thì cô hết chịu nổi rồi. Nhân Mã ôm tim, miệng lầm bầm đếm nhịp một.. hai.. để bản thân hít ra thở vào sao cho đều đặn.

Ối giồi ôi, ai giải thích cho cô với.. đã xảy ra chuyện gì thế hả?? Thằng điên kia ôm iếc như thế là saoo?? Sát quá. Sát quá. Vừa nãy hai người dính vào nhau sát quá. Giờ trong đầu Nhân Mã vẫn nhớ như in cảm giác được ôm, rồi còn mùi người thằng Kết.. Đm sát quá!! Nhưng mà tự dưng thằng này diễn quả ngầu lòi độc quyền của mấy anh soái ca thế là sao??

Thính à??

Hay là bả???

Huhuu.. Chết cô rồi. Có khi là bả thật. Tim cô mãi mà vẫn chưa về nhịp ban đầu, cứ thình thịch.. thình thịch như này..

Nhân Mã im lặng ngồi chơi 1010 Puzzle trong cái phòng nhà vệ sinh đấy. Cô cứ chơi mãi, hết ván này sang ván khác. Cho đến khi cảm giác bản thân bình tĩnh trở lại cô mới dừng, mà khi ấy, cũng đã là chuyện của cả tiếng sau…

Mùa đông nên trời tối nhanh quá. Lúc mở cửa đi ra ngoài, từ trên tầng 3 này nhìn xuống, cô thấy mọi thứ hơi có vẻ không rõ ràng, có chút âm u. May mà chưa đen kịt như cái đêm bọn cô đột nhập vào đây bắt ma.

Nghĩ lại lại nhớ ghê cơ.

Trường rộng ba khu, ba tầng nên mênh mông là thế, nhưng giờ có mỗi cô đi lang thang. Đèn các hành lang cũng được bác bảo vệ bật hết rồi. Nhìn cái bóng của cô trải dài, xiêu vẹo in trên mấy cái bậc thang..

“Sao lại chưa về thế hả??” – Giọng bác bảo vệ từ đằng sau phát ra làm Nhân Mã giật cả mình.

“Bác!!! Bác hù chết tim cháu rồii.” – Nhân Mã lần nữa ôm tim, cả người quay lại nhìn bác đang từ trên tầng đi xuống, suýt nữa thì cô sượt chân ngã xuống phía dưới, may mà dựa vào tường kịp thời. Tim cô dạo này có vẻ yếu đi hay sao, mỗi hôm nay đã phải ôm tim hai lần rồi.

“Tao già như này còn hù mày làm cái gì. Ai bảo làm nhiều thứ sai trái nên tim nó mới yếu. Xì” – Đợi đến khi hai người đi song song nhau, bác đột nhiên lại nói tiếp – “Tao tưởng chúng mày dạo này ngoan rồi cơ mà, về muộn như này là lại định bày trò gì đây..???.. Nói thật chứ tao già rồi, chẳng chơi được với chúng mày nữa đâu, ngoan hộ tao cái.”

“Cháu làm gì?? Cháu đã làm gì chứ???”

Nhân Mã cảm thấy oan ức quá đi mất. Cô chỉ lỡ mải chơi điện thoại trong nhà vệ sinh thôi mà, sao lại nghi ngờ cô bày trò ma quỷ ở đây. Tại sao vậy hả?? Cuộc đời lắm bất công thế!

“Xì. Mày làm nhiều quá rồi còn gì. Mày về đếm bản kiểm điểm có khi còn chuẩn hơn tao kể.”

Chẳng mấy chốc hai người đã xuống đến tầng một, trời lại có vẻ tối thêm tí nữa.

“Thế học hành như nào rồi? Định thi trường gì?”

“Trường đời bác ạ. Loại cháu thì thi được vào đâu..” – Nhân Mã đùa thế. Kiểu sắp thi nên đi đâu ai cũng hỏi vậy làm cô ngán đến răng, cứ đáp bừa trường đời thế lại hay, người ta chỉ cười xòa rồi cũng chẳng thèm hỏi gì nữa.

“Mày á.. Thôi tao xin, mày ra cái trường đời để mà làm hại xã hội à.” – Bác bảo vệ tỏ vẻ chán lắm rồi. Bác quay sang nhìn nó, tỏ vẻ cực kì trầm ngâm và khổ tâm, rồi vỗ vỗ vai nó động viên – “Mày cố học vào cái trường nào đó hộ cho bác. Loại mày mà vô công rồi nghề thì thành mẹ tệ nạn, có khi vào cải tạo sớm..”

Nhân Mã: “…..” – Trong mắt mọi người, nhân cách của cô bị chó gặm rồi à?!

***

Nhân Mã chán nản tìm đến quán net quen gần đó.

Thực sự quá bức xúc.

Nhân cách của cô thế mà bị người ta hoài nghi.

Hôm nay cô không gây war với thằng nào cho bõ tức thì không phải là người. Đm!!

Nói gần nhưng thực ra cũng không gần lắm. Muốn đến nơi phải đi qua một góc phố, xong len lỏi qua khu chợ và rẽ sang một con hẻm nhỏ. Để ý phía bức tường bên phải sẽ thấy một cầu thang đi lên, lên trên đó, sẽ thấy một cách cửa sắt, cứ thế mở ra rồi bước vào là được.

Mở cửa ra, là cả một căn phòng rộng lớn, nhưng chỉ chứa khoảng trên dưới 25, 26 máy thôi nên đủ thoáng đãng và không bị bí bách. Mùa đông như này đủ ấm áp, còn mùa hè lại bật điều hòa nên chỗ này nhìn chung là khá ưng ý. Bên trên tầng anh chủ cũng thuê, trông tương tự như dưới này.

Thường thì khi chúng nó đi xe đến thì đi loằng ngoằng đường khác, vào bằng cửa sau của quán vì đường đó có chỗ gửi xe. Bên này Nhân Mã là đi tắt qua chợ nên không có.

Quán có cái tên rất ngầu, Viking.

“Ây yoo. Em gái! Hôm nay không đi học à? Sao rảnh rỗi đến thế này, hai đứa nữa đang ngồi trong góc đằng kia kìa.” – Anh chủ ra chào hỏi nó rất niềm nở. Còn đặc biệt, khoác vai dẫn nó ra chỗ góc mà anh chỉ.

“Bạn nào?? Em quen à??”

“Thì con Dương với con Sư đấy. Ơ… Thế hóa ra bọn mày trở mặt, đ còn chị em gì nữa à? Buồn thế.”

“Bọn nó cũng đến á???” – Cô tưởng hôm nay chúng nó học toán.

Đến gần, chưa thấy người nhưng Nhân Mã đã nghe thấy giọng Bạch Dương đang oang oang chửi cùng mấy hai thằng chơi ở máy bên cạnh. Ra là lập team rồi solo nhau..

《VICTORY》

Bạch Dương cười ha ha. Nó tháo tai nghe ra, nghiêng người nhìn hai thằng ranh đang tức tối, nghiến răng ken két ken két.

“Đã bảo là mày tuổi loz, đ được coi thường bố mày, biết chưaa.. Hahaaa.. Nào nào, giỏi thì sủa tiếp!!”

Bạch Dương và Sư Tử đập tay nhau ăn mừng bôm bốp. Thì đột nhiên, thấy có người lù lù phía sau, nhìn chằm chằm tụi nó..

“Ơ ơ ơ…”

“Ơ giề” – Nhân Mã tỏ ra vô cùng hống hách, xong nhìn sang hai thằng lỏi con kia, mác áo đồng phục vẫn in to đùng chữ “THCS”, thế mà dám ra chỗ này gây sự với hai đứa kia – “Lũ chúng mày, dịch ra, chỗ này là chỗ của bố mày.”

“Bốp!” – Anh chủ đánh bốp vào đầu nó một cái. Con này láo, lâu lắm mới mò đến mà đã đuổi khách của anh đi. Đoạn, anh lại giở giọng mềm mỏng nhìn sang hai thằng nhóc trơ vơ ở một bên – “Nào nào, dẫu sao thua cũng thua rồi, hai đứa ra đây anh đãi cốc nước vối. Mình tâm sự chuyện đàn ông, anh sẽ truyền cho mấy chú vài bí quyết, đảm bảo lần sau gặp lại, mình lại thắng, huynh đệ ta mãi mãi một đấng anh hào.”

Coi như là anh nể tình tụi này hồi trước cắm chốt ở đấy cả một tháng không rời, giúp anh thu nhập bao nhiêu tiền..

“Anh hào cái mẹ anh…”

Nhân Mã bức bối ngồi xuống ghế. Ấm vờ lờ. Thằng kia chắc cũng cắm chốt lâu lắm ở đây rồi, ghế lún hết mịe rồi đây này.

Sau đấy, Mã nó chẳng nói nữa, im thin thít. Ngồi cả tiếng sau chỉ có lướt lướt cái trang newfeed trên facebook một cách rất vô bổ.

Sư Tử với Bạch Dương nhìn nhau. Hai đứa không biết nên bắt chuyện như nào.. Tụi nó đoán, mười phần thì chín phần rưỡi tâm trạng tồi tệ của con này liên quan đến thằng Kết. Chỉ có thể là thế thôi. Không khác được.

Sư Tử hấp háy mắt, miệng mở ra rồi lại đóng vào, định bụng khuyên giải một chút để nghe con Mã nó kể lại tình hình. Nhưng chưa gì, con nhỏ này tự dưng mở miệng, khiến lời cô định nói nó móc mẹ trong họng..

“Tụi mày biết đứa nào dạo này ngứa mắt không, tao tự dưng rảnh quá muốn làm cái war.”

Hai đứa trơ mắt ra nhìn. Lắc đầu.

“Hay mày làm bảng vote ý kiến trên group đi. Kỷ yếu có khác lờ gì war đâu.” – Bạch Dương đề nghị, đột nhiên, điện thoại cô reo inh ỏi.

“Hay. Không ngờ mày nghĩ ra được trò này.”

Nhân Mã cười cười một cách nham hiểm. Cô ấn vào trang chủ của group lớp, lách cách lách cách gõ mấy cái. Cô muốn lập cái bảng vote nào đó có lực sát thương lớn một chút. Nhưng nghĩ mãi không ra, cô sẽ làm hẳn cho bốn, năm cái bảng vote luôn, cho cái lớp này cãi nhau lanh tanh bành hết đi, đánh nhau chết hết đi.

Muaahaaahaaaa!!!!

Lúc Bạch Dương nghe điện xong quay lại, nó liền vội vàng xách balo và ống vẽ nó để dưới chân lên. Trán nó thế mà toán cả mồ hôi – “Tự dưng tối nay thầy tao kiểm tra kĩ năng đột xuất. Tao đi trước đây.. Có gì call sau nhé!”- Đoạn, Bạch Dương ngó thấy Nhân Mã đã lập xong hai cái bảng vote về địa điểm và studio chụp rồi.. – “Mày gây war thật đấy à?? Tối tao qua nhà mày ngủ nhé, tham gia war với, dạo này chán quá.”

“Thôi nha. Byee~~”

Bạch Dương nói xong liền mất hút.

Suốt giờ học, con nhỏ cứ thấp tha thấp thỏm. Không biết war xảy ra trong lớp nó như thế nào rồi. Liệu đã cho nhau cái hẹn ở sân sau chưa..? Có đánh nhau không nhỉ..?? Hay, gì gì đó….

“Cốp!”

Bạch Dương ôm đầu đau đến chảy cả nước mắt. Đầu cô có cảm giác lõm. Mới thơ thẩn có một giây!

“Lườm gì mà lườm. Tập trung vào!! Tôi thuê mẫu cho các em một hôm thế này đắt lắm chứ có rẻ đâu… Nghiêm túc làm bài đi.” – Thầy nghiêm mặt nhìn cả lớp, đặt biệt khi liếc đến chỗ Bạch Dương, thầy còn đưa tay lên cắt ngang cổ cộng thêm hai mắt trợn ngược lên, nhìn trắng dã.

“Dạ dạ.”

Bạch Dương ảo não quay về nhìn bản vẽ trước mặt, lần nào thầy cũng kiểu dọa dọa thế, hết hơi – nhiều lúc kiểu thầy như “cưa sừng làm nghé”, già rồi mà xì tin gớm, gi gỉ gì gi thầy cũng biết… Mà, trên bức vẽ, cô cũng đã dựng được kha khá về cái khung người bạn mẫu rồi, nhìn tổng quát thì cũng ổn, giờ mới đi vào vẽ kĩ và chi tiết hơn. Mỗi tội là bạn mẫu lần này thầy thuê được đẹp trai quá. Nhìn cao to, soái không chịu được, chưa kể mỗi lần bạn ý lại cười một cái, nhếch môi một cái, rồi cả nhếch lông mày, chớp mắt,.. tất cả đều khiến tim người ta xao xuyến, tay run lẩy bẩy, thế thì vẽ sao nổi.

Bạch Dương hít một hơi thật sâu, gom hết dũng khí, hiên ngang ngẩng đầu lên nhìn bạn mẫu lần thứ n…

Ối giời.

Mắt hai bên lại giao nhau một đường. Bạn ý lại nháy mắt, cười một cái khi ấy. Cảm giác như cái nụ cười ấy, nháy mắt ấy là dành riêng cho Bạch Dương đó. Tim nó xốn xang lạ lùng.

***

9:30 tối.

Cuối cùng cũng lết đến được cửa phòng ngủ của Nhân Mã. Cả căn nhà nó vắng tanh, bố mẹ Mã lại đi đâu rồi, hiếm khi thấy ở nhà. Lần nào cũng thấy bảo là đi công tác các kiểu. Ngày thường chỉ có mình Mã với bà nội ở nhà với nhau.

“He lú bây bế!! Sao rồi sao rồi??”

Bạch Dương thả đống đồ nó mang qua xuống giường. Có phải nó đi học về ngay đây đâu, còn phải rẽ qua nhà rồi tắm rửa một cái, chuẩn bị đồ ngày mai xong mới tay xách nách mang đủ thứ đồ qua đây.

“Lìn.. Mang cả con cá heo này qua làm cái giề?? Mày điên à? Thiếu nó không sống được chắc??” – Mã nó đạp con thú bông của Bạch Dương xuống giường không thương tiếc. Rồi nó nằm dạng chân dạng tay ra, không để Bạch Dương mò lên được.

Bạch Dương xót xa ôm con cá heo vào lòng. Cô trân trọng con cá này như thế, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không dám chà đạp con cá bao giờ, họa hoằn lắm là nửa đêm ngủ mơ chẳng may hẩy nó rơi xuống đất. Nhưng lần nào như thế, khi bị giật mình tình dậy, cô toàn ngay lập tức bò xuống nhặt lên. Vậy mà, con ranh con này dùng chân đạp cá heo của cô như thế… Việc này quyết không thể rha thứ!!!

“Tao liều mạng với mày!!!” – Bạch Dương gào lên, cô nhảy lên đứng ở mép giường rồi từ trên cao, nhìn xuống Nhân Mã đang ôm ngối nằm nhe nhởn bằng đôi mắt chứa đầy lửa giận và cả khinh thường.

“Ahhhhhhhh!!!!!”

Bạch Dương đột ngột nhảy lên, hai mắt cô nhắm tịt hết lại, thả người rơi tự do xuống chỗ Nhân Mã. Cô muốn đè chết con Mã này.. Ha haa!! Thế thì nó mới không dám gây sự với cô nữa. Nhiều khi hiền quá nên chúng nó được đà lấn tới, vậy là đ ổn, thi thoảng phải phản kháng lại tí.

Người tính chẳng bằng trời tính.

Chẳng thể hiểu nội Bạch Dương căn góc thế nào.

Khi Bạch Dương rơi xuống, đầu hai người đập m*e vào nhau – “Cốp!”. Đau lắm!! Ứa hết cả nước mắt. Đầu cảm giác như lõm mất rồi hay sao đó, đau kinh khủngg..

“Đm con điên này! Con chó điên!! Nhảy xồ vào bố mày làm đ gì hả!!!!?”

Nhân Mã cay cú ôm đầu chửi rủa Bạch Dương. Xong, cô giơ chân đạp Bạch Dương một cái, dồn toàn lực, nhắm ngay khi nhỏ vẫn đau đớn ôm đầu. Quả đạp đó hại Bạch Dương lăn xuống giường, cả người đáp đấy, đầu lại lần nữa dính thêm chấn thương “Cốp” thêm tiếng nữa, nghe đặc biệt đau hơn vừa nãy.

“Vãi lozzzz. ĐAUUUUUU!!!!” – Bạch Dương sắp khóc mịe mất. Cô đau không chịu được. Cả người choáng va choáng váng.

Thế là. Sau đấy hai con xông vào đánh nhau, người này dùng gối ép người kia đến ngạt, xong lại tráo lại, tên kia phản công, dùng chăn quấn quanh người còn lại chặt cứng, trông như một khúc giò biết quằn quãi la hét.

Hai đứa quên bẵng mất mục đích thực sự của đêm nay từ lúc nào. Rõ ràng là chán đời nên rủ nhau đi war, giờ thì tự hai con war với nhau đến sứt màu mẻ chán..

***

Đến sáng hôm sau đến lớp, Bạch Dương vẫn lấy tay di di cái cục u to tương ở trên trán nó. Hằn học nhìn sang con Mã đáng ghét ở bên cạnh.

“Chết nè!!”

Bạch Dương chạy vụt đến bên cạnh Nhân Mã, dùng mông huých con nhỏ một cái thật mạnh. Làm Mã uốn a uốn éo suýt thì ngã..

Hai con đuổi nhau suốt dọc cái hành lang từ sân trường lên đến cửa lớp. Rôm rả, ầm ĩ cả một khung trời.

Nhưng không ngờ, đến cửa lớp, mọi người còn ầm ĩ, còn rôm rả hơn cả bọn cô. Ai cũng nhao nháo hết lên, đứng cả dậy chỉ thẳng nhau nói chuyện như kiểu các đàn anh đàn chị trong phim. Đêm qua hóa ra là chưa chửi nhau xong, chưa chọn được các thứ nên sáng nay mọi người lại tranh giành nhau tiếp.

Cái bảng giữa lớp chằng chịt chữ viết, nghuệch ngoạc, chữ chỗ to chỗ nhỏ với đủ loại màu. Đứa kia vừa viết lên, đứa sau chưa gì đã xồ lên xóa lấy xóa để để viết chèn thứ mình muốn vào.

Hỗn loạn mãi cho đến lúc cô Như bất chợt đứng trợn mắt nhìn tụi nó từ ngoài cửa lớp. Cả lũ lại im thin thít, ngoan ngoãn quay về chỗ. Nhưng khi bóng cô vừa đi khuất, tụi nó mè nheo xin thầy, xin cô cho tụi nó mượn tiết. Tụi nó thật chịu hết nổi. Nếu không bàn luôn, bàn ngay rồi có cái chốt cuối cùng thì tụi nó đánh nhau mất.

May mà cô Công Nghệ với thầy Tin tâm lí, lại cũng có lớp chủ nhiệm nên rất thông cảm, hai người nhắm mắt nhắm mũi bỏ qua cho lớp nó. Mỗi tiết hai người chỉ giảng đôi ba câu, cho ghi mấy cái nhan đề và đề mục vào rồi xong. Tiết chưa bắt đầu được mười phút thì hai thầy cô đều xách túi, đi lên văn phòng ngồi, trước khi đi, cả hai người cũng không quên dặn dò lớp giữ trật tự, làm gì cũng phải bé bé thôi, tránh không được làm phiền các lớp khác đang còn học.

Nhờ hai tiết như vậy, đến khi tiếng trống ra chơi trước trước tiết ba vang lên, lớp D2 chúng nó rốt cuộc cũng thống nhất tất cả các khoản cần thiết. Người vui nhất có lẽ chính là lớp trưởng. Ngay lúc năm 12 quan trọng như này, cô tự dưng từ một lớp phó học tập nhỏ bé, nhàn rỗi vô lo suốt hai năm, đùng một cái trở thành lớp trưởng thay cho Cự Giải, từ đó mà biết bao nhiêu việc đến tay, hết việc Đoàn lớp lại thêm việc Đoàn trường, rồi những hoạt động ngoại khóa, những hôm liên hoan hay gì đó.. Đúng là chỉ có trải qua mới thấm thía được.

Kết quả chung cuộc:

Studio YYY.

Kế hoạch là đi Mai Châu 3 ngày 2 đêm, tính ra là 4-6/2, đúng vào mấy ngày đầu cả trước bắt đầu nghỉ tết âm, mà ngay ngày 8/2 sau đó chính là 23 tháng Chạp.

Màu sắc lấy xanh nước biển và trắng làm chủ đạo.

Concept là chụp phong cách thổ dân buổi sáng, tối chụp lửa trại với màu xanh trắng.. Những thời gian còn lại cho tự do những vẫn với trang phục quy định.

***

Sau khi chọn xong, bọn con gái mới bắt đầu nháo nhào lên tìm quần áo. Lúc nào cũng share nhau ầm ầm hai cái màu xanh trắng.

Đến khi đến giữa tháng 1, tụi nó lên đồ gần như đủ cả lớp rồi. Có đứa còn mua tận mấy bộ xanh xanh trắng trắng thì đột nhiên, tin dữ truyền đến trong group lớp vào một buổi tối yên bình.

Điện thoại lúc đó rung lên bần bật, không ngừng phát ra âm thanh “tinhh.. tinhh.. tinhhh” của Messenger.

Mà Mess của tụi lớp nó loạn lắm. Từ khi có cái chế độ đặt nickname, đứa nào cũng đua nhau đổi xoành xoạch. Nhiều lúc nhìn cái nick name hiển thị, rồi cả cái ava cũng nằm chình ình bên cạnh mà cũng không biết được đó là đứa nào.

Nhưng lần này, cái tên hiện thị chỉ rất rõ ràng. Bạn của cả thế giới. Đấy, đầu tiên là con Thi – câu cửa miệng của con này luôn kiểu như “Bạn tao nói….” vì con này đi đâu cũng gặp người quen của nó vậy, cuộc vui nào cũng thấy mặt nó, nói chuyện nào cũng thấy nó dây dưa. Chưa có lúc nào thấy nó cô đơn lủi thủi một mình luôn..

Bạn của cả thế giới gửi đến [Bán gì không bán anh em] một tin nhắn.

Bạn của cả thế giới: “Ối giồi ôii. Chúng mày ơi.. Đìn *** . Bọn A1 có khả năng chọn giống màu lớp mình.”

Phía dưới đính kèm cái ảnh nó cap inbox của nó với một đứa bạn bên A1, bạn kia nhắn với nó rằng lớp A1 hôm nay vừa vote màu kỉ yếu. Mà màu nào không trúng, tụi con gái bên đó cứ muốn nhắm lấy màu xanh màu trắng lớp nó đã chọn.

New Captain (lớp trưởng): “Thế bạn mày có bảo với bọn kia là lớp mình chọn màu đấy rồi không?”

Bạn của cả thế giới: “Bảo rồi. Nhưng bọn kia vẫn khăng khăng chọn mày ấy bằng được.”

Sau đó là một đống đứa chửi ở phía dưới. Không thể chấp nhận được. Đâu ra cái kiểu cứng đầu thế?! Cùng trường cùng khóa chọn trùng màu nhau cái kỷ yếu thì còn ra cái thể thống gì, chẳng bao giờ người ta làm thế cả, huống chi tụi kia là người đến sau, bon chen, sân si cái đ gì không biết..!!!

Con vợ thằng Bảo: “Đ gì. Đâu ra kiểu như thế. Láoo!! Nó không biết trường này là của ông ai à?!!”

(Bạn của cả thế giới like tin nhắn của Con vợ thằng Bảo)

(New Captain like tin nhắn của Con vợ thằng Bảo)

Rocket1h: “Chúng mày bình tĩnh cái. Mới chốt cái màu thôi mà, với cả cũng mới là có khẳng năng trùng!”

Con vợ thằng Bảo: “Im.”

Hoa hậu thân thiện: “Đ đọc cái con Thi vừa gửi à? Chúng nó nói với nhau kiểu vậy rồi mà còn bảo có khả năng..”

Con Thị Nở D2: “Ccmnr. Sủa loz. Im.”

Xinh nhất Vịnh Bắc Bộ: “Đ biết cái gì. Sủa loz.”

..

Sau đấy là hằng hà sa số những tin nhắn chửi bạn trai đáng thương. Mới phát ngôn cho một câu thôi, mà thằng bé đã bị mấy đứa con gái chửi cho xám ngoét hết cả mặt. Chửi thế này thì đến kiếp nữa thằng bé cũng chẳng dám mở mồm ra phát biểu.

Ở bên một group khác, [Anh em D2], tụi con trai cũng sôi nổi chẳng kém gì trong group chung.

Yết: “Im mồm hết đi tụi bây. Thằng Rocket ngu zl.. Trõ mồm vào rồi để bị chửi.”

..

Quay sang group lớp, có một dòng thông báo.

Yết đã đổi biệt danh Hưng Phạm là Rocket.nguloz.deo.chiu.duoc.

Rocket.nguloz.deo.chiu.duoc: “Con chó điên. Đổi tên cacc caccc..” – Thằng Hưng gào thét trong group con trai. Ai đó nói cho nó biết nó đã làm gì nào. Mới có một câu.. Mới một câu thôi, nhiều gì chứ!!!

Quay lại nhìn [Bán gì không bán anh em], dòng tin nhắn không biết trôi thành ra như nào rồi.

Có bồ là Phan Hải: “Thôi Trưởng chịu khó thay mặt anh em inb hỏi cho ra nhẽ thằng lớp trưởng bên đó.”

Có bố là Phan Quân: “Ừ đấy. Nên thế. Nick thằng đấy hình như là @Đỗ Đại Học, ava logo Y Hà Nội.”

Rocket.nguloz.deo.chiu.duoc: “….” – Cậu sẽ không tham gia nữa, không nói nữa. Cậu sẽ không cho ai biết kia là bạn net của cậu, cũng sẽ không nói cho ai biết thằng này tuần vừa rồi xóa app facebook trong máy nó rồi, đợi thi xong mới bật, nên là hỏi đến Tết thằng ý cũng sẽ không trả lời đâu.

New Captain gửi một nút like rất lớn.

Sau đó mọi người lại quay về seen hết. Không ai nhắn thêm câu nào. Nên là từ cái like màu hồng thắm từ đó về sau liền chẳng có gì, dưới cùng có mỗi một hàng đầy chấm tròn là ava của chúng nó đọng lại, báo hiệu là đã xem. Vậy thôi, chờ mai tính tiếp.

[End – chương 51]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN