[12 Chòm Sao] Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ - Chương 21: Người mà chỉ cần nhớ đến liền cảm thấy hạnh phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


[12 Chòm Sao] Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ


Chương 21: Người mà chỉ cần nhớ đến liền cảm thấy hạnh phúc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi thứ dường như đã trở lại với sự ổn định của nó. Tiếng piano vẫn vang lên không dứt từ chiếc loa đặt ở góc phòng – một bản nhạc không buồn cũng không vui.”Xử Nữ uể oải tì cằm xuống cánh tay đang đặt trên mặt bàn, cảm giác mệt mỏi được biểu hiện rõ rệt qua khuôn mặt. Từ sáng đến giờ cô không có lúc nào ngơi tay. Nhân viên mới vừa tuyển về thì đã được thả đi mất, cho đến bây giờ vẫn chưa quay lại.

Một cảm giác mát lạnh ngay bên má nhanh chóng được chuyển đến trung khu thần kinh của đại não. Xử Nữ theo phản xạ không điều kiện quay sang thì bắt gặp một ly nước màu sắc đẹp mắt.

“Gì đấy?” Cô mang theo tâm trạng không mấy tốt đẹp, thuận miệng hỏi một câu.

“Chị đoán xem.” Đáp lại lời cô là giọng nói ấm áp của Cự Giải.

Nhìn sắc nâu dập dềnh trong cốc thủy tinh, Xử Nữ nhíu mày, ra hiệu cho Cự Giải nhanh chóng nói luôn:

“Coctail.”

“CÁI GÌ?” Cô hoảng hồn, không kịp suy nghĩ gì liền la lên.

Tất cả mọi người có mặt trong quán đều không hẹn mà quay về phía nơi vừa phát ra âm thanh. Xử Nữ cũng nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình, đưa tay bụm miệng, ánh mắt hiện rõ vẻ áy náy. Một lát sau thì không còn ai chú ý nữa.

“Sao cậu lại đem coctail ra đây?”

“Mời chị uống.” Cự Giải mỉm cười.

“Tôi không uống đâu. Nguyên liệu đắt tiền lắm!” Xử Nữ lên tiếng quở trách “Phải biết tiết kiệm chứ?”

“Tôi đùa thôi, đây là nước sâm, không phải coctail.”

Xử Nữ nghi hoặc nhìn cốc nước trong tay người đối diện, một lúc sau cũng nhận lấy mà uống cạn. Đằng nào thì cổ họng cũng khô cả rồi.

Suýt chút nữa thì cô sặc.

“Đây đâu phải là nước sâm? Đây là coctail mà?”

Mặc dù đã rút kinh nghiệm, giảm nhỏ âm lượng lại nhưng Xử Nữ vẫn không kiềm được giọng nói mình lớn hơn sự cho phép. Biểu cảm của chị chủ quán làm Cự Giải bật cười:

“Đây không phải coctail.”

“Cậu còn thanh minh?” Xử Nữ không vui lắm.

“Tôi nói thật mà. Là moctail. Hơn nữa còn không phải lấy nguyên liệu của quán.”

Xử Nữ nghi hoặc nhìn người đối diện, chờ người đối diện giải thích.

“Đây là moctail tôi mua ở cửa hàng tiện lợi từ sáng nhưng chưa kịp uống thì đã nhận việc mới mất rồi.” Cự Giải vừa cười vừa nói, tự nhiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô “Thấy chị mệt, tôi đã bỏ chút đá vào rồi mang ra.”

Xử Nữ im lặng, bối rối liếc nhìn sang bên cạnh. Đối diện anh cũng là một ly nước có màu sắc tương tự. Chất lỏng đẹp mắt theo động tác tay nghịch ngợm của anh không ngừng sóng sánh, dập dềnh trong cốc thủy tinh trong suốt.

Như vừa nhớ ra một điều gì đó, Cự Giải nhanh chóng vặn nắp chai nước đặt bên cạnh từ nãy đến giờ, rót vào cốc Xử Nữ. Cô im lặng ngắm nhìn anh, chỉ có thể lí nhí:

“Cảm ơn cậu.”

Anh không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Lúc bấy giờ, Xử Nữ mới có dịp gian nhấm nháp vị chua nhẹ pha lẫn chút ngọt ngào từ thứ nước lạ lẫm này. Cô đã đi nhiều cửa hàng tiện lợi nhưng sao vẫn chưa lần nào phát hiện ra những chai moctail sặc sỡ nhỉ?

Cô lại không kiềm được lén nhìn sang bên cạnh. Lần này, anh tinh tế phát hiện ra ánh mắt cô, liền quay sang:

“Có chuyện gì sao?”

Xử Nữ xấu hổ vì bị phát hiện, nhanh chóng kiếm cho mình một cái cớ:

“Có thể cho tôi xem vỏ chai không?”

Cự Giải không thắc mắc nhiều, nhanh chóng đưa chai moctail lúc này đã cạn sạch cho cô.

Tên của chất lỏng được viết bằng tiếng nước ngoài, đọc lên lại mang vẻ kiêu kì, Xử Nữ không mấy ngạc nhiên khi cả việc bao bì cũng được thiết kế một cách cẩn thận đến thế. Trên thân chai nhựa trong suốt có dán nhãn, toàn là chữ Latin. Những chữ cái này khi đứng riêng biệt, cô đều biết, nhưng khi nếu chúng lại với nhau thì cô không tài nào hiểu được.

Dòm dỏ một hồi, không hiểu sao trong tâm trí cô lại hiện lên hình ảnh của anh ấy – một người thật xa nhưng cũng thật gần…

“Chị Vương, đang nghĩ gì vậy?”

Cự Giải huơ huơ bàn tay của mình trước khuôn mặt đã lộ rõ vẻ ngơ ngẩn của Xử Nữ như để thu hút sự chú ý. Ánh mắt cô khẽ động, hàng mi dài chớp chớp vài cái rồi mới ngước lên.

“Cậu nói gì cơ?”

“Chị cầm chai nước, ngẩn ra một hồi lâu.”

Xử Nữ đỏ mặt, xoay xoay chai nước. Những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào những chữ cái Latin đầy phức tạp.

“Hình như anh ấy cũng đang ở những nơi mà người ta dùng những ngôn ngữ này để giao tiếp với nhau, và thức nước này trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật ấy nhỉ?”

“Chị nói ai cơ?” Cự Giải nhất thời vẫn chưa nhớ ra.

“Ừm…” Xử Nữ hơi chần chừ, không biết có nên nói ra hay không.

Đối với kẻ khác, nhất định cô sẽ không có sự ngập ngừng mà chối bay chối biến. Chỉ là… không hiểu sao, đứng trước Cự Giải, cô lại có cảm giác như mình có thể trút hết mọi chuyện trên đời với anh. Nụ cười cùng ánh mắt vạn phần ấm áp ấy khiến cô yên lòng hơn rất nhiều mỗi khi bản thân có tâm sự muốn giãi bày.

Cự Giải biết người này, cô chẳng việc gì phải dấu diếm. Tuy nhiên, để anh bắt gặp mình nhớ người ấy đến ngẩn ngơ thì cũng không hay lắm.

Nhưng Xử Nữ chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng:

“Là anh ấy đúng không? Anh trai của chị ấy?”

Xử Nữ gật nhẹ đầu thay cho lời khẳng định, đôi môi anh đào vô thức mím lại.

“Chị lúc nào cũng nhớ về anh ấy nhỉ?”

“Cũng có lúc muốn ngưng…” Cô đáp, định nhìn sang anh mỉm cười bẽn lẽn thì chợt khựng lại.

Chút xao động thoáng qua, khuôn mặt cô như se lại.

Từ góc độ này, Cự Giải giống hệt anh ấy. Cả mái tóc tự nhiên không tạo kiểu cầu kì cùng ánh mắt lúc nào cũng lóe lên những tia ấm ám ấy, tất cả như xoáy sâu vào tâm trí cô, chẳng thể nào phai nhạt.

Phát hiện ra khuôn mặt lo lắng của anh, Xử Nữ buồn rầu lẩm bẩm:

“Hình như lại không được, sắp tới cũng không được rồi…”

Và cô nghe rất rõ, giọng nói của anh vọng lại bên tai, nhẹ nhàng như thỏ thẻ:

“Không sao! Chỉ cần việc nhớ về anh ấy khiến chị hạnh phúc là được.”

_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_

Sau khi phát hiện học trò Song Tử và “người quen” Thiên Yết đã biến mất, Sư Tử và Bạch Dương cũng nhanh chóng rời khỏi quán. Bạch Dương tất nhiên không bỏ qua bất kì cơ hội nào để làm khó dễ cô nàng hàng xóm:

“Cô đi theo tôi làm gì? Muốn bám đuôi à?”

Sư Tử khinh bỉ nhếch mép:

“Dạ thưa thầy Bạch, ở đây chỉ có một con đường duy nhất để ra đến trạm xe buýt.”

Bạch Dương không còn cớ gì để bắt bẻ nữa, tiếp tục rảo bước.

Những cánh hoa anh đào vẫn không ngừng rơi rụng. Tiếng giày của Sư Tử vang lên sau lưng tạo thành một nhịp điệu đều đặn, vọng khắp cả không gian yên tĩnh.

“Cô không còn đôi giày nào để mang hay sao cứ phải chọn giày cao gót nhỉ? Ồn ào chết đi được.”

Sư Tử nghiến răng kèn kẹt, ngoài mặt xin lỗi nhưng trong lòng đã muốn tháo guốc liệng về phía trước lắm rồi.

“Làm phiền anh quá.”

Hai người, một trước một sau chầm chậm đi đến trạm xe buýt. Đứng dưới tấm biển báo màu xanh lơ, Sư Tử cố tình tạo một khoảng cách khá xa với người bên cạnh:

“Đừng để ai nghĩ rằng chúng ta quen nhau!”

“Cô làm như tôi muốn quen cô chắc.”

Một chuyến xe đi ngang qua, rồi lại một chuyến khác nữa, cả hai vẫn chưa có động tĩnh gì. Bạch Dương bồn chồn, lo lắng hỏi:

“Cô đi đâu?”

“Liên quan gì đến anh?” Sư Tử kiêu kì đáp lại.

Anh cười trừ, quay mặt đi, không thèm quan tâm nữa. Đằng nào thì cô nõi cũng có lí. Mặc dù nhà của hai người cạnh nhau nhưng chẳng việc gì của cô mà anh phải quản cả.

Anh suy nghĩ thì suy nghĩ thế, chứ về phần cô, sau một hồi tính đi tính lại, thấy vẫn là nên xuống nước trước thì tốt hơn:

“À nhưng… sự thật là cũng có liên quan chút xíu.”

Sư Tử cố nhấn mạnh từ “chút xíu” nhưng vẫn làm Bạch Dương chột dạ, lùi một bước trong vô thức:

“Liên quan gì đến nhau?”

“Tôi… đi theo anh mà…” Sư Tử cắn môi.

“Trời!” Anh than một tiếng rồi quay sang, hỏi vẻ bực bội “Cô đi theo tôi làm gì?”

“Không phải là anh sẽ cung cấp tài liệu cho tôi sao? Chính thầy hiệu phó cũng đã đồng ý rồi.”

Cô cố ý mang thầy phó hiệu trưởng ra để đe dọa nhưng rốt cuộc chỉ nhận được cái nhếch môi vô cảm từ người đối diện:

“Nhưng tôi không làm việc ngoài giờ hành chính.”

Sư Tử nổi khùng:

“Đây không phải là giờ hành chính chứ với anh thì khi nào mới là giờ hành chính?”

“Đó là khi tôi có hứng.”

Câu trả lời của Bạch Dương làm cô suýt chút nữa đã muốn phạm tội hình sự. Cố nuốt cục tức trong lòng, cô trở về với chế độ dịu dàng, nhẫn nhục:

“Ít nhất anh hãy nghĩ đến tôi là hàng xóm của anh chứ?”

“Chẳng có hàng xóm nào nhẫn tâm giở trò để mình đi trễ cả.”

“Trễ có chút xíu…”

“Chút xíu là chết người đó.” Anh gầm gừ “Lỡ tôi là bác sĩ và đang trên đường tới bệnh viện thực hiện một ca phẫu thuật cấp cứu, cô làm như vậy tôi không đến kịp cứu người thì phải làm sao đây?”

Sư Tử cúi đầu, ra vẻ đã hiểu biết, mong được chỉ giáo thêm. Bạch Dương thấy thế càng đắc ý, khua môi múa mép về tác hại của việc đi trễ, mối liên kết giữa những con người trong cùng một xã hội với nhau, tình nghĩa “bán anh em xa, mua láng giềng gần”.

Mải đến khi cô cảm thấy đầu óc đã bắt đầu ong lên thì anh mới dừng lại:

“Cô đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu.” Sư Tử khép nép trả lời.

“Ừ.” Bạch Dương gật đầu vẻ hài lòng “Biết là tốt, bây giờ cô có thể về được rồi.”

Một vài khoảnh khắc trôi qua…

“Anh_nói_cái_gì?” Sư Tử gằn từng tiếng, ánh mắt tỏa ra sát khí ngút trời.

“Tôi bảo cô đi về đi. Đi theo tôi làm gì? Tài liệu đều nằm ở thư viện cả. Thư viện vào ngày lẻ không hoạt động buổi chiều.”

Trước câu trả lời tỉnh bơ của ai đó, cô đã bắt đầu nổi giận bừng bừng.

“Anh…”

Nhưng chưa kịp gào toáng lên, một âm thanh vui tai đã vang lên. Sư Tử khựng lại, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, trước khi nhìn vào màn hình vẫn kịp lườm anh một cái sắc lẻm:

“Số anh may đấy!”

Nhưng khi vừa thấy tên người gọi, cô bỗng vui vẻ hẳn. Anh nhìn qua nét mặt đã biết ngay. Cô không phải là người giỏi trong việc che dấu cảm xúc.

Sư Tử nhanh chóng kết thúc cuộc liên lạc, tâm trạng phấn khởi, khẽ ngâm nga một điệu nhạc vui tươi. Bạch Dương trông thấy mà vô cùng ngứa mắt:

“Vừa nói chuyện với ai thế?”

Mặc dù câu hỏi vừa rồi rất kém lịch sự nhưng Sư Tử với tâm tình rất tốt, không thèm chấp nhặt, chỉ mỉm cười bí hiểm:

“Một người vừa nghĩ đến thôi liền cảm thấy vui vẻ.”

Nói rồi nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, leo lên xe rồi đi mất.

Chỉ còn lại một mình Bạch Dương ở lại ngơ ngẩn nhìn theo. Thầm nghĩ: Chẳng lẽ là người yêu, cơ mà bà chằn đó cũng có người yêu sao?

Ngẫm đến đây, anh bỗng có cảm giác hơi hụt hẫng.

Ừ. Chỉ là chút xíu thôi…

15/6/2018

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN