12 giờ 30 phút
CHương 35
Vì tiện đường cùng tới The Sun nên Dương Dương đưa Phương đi cùng bằng chiếc con xe hơi ghi trắng của mình. Cả hai cùng bước vào bên trong, đúng lúc đụng mặt Guy ngay ở dưới sảnh. Cô vợ sắp cưới của anh, là Hải Ngân, nói đúng hơn bị bắt lấy từ đâu chạy tới khoác lấy tay anh như đúng rồi vậy.
“Sao anh đi không chờ em gì hết?” Hải Ngân điệu đà đáp.
Điều đó khiến Guy vô cùng khó chịu, hất tay Hải Ngân ra khỏi tay mình, ánh mắt anh sắc lạnh có chút bất ngờ nhìn người con trai đi bên cạnh Phương. Thoạt nhìn, vô cùng quen, nhìn rất giống người khi xưa của anh, nhưng lại không thể nào giáp mặt nhau vì hai người là anh em ruột cùng cha khác mẹ, bởi những sai lầm của thế hệ trước dẫn tới cuộc hội ngộ chẳng đáng có đó. Thà không biết gì còn hơn là khi bết được sự thật chỉ khiến đôi bên khó xử hơn thôi.
Dương Dương nhìn Guy cũng ánh mắt ngạc nhiên không kém gì Guy, anh nhanh chóng trở lại bình thường, lờ đi ánh mắt của Guy đang nhìn anh. Anh mỉm cười ôn nhuận đáp:
“Nếu tôi đoán không lầm, cậu là đại diện mới của The Sun? Tôi tự giới thiệu, tôi là giám đốc tài chính của tập đoàn Dương Tảo, Dương Dương là tên của tôi.”
“Cậu thật sự là Dương Dương?”
Câu hỏi đầy sự ẩn ý của Guy khiến Dương có phần ái ngại. Ánh mắt đầy nghi ngoặc của Guy nhưng không thể hiện rõ nhìn Dương nhưng sau đó lại trở về bình thường. Anh không quan tâm cậu ta là ai, anh quay sang Phương, cất giọng đáp:
“Phương, cô theo tôi đến văn phòng một lát!”
“Tôi không đến đâu, tôi còn lịch quay chương trình “Giờ của Cherry” nữa. Nếu có chuyện công muốn nói với tôi, thì hãy nói với tôi trong lúc họp. Còn về chuyện tư không thích hợp để nói ở đây đâu, thưa tổng giám đốc.”
Nói rồi, Phương quay người bước đi thật nhanh khỏi đây với vẻ mặt nghiêm nghị.
Guy thở phắt với vẻ mặt lãnh khốc, đi nhanh theo Phương mặc cho hai con người kia ngơ ngác đứng nhìn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
“Anh Guy, anh Guy…”
Hải Ngân gọi nhưng anh không quay lại, cô bực dọc cảm thấy vô cùng tức giận khi đuổi theo người con gái kia. Cô nhất định sẽ không để anh thuộc về người con gái khác đâu.
Còn Dương Dương chỉ biết đứng nhìn với vẻ mặt lạnh, ánh mắt chứa đựng một sự toan tính gì đó.
…
“Anh Phương!” Anh gọi cô, nắm lấy cổ tay cô kéo phắt lại, lên giọng: “Đứng lại nói chuyện nghiêm túc với tôi.”
“Buông ra đi! Thật tình, mỗi lần nhìn thấy anh là tôi thấy ghét rồi?”
Phương nói giọng đầy sự bức xúc với ánh mắt vừa phẫn nộ vừa sầu muộn nhìn anh.
“Vì sao?” Guy thắc mắc, hàng chân mày khẽ chau lại.
“Đó là vì…”
Phương ngập ngừng không thể nào nói ra với Guy rằng, vì anh ta trông giống Hồng Quân.
“Nói đi!” Anh gằn giọng.
Phương lườm mắt quay người bước đi thẳng tới chỗ bán kem, mua một cây kem ốc quế vừa đi vừa ăn, mỗi lần cô bực bội trong người thường hay ăn kem để giải tỏa tâm trạng. Guy đi bên cạnh cô nhíu mày nhìn cô ăn kem, điều đó làm anh nhớ lại lúc trước mỗi lần cô giận anh chuyện gì, anh sẽ đi mua kem cho cô, là cô hết giận một cách nhanh chóng.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Tôi đâu đi theo cô. Đường này tôi vẫn thường hay đi một mình đấy thôi.”
Guy đáp một cách bâng quơ, chậm rãi sải chân bước đi.
Phương mặc kệ chẳng để tâm làm gì, cứ thế mà đi, thưởng thức cây kem vị đậu xanh mà cô thích ăn. Càng nhìn anh ta cô lại càng nhớ đến Hồng Quân.
Cứ thế đi được một đoạn đường khá dài, Phương vẫn thấy Guy đi theo sau mình, cô bực dọc quay lại nhìn anh, lên giọng:
“Tôi xin anh đừng đi theo tôi nữa được không? Ngay cả muốn đi một mình anh cũng không để yên cho tôi sao? Trong hộp đồng đâu có ghi điều đó.”
“Cô làm gì sợ tôi đi theo cô đến vậy hả? Còn nữa tôi chưa thấy cô thực hiện được điều gì trong hợp đồng đó cả. Giờ chỉ cần cô làm theo ý tôi, cô muốn gì tôi cũng thể cho cô.”
Guy nhìn thẳng vào mắt Phương nói giọng đều đều, cùng nụ cười hờ hợt một cách ma mị.
Phương liếc nhìn đi chỗ khác, cất giọng đáp:
“Thứ mà tôi muốn có nhất… anh không thể nào cho tôi được. Nhưng cái công ty Lucky của anh trai tôi, nhất định anh phải giao lại cho anh tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Vậy cô muốn cái gì nhất? Cô nói đi! Chỉ cần cô nói ra, thứ gì tôi không thể cho cô được!”
Phương nhìn anh lặng thinh độ mươi giấy với ánh mắt lắng động, nhẹ giọng đáp:
“Tôi muốn gặp Hồng Quân một lần nữa?”
Tim anh bống nhiên nhói lên một giây tức thời khi Phương nói vậy. Anh có chút đờ ra.
“Sao hả? Tôi âm thầm tìm Hồng Quân gần 5 năm rồi nhưng không tìm được. Anh có giỏi thì anh đưa anh ấy đến trước mặt tôi đi.”
Anh phả ra hơi thở lạnh lẽo, có chút ngạc nhiên khi cô lại nhắc đến cái tên “Hồng Quân”, anh gặn hỏi:
“Tại sao cô vẫn còn muốn gặp Hồng Quân chứ? Tại sao?”
Phương lờ đi ánh nhìn của Guy đang nhìn cô, quay lưng lại nhìn đi đâu đó trong khoảng không vô tận với trái tim sực nhói đau tức thời, khẽ thở dài với ánh mắt sầu tư đượm buồn, cô đáp với giọng sâu lắng:
“5 nắm trước hôm sinh nhật tôi, tôi đã không đến chỗ hẹn. Tôi với Dương Hồng Quân… vẫn còn nhiều chuyện chưa nói…”
“Chuyện gì?” Anh thắc mắc hỏi.
Phương quay lại nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị đáp:
“Anh đâu phải Hồng Quân, tại sao tôi phải nói cho anh biết.”
“Chẳng phải cô nói tôi giống Hồng Quân sao? Cô có thể coi tôi như cậu ta mà. Cô có thể nói cho tôi biết những gì cô muốn nói.”
Guy đáp với giọng vô cùng bình thản, thật sự anh rất muốn biết chuyện đó là gì.
Cô thẳng thừng đáp: “Tôi không muốn! Những lời nói đó tôi chỉ muốn nói trước mặt Hồng Quân thôi.”
“Ý của cô là… chỉ cần Hồng Quân xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ nói ra những lời đó?”
“Đúng vậy! Rốt cuộc anh có thể cho tôi thứ tôi muốn không, là tìm được anh ấy.”
Phương lên giọng, ánh mắt trân trân nhìn Guy.
“Tại sao tôi phải tìm anh ta cho cô, tìm anh ta giúp cô, tôi được gì chứ?”
Anh lạnh lừng đáp, ánh mắt không một tia cảm xúc gì.
“Anh không phải giàu có lắm sao? Anh không phải nói nếu tôi thực hiện theo ý của anh như trong bản hợp đồng đã kí thì tôi muốn cái gì anh cũng có thể cho tôi sao?”
Anh thẳng thắn đáp: “Đâu có liên quan tới chuyện có tiền hay không? Cô tìm lâu vậy rồi mà cũng tìm không được tôi làm thế nào tìm được.”
“Có tiền không phải là vạn năng sao? Nếu tôi tìm một nhà thám tử thì anh có thể tìm ba trăm nhà thám tử, chẳng phải nhà anh có tổ chức ngầm đứng sau hậu thuẫn sao?”
Phương đáp lại một cách cứng rắn.
“Nếu như một người cố tình tránh mặt cô, cô có tìm cách nào cũng không được cho dù xuất hiện ở gần cô.”
“Anh không cần phải nhiều lời, một câu thôi, rốt cuộc có chịu giúp hay không?”
Cô lên giọng đầy cương quyết, ánh mắt đầy sự hạ huyết nhìn Guy.
Guy im lặng vài giây, ánh mắt lơ đãng nhưng sau đó chuyển sang sự trầm tĩnh đáp:
“Được thôi! Muốn tôi giúp cô tìm anh ta nhưng tôi chỉ biết anh ta có chút giống tôi, cậu ta có đặc điểm gì khác không? Nếu không thì sao tôi tìm chứ?”
Phương đi lại bên phía bức tường với những bức tranh được vẽ bằng sơn phun rất đẹp, đứng ngắm nhìn chúng, gợi nhớ lại hình ảnh Hồng Quân trong đầu cô, hít một hơi thật sâu rồi phả ra một cách nhẹ nhàng.
Guy đứng cách Phương một đoàn ngắn nhưng tưởng chừng khoảng hai người trông xa vời. Anh không thê thấy được cảm xúc của cô ngay lúc này. Cô khẽ đưa tay lên chạm vào những đường vẽ, cô cất giọng:
“Gương mặt của Hồng Quân rất thanh tú, chân mày rậm, anh ấy còn có đôi mắt rất đẹp tuy lạnh nhưng lại ẩn chứa nhiều cảm xúc không để ai nhìn thấu, sóng mũi cao thẳng. Anh ấy có mái tóc màu rêu khói, mỗi lần đứng ngoài nắng trông vô cùng nổi bật. Mặc quần áo lúc nào cũng bất cần hết, anh ấy tuy đại ca của trường ai cũng sợ bởi gia thế xuất thân từ xã hội đen, nhưng lại rất có trách nhiệm với hành động. Ăn chơi, trốn học là vậy nhưng lại hay đứng đầu toàn trường vậy mới lạ…”
Guy nghe Phương tả từng chi tiết của người tưởng chừng chẳng bao giờ tồn tại khiến lòng anh có cảm giác rối bời, không phân định được cảm xúc của mình ngay lúc này nữa. Anh thấy cổ họng mình nghẹn đắng, nuốt cay đắng vào trong anh trầm giọng đáp:
“Tên Hồng Quân này đầu sỏ hay đánh nhau như vậy, gia đình lại là xã hội đen, sao cô lại thích anh ta…”
“Tôi thích anh ấy chỉ đơn thuần là thích anh ấy hay làm tôi cười, làm tôi từ một gái nhút nhát trở nên gần gũi tự tin bản thân mình hơn. Tôi thích anh ấy chuyện gì cũng không tính toán, tôi thích anh ấy lúc đứng ra bảo vệ tôi… Tôi thích anh cột tóc cho tôi… Thích nghe anh xưng hô là “anh” với “nhỏ”, thích lúc anh tỏ tình với tôi bằng chai nước ngọt Pepsi, tuy không trực tiếp nói ra nhưng lại khiến tôi rất vui. Tính cách rất thẳng thắn, nhiều lúc phũ phàng giống như anh vậy nhưng lại rất quan tâm tôi…”
“Sao cô biết được, anh ta sẽ không hận cô khi cô bỏ rơi và tổn thương anh ta? Hay là…”
Anh định nói ra hai từ “lợi dụng” nhưng sợ sẽ bị lộ nếu anh tỏ ra biết quá rõ chuyện này, vì anh chính là Hồng Quân. Trong chuyện này, chính cô là người lợi dụng anh chứ không bỏ rơi, làm anh tổn thương.
Nghe Guy nói vậy, Phương quay người lại nhìn anh với ánh mắt rươm rướm những giọt lệ tưởng chừng sắp rơi, cô nghẹn ngào đáp:
“Nếu như anh ấy nhớ thì cũng phải thôi. Nếu như tôi có thể nói hết những điều trong lòng với anh ấy, anh ấy muốn hận tôi cũng không sao cả…”
Hai người đứng nhìn nhau không ai nói thêm một lời nào, ánh mắt mang mỗi người một cảm xúc khác nhau. Guy thầm nghĩ:
“Nếu như Hồng Quân trong lòng của cô ấy thật sự là một người tốt như vậy thì tại sao cô ấy lại phải lợi dụng rồi ruồng bỏ cậu ta chứ? Chẳng phải lúc đó cô ấy nói rõ, chỉ muốn lợi dụng mình để không mọi người ăn hiếp và vì mình giàu có, nhưng lại không bằng người con trai khi ấy mà cô nói là bạn trai của mình, cũng là chồng tương lai. Những gì, cô ấy nói vừa rồi rốt cuộc là thật hay là giả?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!