12 giờ 30 phút - chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


12 giờ 30 phút


chương 49


Tại nhà của Hoàng.

Bà Niên đang nấu đồ ăn, soạn đồ để chuẩn bị đem vào bệnh viện cho Bách Du sau khi bà biết tin hai đứa nhỏ bị bệnh bạch cầu cấp tính rất nặng.

Vừa về tới nhà, Hoàng bước vào nhìn thấy bà, anh đi lại với vẻ mặt điềm tỉnh, anh đáp:

“Mẹ!”

“Con về rồi sao? Mẹ có nấu cơm cho rồi đó, con ăn đi, lát tí đưa mẹ vào bệnh viện nha.”

“Mẹ dừng tay một lát đi, có người muốn nói chuyện với mẹ.”

“Ai vậy?” Bà Niên thắc mắc hỏi.

Chẳng cần chờ đợi, ba mẹ Châu đi nhanh tới làm bà ấy hơi bất ngờ, nhìn hai người họ với ánh mắt thắc mắc, cất tiếng hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Không chần chừ gì, ba của Châu vô thẳng vấn đề:

“Con trai bà hôn con gái tôi.”

Bà Niên đơ ra một cách ngơ ngác, khẽ nhích sát lại chỗ Hoàng thầm hỏi:

“Hoàng, là Châu hả? Khoan khoan… Chuyện là sao? Khi nào?”

“Vừa nãy đó, nóng hôi hổi ở nhà con gái tôi, hai đứa con nằm đè lên nhau nữa. Chúng tôi tận mắt thấy, con trai của chị định làm chuyện ấy với con gái tôi… chỉ mỗi lời xin lỗi chắc là được rồi. Hành xử thế này…”

Mẹ của Châu lên giọng một cách hùng hổ, vẻ mặt như kiểu khẩu chiến vậy.

Bà Niên hơi có chút hoang mang nhìn Hoàng hỏi:

“Con có làm thế thật không?”

Hoàng im lặng không nói gì, cảm thấy mọi người dường như đang đổ hết tội lỗi lên đầu anh nên anh đành gật đầu đại cho xong, anh cũng chẳng muốn nói gì nhiều.

Bà Niên lại hỏi tiếp: “Sao lại làm thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Giải thích cho đàng hoàng. Không như thế tôi báo cảnh sát ngay…” Ba Chấu lớn giọng.

Hoàng thở phắt một cái khi ba mẹ của Châu lại làm quá lên như vậy, anh nói thẳng luôn:

“Hai bác bình tĩnh đã. Con làm như thế, bởi vì con thích Châu. Và con nghĩ Châu cũng thích con thôi.”

Bà Niên nở nụ cười tươi rói khi thấy Hoàng cuối cùng cũng chịu thú nhận, chứ thật chất bà đâu biết Hoàng chỉ nói bừa cho có để cho mọi chuyện lắng xuống đâu. Bà lên tiếng:

“Như thế này, chúng ta ra ngoài phòng khách nói chuyện với con gái hai anh chị nhé. Là Châu có nghĩ như con trai tôi không? Nếu Châu cũng có tình cảm với con trai tôi, có nghĩa hai đứa nó thích nhau. Hôn nhau hay đi xa hơn cũng là chuyện thường thôi. Chúng ta đã là người lớn rồi, hỏi tụi nhỏ đã.”

Ba mẹ Châu nhìn nhau khi nghe bà Niên cũng có lý. Thế là họ đồng ý ngồi lại với nhau để nói chuyện một cách đàng hoàng.

“Hai đứa cưới luôn đi, cưới luôn!” Bà Niên háo hức nói.

Mẹ Châu lập tức lên tiếng: “Này, khoan đã, chị vội vàng làm gì chứ?”

“Không có vội nhưng còn chờ gì nữa chứ? Hai đứa nó cũng qua lại với nhau nhiều lần rồi. Chắc chắn hai đứa nó thích nhau, phải không con, Châu?”

Ba Niên được nước lấn tới, mỉm cười nháy mắt với Châu làm cô gượng cười ái ngại.

Chưa bao giờ, Hoàng với Châu lại rơi tình huống oái oăm như thế này luôn.

“Thích nhau và cưới luôn là hai chuyện khác nhau đó. Hai đứa nó còn chưa kịp yêu nhau và tìm hiểu nhau gì cả, tự nhiên bảo chúng nó cưới là sao?”

Mẹ Châu gân cổ lên nói lại.

“Cưới đi đã, rồi sẽ yêu nhau thôi. Nhìn mắt hai đứa nhỏ nhìn nhau kìa, thích nhau mà.”

Hoàng chỉ biết ngồi bất động nghe mẹ mình nói tay ngang với mẹ của Châu khiến anh thấy phát mệt luôn, Châu cũng chẳng khá hơn anh là nhiêu đâu.

Mẹ Châu liền đáp lại: “Chị thật lú lẫn, vẫn còn có suy nghĩ phong kiến lỗi thời vô cùng chị ơi. Tự nhiên bảo tụi nó cưới nhau. Đây là thời nào rồi? Không phải thời xưa của chị. Để cho hai đứa nhỏ tìm nhau trước đã là có hợp nhau không? Rồi cưới nhau không tốt hơn sao hả? Tự nhiên bảo cưới nhau luôn. Lỡ một ngày có một chuyện nào đó không hợp nhau, không hiểu nhau, chia tay nhau và nếu như Châu có con nữa, thì sẽ sinh chuyện lớn nữa đấy.”

Bà Niên thở phắt một cái, cứng rắn một cách kiên quyết đáp:

“Lúc nào cũng nhìn đời bằng cặp mắt hình viên đạn thế? Tại sao lại nhìn đời như thế này chứ? Nó có thể không tệ như thế cũng nên. Hoàng, con trai tôi tốt tính, tôi nuôi con, dạy dỗ con cẩn thận. Nếu có xảy ra chuyện thì chắc là không phải do con tôi.”

“Vậy ý chị là chửi con tồi tệ phải không?” Bà quay sang Châu gằn giọng: “Nhìn xem, như thế này thì con làm sao tốt được chứ?”

“Này chị, nếu tôi không nể con chị thì tôi đã không bắt thằng Hoàng nhà tôi làm quen nó. Này Hoàng, chúng ta trước nay đều làm điều đúng đắn và con cũng làm rất đúng.”

Bà Niên nói giọng đều đều, rồi lấy tay của Hoàng đặt lên tay của Châu nhìn hai người họ mỉm cười đắc ý.

“Cứ yêu nhau trước đi đã, như thế này một hai năm. Nếu vẫn ổn, thì lúc đó tính tiếp. Hai đứa con có đồng ý như thế này không?”

Châu lưỡng lự khi mẹ của cô hỏi vậy, cô quay qua nhìn Hoàng, anh cũng chẳng có phản ứng gì. Không chờ cô suy nghĩ thì anh gật đầu đáp:

“Cứ như thế đi ạ!”

“Con cũng vậy!” Châu cũng đành gượng ép chấp nhận.

Chiều, tại bệnh viện.

Con bé Thy đang chạy lon ton chơi đá banh cùng với mấy đứa trẻ trong bệnh viện, còn nhóc Khánh thì không có chơi mà nó nằm ngủ ly bì trong phòng bệnh. Mới ở trong bệnh viện chưa đầy một ngày, con bé đã hòa nhập làm quen với các bạn nhỏ rất nhanh, mặc cho tình trạng sức khỏe đang yếu đi. Trên môi luôn nở nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Đang chạy thì bất ngờ bị Hoàng ôm lấy nhấc bổng lên, con bé Thy nhăn mặt mếu méo:

“Ôi, ba Hoàng ơi!”

“Ôi, ba cái gì?”

Hoàng lên giọng đáp, rồi nhanh chóng đưa con bé Thy về phòng của mình, để con bé ngồi trên giường chất vấn:

“Con nhỏ mọn lắm đấy Bảo Thy. Rõ ràng con đã hứa với ba Hoàng không được chạy lung tung nữa cơ mà… Giờ con đang không được khỏe phải nghỉ ngơi đi chứ, con thấy Khánh không, anh con ngoan ngoãn ngủ ngon lành kia kìa.”

“Thượng đế nói có thể chạy đi chơi bất cứ đâu ở đây.” Con bé Thy đáp nhanh lại.

Hoàng nhíu mày đáp: “Gì cơ?”

“Vốn dĩ trước khi chết phải làm tất cả những chuyện mình muốn làm.”

“Ai nói thế?” Vẻ mặt Hoàng ngây ra khi nghe con bé Thy nói vậy.

“Lúc trưa nay, cái bạn tên Su Ran ở kế bên giường chết rồi. Mẹ bạn ấy nói thế đấy ạ.”

Thy đáp lại một cách ngây ngô. Trẻ con thì luôn tin vào những gì chúng nhìn và nghe thấy, con bé Thy là một số những đứa trẻ đó.

Con bé nhăn mặt, hai hàng mi rươm rướm nước mắt nhìn Hoàng, mày nheo nói tiếp:

“Nếu biết sẽ chết thế này thì đồng ý cho bạn chơi game rồi. Và sữa, gà rán, kem đều cho bạn ấy ăn.”

“Bảo Thy à, việc đó…”

“Con nghe mẹ bạn Su Ran nói, nếu không được ghép tủy thì sẽ chết nhanh thôi. Vì vậy, chạy đi chơi cùng với các bạn con đều phải làm. Kem, kẹo bông con cũng có thể ăn đấy.”

Con bé Thy cắt ngang lời nói của Hoàng, làm anh cảm thấy trong lòng thật sự bấn loạn không biết làm gì. Anh trầm mặt độ vài giây, gượng cười nhìn con bé với ánh mắt ôn nhuận, nhẹ giọng đáp:

“Ba biết, nhưng mà con sẽ không chết được đâu, con bé này.”

Con bé Thy lên giọng đáp lại: “Sao ba Hoàng biết được chứ?”

“Con nói xem? Thượng đế có lương tâm không?”

Con bé gật đầu đáp: “Có ạ!”

“Đúng rồi, thượng đế có lương tâm sẽ không đưa một đứa bé như con đi đâu.”

“Đứa bé như con? Con thế nào chứ?” Con bé ngơ ngác nhìn Hoàng hỏi.

Hoàng cười đưa tay xoa đầu nhỏ, ôn hòa đáp:

“Nếu đưa một đứa bé đáng yêu ưa nhảy nhót, một đứa bé còn xinh hơn cả hoa đi thì thiên đường đằng kia sẽ sập mất. Thế nên tuyệt đối thượng đế sẽ không đưa con đi đâu, chắc chắn.”

Nghe Hoàng nói vậy, nhỏ lại nở nụ cười tươi rói, Hoàng cũng cười theo, đưa tay véo nhẹ bờ má phúng phính của con bé.

“Hoàng, sao giờ này mày ở đây? Mày đến hồi nào thế? Không chuẩn bị đi dự tiệc à?”

Bách Du từ đâu đi vào, hơi chút ngạc nhiên khi thấy Hoàng ở đây. Hoàng quay người đứng dậy, cười nhẹ đáp:

“Mẹ tao bảo tao mang chút đồ ăn vào cho mày với hai đứa nhỏ. Tao ở lại chơi một lát rồi về mới chuẩn bị đi.”

Bách Du gật đầu “Ừ” một tiếng với vẻ mặt lãnh đạm tuy tỏ ra mình ổn nhưng trong ánh mắt anh đang chất chứa đầy sự mệt mỏi. Chợt anh nhìn thấy con bé Thy cầm con thỏ Cony trong tay, anh đi lại giật lấy nó lên giọng:

“Bảo Thy, sao con không nghe lời? Con không biết không thể cầm những vật có lông hay sao?”

“Cậu ơi, con sẽ đưa nó đi mà.” Con bé ngước lên nhìn Bách Du cất tiếng.

“Nhưng phải vứt nó đi ngay bây giờ!”

“Con vẫn chưa tạm biệt nó.”

Bách Du chợt khựng lại, bóp chặt con gấu bông trong tay khi nghe con bé nói vậy. Trong lòng anh chợt quặn thắt lại.

“Cậu Du mong con cũng đi mà không từ biệt cậu sao?”

“Con nói gì?”

Bách Du nhíu mày với ánh mắt đầy sự bức xúc nhìn con bé.

Hoàng thấy sự căng thẳng của Bách Du với con bé Thy nên anh hất nhẹ tay Bách Du, trầm giọng bảo:

“Này, mày bình tĩnh lại đi. Tao nghĩ mày nên đưa con bé lên phòng VIP đi, ở đây phụ huynh của mấy đứa nhỏ này nói những lời chết chóc này sẽ làm ảnh hưởng tâm lý hai đứa nhỏ đấy.”

Bách Du vớ lấy chai nước rồi đi thẳng ra ngoài dãy băng ghế ở hành lang ngồi phịch xuống đó, mở chai nước tu một hơi đến nửa chai rồi thở phắt một cái đầy vẻ áp lực.

Hoàng cũng đi ra theo Bách Du, anh ngồi xuống cái ghế kế bên, ngã lưng vào thành ghế nhìn đi đâu với ánh mắt đăm chiêu, anh cất giọng:

“Dù mày có gấp thế nào cũng không thể lộ trước mặt hai đứa nhỏ.”

“Rất rõ ràng sao?” Bách Du nhíu mày.

“Đúng là như thế, tao thấy từ lúc nghe tin hai đứa nhỏ bị bệnh thì mày đã như thế. Rất lo lắng và bất an còn hơn cả Phương nữa. Mặc dù Phương rất lo nhưng cũng bình tĩnh không thể hiện rõ ra như mày. Nếu ngay cả mày cũng như vậy, hai đứa nhỏ sẽ bị truyền nhiễm sự bất an giống như vậy.”

Bách Du khẽ vụt ra tiếng thở dài, ánh mắt nhìn đâu đó không điểm dừng đầy u uất, buông một câu thẩn thờ:

“Hóa ra là như vậy. Tao… từng suýt chút nữa đã không để hai đứa nhỏ tồn tại trên đời này rồi… Lúc đó, khi biết Phương có thai với con trai của kẻ thù, tao đã rất kích động, vì khi đó thù còn chưa trả được, tao rối ren lắm… Lần đầu tiên tao khiến Phương phải quỳ xuống cầu xin tao đừng bắt nó bỏ cái thai này, thật sự tao đau lắm, đau ở đây này.”

Bách Du đặt tay ở bên ngực trái của mình thốt ra bao cảm xúc dồn nén bấy lâu anh chịu đựng, anh đang cảm thấy có lỗi vô cùng với Phương, nhưng anh không thể nói được lời xin lỗi với em gái đáng thương của mình, nên anh thấy mình thật vô dụng.

Anh cảm thấy cổ họng mình uất nghẹn như có gì đó chặn lại vậy, nhưng anh vẫn tiếp lời:

“Giờ tao không biết mình nên làm cái gì nữa. Chỉ biết cố gắng gượng qua từng ngày.”

Hoàng hiểu những gì Bách Du trải qua và chịu đựng, anh đặt tay lên Bách Du khuyên nhủ:

“Mày đừng nghĩ nhiều quá, coi chừng bị stress đấy. Đừng đổ lỗi cho bản thân mình nữa. Người mệt mỏi nhất là hai đứa nhỏ đấy, nếu hai nhỏ kiên trì được thì đó chính là hy vọng. Nhưng sao tao cảm thấy chắc chắc tao sẽ hiến được tủy cho một trong hai đứa, và người hiến tủy cho đứa còn lại xuất hiện. Mày có nghĩ Phương đi tìm ba của hai đứa nhỏ không?”

“Mày nói tao mới nhớ. Đúng rồi, còn ba của tụi nhỏ nữa.”

Bách Du thốt lên, cơn buồn bực nhất thời tan biến. Vẻ mặt anh chợt thay đổi trở nên nghiêm túc, anh nghiêng đều sang nhìn Hoàng, trầm giọng đáp:

“Mày biết Guy là Hồng Quân sao không nói cho tao biết? Lúc đi tìm hai đứa nhỏ tao thấy mày nói chuyện với cậu ta.”

Hoàng không tỏ ra mấy ngạc nhiên, anh đáp lại:

“Ừ thì… bữa trước trong tiệm hoa tao thấy mày nói chuyện với Quạ Đen, tao nghe được loáng thoáng nên mới biết thôi. Có lẽ cậu ta đang cố tình trả thù Phương đấy, nên mới mua công ty Lucky của mày.”

“Tao cũng đoán ra được điều đó. Phương chưa biết điều này. Có lẽ tao sẽ đi nói cho Phương biết chuyện Hồng Quân chính là Guy, mục đích của cậu ta chính là tiếp cận nó để trả thù thôi.”

Bách Du nói giọng đều đều với ánh mắt sắc lạnh khi anh bắt đầu nhận ra chủ đích của mọi chuyện phức tạp xảy ra xung quanh cuộc sống gần đây của hai anh và Phương.

Nghe Bách Du nói vậy Hoàng liền đáp:

“Có vội vàng quá không? Hồng Quân chính là ba hai đứa nhỏ kia, chỉ có cậu ta mới cứu một trong hai đứa đấy, nếu mày nói cho Phương biết tao nghĩ mọi chuyện trở nên rất rối, lúc này không thích hợp để nói ra đâu. Với lại một phần do cậu ta không biết chính ba cậu ta làm ra chuyện này. Mày nên nghĩ cách để Phương lợi dụng cậu ta hiến tủy cứu hai đứa nhỏ thì hơn, rồi sau đó muốn nói gì thì nói.”

Bách Du im lặng, trầm mặt độ mươi giây, ngẫm lại những gì Hoàng nói vừa rồi cũng thấy có lý, có vẻ anh nôn nóng quá rồi chăng. Anh chỉ là muốn cứu lấy đứa cháu của mình bởi mặc cảm tội lỗi dằn vặt trong lòng khi năm đó anh bắt Phương đi bỏ cái thai đó.

Im lặng một vài phút anh trầm giọng đáp:

“Ông Dương đã biết hai đứa nhỏ là cháu của ông ta rồi. Tao nghĩ chuyện hai đứa bị bệnh cần hiến tủy gấp trước sau gì ông ta cũng biết rồi, làm sao chúng ta tránh được tầm ngắm của ổng. Mọi chuyện cứ rối tung cả lên, khiến tao thật sự rất mệt mỏi, chẳng biết khi nào mới thật sự chấm dứt đây.”

Hoàng im lặng không nói gì, chỉ ngã lưng ra sau ghế, ánh mắt nhìn đi đâu đó với vẻ đâm chiếu nhưng trong đầu anh đang suy tính một chuyện.

Tại dinh thự nhà họ Dương.

Sau khi giải quyết xong tên công tử kia Guy quay trở về phòng để hỏi tiếp cái chuyện Phương đang sắp nói với anh, anh thật không biết lý do gì Phương lại muốn gặp Hồng Quân để cứu ai đó.

Anh bước vào phòng thì thấy Phương đang nằm nghiêng trên ghế sô pha, mắt nhắm lại. Anh đưa tay vào túi quần nhẹ bước chân đi tới, đứng nhìn Phương với ánh mắt không gợn một cảm xúc gì ngoài sự lạnh lùng anh dành cho cô gái từng khiến anh tổn thương, lòng muốn trà thù cô, muốn cô đau khổ nhưng anh chưa làm được. Để cô ở trong nhà anh lâu như vậy, anh tưởng sẽ làm cô đau khổ như cô đã từng làm với anh, ấy vậy mà anh lại có những hành động quan tâm khiến anh nhiều lúc không hiểu bản thân mình làm gì nữa.

Chợt, anh nhìn thấy giọt nước mắt từ khóe mắt Phương chảy dọc xuống. Bất giác, anh đưa tay tới nhưng chợt khựng lại một cách lưỡng lự, như thể anh đang đấu tranh cảm xúc đang lẫn lộn trong tâm, rồi anh cũng lau đi giọt nước mắt đó.

Phương chợt giật mình mở mắt nhìn anh, anh vội thụt tay lại, vẻ mặt vẫn giữ bình thản.

Phương chống tay ngồi dậy, nhẹ giọng cất tiếng:

“Anh xong việc rồi sao?”

Guy chỉ “Ừ” một tiếng, rồi anh ngồi xuống bên cạnh Phương, lên tiếng:

“Vừa nãy, em nói với cần phải gặp Hồng Quân, em vẫn chưa nói với tôi lý do là gì.”

Phương trầm mặt rồi quay sang nhìn anh với ánh mắt thoáng buồn nhưng không thể hiện nhiều ra ngoài, cô gượng cười đáp:

“Anh coi như tôi chưa nói gì đi. Lúc đó tôi gặp chuyện có hơi kích động nên nói lung tung thôi. Mà tôi hỏi vui anh cái này được không?”

Guy hơi nhíu mày khi thấy thái độ của Phương như vậy, anh đáp:

“Hỏi đi?”

“Anh nhóm máu gì vậy?”

Phương gặn hỏi, thực ra trong lòng cô biết rõ, cô sẽ chẳng bao giờ gặp được Hồng Quân và biết anh ấy đang ở đâu, dẫu sao thì anh ấy cũng có gia đình rồi, cô không muốn vì chuyện này làm phá vỡ hạnh phúc của anh ấy, có lẽ anh ấy không nên biết sự tồn tại của cặp song sinh này. Chẳng qua do cô bí bách quá nên mới hỏi bừa Guy như vậy thôi.

Mặt anh hơi ngây ra khi Phương hỏi vậy, anh không hiểu sao đột nhiên cô lại hỏi anh nhóm để làm gì. Anh cũng không suy nghĩ nhiều nên đáp:

“O! Mà hỏi chi vậy?”

“Anh ta nhóm máu O sao?”

Phương thầm thốt lên trong tâm với vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt rực sáng nhìn anh. Cô thầm nghĩ: “Nếu thật sự anh ta nhóm máu O, thì mình phải tìm cách lấy máu của anh ta để đi xét nghiệm, biết đâu kì tích sẽ xảy ra, trùng khớp với tủy cần hiến cho con mình.”

Thấy Phương nhìn anh chăm chăm không chớp mắt, anh lay nhẹ người cô bảo:

“Này… này… đang nghĩ mà thần người ra vậy? Sao tôi hỏi không trả lời.”

Lúc này Phương mới nhanh chóng định thần lại, mỉm cười vu vớ đáp:

“Không có gì đâu, hỏi để biết thôi. Mà chẳng phải tối nay anh đi dự tiệc sao?”

Phương nhắc anh mới nhớ, mãi lo nghĩ về chuyện gì đâu suýt tí anh quên mất, giờ anh mới để ý trời cũng gần tối, anh nhìn lên đồng hồ, cũng sắp tới giờ diễn ra bữa tiệc. Anh đứng dậy đi lại chỗ cái bàn làm việc, lấy cái hộp màu đen mang tới để trên bàn, Phương nhíu mày thắc mắc:

“Gì đây?”

“Mở ra xem đi!”

Phương ngơ ngác mở nắp hộp ra, bên trong là một váy màu đen được xếp gọn.

“Mau lấy nó mặc vào đi, tôi thay đồ, rồi chúng ta sẽ đi đến dự tiệc.”

Nói rồi Guy đi thẳng một lèo vào phòng trưng bày cả giới đồ hiệu của anh.

Phương cầm lấy bộ váy khẽ thở dài bước vào phòng tắm thay đồ.

Một lúc sau, Phương đi ngoài phòng sau khi mặc xong nhưng khổ nỗi tay cô đang giữ phần trước của váy, vì cái khóa kéo phía sau lưng hình như bị mắc gì đó làm cô kéo ngoài không được, nên đành phải nhờ sự trợ giúp.

Vừa lúc, cô nhìn Guy đang đứng tựa người vào bàn, tay lướt điện thoại. Anh trong thật đỉnh đạc và vương giả với bộ vest đen cực ngầu, tóc để mái lãng tử với khuôn mặt lạnh lùng vốn có, ánh mắt nâu không bộc lộ một tí xúc cảm nào.

“Guy!”

Anh ngẩng mặt lên, rời mắt khỏi điện thoại khi nghe Phương gọi. Anh nhìn Phương từ trên xuống dưới một lượt nhưng không phản ứng gì. Phương mặc bộ đầm xòe đuôi tôm dài phối ren, làm bằng vải lụa cao cấp có đính đá và hạt cườm lấp lánh, tôn lên vóc dáng thanh mảnh. Mái tóc buông xõa rũ xuống đôi vai gầy, cô toát lên vẻ đẹp kiêu sa.

Thấy Guy nhìn mình, Phương ngượng ngùng không biết làm sao, cô khó nhằn đi tới với dáng vẻ ái ngại.

“Anh có kéo giúp tôi cái khóa kéo sau lưng không? Nó bị mắc hay sao đó tôi kéo hoài không được.”

Anh im lặng không nói gì, đứng thẳng người, đưa tay nắm lấy khóa kéo nhẹ nhàng chỉnh chỉnh cái khóa do bị kẹt phải sợi vải của chính nó, mất vài giây anh mới kéo trơn tru lên được. Sau khi xong, anh thản nhiên đáp:

“Xong rồi.”

Phương xoay người lại thì bất ngờ không may đẫm ngay cái tà váy phía sau, làm cô loạng choạng không giữ được thăng bằng nhưng kịp thời Guy vòng tay ôm lấy eo cô giữ lại. Hai người nhìn nhau bằng đôi mắt giãn rộng, Phương như nín thở ngay lúc này.

Phương vội đẩy nhẹ người Guy ra có chút lúng túng, tim cô bỗng đập mạnh lạ thường.

“Đi thôi!”

Guy trầm giọng đáp, đưa tay về phía Phương.

Phương lưỡng lự không biết có nên nắm lấy tay Guy không, cô cảm thấy có vẻ không được tự nhiên cho lắm, từ lúc Guy nói yêu cô. Thấy cô như thế, anh thở phắt một cái, nắm tay cô rời khỏi phòng.

Tối, tại bữa tiệc diễn ra tại Daimond center.

Hiện tại bên trong bữa tiệc đã diễn ra, bên trong toàn những người hoạt động trong giới kinh doanh thượng lưu, có gia thế chức quyền. Không gian rộng lớn của sự xa hoa và đẳng cấp.

Thấy Hoàng đang đứng uống rượu một mình ở bàn gần hồ nước đằng kia, với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt nhìn đi đâu đó một cách lơ đãng, Châu đi tới chỗ anh đứng bên cạnh anh mỉm cười rút lấy cái nhẫn kim cương của anh ra săm soi.

Hoàng nghiêng đầu sang nhìn Châu nhíu mày hỏi:

“Sao thế? Trả hay vứt vậy?”

“Nếu em muốn vứt, em vứt ở thùng rác nhà em cũng được không cần phải mang tới tận bữa tiệc này. Nhẫn kim cương mấy tỷ nói vứt là vứt được sao?”

Châu nhẹ giọng đáp đều đều, trên môi vẫn giữ nụ cười mỉm.

“Thế đang đeo sao lại tháo ra làm gì?” Hoàng thắc mắc hỏi.

“Anh từng nói với em có những thứ trên đời không nên tách nhau. Theo em tìm hiểu, thì cái nhân là nhẫn cặp, của nữ sẽ có đính kim cương, còn của nam thì không. Chắc anh đang giữ nó phải không?”

Hoàng gật đầu “Ừm” một tiếng, khẽ nâng ly rượu uống một hơi đến cạn, rồi đặt ly xuống bàn, nhìn đi đâu đó.

“Em nghĩ là nó cần phải ở cùng nhau.”

Châu gượng cười đáp, rồi nắm lấy bàn tay của Hoàng lật ra đặt cái nhẫn vào trong lòng bàn tay của anh. Anh siết tay lại hạ xuống bỏ cái nhẫn vào trong túi quần, nhìn Châu trầm giọng đáp:

“Em có chê anh không?”

“Em không chê gì anh cả. Em chỉ là dành thời gian suy nghĩ điều gì đó. Em chỉ nghĩ là, thật ra hai chúng ta đều có quan điểm rất rõ ràng, là không muốn có ai. Muốn sống độc thân, nhưng tự nhiên anh với em lại hôn nhau, làm em hơi giật mình.”

Châu nói giọng đều đều, khi nhớ lại cái tình huống đó khiến cô ngượng đỏ hết cả mặt, nhưng lúc cả hai đều có cả giác như thể muốn chiếm hữu vậy.

“Anh không nghĩ mình sẽ làm như thế với nhau, nhưng suy nghĩ nhiều để làm gì chứ? Điều anh lo là em sẽ không như trước đây, anh sợ em sẽ không hài lòng với anh.”

Hoàng nói giọng ôn hòa một cách thành thật, ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó.

“Anh không hài lòng với anh như thế nào?… Phải nói thế nào mới được chứ?”

Đang nói Châu trầm mặt im lặng độ mươi giây, khẽ thở dài rồi lại tiếp lời:

“Em vẫn nói điều mà em nói trước đây, em không muốn có người yêu nhưng em chắc là không từ chối. Em có tình cảm với anh. Bây giờ em phải đang suy nghĩ với chính mình đó, là em thích điều gì hơn giữa cuộc sống độc thân của em. Không phải em chưa từng có người yêu, em đã từng có người yêu. Người mà anh biết đó Duy Anh, đó chỉ là mối tình đầu sâu sắc em cần phải quên thôi, còn có người khác nữa. Nhưng những người mà em đã đi qua, lúc đầu mọi thứ đều tốt đẹp cả. Mọi người đều nói là tùy ý em, họ đều tôn trọng tính cách và thế giới riêng của em. Nhưng được một thời gian mọi người lại bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của em, không thấy ai làm được như lời họ nói. Em thắc mắc việc có người yêu và việc có cuộc sống tự do là hai thứ không thể tồn tại song song với nhau sao? Em phải chọn một trong hai thứ đó thật sao? Nếu lần này em phải chọn nữa, em không chắc là em sẽ chọn điều gì giữa em yêu sự tự do của em hay là em yêu anh. Anh hiểu không?”

“Nếu anh là em, anh sẽ thử. Bởi vì mỗi người không ai giống ai cả.”

Hoàng ôn tồn đáp, nhưng không quay qua nhìn cô.

“Em cũng không biết là anh có giống như những người mà em yêu trước đây không? Nên em mới như thế này.”

“Vậy thì phải làm thế nào mới được đây?”

“Là như thế nào?” Châu hỏi ngược lại Hoàng.

Hoàng nở nụ cười hờ hợt, anh chưa phân định được cảm xúc ngay lúc này là gì nữa. Anh trầm giọng đáp:

“Anh có cảm giác anh thích em. Nhưng nếu như em không vui, anh không thích em nữa cũng được.”

Nghe anh nói vậy, Châu đánh nhẹ vào tay một cái, thốt lên:

“Đơn giản như thế này à?”

“Thử giảm sự quan tâm xuống!”

“Chắc chắn là anh sẽ làm được?” Châu nghi hoặc khi Hoàng nói vậy.

Hoàng quay người tiến một bước tới Châu, hai người chỉ đứng cách nhau vài centi, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc đáp:

“Chúng ta hãy thử yêu nhau đi.”

Nghe Hoàng nói vậy, Châu chần chừ một vài chục giây, mỉm cười đáp:

“Cứ vậy đi!”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, họ cũng không ngờ rằng cả hai lại có ngày thử yêu nhau, họ chỉ đơn thuần nghĩ đơn giản xem đối phương là một người bạn thân thuộc của nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN