12 Nữ Thần
Chương 318: Lời thì thầm của gió
Thế Giới Ngầm.
Khu vực lối vào Địa Tâm Cảnh đang được canh gác bởi lực lượng cảnh sát tinh nhuệ của chính quyền Thế Giới Ngầm. Xung quanh nơi này được giám sát gắt gao, không để cho bất cứ ai hay thứ gì vào ra.
Nhưng có một người đột nhiên xuất hiện trước lối vào Địa Tâm Cảnh mà lực lượng cảnh sát không hề hay biết, người này có thân hình vạm vỡ, to cao, tuy mất một tay một chân nhưng vẫn tạo cho người nhìn cảm giác sừng sững uy nghiêm như một ngọn núi cao chọc trời, Tản Viên Thượng Thần, một trong Tứ Bất Tử, Sơn Tinh.
Bên cạnh Sơn Tinh lại xuất hiện một người phụ nữ mang nét đẹp quý phái, tạo cho người ta cảm giác sùng bái tôn thờ, Long Mẫu Thần Long.
Sau Long Mẫu, một ông lão già nua hiền lành xuất hiện, trên lưng lão mang một chiếc mai rùa cỗ lão, Thần Kim Quy.
Sau ba người còn xuất hiện thêm một vài người nữa, mỗi người đều toát ra thần thái phi thường làm người ta sùng kính tôn thờ.
“Gì thế này? Thần Minh kéo nhau đến phá nhà ta sao?” Một giọng nói âm lãnh như từ hư không vang lên, sau đó một thứ giống như bồn nước thủy tinh to lớn xuất hiện với người đàn ông gầy gò xanh xao bên trong, gã là Thủy Tinh.
“Đi nhờ chút!” Sơn Tinh trầm tĩnh đáp.
Quá hiểu Sơn Tinh, Thủy Tinh thừa biết mục đích Sơn Tinh đến đây, gã cười nhạt nói: “Nếu ta là ngươi, muốn ngăn chặn thứ sức mạnh kia thì nên kéo quân vô tìm mọi cách tiêu diệt nó từ sớm chứ không phải đứng đây chờ chết!”
Sơn Tinh gật đầu: “Ngươi nói đúng, nếu sức mạnh kia thoát ra thì có lẽ cả đất nước này không còn ai hay cái gì có thể ngăn cản nó.”
“Vậy sao ngươi không sớm ngăn cản?” Thủy Tinh hỏi.
Sơn Tinh đáp: “Vì từng có người khuyên ta không nên động đến thứ đó.”
“Ai? Tiên Hậu?”
Sơn Tinh gật đầu xác nhận.
Thủy Tinh không nói gì thêm, một vết nứt không gian hiện ra, trước khi biến mất sau vết nứt, Thủy Tinh để lại một lời nhắn: “Ráng mà giữ mạng, trận chiến của chúng ta còn chưa xong đâu!”
Nhìn thấy Kiều Vô Song bị Triệu Nhị khống chế, hai tay nàng bị những sợi tơ đỏ tía quấn lấy, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nét đau đớn, Dương tức giận hỏi: “Triệu Nhị! Thả Kiều Vô Song ra!”
Dương đâu biết rằng người hắn gọi là Triệu Nhị thật ra chính là người mang linh hồn Kiều Vô Song, còn “Kiều Vô Song” đang bị khống chế kia mới chính là Triệu Nhị.
Thấy Dương quan tâm đến mình dù có hơi nhầm lẫn, Thiên Hương vẫn cảm thấy một chút ấm áp cùng khổ tâm, nàng hỏi: “Kiều Vô Song là gì của ngươi?”
Dương nhớ đến cái lần Kiều Vô Song vì cứu hắn mà bị Kinh Vô Nguyệt đâm trọng thương, cùng hắn rơi xuống vực Vô Hồn.
“Kiều Vô Song là ân nhân cứu mạng của ta.” Dương đáp, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thiếu sót.
“Chỉ vậy thôi sao?” Thiên Hương dù biết trước đáp án nhưng vẫn khó tránh nỗi thất vọng.
“Chứ ngươi muốn sao? Ân nhân cứu mạng còn không đủ quan trọng sao? Thả nàng ra, nếu không đừng trách ta không nể tình!” Dương nói.
Thiên Hương lắc đầu: “Ta không hề làm hại cô ta.”
Dương không tin, bởi hắn thấy rõ nét mặt đau đớn tột cùng của “Kiều Vô Song”.
Dương lao đến cứu nàng.
Thiên Hương phóng ra hàng trăm sợi tơ để cản đường Dương, nhưng khi đạt đến khoảng cách cần thiết, Dương kích hoạt Dạ Hành để dịch chuyển đến giữa Thiên Hương và Lam Ngân, hắn ôm eo của Lam Ngân để dịch chuyển lần nữa mang nàng đi, nhưng khi chạm vào eo Lam Ngân, đầu óc Dương đột nhiên trở nên mụ mị.
Thiên Hương đang dùng một phương pháp đặc biệt để dung hợp linh hồn với Lam Ngân, nhưng khi Dương chạm vào người Lam Ngân, chính hắn cũng vướng vào quá trình dung hợp này, và cũng chỉ có Dương mới có khả năng vướng vào quá trình này, vì trước đó, Dương đã từng dung hợp linh hồn với Thiên Hương bằng công pháp Thôn Thiên Địa.
Chạm vào cơ thể Lam Ngân, Dương trở nên mụ mị rồi dần tỉnh lại, hắn cảm nhận được tiếng sóng biển đang vỗ rì rào.
“Chị! Chờ em với!”
Dương nghe tiếng một đứa bé gái, nó nhỏ xíu, ăn mặc rách rưới, đang vừa chạy vừa gọi theo một bé gái khác. Bé gái kia đang bước đi chầm chậm, cũng cùng độ tuổi, cùng cách ăn mặc, nhưng Dương trông nó có gì đó chín chắn trưởng thành hơn xa đứa còn lại.
Cảnh chuyển đi như bị tua nhanh, Dương lại thấy hai bé gái trong gian nhà tranh rách nát, bé em đang gào khóc bên thi thể một người đàn ông già nua gầy trơ xương, bé chị lẳng lặng ngồi, gương mặt nó bình tĩnh, nhưng Dương nhìn thấy đôi mắt tròn của nó cũng rưng rưng.
Cảnh lại chuyển, Dương lại thấy bé em, cô bé có một bên mặt mang sẹo, nó đang vừa chạy khắp bờ biển vừa gào khóc: “Chị! Chị đâu rồi? Đừng bỏ em một mình, hu hu…”
Rồi có một con thuyền lớn cập bến, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp rời thuyền tiến đến vỗ về bé gái. Dương nhận ra người phụ nữ này, thành chủ Hà thành, Lý Hồng Hà. Đồng thời Dương cũng đã đoán ra thân phận bé em, Triệu Nhị, sau này chính là con nuôi của Lý Hồng Hà, Lung Linh công chúa.
Triệu Nhị được Lý Hồng Hà đưa đi, nhưng cảnh không chuyển.
Dương nhìn quanh, rồi phát hiện ra cô chị đang nấp sau một tảng đá lớn, nó nhìn Lý Hồng Hà mang bé em đi, mắt lại rưng rưng.
Lần này Dương mới nhìn kĩ gương mặt bé chị, tuy còn rất nhỏ, nhưng đôi mắt đó Dương chắc chắn không thể nhìn lầm, đôi mắt của Kiều Vô Song.
Cảnh lại chuyển, nhưng lần này là cảnh Dương và Kiều Vô Song lần đầu gặp nhau, Dương đèo Kiều Vô Song trên Truy Ảnh 800 Mã Lực băng qua thảo nguyên Tĩnh Lặng.
Tiếp theo là cảnh Dương lần đầu gặp Triệu Nhị, cũng đèo nàng trên Truy Ảnh 800 Mã Lực để tiến về Hà Thành.
Rồi Dương thấy cảnh Kiều Vô Song liều mình cứu hắn, cùng hắn rơi xuống vực Vô Hồn.
Cảnh Dương cùng Triệu Nhị tiến vào phong ấn giam cầm Cửu Vỹ Thần Hồ, sau đó Dương phá cạm bẫy của Lý Hồng Hà, từ chối Triệu Nhị.
Hình ảnh mỗi lúc một hỗn loạn, nguyên nhân là do sự can thiệp của Dương đã ảnh hưởng đến quá trình dung hợp.
Rồi đến một hình ảnh khác, mơ hồ, và gây cho Dương một cảm giác hư hư ảo ảo. Đó là một đêm sao trời rơi rụng, mặt đất chìm trong một biển lửa màu máu.
“Huyết Ảnh Yêu Hỏa!” Dương lập tức nhận ra biển lửa này chính là từ đế hỏa mà ra.
Giữa biển lửa, Dương nhìn thấy một bóng người tàn tạ thê lương, một bóng người tuy mờ ảo nhưng lại khiến Dương cảm thấy quen thuộc…
Rồi có một bóng người khác đột nhiên xuất hiện sau lưng kẻ kia, đem một cánh tay vảy đen đâm xuyên qua lồng ngực kẻ kia.
Có tiếng gào thét đớn đau.
Dương nhìn thấy Kiều Vô Song xinh đẹp tuyệt trần, đau khổ tột cùng…
Cảnh lại chuyển.
Kiều Vô Song thân thể tàn tạ nằm trên mặt đất cháy đen, môi nàng mấp máy thì thầm: “Ta nguyện dâng hiến linh hồn, chấp nhận vĩnh viễn mất đi tương lai để đổi lấy một lời nhắn gửi cho chính mình của quá khứ.”
“Thời Gian Bí Thuật – Lời Thì Thầm Của Gió!”
Khi Thiên Hương nói, cơ thể nàng dần hóa thành một con bướm hư ảo màu thiên thanh, cánh bướm đảo một vòng như từ biệt rồi bay đi, tan vào hư vô, xuyên qua thời gian…
Cảnh lại đổi khác, Dương nhìn thấy Kiều Vô Song trong cơ thể Triệu Nhi xuất hiện và cứu hắn cùng Bích Diệp khỏi tay Dạ Vũ đang bị Thủy khống chế.
Nhờ mối liên kết linh hồn, lúc này Dương đã biết được sự thật, rằng Kiều Vô Song mà Dương đang muốn cứu thật ra là Lam Ngân, còn Kiều Vô Song thật sự đang ở trong thân xác Triệu Nhị.
Nhưng đó không phải điều Dương kinh ngạc nhất, mà là điều tiếp theo.
Dương thấy cảnh mình trong hình dạng Bình Thường, mình đầy thương tích đang trôi trên một dòng sông.
Nhìn tình trạng bản thân lúc này, Dương nhận ra đây là lúc sau khi hắn chiến đấu với Siêu Quần rồi trốn khỏi Vô Lực Bang.
Đoạn kí ức bị mất!
Dương thấy mình nằm trên giường tre, trong một gian nhà tranh đơn sơ.
Kiều Vô Song đã cứu hắn.
Dương thấy Kiều Vô Song trong trang phục mộc mạc, nàng bưng một thau nước đến bên giường, dùng khăn lau lên da hắn, vừa lau, nàng vừa nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Điều này khiến Dương cảm thấy thắc mắc, cứ cho là nàng nhận ra Bình Thường chính là Dương, nhưng dù vậy, hai người cũng không tiếp xúc nhiều đến mức nàng có thể nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp đến vậy. Dương cũng loại trừ nghi vấn Kiều Vô Song giả vờ làm vậy, vì đây là kí ức của chính nàng, nếu không có sự cố hôm nay thì không ai khác ngoài nàng có thể nhìn thấy ánh mắt ấy.
Nhưng những khung cảnh tiếp theo khiến Dương quên đi nghi vấn. Trong khung cảnh này, hắn và Kiều Vô Song cùng nhau sống một cuộc sống bình dị, đơn sơ.
Trong khi đó, những sợi tơ vẫn đang không ngừng đuổi bắt khắp nơi. Những sợi tơ mỏng manh nhưng gần như không ai có khả năng chống trả, kể cả Bạch Điệp và những thiên tài hàng đầu Hùng Vương Bảng cũng chỉ có nước né tránh, nhưng vẫn lần lượt bị khống chế và hút dần linh lực.
Duy chỉ có Sùng Hạo và Hoài Bão là đủ khả năng chống trả, thậm chí phá hủy những sợi tơ.
“Hai tên này đột phá cấp bậc mới liền trở nên mạnh đến vậy sao?” Có người khó tin hỏi.
Trịnh Thiên Minh đang tránh né những sợi tơ, nghe thế liền đáp: “Không phải chúng mạnh, mà là lực áp chế của Địa Tâm Cảnh lên linh hồn chúng đang trở nên yếu đi! Chắc là do tác dụng của Thiên Địa Thần Trận.”
“Do Thiên Địa Thần Trận? Nếu vậy thì chúng ta cũng có thể?” Nhiều người cùng nghĩ rồi cùng hướng mắt nhìn về phía Ẩn Thục Trinh, nàng đang tận lực khởi động Thiên Địa Thần Trận. Giờ thì ai cũng muốn được Thục Trinh cho hưởng lợi ích từ Thiên Địa Thần Trận.
Đoan Trang cũng thế, nàng hướng về Thục Trinh và khó chịu nói: “Thục Trinh! Em còn không mau giúp Tiêu công tử giảm đi áp chế để chàng tiêu diệt ma nữ kia!”
Thiết Công Tử Lương Diệt đang bị một sợi tơ khống chế không thể thoát ra, hắn hướng về phía Thục Trinh và gào to: “Ẩn tiểu thư, mau giải áp chế cho ta! Ta hứa sau khi ra khỏi Địa Tâm Cảnh sẽ đưa người đến Ẩn gia cầu hôn nàng, cho nàng làm vợ của ta, chủ nhân tương lai của Tân Bảo Xưởng!”
Rồi những người khác cũng nhau lên tìm lí do để được giải trừ áp chế, nhưng không ai biết rằng, đây không phải một Thiên Địa Thần Trận hoàn thiện, có thể gọi là Tiểu Thiên Địa Thần Trận, một phiên bản thiếu sót, hơn nữa Tiểu Thiên Địa Thần Trận này còn đang trong quá trình khởi động. Thục Trinh cũng chỉ có thể khởi động trận một cách bị động chứ không thể điều khiển bất cứ gì, riêng Dương, Hạo, Bão là ba yếu tố kích hoạt trận nên mới nhận được sự tăng cường từ trận.
Lúc này, ở một hang động bí mật…
Năm người Bạch Thiên Đường đang đứng vây quanh một cái hồ máu ghê rợn. Cả năm người cùng đứng chắp tay trước ngực, mắt mở to, miệng cùng lẩm bẩm những câu kinh khó hiểu.
Trên mắt của năm người cùng chảy máu, máu như lệ từ đôi mắt chảy thành dòng xuống cằm, xuống ngực, dài xuống tận đất rồi chảy vào hồ máu.
Rồi cả năm ngươi cùng đồng thanh hô lên: “Kẻ bề tôi nguyện dâng hiến máu thịt để thỉnh Đấng trở về, thưa Đấng Thiên Đường vĩ đại!”
Khi năm người dứt câu, từ trong hồ máu, một bàn tay máu to lớn trồi lên bắt lấy một trong năm tên rồi bóp hắn tan nát, máu thịt tung tóe rơi xuống hồ máu.
Bốn kẻ còn lại vẫn tiếp tục đọc kinh.
Lần này là hai bàn tay trồi lên, nắm lấy một tên khác và xé xác tên này ra làm đôi rồi kéo xuống hồ máu.
Tên tiếp theo bị bắt lấy, cơ thể hắn bị siết chặt rồi vắt như vắt khăn cho đến khi máu bị vắt hết thì cơ thể hắn cũng tan nát.
Cô gái duy nhất trong bọn là người tiếp theo, nàng vẫn bình thản đọc kinh khi bị bàn tay khổng lồ tóm lưng áo kéo lên. Một cái đầu lâu máu trồi lên nhìn nàng rồi há mồm. Nàng rơi vào cái mồm máu, tan xác trong tiếng nhai rồn rột ghê rợn.
Cuối cùng là Bạch Tạng, từng thớ da thịt trên cơ thể hắn bị xé ra ăn cho đến khi chỉ còn lại bộ xương đẫm máu, bộ xương này rơi vào ao máu, trở thành khung xương cho một cơ thể mới…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!