12 Nữ Thần
Chương 321: Thiên Sứ
“Trần Phi Âm!” Dương ngạc nhiên nhận ra người vừa lao đến bắt lấy quả tim chính là con trai của tộc trưởng Kì Lân tộc, Trần Phi Âm.
Cầm trái tim còn chưa nóng tay, Phi Âm chợt giật mình nghiêng người tránh né một chưởng đang hướng vào đầu hắn vỗ đến.
Né tránh kịp thời, Phi Âm né được chưởng vào đầu, nhưng thay vào đó, chưởng này trúng lên vai Phi Âm khiến gã mất thăng bằng ngã người về phía trước, quả tim suýt tí nữa thì rơi khỏi tay.
Người vừa ra tay là Long Ngạo.
“Long Ngạo!” Phi Âm tức giận khi nhận ra kẻ phá bĩnh là người quen cũ.
Long Ngạo khinh bỉ nhìn Phi Âm và nói: “Tức sao? Còn nhớ trước đây mày cũng làm trò đánh lén này với tao trong Tứ Linh Cảnh chứ?”
Lúc này, Đoạn Tuyệt như một bóng đen lao về phía Phi Âm, hắn vung thanh Ô Long Đao chém về phía cánh tay cầm quả tim khiến Phi Âm vội thu tay lại. Nhưng khi Phi Âm vừa thu tay, cánh tay còn lại của Đoạn Tuyệt đã giơ sẵn ra và cướp lấy quả tim.
Nhưng khi Đoạn Tuyệt vừa cướp được quả tim, Sùng Hạo cũng lao đến dùng Chấn Thiên chém đến khiến Đoạn Tuyệt phải giơ đao ra đỡ rồi hoàn toàn yếu thế bật ngửa ra. Biết Sùng Hạo được trợ giúp từ Thiên Địa Thần Trận nên bản thân không thể đấu lại, Đoạn Tuyệt ân không được phá cho hôi, liền đem ném quả tim lên cao.
Vân Phi lao lên muốn cướp, Hoài Bão cũng lao lên tranh giành.
Gần chục sợi xúc tua to lớn cũng vươn lên hòng bắt lấy quả tim, Hoài Bão bị bao vây, liền cố tiếp cận quả tim rồi dùng chân móc quả tim bay về phía Dương, còn mình thì cố thoát khỏi vòng vây của những sợi xúc tua.
Dương lúc này đã thoát ra được, hắn nhanh tay bắt lấy quả tim.
Cầm quả tim trong tay, Dương không biết phải làm gì với quả tim này.
“Quái lạ!” Dương chợt trỗi lên một cảm giác kì lạ, hắn biết rõ quả tim này có sức mạnh nguy hiểm và đáng sợ, nhất là khi rơi vào tay những kẻ hung ác, nhưng hắn không hề có cảm giác muốn phá hủy quả tim, cũng không hề muốn có nó.
“Giống như Nghịch Thiên Kiếm?” Dương tự hỏi, là một bảo vật có linh trí, Nghịch Thiên Kiếm có khả năng ảnh hưởng đến ý niệm của người xung quanh, khiến cho những người không được nó chọn lựa sẽ có cảm giác không hề muốn có thanh kiếm.
Nghĩa là quả tim đang làm cho không ai có ý định phá hủy nó, một khả năng tự vệ đỉnh cao.
Ngoài ra, Dương còn phát hiện ra một điều khác…
Nhìn Dương cầm quả tim trên tay, nhiều người không khỏi dấy lên hy vọng, rằng vị Âm Vương Tà Phật này có thể khống chế quả tim, ngừng cuộc tàn sát của những sợi xúc tua lại trước khi tất cả người và bá vương trùng ở đây hoàn toàn bị tiêu diệt.
Dương vẫn cầm quả tim trong tay, đưa mắt nhìn khung cảnh như địa ngục tận thế, sau đó hắn lao đến nơi một người đang bị xúc tua khống chế gần đó…
“Cứu! Âm Vương, cứu…” Người này đã rơi vào tuyệt vọng, dù trước đó từng cười nhạo Âm Vương Hữu Thực, nhưng giờ lại giơ tay về phía Dương, thành khẩn cầu xin.
Dương tiến đến phía người này, hắn đưa tay ra.
Hy vọng thắp lên trên mắt người kia, cứ tưởng Âm Vương sẽ nắm tay hắn, cứu vớt hắn, nhưng không.
Phập!
Cánh tay bọc trong hắc kim của Âm Vương Tà Phật cắm thẳng vào ngực trái của kẻ cầu cứu, ngay vị trí quả tim hắn, rồi có âm thanh nghe như quả tim bị bóp nát. Kẻ cầu cứu nhìn Dương bằng ánh mắt không cách nào ngờ tới, rồi hắn nhắm mắt…
Dương kéo cơ thể kẻ này ra và ném lên cao, một tên đại âm binh liền lao đến bắt lấy cơ thể gã và vác trên vai.
Dương lại tiến về phía một người khác, lập lại hành vi tàn ác trước đó rồi ném xác lên vai đại âm binh.
Cứ tưởng được cứu, nào ngờ, một ác ma bị đánh bại, một ác ma khác lại lên ngôi.
“Tà Phật, Âm Vương, đúng là một kẻ âm tà hiểm ác, hắn đã bán mình cho ác quỷ, giờ đây hắn giết và thu xác chúng ta để gia tăng lực lượng cho đội quân âm binh của hắn!” Có người tuyệt vọng oán hận nói.
“Lý Hữu Thực chó chết! Bình Thường chó chết! Trước thì mày phản bội đồng loại theo phe bá vương trùng, sau thì mày bán linh hồn cho quỷ dữ, mày sẽ đầu thai làm chó!”
“Phản bội sư môn, phản bội đồng loại, phản bội chính nghĩa, mày là đồ thối tha!”
“Thằng mắc dịch!”
“Cô Vy sẽ hiếp dâm mày! Xã hội sẽ cách ly mày!”
“Đ- má mày!”
“Hết rồi! Hắn có quả tim, lại được Thiên Địa Thần Trận trợ giúp, còn ai có thể ngăn cản hắn nữa…”
Tiêu Hồn cũng bị một xúc tua trói chặt, Ẩn Đoan Trang đang cố gắng cứu hắn ra, nhìn thấy hành vi tàn ác của Dương, nàng hướng về phía Ẩn Thục Trinh trên cao và gào thét: “Thục Trinh! Mày đang nối giáo cho giặc! Mày không xứng là người nhà họ Ẩn! Tiêu công tử mà có mệnh hệ nào thì cả Ẩn gia sẽ tìm chúng mày để báo thù! Mày và Lý Hữu Thực sẽ sống không bằng chết!”
Ẩn Thục Trinh dường như không nghe thấy, vẫn chú tâm khởi động Thiên Địa Thần Trận.
Nghe tiếng Ẩn Đoan Trang chửi rủa, Dương tiến về phía nàng.
Nhìn Dương lạnh lùng trong lớp giáp hắc kim với cánh tay đẫm máu, Đoan Trang không còn mồm mép chửi rủa, nàng run rẫy nhìn Dương bằng ánh mắt sợ hãi, rồi, nàng lắp bắp cầu xin: “Tha cho Tiêu công tử… Xin hãy tha cho Tiêu công tử! Chỉ cần ngươi tha cho Tiêu công tử, ta nguyện làm trâu làm ngựa…”
Phập!
Mặc kệ Đoan Trang van cầu, Dương đâm tay vào ngực Tiêu Hồn và bóp mạnh.
“KHÔNG!!!!!” Đoan Trang tuyệt vọng gào thét, nàng cắn răng xông lên liều mạng với Dương.
Phập!
Như không đáng để tâm, Dương cắm tay vào ngực Đoan Trang, nắm lấy quả tim nàng, siết mạnh, rồi quay đi.
Dương vẫn đang lần lượt tìm đến từng người trong tiếng gào thét có, chửi rủa có, van xin có, nhưng hắn không buông bỏ một ai. Số người càng nhiều, Dương càng gọi nhiều âm binh để vác những cơ thể đi theo hắn.
Đột nhiên, người đầu tiên bị Dương tấn công đang nằm trên vai đại âm binh bất ngờ tỉnh dậy, hắn sờ lồng ngực mình và phát hiện ra quả tim vẫn còn nguyên, lồng ngực thì đang được sinh mệnh lực dồi dào chữa trị.
Gã nhớ lại trước đó, đúng là Dương đã cầm lấy tim gã và siết mạnh, nhưng thứ bị bóp vỡ không phải quả tim, mà là một thứ gì đó đang bám vào tim gã.
Những người khác cũng dần tỉnh dậy.
Đám đông la ó im bặt, rồi chợt trong đám đông này, một người đột nhiên ngửa mặt lên trời, mắt trợn trừng, rồi hai khóe mắt của hắn chảy ra hai hàng lệ máu, không chỉ mắt mà cả tai, mũi, miệng của hắn cũng chảy máu, kết hợp với nét mặt kinh hoàng của hắn trông cực kì ghê rợn.
Rồi từ ngực trái kẻ này, những sợi tơ đỏ tía từ trong tim mọc ra đâm xuyên lồng ngực, bò lên dần phủ khắp cơ thể gã.
Lúc này, những người bị Dương tấn công và ném cho đại âm binh đã tỉnh lại và nhận ra nguyên do, liền gào to: “Là kí sinh! Khi những sợi tơ tấn công đã để lại mầm mống kí sinh trong tim chúng ta! Tà Phật tấn công chúng ta thật ra là ra tay tiêu diệt mầm mống kí sinh, cứu mạng chúng ta!”
Những người trước đó chửi rủa Dương thậm tệ giờ quay sang tung hô, nịn bợ, chỉ mong được Dương để mắt và ưu tiên cứu trước.
“Tà Phật thật vĩ đại! Mặt tà tâm phật! Bị chúng ta chửi rủa thậm tệ vậy mà ngài vẫn không để tâm, chỉ tận lực cứu người!”
“Đừng gọi là Tà Phật hay Âm Vương nữa! Gọi ngài là Thánh Phật hay Thiện Vương đi! Gộp chung là Thánh Thiện!”
“Hay cho Thánh Thiện! Thánh Thiện Chiến Hoàng! Một vĩ nhân cao cả, một anh hùng bác ái, một thiên tài hoàn hảo!”
Ẩn Đoan Trang cũng đã sớm tỉnh lại, nghĩ đến bản thân từng chửi rủa thậm tệ vậy mà Lý Hữu Thực vẫn ra tay cứu giúp, lại còn không thèm một lời nào thanh minh cho bản thân, đây mới xứng là anh hùng, đây mới gọi là vĩ đại. Lén liếc nhìn Lý Hữu Thực, Đoan Trang đặt tay lên ngực mình, cảm nhận quả tim mình đập thình thịch trong ngực mà nàng lại có cảm giác như quả tim này đã bị gã đàn ông lạnh lùng vĩ đại kia lấy mất.
Bên cạnh Đoan Trang, Tiêu Hồn lại tỏ vẻ khó chịu cay cú, gã Âm Vương Tà Phật kia luôn bị hắn xem thường, giờ lại trở thành anh hùng được mọi người tung hô, còn hắn thì bị nhấn chìm, trở thành một kẻ thê thảm chịu ơn của Lý Hữu Thực như bao người khác, còn đâu uy danh của một thiên tài hàng mười Hùng Vương Bảng, kẻ mà trước đây mỗi khi xuất hiện lại khiến dân tình xôn xao.
Hoài Bão và Sùng Hạo thì đã nhận ra hành động của Dương từ sớm, cả hai sau khi giải cứu một vài người khỏi những xúc tua liền tiến đến hỏi Dương: “Cần trợ giúp không?”
Dương lắc đầu đáp: “Cần dựa vào quả tim để cảm nhận được chính xác vị trí kí sinh và dùng sinh mệnh lực chữa trị quả tim sau khi phá hủy kí sinh. Việc này chỉ ta làm được.”
Hoài Bão nhìn xung quanh, tuy ba người họ tích cực cứu trợ nhưng khung cảnh vẫn không khác nào tận thế, hắn nói: “Chúng ta cần lúc này là một nơi an toàn!”
Trong Địa Tâm Cảnh này, nơi an toàn nhất chính là tổ bá vương trùng, nhưng nơi này hiện tại lại diễn ra khung cảnh tàn sát.
Chợt Dương, Hạo, Bão cùng giật mình nhìn ra rồi cùng thốt lên: “Nguy to!”
Nguy to là vì, những kẻ bị kí sinh bộc phát, những sợi tơ đã phủ kín cơ thể bọn hắn, biến bọn hắn thành những sinh vật giống như được tạo thành từ những sợi tơ màu đỏ tía, và sau lưng mỗi tên mọc ra một đôi cánh cũng kết thành từ tơ.
Vỗ cánh bay lên, dang tay, ngửa mặt lên với thần thái cung kính và thánh thiện, những sinh vật này cùng thì thầm một câu với giọng điệu thành kính: “Nguyện trở thành Thiên Sứ, phục vụ Chúa Trời, bảo vệ thế giới!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!