12 Nữ Thần
Chương 42: Dương Liệt
Sau một hồi tán gẫu với lão Khánh, Dương ra ngoài tìm mua ít thức ăn để dự trữ rồi về phòng đóng cửa tu luyện.
Khi còn ở trong cổ mộ của Đinh Tiên Hoàng, tuy diện tích không quá lớn nhưng lại chứa đựng một lượng linh lực khá nồng đậm, Dương hấp thu hơn 60% và đạt đến Linh Úy cấp 10 đỉnh phong, chỉ cần tụ thêm một lượng linh lực là đủ sức đột phá.
Công pháp Thôn Thiên Địa, sau khi tăng thêm 1 tầng thì đã khai mở khả năng hấp thu tự động, giúp cho linh hồn Dương bất cứ lúc nào cũng thu vào một lượng linh lực từ thiên địa để phát triển với mức độ nhỏ, còn khi Dương chủ động luyện công thì tốc độ phát triển đã gần bằng công pháp thông thường.
Dương luyện đến chiều, lại có người đến tìm, kẻ này không bấm chuông mà trực tiếp hung hăng đập cửa làm Bảo Ngọc đang nằm trên đùi Dương giật mình ngóc đầu dậy. Cô bé sau khi hấp thu đoạn Nghịch Thiên kiếm lấy từ cổ mộ đã phát triển thành hình hài một cô bé 10 tuổi, đã cao lớn thêm một chút và thấp thoáng ẩn hiện một vẻ đẹp thanh cao thánh thiện, rất có triển vọng khi trưởng thành sẽ lại là một tuyệt thế mỹ nhân.
“Vào trong nhẫn đi Ngọc!” Dương nựng gò má bé xíu của Bảo Ngọc, một tay bế cô bé định đem giấu vào không gian của nhẫn balo nhưng Bảo Ngọc bị nhốt trong nhẫn mấy ngày nay, lại bị phá giấc ngủ nên quạu quọ, nhõng nhẽo quấy phá một hồi mới chịu vào.
Cửa đập ầm ầm.
Dương ra mở cửa, kẻ đập cửa là một thanh niên khoảng 28 tuổi, trông cũng khá bảnh bao, chính là con trai lớn của gia trưởng, chồng của Mỹ Liên, Lâm Chấn Thương.
“A! Anh Thương, tìm em có gì không ạ?” Dương trong lòng bực bội nhưng bề ngoài ra vẻ cung kính.
“Có mới tìm! Tao hỏi mày, sao mày dám giành suất dự thi giả kim của em tao? Lại còn lấy 5 triệu của cha tao?” Thương hung hăng gầm giọng.
Dương toát mồ hôi, trong lòng mắng: “Má! Con vợ tới đòi tiền tao, xong thằng cha tới năn nỉ tao thi giùm, giờ tới thằng chồng qua cắn tao!”
Mắng trong lòng nhưng ngoài mặt Dương run sợ là thật, Chấn Thương là Linh Tá cấp 2, còn Dương mới Linh Úy cấp 10, nếu con chó điên này khùng lên cắn thật thì Dương chỉ có nước chịu đòn, chứ nào dám để lộ ra thực lực đặc trưng?
“Dạ em nào dám… đây là…” Dương tìm lời giải thích.
“Là cái con kẹt! Khôn hồn thì móc 10 triệu ra đây rồi rút khỏi cuộc thi, trả suất thi cho em tao!”
“Nhưng có 5…” Dương tức muốn xịt khói, nhưng phải cố nhịn.
“5 triệu cha tao đưa mày, với 5 triệu tiền nhà mày nợ vợ tao là 10 triệu!” Thương lúc này thật sự như chó điên chuẩn bị táp.
Với con hàng điên loạn này thì Dương biết là không thể chơi cứng, bề ngoài ra vẻ khuất phục, nhưng trong lòng tính cách trả đũa: “Dạ… em sẽ xin rút lui, còn tiền…”
“Tiền thì sao? đ- má không đưa tao đánh!” Chấn Thương được nước càng hung hăng hơn.
Dương run run lấy trong nhẫn ra một khối đá nhỏ bằng đầu ngón tay, trên khối đá chi chít những vệt màu vàng kim.
“Quặng vàng!” Mắt Thương lóe sáng, giật lấy khối quặng vàng trên tay Dương kiểm tra, quả nhiên là một mẩu quặng vàng.
Dương thấy con hàng đã mắc mưu, lấm la lấm lét nói: “Em hết tiền, anh cầm cục này giúp em, tháng sau em về trả 10 triệu cho anh được không ạ?”
Chấn Thương nhìn Dương dò xét, trong lòng thầm đoán chắc rằng Dương trong 2 năm qua đã tìm được mỏ vàng, chắc chắn không đơn giản chỉ có 1 khối nhỏ như vầy. Vàng, một thứ kim loại hiếm, ngoài dùng làm trang sức còn là thành phần cao cấp trong giả kim thuật, tìm được một mỏ thì đem luyện kim ra thành phẩm, bán lấy tiền xài mấy đời không hết!
“Khối vàng này mày đào được ở đâu? Còn bao nhiêu lấy ra anh xem thử!” Thương hỏi.
Dương cố tình đảo mắt ra vẻ như đang tìm lời nói dối, sau đó đáp với giọng không mấy chắc chắn: “Em mua được từ một đám trẻ con loài người, tụi nó tưởng đây là cục đá có màu đẹp nên lấy chơi…”
“LÁO TOÉT!”
Rầm!
Chấn Thương quát lớn rồi tung chưởng vào ngực Dương, đánh hắn bay vào phòng.
Thấy Dương nằm đơ dưới sàn, Chấn Thương định xông vào tra khảo thì chợt nghe tiếng gia chủ Khánh tức giận gào to: “DỪNG TAY! THẰNG CON TRỜI ĐÁNH!”
“Cha! Thằng này nó có…” Chấn Thương nhìn cha, định giải thích, lại thấy bên cạnh cha hắn còn có một gã đàn ông trung niên cường tráng, người mà trong Long tộc không ai không biết, con trai của tộc trưởng, Long Chúc Lôi.
“Lôi đại nhân đến đây làm gì?” Chấn Thương trong lòng thầm hỏi, cung kính cúi chào: “Chào Lôi đại nhân!”
“Mụ nội mày! Bạn chí cốt của bổn đế mà cũng dám đánh! Mụ nội!”
Long Chúc Lôi cố kềm chế linh lực, tức giận mắng chửi làm Chấn Thương trong lòng lạnh run, thằng Dương sao lại thành bạn chí cốt của Lôi thiếu tộc trưởng? Nếu biết thì cho 100 cái mỏ vàng hắn cũng không dám đ-ng vô! À mà không, sẽ đ-ng nhưng một cách âm thầm bí mật…
Lão Khánh cũng tức phát điên, hai hàm răng cắn vào nhau nghe ken két. Mới mấy phút trước, trong lòng lão còn mừng như điên khi biết Lâm Tráng Dương, thành viên Lâm gia có quan hệ tốt với thiếu tộc trưởng, vậy mà vừa lên tới tầng 3 này, lại thấy thằng con cưng của mình tung chưởng đánh bay cục kho báu sống kia, giờ lão hận đến nỗi chỉ muốn đập chết thằng con ngu đần của mình ngay tại đây.
Long Chúc Lôi lúc này đã tiến vào xem xét thương thế Dương, Dương cũng không có ngu, trước khi bị trúng chưởng thì chế độ tự động của Phù Đổng giáp đã được bật, Dương chỉ bị dư chấn đánh bay chứ không chịu tổn thương.
Long Chúc Lôi xem xét, thấy cơ thể Dương bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt thấy Dương nháy mắt với lão một cái. Không ngờ lão thiếu tộc trưởng bại hoại lại vô cùng ăn ý với thằng “bạn chí cốt” bại hoại, chỉ một cái nháy mắt đã hiểu ý, liền quay lại nhìn lão Khánh với vẻ mặt hơi bị nghiêm trọng.
Thấy sự nghiêm trọng trong nét mặt Long Chúc Lôi, cha con lão Khánh sợ teo dái hỏi: “Dương có sao không thiếu tộc trưởng?”
Lão Lôi mắng: “Mụ nội ngươi! Một thằng Linh Tá toàn lực chưởng một thằng Linh Úy thì ngươi hỏi có sao không? Cũng may có ta ở đây đưa linh lực cấp Đế vào chữa trị kịp thời, nếu không thì hắn không chết cũng cả đời tàn phế!”
Chấn Thương mặt cắt không còn một giọt máu, bị lão Khánh nhấn vai, hai cha con cùng quỳ xuống chờ lĩnh án.
“Khục… khục…” Dương lúc này ra vẻ như trọng thương rất nặng, cố gắng gượng dậy.
“Người anh em, ngươi thấy sao rồi?” Lôi hỏi.
“Khục… không sao… cảm ơn ngài đã hao tổn… linh lực… khục… trị thương cho ta…” Dương diễn như ngôi sao phim kiếm hiệp, rặn từng chữ nói.
Lão Lôi cũng diễn sâu không kém: “Đừng nói vậy! Chúng ta là anh em tốt, chút linh lực đáng là gì, nhưng ngươi phải liệt toàn thân suốt một tuần, thêm vài ngày sau đó mới khỏe hẳn…”
Lão Lôi quay sang Chấn Thương tra khảo: “Mụ nội! Nói ta nghe tại sao ngươi đánh hắn?”
Chấn Thương run như cầy sấy, trước áp lực của Linh Đế, đến ngước mặt lên hắn cũng không dám: “Tiểu dân biết tội… là do tiểu dân hung hăng càn quấy… tiểu dân xin nhận tội và đền bù thương tổn cho… Dương đại nhân…”
“Biết tội thì tốt! Tội của ngươi là cố ý gây thương tích, và… xém gây tử vong! Tù 10 năm, bồi thường cho nạn nhân… 50 tỷ!” Lôi nói đến đây, lại thấy hình như hơi hố nên sửa lại: “Nhầm! Bồi thường 50 triệu!”
Cha con lão Khánh nghe án tù, cùng quỳ lạy khóc la: “Xin Lôi đại nhân giảm tội, con hứa sẽ không tái phạm nữa, hu hu…”
Dương đang nằm hả hê, lại nghe có mùi tiền nên “động lòng trắc ẩn”, yếu ớt khều Chúc Lôi và nói: “Đại nhân, anh Thương tính tình nóng nảy nên lỡ tay, có thể châm chước lần này không…”
Long Chúc Lôi vờ như đấu tranh tâm lý rồi mới gật đầu: “Được! Nếu nạn nhân đã không truy cứu thì giảm tội cho ngươi, tạm giam 10 ngày để sám hối, bồi thường 50 triệu! Ngoài ra, chiếu theo luật, nạn nhân sống đơn độc không có người chăm sóc, nên vợ của hung thủ phải đến chăm sóc cho nạn nhân đến ngày hồi phục!”
Cha con lão Khánh mừng rơi nước mắt, theo luật lệ thì Long Chúc Lôi nói cũng không hề sai, thấp nhất cũng phải đi tù 10 năm, vậy mà chỉ một lời của Dương đã thành tạm giam 10 ngày, đây chính là đại ân đại đức, ân tình vô bờ bến nha!
Thế là xong chuyện, Long Chúc Lôi ở lại trò chuyện vui vẻ với Dương, thì ra mục đích là tìm đến trả cho hắn số tiền 10 triệu đã hứa lần trước rồi vui vẻ ra về. Sau đó công an nhanh chóng đến hốt Chấn Thương về đồn, kể cũng hài, con hàng này bị công an hốt mà mặt mừng như trẫy hội.
Lão Khánh thì tiếc đứt ruột móc ra 50 triệu bồi thường cho Dương, nhưng Dương vờ tốt bụng không nhận, kì kèo qua lại, cuối cùng chia đôi mỗi người 25 triệu, lão Khánh cầm 25 triệu trở về, không ngờ cũng như thằng con, mất 25 triệu mà mặt lão mừng như trúng số, lại còn bảo con dâu qua chăm sóc cho Dương. Ban đầu trong lòng thằng già này cũng sợ con dâu bị Dương thịt, nhưng lại nghĩ Dương bị trọng thương, Long Chúc Lôi đã nói sẽ liệt giường cả tuần liền, dù con dâu mình có tự nguyện đem cho thì cũng có sức đâu mà xơi?
Tối, sau khi chuẩn bị cơm nước cho ba chồng và thằng con trai 10 tuổi ăn, Mỹ Liên mặc đầm ngủ khêu gợi sang phòng chăm sóc Dương. Mặc đầm ngủ là vì Liên muốn khêu khích cho Dương vốn đã liệt giường thèm đến ói máu, xem như thay chồng trả thù. Thực tế nàng đâu muốn hầu hạ kẻ khác, nhưng đây là luật lệ của Long thành, nàng buộc phải tuân theo nếu không muốn bị phạt nặng hơn.
Đêm đầu tiên có phần ngượng ngùng, Liên chỉ đút cho Dương ăn uống, lau sơ mặt mũi tay chân cho hắn, Dương nhờ có Google nên biết lão Khánh đang rình bên ngoài, vì thế mà dù thèm nhỏ dãi nhưng chỉ dám ngắm cơ thể gợi cảm của Liên, đôi lần nàng cúi người để lộ ra hai quả đào tròn trịa trắng múp. Nhưng cũng chỉ được một lúc thì bà con xung quanh cũng kéo qua thăm, nhờ vậy mà Dương đỡ bị Liên hành đến chết thèm. Mãi đến khi tắt đèn thì “liệt sĩ” của Lâm gia liền ngồi dậy luyện công như thường.
Ngày tiếp theo, Liên tiếp tục phục vụ Dương như con nô tỳ cao cấp. Mà tất nhiên phải là cao cấp, đây là Long thành, Mỹ Liên là người của Long tộc, dù chỉ là một nhánh nhỏ Lâm gia nhưng cũng thuộc vào chủng tộc cao quý nhất của Long thành, nàng còn sở hữu một nhan sắc mỹ miều, về nữ công gia chánh cũng khiến Dương không tìm ra chỗ nào chê được, mỗi tội quá dâm… Nhưng dâm thực sự là tội sao? Lại còn là vừa đẹp vừa dâm thì sao?
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, lão Khánh đều tranh thủ sang rình, có lần Liên vô tình chạm phải vị trí cấm của Dương, cảm nhận được một khúc xúc xích nướng nóng hổi và cưng cứng, liền có thêm động lực khiêu khích Dương, cứ mỗi lần chuẩn bị tạo ra hành động khiêu gợi, Mỹ Liên lại cười thầm: “Bà cho mày nứng đến liệt luôn!”
Nói thì vậy chứ bản thân Mỹ Liên cũng phải nhịn không kém, thằng chồng đã đi tù, nhà có thằng con nên khó mà hú hí với ông già chồng, nàng còn phải thường trực chăm sóc thằng bại liệt này nên không có thời gian ra ngoài kiếm trai, nhiều lúc phải tự giải quyết mà lòng nàng tủi thân muốn khóc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!