120 Ngày Nhìn Trộm
Chương 37-2
Nhớ lại ba tuần
trước, khi Diệp Tiêu một lần nữa bước vào hiện trường căn biệt thự nơi
mà Trình Lệ Quân bị sát hại, phát hiện vết tích ai đó gần đây đã lén vào trong này. Anh ta tìm thấy đĩa hát “Hồ thiên nga” trong phòng khách.
Rất có thể nạn nhân trước khi bị giết hại đã nghe nó, đằng sau vỏ có
ghi: “Odette or Odile.” Đã được xác minh do Trình Lệ Quân viết và đã
được viết trước đó 6 tháng. Cùng trên vỏ của một chiếc đĩa hát, bên dưới dòng chữ bút máy viết bằng mực đen, còn có một dòng chữ màu xanh được
viết bằng bút bi “Cô ấy ở trên đỉnh tháp.” Lại một nét chữ khác, có lẽ
là chữ của đàn ông.
Khi đó nhìn thấy dòng chữ này, Diệp Tiêu vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng hôm nay thì anh ta đã hiểu.
Cô ấy ở trên đỉnh tháp.
Chuyên gia bút tích của sở công an đã đưa làm giám định, kết quả dòng chữ “Cô
ấy ở trên đỉnh tháp” là do Nguyễn Văn Minh viết dựa trên tư liệu công
việc do cửa hàng tạp hóa 24h cung cấp.
Nguyễn Văn Minh sống ở đối diện tòa “tháp,” một tháng trước người này đã xông vào hiện trường vụ
án mạng của Trình Lệ Quân, viết câu trả lời “Cô ấy ở trên đỉnh tháp” cho dòng chữ “Odette or Odile” trên vỏ của đĩa hát “Hồ thiên nga.”
Trong văn phòng của đội hình sự của sở công an, màn hình máy tính của Diệp
Tiêu như bị trúng độc, từ từ hiện lên khuôn mặt của Thôi Thiện cùng với
ánh mắt mơ màng. Trong trang cá nhân của cô ấy trước đây chứa rất nhiều
ảnh tự, đa số đều được cô ấy chỉnh sang hiệu ứng đen trắng, giống như
quần áo của cô ấy hàng ngày, không đen thì là trắng.
Một tuần gần đây, Diệp Tiêu lại tiếp tục chọn đọc những hồ sơ tài liệu về Thôi Thiện cũng như người nhà cô. Ngoài việc bố cô là Thôi Chí Minh đã chết trong
trận hỏa hoạn 14 năm về trước, mẹ cô là Ma Hồng Mai, hai năm trước khi
đang làm giúp việc đã bị ngã gãy cổ chết tại căn biệt thự của Trình Lệ
Quân thì Thôi Thiện tốt nghiệp cấp 3 Nam Minh của thành phố. Đây cũng là ngôi trường mà Diệp Tiêu biết rất rõ. Giáo viên chủ nhiệm của cô họ
Dung, một thầy giáo trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đã mất tích sau khi Thôi
Thiện thi Đại học. Một năm sau thi thể được phát hiện trong két nước
trên nóc tòa nhà của trường học, lúc đó đã vội vàng kết án là tự sát,
nhưng rất có khả năng đã bị giết hại. Bởi nghe nói rằng giữa Thôi Thiện
và thầy Dung không đơn thuần chỉ là quan hệ thầy trò bình thường. Đây
rất có thể là động cơ giết người của cô ấy.
Còn nữa, không lâu
sau khi tốt nghiệp, Thôi Thiện đã có bạn trai ở công ty Quảng cáo. Một
năm sau do mâu thuẫn xung đột gay gắt đã chia tay, bức ảnh về hành động
khiếm nhã của cô ấy được chia sẻ lên mạng xã hội. Chưa được mấy tháng,
khi cậu bạn trai ấy tăng ca làm thêm muộn ở công ty, đã chết do sự cố
thang máy.
Và Trình Lệ Quân bị giết hại nửa năm trước, hai thi thể của Lâm Tử Túy và Mai Lan mới được phát hiện vào hôm nay.
Những cái chết nêu trên, đều có liên quan đến Thôi Thiện, tại sao cứ luôn
luôn là cô ấy? Diệp Tiêu nhìn thật kỹ màn hình, khuôn mặt này chỉ cần
ngắm lâu một chút thôi cũng đã đủ khiến người ta thở mạnh, nhịp tim loạn nhịp rồi.
Còn có một điều rất ly kỳ, anh tìm cái tên “Ma Hồng
Mai” trong mạng nội bộ của công an, phát hiện một vụ án liên quan, vào 7 ngày trước, nghĩa trang thành phố đã đến báo án, có người nửa đêm đã
lẻn vào và lấy đi hộp đựng tro cốt của Ma Hồng Mai.
Ai đã lấy đi tro cốt của Ma Hồng Mai?
Odette hay Odile hay “Cô ấy ở trên đỉnh tháp” hay Thôi Thiện?
Diệp Tiêu viết đi viết lại dòng chữ này trên quyển sổ ghi chép công việc của mình. Cuối cùng anh xé bỏ tờ giấy đó chỉ giữ lại hai chữ cái: CS
(Cuishan, tên viết tắt của Thôi Thiện).
Nó không mang ý nghĩa gì to tát cả mà chỉ là chữ cái viết tắt tên của Thôi Thiện.
Lần gần đây nhất anh gặp Lâm Tử Túy là ở căn hộ kiểu khách sạn của hắn ta.
Diệp Tiêu thấy hắn ta có hai chiếc di động. Trong đó trên chiếc số lượng có hạn có khắc dòng chữ: LZCS.
LZC = Lâm Tử Túy (Lin Zi Cui)
CS = Thôi Thiện (Cui Shan)
LZCS = Lâm Tử Túy (Thôi) Thiện.
Trong căn buồng mà Trình Lệ Quân bị giết hại đã tìm thấy một món trang sức
bằng vàng, có thể loại trừ nguyên nhân của vụ án mạng này không phải là
do giết người cướp của. Món đồ trang sức này do đích thân Lâm Tử Túy đưa vợ của mình đến Hồng Kông mua. Có khắc chữ “LZCLJ” rất có thể là “Lâm
Tử Túy (Trình) Lệ Quân” (Cheng Li Jun).
Chiếc điện thoại có khắc
“LZCS” đã bị mất. Nhưng mấy ngày trước Diệp Tiêu có điều tra ở cửa hàng
điện thoại di động. Và được biết rằng, vào tháng 2 năm nay đã có người
đặt mua chiếc điện thoại này, nhưng là một cái tên khác. Theo điều tra,
thì người đó là bạn đại học của Lâm Tử Túy, có nghĩa rằng chính Lâm Tử
Túy đã mua chiếc điện thoại này, nhưng lại mua bằng tên của bạn, bao gồm cả chiếc sim mới này, và giải thích rằng đó là để đảm bảo bí mật thương mại.
Theo lời khai của cửa hàng kinh doanh, đã tìm thấy nhật ký
cuộc gọi của số điện thoại này, hai tháng gần đây Lâm Tử Túy đã gọi điện cho rất nhiều cô gái lạ, rất có thể đây là những người tình mới của anh ta. Nhưng khoảng thời gian từ tháng 2 đến tháng 6, hầu hết những tin
nhắn và cuộc gọi đều được gửi đến một thuê bao, nhưng chủ thuê bao không phải là Thôi Thiện mà là một phụ nữ trung niên không liên quan. Manh
mối chỉ tìm được đến đây.
Bên ngoài cửa sổ, có cái lạnh giá rét
buốt của đêm đông, viên pháp y nói rằng không nên ra đường vào đêm nay,
vì rất có thể sẽ đâm vào những thứ mà không thể nhìn rõ được.
Nhưng đợi cho đến khi thiên nga bay đi hết mới đi bắt thì không kịp. Diệp
Tiêu đột nhiên với lấy chiếc chìa khóa xe, lao ra khỏi phòng làm việc.
Mười phút sau anh có mặt ở một bến cảng yên tĩnh vắng vẻ, trên mặt đất
còn sót lại vài đồng tiền đã được đốt. Đây là một trong số ít những căn
nhà cổ hiện nay, anh gọi cửa một phòng, người phụ nữ trung niên mà anh
muốn tìm chính là chủ của căn nhà này. Những căn phòng có sân nhỏ ở lầu
dưới cũng đều cho thuê cả.
Bà chủ căn nhà này đã thừa nhận số
điện thoại, nhưng là cho một cô gái trẻ dùng vì cô ấy bị mất chứng minh
thư với điện thoại, nên mượn chứng minh thư của bà chủ nhà để đi làm sim mới. Diệp Tiêu liền đưa cho bà xem một vài bức ảnh của Thôi Thiện, bà
chủ nhà trọ đã xác nhận: Chính là cô gái này!
Anh tiếp tục đưa cho bà xem bức ảnh của Lâm Tử Túy khi còn sống, bà gật đầu nói rằng:
-Đầu năm nay, qua tết không lâu thì người đàn ông này đến thuê phòng, trước
đây tuần nào anh ta cũng đến. Xin lỗi thưa đồng chí cảnh sát, tôi biết
quan hệ của hai người đó như nào, nhưng mà ở cái bến cảng này những
chuyện như thế rất nhiều. Thế bị vợ anh ta phát hiện rồi à? Nhưng những
chuyện này phải để cảnh sát ra tay sao?
-Cô gái ấy chuyển đi từ khi nào thưa bà?
-Không phải cuối tháng 7 thì cũng vào đầu tháng 8. Cô ấy đi mà không nói lời
nào. Sau đó thì người đàn ông đó đến trả tiền phòng và mang tất cả đồ
đạc còn lại của cô ấy đi.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng hiểu ra, Thôi Thiện chính là tình nhân của Lâm Tử Túy và cô cũng có thời gian để gây án.
-Bà còn giữ những đồ gì có nét chữ của cô ấy không? Giấy tờ gì đó chẳng hạn.
-Để tôi nghĩ xem nào. À, hình như vẫn còn bản hợp đồng thuê nhà, để tôi mang ra cho anh xem.
Tuy rằng bản hợp đồng được ký bằng tên và chứng minh thư của người khác
nhưng bà chủ nhà chắc chắn đây là do Thôi Thiện viết lúc đó, có thêm mấy dòng chữ viết tay để bổ sung thêm nữa.
Không cần phải đợi đến
chuyên gia bút tích, với trí nhớ siêu phàm của mình, nét chữ trên tờ
giấy kêu cứu “Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!” và nét chữ
trên bản hợp đồng này là do cùng một người viết.
-Cháu có thể xem căn phòng mà cô ấy đã ở không?
-Ừ, được, tuần trước khách thuê trọ vừa mới chuyển đi, bây giờ đang treo biển cho thuê.
Bà chủ nhà mở cánh cửa phòng lầu dưới, Diệp Tiêu bước vào căn phòng vắng
lặng, căn phòng rộng ngoài sức tưởng tượng, qua phòng khách dài và hẹp
đi vào một khoảng sân u tối.
Đêm đông mà ánh trăng lại sáng tỏ lạ thường như màu của lòng trắng trứng, quét hết đám lá rụng trên mặt đất. Diệp Tiêu khẽ nheo mày nhìn cây trúc đào trên tường, còn có… đây là cái gì?
-Đối diện đường quốc lộ có một cái nhà thờ cũ, trước giải
phóng người Belorussia chủ nhật hàng tuần thường đến đây, nên khu nhà
này đã sớm thuộc về họ. – Bà chủ nhà đứng phía sau anh vừa giải thích
vừa xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm. – Nghe nói từng có một nhạc sĩ
người Nga sinh sống ở đây, đã để lại chiếc đàn Piano rất nặng, chưa ai
đánh chiếc đàn đó cả, đến năm 66 bị tịch thu tài sản nên nó đã bị đập vỡ rồi.
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm vào cái đỉnh tròn theo kiểu kiến trúc Byzantium. Nước Nga dùng cái lạnh của mùa đông để vẽ nên một
màu xanh đậm khó có thể dùng lời lẽ nào để miêu tả, tựa như truyện cổ
tích khiến con người ta mê hoặc, say đắm.
Khi anh rời khỏi căn
phòng mà Thôi Thiện ở, đi loanh quanh con đường nhỏ nối với bến cảng
nhưng vẫn không tìm được nhà thờ của Chính giáo. Anh hít một hơi thật
sâu, dồn hơi lạnh vào khắp phổi. Diệp Tiêu rút điện thoại ra gọi điện
cho Giám đốc sở:
-Anh Kim, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh đêm
khuya thế này, về án mạng của Trình Lệ Quân cũng như cái chết của Lâm Tử Túy và Mai Lan. Tôi xin được phát lệnh truy nã trong cả nước dốc sức
truy bắt hai nghi phạm tên là Thôi Thiện và Nguyễn Văn Minh.
-Tiểu Diệp, cậu tìm được bằng chứng rồi sao?
-Tuy bằng chứng vẫn chưa đầy đủ nhưng tôi tin Thôi Thiện là thủ phạm chính
còn Nguyễn Văn Minh là đồng phạm. Người đã chết là Lâm Tử Túy cũng có
tội. Anh Kim, ngày mai tôi sẽ báo cáo chi tiết với anh. Đêm nay cần phải thông báo cho công an huyện ở quê của Thôi Thiện, chú ý phát hiện hành
tung của nghi phạm. Đặc biệt là ở ga tàu hỏa.
-Lý do?
-Ở
quê cô ta còn có nhà và người thân, quan trọng là còn phần mộ tổ tiên.
Bảy ngày trước hộp đựng tro cốt của mẹ Thôi Thiện đã bị lấy đi. Hôm nay
lại đúng là ngày Đông chí, theo quan niệm thì sẽ là ngày ma nhập mộ –
theo trực giác của tôi mách bảo.
-Tôi sẽ phát lệnh bây giờ, mong là trực giác của cậu đúng.
Giám đốc sở phê duyệt yêu cầu của Diệp Tiêu, tất cả các ga tàu, bến xe, hay
sân bay cả khu vực xuất nhập cảnh ở biên giới đều nhận được lệnh truy nã Thôi Thiện và Nguyễn Văn Minh.
Nhưng một khi nghi phạm vẫn chưa
vào tròng thì Diệp Tiêu vẫn chưa thể nào yên tâm được. Anh mệt mỏi quay
lại chiếc xe cảnh sát, nhưng không nhấn ga nổ máy mà bật radido lên,
nhắm mắt lại, nằm trên chiếc ghế xe, bên tai vang lên đoạn cao trào của
bản “Hồ thiên nga.”
Odette hay Odile?
Đúng như lời Mai Lan nói, một kẻ ngây thơ thuần khiết mà yếu đuối, còn một kẻ có thể làm say đắm lòng người nhưng lại xấu xa như nước với lửa không thể nào hòa hợp
với nhau được. Nhưng hai bọn họ lại hoàn toàn giống nhau, như hai chị em song sinh có thể nhìn thấy bản thân mình qua người kia.
Có lẽ đến Tchaikovsky cũng khó mà phân biệt được rằng ai là thiên nga trắng ai là thiên nga đen.
Tiếng hát không ngừng xuyên qua màng nhĩ, tựa muốn xé nát hết tâm can của
người nghe. Bỗng nhiên Diệp Tiêu như nhìn thấy một chùm ánh sáng chiếu
rọi một sân khấu mờ ảo.
Hai bọn họ vốn dĩ là cùng một con thiên
nga ư? Chỉ là có bộ lông đen trắng khác nhau, giống như phụ nữ khi đeo
trang sức vào, khi tháo trang sức ra.
Odette hay Odile?
Khi bạn yêu cầu thì cô ấy sẽ biến thành thiên nga trắng. Khi cần cô ấy sẽ biến thành thiên nga đen.
Diệp Tiêu vội vàng mở cửa xe để cho gió lạnh mùa đông lùa vào mặt, để tránh
xảy ra tình trạng bị tẩu hỏa nhập ma sau khi suy luận.
Mười giờ
đêm, radio được bật to hết mức có thể, tiếng sáo ngắn, sáo dài, kèn
oboe, kèn clarinet, kèn trầm, kèn co, kèn tu-ba, kèn trumpet, trống định âm, chiêng trống, chũm chọe, trống cái, violin, viola, cello, bass.
Trước khi nhạc hết, người con gái tên Thôi Thiện, không biết bây giờ đang ở nơi nào trên trái đất này đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!