13 Tuổi, Tôi Mất Cậu!
Chương 8: Dực Phong Chơi Facebook
Kì thi học kì một vừa mới qua, học sinh cũng được thư giãn hơn, nhớ lại lúc vùi đầu vào ôn thi đúng là cảnh “địa ngục trần gian.” Có một số bạn xui xẻo còn bị bố mẹ cấm điện thoại, cấm máy tính, bị nhốt trong phòng , học bài xong mới cho ra. Sáng vào lớp ai cũng khóc lóc than thở.
Tử Yên may mắn hơn, mặc dù vẫn bị hạn chế nhưng ít ra không bị cấm như các bạn, mỗi ngày bố mẹ cho chơi máy tính khoảng nửa tiếng là bình thường.
Vì vậy, bây giờ qua thời kì “kháng chiến” ai mà không vui?
Chỉ là, phiếu điểm còn chưa phát, ôi, “tương lai” của các bạn học sinh đều do tờ giấy nhỏ bé ấy quyết định, lỡ như không đủ điểm thì phải sống với sách vở cả tháng rồi.
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp lập tức nín thở, trong lòng âm thầm vẫy tay mời gọi các tinh linh may mắn.
Tử Yên nhìn phiếu điểm trong tay, chậm rãi thở phào.
Học sinh giỏi, không tệ.
Đứng thứ hai trong lớp, không tệ.
Dù sao thì hồi lớp sáu cô cùng lắm chỉ đứng thứ năm mà thôi, có tiến bộ.
Nghe tiếng thút thít, Tử Yên quay sang nhìn Lâm Quân bên phải (An Hạ ngồi bên trái), thì ra là Quân đang úp mặt xuống bàn giả khóc.
Cô chọc chọc vai Lâm Quân, cậu nhướng mày nhìn, cô hỏi.
“Sao mày đau khổ vậy?”
“Tao bị tuột hạng.”
“Bị khống chế môn nào?”
Lâm Quân hơi ngừng, lườm cô một cái.
“Toán.”
Nói xong lại úp mặt xuống bàn không thèm để ý Tử Yên nữa.
Tử Yên cười khúc khích, Lâm Quân lập tức ngẩng đầu, đưa tay cốc đầu cô một cái.
“Mày cười cái gì?”
“Tao nhớ trước khi thi mày có nói kiến thức môn toán tao nắm trong lòng bàn tay, lúc đó còn giống trống khua chiêng náo nhiệt lắm.”
Lâm Quân nhớ lại, má hơi đỏ lên không dễ phát hiện, hừ lạnh một cái tiếp tục giả vờ khóc, đáng tiếc lần này chẳng có ai quan tâm nữa.
Tử Yên cũng mặc kệ, không chọc Lâm Quân nữa, nếu không một hồi cậu mách giáo viên thì khổ.
Hành động nãy giờ của Tử Yên và Lâm Quân không thoát khỏi tầm mắt của một người, vốn dĩ chỉ định quay xuống nhìn Tử Yên một chút, không ngờ thấy được cảnh này, nhất thời chỉ thấy khó chịu thôi.
Dực Phong quay lên, nhìn phiếu điểm, hạng nhất, có hi vọng. Trước khi thi ba có nói nếu anh đạt hạng nhất thì cha sẽ cho anh cái máy tính của ba, anh có thể tạo một tài khoản facebook, nghe nói Tử Yên cũng có chơi…
Tan học, Tử Yên tung tăng ra về, kì thi đã qua, được giải thoát, dĩ nhiên cô phải về nhà chơi cho đã.
Ăn cơm, tắm rửa xong, cô bật máy tính.
Lướt khung chat nhóm, mấy đứa trong lớp đang thảo luận vấn đề gì đó nhìn náo nhiệt lắm, tin nhắn chạy nhanh bất ngờ đọc không kịp. Lướt một hồi lâu mới thấy được dòng tin nhắn “Tin nóng”.
“Tin nóng?” Gì thế nhỉ?
Tử Yên hồi hộp, không biết “tin nóng” gì mà tụi nó rần rần thế nhỉ?
Khi thấy dòng chữ ‘Dực Phong chơi facebook’, phản ứng đầu tiên của cô là ngây người một lúc lâu, sau đó là mừng rỡ, cuối cùng là hồi hộp.
Làm sao có thể không hồi hộp, hơn nữa còn có chút bất ngờ. Trong lớp ai mà không biết Dực Phong nổi tiếng thiếu niên ham học, là hình tượng gương mẫu trong lòng các bạn học sinh. Nghe nói anh rất ít khi đụng đến mạng internet, đa số các đề tham khảo đều từ trong sách mà ra, cứ tưởng Dực Phong là một người cực kì cuồng sách vở, căn bản không có hứng thú với mạng điện tử. Ai mà biết được lần này Dực Phong không chỉ chủ động lên mạng, mà còn có cả tài khoản facebook, đúng là làm cho người ta trở tay không kịp.
Cho nên chuyện này nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của các bạn học.
Tử Yên hồi hộp xoa xoa bàn tay đang chảy đầy mồ hôi, đứng ngồi không yên.
Bình thường trong lớp cô không dám nói chuyện với Dực Phong, mà thực ra cũng chẳng có cơ hội nói.
Vậy mà hôm nay không ngờ có được dịp nói chuyện với anh, hơn nữa còn là tuyệt đối riêng tư, làm sao có thể không vui.
Tử Yên nhấn chuột vào trang cá nhân của Dực Phong xem một chút, bên kia vừa tạo tài khoản nên cũng chẳng có gì để xem, ngoại trừ cái hình đại diện đen thui và cái hình bìa chữ Phong thì cũng chẳng còn gì khác.
Thấy vậy Tử Yên không khỏi bật cười, con người này đúng là đơn giản, hình đại diện để một màu đen sì rất độc đáo, hình bìa cũng chỉ có cái tên, không có gì nổi bật.
Mặc dù vậy nhưng cô rất thích, liền nhấp vào dòng chữ “kết bạn” bên cạnh, ngay lập tức bên trên hiện lên lời chấp nhận như chủ nhân của nó đã ngồi canh chừng từng giây phút vậy.
Tử Yên trố mắt nhìn, vốn dĩ cô chỉ định thử nhấn xem có được chấp nhận hay không, nhưng không ngờ được chấp nhận thật rồi.
Ngồi trước máy tính một hồi lâu, cô vuốt cằm suy tư, bộ dạng trông rất tức cười.
Có nên nhắn tin không?
Không không, lỡ như Dực Phong không trả lời thì sao?
Nhưng không thử thì làm sao biết được?
Nhưng nếu nhắn liệu Phong có nghĩ là mình bám đuôi không, vẫn không nên nhắn thì hơn.
Nhưng không nhắn bây giờ thì còn đợi đến khi nào nữa, lỡ sau này hối hận thì sao, dù sao thì nó cũng biết mình thích nó rồi, còn ngại ngùng gì nữa.
Hiện giờ trong đầu Tử Yên đang rất hỗn loạn, cứ như có hai giọng nói không ngừng vật lộn trong đầu vậy, một bên thì kêu nhắn đi nhắn đi, một bên thì luôn miệng không nên không nên, rốt cuộc phải như thế nào mới được đây.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cũng hạ quyết định, nhắn. Thôi kệ, tới đâu thì tới đi.
Nhưng mà nhấn vào khung nhắn rồi thì lại không biết nói gì, chẳng lẽ hỏi huỵch toẹt ra là mày có thích tao không à?
Không không, như vậy quá lộ liễu, chắc chắn Dực Phong sẽ giận.
Suy nghĩ một chút rồi cô chậm rãi gõ vào “Ngày mai học bài gì vậy?”
Bên kia lập tức trả lời, phải nói là rất nhanh, giống như đã chờ đợi từ trước.
“Mới thi xong, mày muốn học cái gì?”
Tử Yên đọc tin nhắn, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há to đến mức có thể nhét vào một cái trứng gà, sau đó lại hối hận, cuối cùng là xấu hổ, đầu cuối thấp xuống gần đụng cả mặt bàn.
Cô vuốt mặt, tại sao lại có thể hỏi một câu như vậy chứ, mới thi xong, làm gì có bài học, chuyện đó ai không biết, vậy mà cô còn có thể mở lời, chỉ là lúc nãy cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tìm bừa muốn cái cớ để bắt chuyện thôi.
Giờ thì hay rồi, khẳng định bây giờ bên kia đang cười rất vui vẻ.
Quả nhiên Tử Yên đoán rất đúng, bên này Dực Phong đang chống cằm cười đến vui vẻ, đáy mắt nhiễm ý cười nhìn vào màn hình máy tính, khẽ nói: “Đồ ngốc”. Đừng tưởng anh không biết ý đồ của cô, nhưng nếu cô đã muốn hỏi, thì anh cũng sẽ phối hợp trả lời cô.
Cô muốn đánh trống lảng, vậy anh cũng làm như không biết đi.
Cũng không muốn vạch trần cô, dù sao dáng vẻ làm bộ bình tĩnh của cô rất đáng yêu, anh thích.
Dực Phong bên kia đang vui vẻ, Tử Yên bên này lại rầu rĩ nửa ngày không biết nói gì, đành đánh bậy đánh bạ.
“Mày ghét tao không?”
“Không.”
Không thay đổi, Dực Phong trả lời tin nhắn rất nhanh, dường như dòng chữ này vừa ra, dòng chữ kia lập tức hiện.
“Mày thích tao hả?”
Nói ra rồi Tử Yên lập tức hối hận, sao lại hàm hồ hỏi ra câu đó chứ, lỡ như, lỡ như…
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, gửi cũng đã gửi rồi, cũng đâu xóa được, mặc kệ, cô cũng muốn biết phản ứng của anh như thế nào, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô trực tiếp hỏi anh. Cô cũng không nghĩ anh sẽ cho rằng đó là lời nói đùa, cô không tin anh không biết cô thích anh.
Nhưng lần này thì lại không nhanh như vậy nữa, đợi gần nửa tiếng, đến khi Tử Yên định đăng xuất thì trên khung nhắn lại hiện lên vỏn vẹn một chữ “Không.”
Mặt mày nhăn nhó, tay nắm chặt áo, cả người cứng ngắc chứng tỏ tâm trạng của cô lúc này đang rất không tốt. Nhưng sau một hồi nghĩ lại, cô lại cảm thấy đáp án này sớm đã biết trước, thật ra cô cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ là không ngờ anh lại không suy nghĩ mà nói thẳng thừng ra như vậy khiến cô không kịp tiếp thu.
Sự thật chứng minh, không phải Dực Phong nói ra câu đó không hề suy nghĩ, nửa giờ chờ đợi chính là bằng chứng tốt nhất. Anh đã ngồi trước màn hình máy tính do dự hết nửa giờ, rốt cuộc cũng là không có dũng khí nói ra một chữ ‘Không’.
Cả hai không hẹn mà cùng thở dài, ngày mai vào lớp làm sao đối diện với đối phương đây?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!