17 Again - Trở Lại Tuổi 17 - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


17 Again - Trở Lại Tuổi 17


Chương 16


Giờ khắc này, Doãn Xán Xán hồi tưởng lại nỗi sợ từng bị anh đầu gấu chi phối lần đó —— cũng tại năm đó cô nàng có mắt mà không thấy Thái Sơn, lại còn vã quá hóa liều, cò cưa kẻ không nên dây vào. Cô nàng động kinh nhất thời, muốn biết cảm giác được tò tí te với anh đầu gấu là thế nào, nhưng cô nàng “có tiếng” là hoa đã có chủ, nên không dám lỗ mãng. Thế là cô nàng xúi giục Hàn Trác Trác nhất cự ly nhì tốc độ, chà đạp người ta đi.

Nhưng Vương Tĩnh Nghiêu là ai cơ chứ, sao có thể bị chà đạp dễ dàng thế được?

Sau khi biết được nước đi vào lòng đất của Hàn Trác Trác là do ai xúi bậy, Doãn Xán Xán bị hai gã đô con mặc comple đen “mời” tới văn phòng anh đầu gấu.

Anh đầu gấu ngậm xì gà, nhìn cô với gương mặt vô cảm: “Cô là bạn của Hàn Trác Trác, nhưng tôi không có hứng thú muốn biết cô là ai. Bởi vì, người chết thì không cần tên.”

Giao hợp cả ông bà ông vải ông tổ nhà anh! Cô nàng sợ suýt tè ra quần rồi có được không hả?

Nhưng anh đầu gấu vẫn giữ nguyên gương mặt vô cảm: “Tôi giỡn thôi.”

Doãn Xán Xán không hề cảm thấy anh đang nói giỡn.

Anh đầu gấu: “Chuyện này, tôi hi vọng không có người thứ 4 biết đến. Không thì, cô cũng biết rồi đấy.”

Người chết thì không nói lung tung được, em hiểu rồi ạ.

Doãn Xán Xán hồn phi phách tán thoát được kiếp này, hãi hồn đến mức đêm đấy cô nàng phải mua ngay vé máy bay đi Phu Kẹt trốn đủ 7 ngày 7 đêm không dám về.

Tuy rằng người qua đường đều nói Vương Tĩnh Nghiêu đã rửa tay chậu vàng bao năm, tẩy trắng tinh tươm thân phận từ lâu. Nay anh ta đã là một thương nhân đứng đắn, nhưng rõ ràng chuyện làm ăn của anh ta không sạch trơn trắng bóng như vậy.

Cô nàng cũng có thể coi là một nửa đồng nghiệp của anh. Vào nghề bấy lâu, nhưng cô nàng chưa từng thấy ai trong ngành này có thể kiếm tiền với tốc độ còn nhanh hơn rửa tiền như anh ta. Đến cả quán quân Thế vận hội cũng có thể ký liền tay mấy người vào công ty anh ta, nghe nói người ta còn chẳng lấy một xu phí lên sân khấu.

Bạn đã xem bộ phim 《 Bố già 》 chưa? Cô nàng dám chắc Vương Tĩnh Nghiêu đã phái người đặt một cái đầu ngựa máu me be bét lên giường người ta vào giữa đêm hôm khuya khoắt đấy.

(Bộ phim Bố già năm 1972 có cảnh Bố Già chặt đầu con ngựa yêu quý của một nhà sản xuất phim rồi đặt nó lên giường gã ta để thuyết phục gã ta cho con đỡ đầu của bố già có vai trong một bộ phim.)

Quan trọng nhất là, Vương Tĩnh Nghiêu có ham muốn chiếm hữu rất mạnh với Hàn Trác Trác. Trong những năm ấy, mấy kẻ trông có vẻ hơi mờ ám với Hàn Trác Trác đã chết thế nào thì…… chậc chậc…… bởi vì hình ảnh rất là máu me, trẻ vị thành niên không thể xem được, nên xin phép không mô tả lại trong đây.

Chỉ là không ngờ anh ta không chỉ không cho phép thằng khác tồn tại, mà đến cả công việc cũng không thể tranh sủng với anh đầu gấu.

Doãn Xán Xán đã từng trơ mắt đứng nhìn Vương Tĩnh Nghiêu bỏ thẳng một dự án mà Hàn Trác Trác đã tốn công làm hết cả tháng ròng.

Mục đích bỏ kế hoạch dự án của anh đầu gấu thì đến là lạ lòn: Muốn Hàn Trác Trác đi ăn bánh bao Babi chung với anh ta.

Đương nhiên, vụ ăn bánh bao đã thất bại. Hàn Trác Trác còn sập cửa không tiếp anh ta.

Chẳng mấy ngày sau, toàn bộ cửa hàng Bánh bao Babi khắp phố đều sập tiệm. Không cần phải nói, đây chắc chắn là hành vi trong lúc giận dữ của anh đầu gấu, sợ thấy cảnh lại nhục mặt mà nên.

Cho nên những năm gần đây, Hàn Trác Trác vẫn luôn không đồng ý yêu anh ta, không cho anh ta bất cứ danh phận nào.

Trừ phi có những lý do như “uống say”, “nhận nhầm người”, “lửa bốc”, v.v thì họ mới miễn cưỡng quan hệ với nhau, còn không những lúc còn lại cô đều xách váy chạy thẳng.

Không thể không nói, Hàn Trác Trác quả thật đã học được môn võ công chân truyền của cô nàng —— đơn thuần.

Đơn thuần chịch dạo thôi.

Còn Vương Tĩnh Nghiêu thì có thể nói là một anh đầu gấu đáng thương nhất lịch sử, nếu giới hạn trong phương diện tình cảm.

Thật ra cũng không thể nói là Hàn Trác Trác phụ Vương Tĩnh Nghiêu được, dù gì chuyện tình cảm cũng phải anh tình tôi nguyện, miễn cưỡng làm sao mà hạnh phúc nổi.

Từ góc nhìn của cô nàng, bản chất vấn đề giữa hai người họ hẳn là: Hàn Trác Trác chỉ muốn đi chịch dạo, còn Vương Tĩnh Nghiêu lại muốn yêu chân thành, chung quy kiểu gì cũng có người phải tổn thương.

Hàn Trác Trác vốn là một cô gái rất khát khao hôn nhân vợ chồng, nhưng Vương Tĩnh Nghiêu lại khiến cô chùn bước trước hôn nhân.

Nếu không tìm được nửa kia thích hợp, chi bằng đừng bắt bản thân phải bước vào một cuộc hôn nhân không vừa ý. Cô có thể độc thân cả đời, nhưng vẫn muốn một đứa con của riêng mình.

Cho nên sau khi mang thai, Hàn Trác Trác mới nói với anh ta là, đứa con này không phải là của anh ta.

Nước cờ này cực kỳ hiệu quả.

Nghe nói vào đêm ngả bài ấy, Vương Tĩnh Nghiêu cực kỳ bình tĩnh, anh ta không chỉ không giết cô rồi thả xuống biển cho cá ăn, mà còn nói sẽ vĩnh viễn không đến quấy rầy cô nữa.

Anh đầu gấu chính là một kẻ biết giữ chữ tín, đã bảo không quấy rầy thì sẽ không quấy rầy. Nếu không có chuyện này, chắc hẳn cả đời này hai người sẽ không qua lại với nhau bao giờ nữa.

Doãn Xán Xán không hiểu nổi, trong tình huống Hàn Trác Trác bị mất trí nhớ, chính mình còn không biết con là của ai, tại sao Vương Tĩnh Nghiêu lại khăng khăng đứa con là của anh ta nhỉ?

Xét thấy bây giờ Hàn Trác Trác chỉ có IQ của tuổi 17, tuy rằng lòng Doãn Xán Xán còn hoài nghi, nhưng cô nàng cũng không tiện lôi chuyện ra kể lể tỉ mỉ kỹ càng cho cô nghe. Lỡ sốc quá sinh sớm thì sao? Vậy thì hai đứa bé cùng ngày dự sinh trong bụng hai người, sẽ không thể trở thành bạn chí cốt sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm được nữa.

Doãn Xán Xán có chuyện giấu giếm Hàn Trác Trác, tự Hàn Trác Trác cũng có tính toán của riêng mình. Cô đang nghe đến đoạn Doãn Xán Xán nói bản thân cô “Ngu ngơ mấy ngày nay nên mới giữ được mạng mình”, thì tỏ vẻ không được đồng ý cho lắm.

Đầu tiên là cô ngu chỗ nào mà ngu.

Tiếp theo, Vương Tĩnh Nghiêu đối xử với cô tốt ơi là tốt mà.

Bởi vậy Hàn Trác Trác đi đến kết luận: Những lời cô Doãn Xán Xán này nói cô không thể tin hoàn toàn được, cô ta khuyên mình gì thì mình cứ làm ngược lại là được.

Doãn Xán Xán nói chuyện giật gân: “Tớ khuyên cưng mau tìm lý do dọn ra khỏi nhà Vương Tĩnh Nghiêu đi, cẩn thận lão ấy dùng chiêu nấu ếch bằng nước ấm hầm cưng lên ăn đấy. Chờ cưng khôi phục ký ức rồi, hối hận cũng không kịp đâu.”

(Nấu ếch xanh bằng nước ấm: người ta cho rằng nếu cho ếch vào nước sôi, ếch sẽ nhảy ra ngoài ngay. Nhưng nếu cho ếch vào nước nguội rồi tăng nhiệt độ từ từ, con ếch sẽ không cảm nhận được và sẽ chết trong nồi nước. Câu này hay được dùng để mô tả làm gì đó một cách từ từ, để nạn nhân không nhận thức được thay đổi.)

Hàn Trác Trác: “Mạo muội thỉnh giáo cậu, hầm thế nào đây?”

“Nhân lúc cưng trẻ trung ngốc nghếch lừa cưng yêu lão chứ sao nữa!” Doãn Xán Xán còn phải đổ mồ hôi hột lo lắng hộ cô, đúng là ngu si chấp cả thế giới, “Không phải cưng nói, sau khi cưng gặp chuyện, Vương Tĩnh Nghiêu mang cưng về nhà đầu tiên sao?”

“Ừ thì sao.”

“Úi dồi ôi, cưng không biết lúc ấy trong lòng lão đắc chí thế nào đâu!”

“Cậu nói vậy là sao?”

“Ngày xưa có chết cưng cũng không vào nhà lão đâu.” Doãn Xán Xán nhớ lại tình hình lúc ấy, lòng còn hãi hùng, “Có dạo Vương Tĩnh Nghiêu trói cưng đến nhà lão, cưng cứng lắm, nhảy thẳng từ cửa sổ xuống luôn……”

“Nhà ổng chỉ có 2 tầng thôi mà.”

“Nhưng cưng vẫn gãy xương đó!”

“Hả?”

Doãn Xán Xán ngẫm lại cũng cảm thấy đời người khó đoán: “Ngày xưa để thoát khỏi lão, cưng còn xài đến chiêu tự mình hại mình. Bây giờ thì hay lắm, não cưng rỗng tuếch rồi, còn chủ động đưa mình đến cửa, chắc anh Vương vui phát rồ luôn chứ gì!”

“Trông lão có vui vẻ gì đâu.”

“Lươn, lão lươn đấy.” Doãn Xán Xán nêu ví dụ chứng minh: “Lão cố công xuống bếp mỗi ngày, là vì cưng mơ ước tìm được một anh chồng giỏi bếp núc. Còn một chi tiết nữa có thể chứng minh tất cả đây này.”

“Gì cơ?”

“Không phải cưng thích nhất là ăn bưởi sao? Cưng còn nói nếu có người bóc vỏ bỏ gân rồi nhặt từng hạt bưởi ra cho cưng, cưng sẽ yêu người đó chết đi sống lại còn gì.”

Hàn Trác Trác: Thảo nào bữa nào anh Vương cũng bóc bưởi……

Doãn Xán Xán hóng hớt hỏi: “Mỗi ngày lão bóc bưởi cho cưng, cưng có bảo lão gì không?”

Hàn Trác Trác ngơ ngác mà rằng: “…… tớ nói bưởi ăn ngon thật.”

Doãn Xán Xán ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha, cưng muốn làm tớ cười chết sau đấy kế thừa thẻ tín dụng Ant Huabei của tớ đấy hả!”

(Ant Huabei: dịch vụ tín dụng vi mô không yêu cầu thế chấp của công ty Ant Financial. Nó gồm có Huabei (slogan: Cứ tiêu đi) và Jiebei (slogan: Cứ vay đi).)

Tuy rằng Hàn Trác Trác không biết cô nàng đang cười cái gì, nhưng cô rất thích đứa bạn thân bỗng dưng nhảy đâu ra này, hoặc có thể nói là người xinh đẹp đều dễ khiến người ta ưa thích.

Vì thế cô cứ cầm rịt cái di động tán dóc với Doãn Xán Xán, thi thoảng lại nở nụ cười.

Vương Tĩnh Nghiêu vẫn im lặng mãi không nói gì, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên khỏi đồ ăn, “Nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?”

Hàn Trác Trác: “Xán Xán á.”

Vương Tĩnh Nghiêu: “……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN