[18+|H Tục] "Live" | TUỔI NỔI LOẠN - WE'RE 17 • Book 1
Phần 6 : Vị hôn phu cũ
Sau bữa tiệc thác loạn đêm qua, mọi người đều thức dậy trong tình trạng mệt mỏi. Sau khi tất cả đã tắm rửa và thay đồ sạch sẽ, cả đám rủ nhau ra nhà hàng ăn sáng và đi shopping…
“Nè Phỉ Thuý, mày vác hết cái cửa hàng nhà người ta về đấy à!” Gia Bảo tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ nhăn nhó.
“Hôm nay tao mua ít rồi đấy, ráng mà xách đi!” Phỉ Thuý bĩu môi đáp. Thông thường sau khi quẹt thẻ bọn nó thường cho người gửi về tận nhà, nhưng Phỉ Thuý vì muốn mặc chúng trong chuyến du lịch lần này nên buộc phải ném cho bọn hắn xách.
“Bởi vậy, đi shopping với con gái đúng là cực hình của bọn mình.” Đức Tuấn nhún vai.
“Á!!!” “Rầm!!!”
Mọi người nghe âm thanh giật mình nhìn về phía trước. Thu Thảo bị va vào một chiếc xe đẩy và suýt ngã về phía trước, thật may Phong Văn ở gần đó đã kịp đỡ lấy cô nàng. Cánh tay trái hiện lên một vết bầm tím nổi bật!
“Đồ mù, không biết nhìn đường à!” Mai Linh nhăn nhó nhìn cặp đôi đứng cạnh xe đẩy. “Ơ…” Chưa kịp mắng tiếp thì liền đứng như trời trồng.
“Mình… mình xin lỗi.” Cô gái với đôi mắt ươn ướt ngấn lệ nhìn họ, chàng trai bên cạnh dường như chẳng để tâm. Thật tình cờ làm sao, đó lại là Duy Khang – bạn trai cũ của Thu Thảo, cô nàng bên cạnh cậu ta là cô em khoá dưới nổi tiếng dịu dàng, xinh xắn với nghệ thuật vờ đáng thương thượng thừa.
Thu Thảo nhìn vết bầm trên tay mình, giảo hoạt nhìn cặp đôi đối diện, sau đó vờ đau đớn và yếu ớt nói : “Thôi.. không sao… mình đi…”. Rồi cùng mọi người rời khỏi. Ánh mắt của Duy Khang dường như đang nhìn chăm chăm vào Thu Thảo, có vẻ như có nhiều điều muốn nói.
Đi thật xa, Kiều Hân mới oang oang chửi đổng: “Con này, lúc đó mày mà không lên tiếng thì tao chửi cho chúng nó chết dẫm luôn. Con ranh lươn lẹo đó, nhìn là biết cố ý!”
“Tao có kế hoạch riêng rồi, đã không gặp thì thôi, lần này gặp tao cho con ranh đó nếm mùi lợi hại của tao.” Thu Thảo cười nhạt, bộ dạng yếu đuối ban nãy dường như chẳng còn nữa. Mọi người nhìn nhau, chẳng nói gì.
——————————————
Nửa đêm, trong một căn phòng cao tầng ở khách sạn MIRIO nằm trong khu resort, Thu Thảo vừa tắm xong và nằm thư thái trên giường. Đúng 12 giờ khuya, cửa phòng bật mở, Duy Khang ở ngoài cửa bước vào. Cậu chàng cũng tham gia chuyến đi du lịch này nhưng vì khác lớp nên khu vực biệt thự khác nhau. Sáng nay sạuu khi va chạm, Thu Thảo đã hẹn hắn đến đây.
“Có chuyện gì sao? Sao lại hẹn giờ này?” Duy Khang nhìn cô thư thái trên giường chỉ với chiếc áo choàng tắm hững hờ cổ họng khô khốc.
Thu Thảo nhẹ nhàng ngồi dậy, bước đến gần như dính sát vào người cậu, đôi môi nhẹ nhàng cất tiếng.
– Chỉ là bỗng dưng muốn gặp anh, anh không nhớ em sao?
Duy Khang khẽ nhăn mày. “Chúng ta đã chia tay rồi, anh cũng đã có người yêu như em thấy đấy.”
“Haha.” Thu Thảo cười nhẹ, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bộ âu phục cậu đang mặc. “Không phải.. anh cũng rất nhớ em sao? Có một gã đàn ông nào có bạn gái đem hôm khuya khoắt lại đến tìm bạn gái cũ thế này không? À không… phải nói là vị hôn thê cũ chứ nhỉ.”
“Anh…” “Suỵt!” Duy Khang chưa kịp lên tiếng liền bị Thu Thảo chặn lại, nó áp người mút lấy môi của cậu, bàn tay nhanh nhẹn tháo nút chiếc áo sơ mi và chiếc quần tay trên người cậu. “Thôi nào, em chỉ muốn ôn lại chuyện cũ một chút thôi mà. Em không nói, anh không nói thì ai có thể biết cơ chứ.”
Duy Khang vẫn đứng im như tượng mặc cô đang vây lấy mình. Thu Thảo cười nhạt: “Thôi nào, một chút phong độ của đàn ông cũng không có gì cả, chẳng phải trước đây anh mãnh liệt lắm sao?”
Kết thúc câu nói, Thu Thảo đã gỡ trong quần áo của anh ra, cô đè anh xuống giường, bàn tay lần mò cầm lấy cặc anh nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh nói xem, kỹ thuật của em tuyệt hơn hay bạn gái anh tuyệt hơn?” Đầu lưỡi cô cuốn lấy đưa đẩy xoay tròn trên đầu khấc. Rồi sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy, mút thật sâu xuống. Bàn tay mịn màng không ngừng vuốt ve cặc anh.
“Thảo, nếu em cứ tiếp tục… anh sẽ không nhịn nổi…” Duy Khang vò đầu nhìn cô gái đang say mê bú mút cặc của mình.
Đến khi cặc anh thấm đẫm nước bọt, Thu Thảo mới dùng ánh mắt kiều diễm nhìn anh. “Thôi nào, em ướt cả rồi này.” Nói rồi cô vén chiếc áo choàng tắm ra, vuốt ve mép lồn đẫm nước rồi đưa ngón tay bỏ vào miệng anh, dâm thuỷ của cô được anh mút lấy không chần chờ.
“Chết tiệt, là em buộc anh làm thế.” Duy Khang bế ngang cô đè xuống, đặt hai chân cô mở ra và kề lên vai mình, sau đó không ngần ngại nữa mã nhanh chóng đâm vào.
“Ưm… đúng.. như vậy…. lâu rồi mới được làm tình cùng anh…. thật nhớ dương vật đáng yêu này….” Thu Thảo thoả mãn cười, bờ eo lắc lư theo nhịp điệu nhấp tới của Duy Khang. Ánh mắt mời gọi ngọt ngào như dành cho người yêu thắm thiết.
Duy Khang chìm đắm vào dục vọng, không ngừng nhấp vào, căn phòng chỉ còn tiếng va chạm của cơ thể và âm thanh rên rỉ của Thu Thảo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!