1m54 và 1m82
Chap 13
– Chỗ này là chỗ của Ly, cậu đừng có mà xen mãi nhá – Trang cảnh báo.
Kiều Hân nghe cô bạn nói thế thì liền đưa mắt qua nó, cái người ngồi bàn bên kia mà mắt trao tráo nhìn qua dãy này. Cô cười:
– Ly đi thì Hân ngồi, Ly về Hân lại trả. Sao phải căng?? – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa điều gì đấy hiểm độc sâu thẳm.
Khang nghe và dường như hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói. Hắn hơi khựng đũa lại, rồi bỗng dưng gắp nguyên trứng ốp la cho Hân. Nhưng thay vì hạnh phúc thì cô nàng lại có chút nũng nịu:
– Sao cậu lại cho mình, cái này nhiều dầu nên dễ tăng cân.
– Vậy nghĩa là cậu không muốn ăn đúng không – Hắn toang lấy lại thì Hân không cho, cô cười:
– Nhưng vì là của cậu nên mình sẽ ăn thật ngon.
Hắn không phản ứng gì, mắt chỉ dán vào nó. Con nhỏ đó đang cười với một người khác… Không phải hắn. Nhắc mới nhớ, nó chưa bao giờ cười như thế với hắn cả… Và thêm nữa, sao hắn lại bận tâm về điều này, thật nực cười.
Khang đứng dậy, xách cả khay theo làm mọi người ngạc nhiên, Hân khó hiểu:
– Sao cậu lại đứng dậy? Cậu không thích mình ngồi đây thì mình sẽ đi – Kiều Hân tính đứng lên thì hắn nhẹ nhàng ngăn lại và cười:
– Không phải đâu, tại vì kho sáng mình ăn hơi nhiều nên bụng hơi no. Mấy cậu cứ ăn đi.
Hắn nói rồi đẩy ghế đi ra khỏi bàn và tiến đến chỗ phục vụ. Vì bàn nó cách bàn của hội tầm năm sáu bước gì đấy Trong khoảng thời gian đó, ánh mắt cả hai chạm nhau, nhưng hắn dường như chỉ liếc nhìn nó trong chốc lát rồi đảo mắt về phía trước. Ly ngồi ngây ra với bao suy nghĩ trong đầu:
\’\’ Trên khay vẫn còn nhiều mà? Sao cậu ấy lại không ăn nữa?! \’\’
– Sao vậy?! – Hải liền hỏi khi thấy bó ngồi thần ra với khuôn mặt lơ ngơ.
– Hả… Không có gì đâu – Nó được hỏi thì giật mình cười gượng.
Sau giờ ăn…
Ly lên lớp thì thấy hắn nằm dài trên bàn, trên tai còn đeo tai nghe. Nó tiến lại và đặt lên bàn của hắn một hộp sữa nhỏ và một gói bánh mì đóng nilon, hắn như cảm nhận được có ai đấy bên cạnh bên liền quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt là hai thứ trên bàn, còn nó thì đến bên cạnh đút tay vào trong túi áo. Khang hỏi:
– Gì đây?!
– Gì đâu? Khi nào đói thì lấy ra ăn. – Nó vừa nói vừa ngồi vào bàn của mình.
Hắn cầm bịch sữa lên xem xét rồi khẽ mỉm cười, sau đó chống cằm nói mỉa nó:
– Ra đó là Crush, gu của cậu đó hả?
Nó bị đụng chạm vào dây thần kinh tức giận nên liền quay phắt lại nhìn hắn với khuôn mặt khó chịu:
– Rồi sao? Chí ít tôi cũng không cố với tới mấy người không hợp, tôi không giống như ai kia…
– Gì đây? Cậu đang nói tôi hả? – Hắn nhíu mày.
– Đâu… Ai thấy vậy tự nhột, tôi đâu biết. À…. Với cả không ăn thì trả đây
Nó tính lấy đồ lại thì hắn nhanh tay nhét tất cả vào hộp bàn, khuôn mặt cực kì đáng ghét:
– Mẹ cô không dạy cái gì đã cho rồi thì không lấy lại được sao?
Nó trên môi đáp rồi quay người lại. Tự dưng trên môi lại nở một nụ cười trộm, chẳng hiểu có ý nghĩa gì nữa….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!