1m54 và 1m82
Chap 31
Hai người đứng sát nhau đến nỗi mặt nó chỉ cách lồng ngực rộng lớn của hắn vài cm. Khang bỗng nhiên sải cánh tay rộng lớn của mình ôm chặt nó vào lòng mình, Ly thì ngớ người mở to mắt vì chưa kịp định thần, Khang cảm thán:
– Nhớ quá đi!!!
– Bỏ ra, lỡ có người thấy thì sao? Cậu điên hả – Nó dằng co mãi mới nới lỏng tay hắn ra được. Khang chép miệng, đút một tay vào túi quần, nói:
– Ờ, đây là trường mà. Nên cứ coi như hai đứa không phải người yêu của nhau đi.
Nói rồi hắn đặt sổ xuống rồi bỏ đi trước, nó đứng một lúc nữa, cười khẩy vì sự thay đổi 180° của cậu bạn, rồi lấy quyển tập mà hắn để trên bàn và đi theo sau.
Khang đi trước thì thấy Hải đang tiến tới, cậu ta lướt qua hắn như thể không có người ở đó, hắn nhìn theo không rời. Đúng như dự đoán, cậu ấy dừng lại chỗ nó, cười cười rồi bỗng nhiên xoa đầu. Khang khẽ nhíu mày, nhưng rồi lập tức quay lưng bỏ đi, thật ra là không muốn thấy cảnh đó nữa.
Ly không phải không thấy hắn, nhưng nó đâu thể tự dưng gạt tay cậu bạn được. Bỗng nhiên Hân từ đâu chạy đến, gọi tên hắn một cách thân thiết, thậm chí là khoác lấy khuỷu tay Khang. Haizzz…. Lại thế chứ thay đổi được gì, mỗi người một cặp, một kiểu.
Trưa nay nó không muốn ăn, nên cứ thế ra công viên mini hóng gió. Hải biết điều này, nên cậu đã mua chút đồ vặt mang đến, mới đi vài bước thì đã thấy hình bóng quen thuộc của nhỏ ngồi trên ghế đá, cậu cười rồi tiến lại.
Ly hơi bất ngờ khi từ đâu một túi nilon đầy ắp đồ ăn vặt lung lay trước mặt, nó quay sanh nhìn thì thấy Hải nở nụ cười tươi đáp lại. Nhỏ tháo tau nghe ra, vừa hỏi vừa cười:
– Sao cậu biết mình ở đây?!
Tại cantin, Khang ngó nghiêng tìm nó, không thấy Nấm đâu, hắn buộc miệng hỏi Trang:
– Con kia đi đâu rồi?!
– Hôm nay tự nhiên bảo không muốn ăn, nên chắc ra công viên chơi rồi. – Trang vừa ăn vừa nói.
– Hèn gì thấy Hải mua cả đống đồ đem đi – Phong thêm lời.
Khang nghe vậy thì liền im lặng, hít một hơi rồi bỗng nhiên đứng dậy, hai người kia ngạc nhiên hỏi tại sao lại bật dậy vậy, hắn đáp gọn là cảm thấy no, rồi bỏ đi khỏi cantin trước khi Trang và Phong hiểu chuyện. Vừa lúc đó thì Hân đến, thấy Phong đang lay thức ăn trên một khay trống, hắn và nó thì không có ở đây, chẳng biết lại đi đâu nữa rồi.
– Mình ngồi đây nhé?! – Cô bạn ghi cắt đứt suy nghĩ của Hân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!