1m54 và 1m82
Chap 44
Ly hơi Liếc mắt qua cậu bạn, hắn tỏ ra lạnh lùng không phản ứng. Đặt xong đồ định đứng dậy bỏ đi thì Huy Kiệt gọi lại:
– Cậu ơi… Cái này?
– Đó là điểm độc đáo trong quán chúng tôi. Uống hay không tùy anh. – Hắn nói xong thì lập tức bỏ đi.
Nhỏ lúc này ghé mắt qua ly capuchino một lúc. Chẳng trách sao anh Kiệt không thắc mắc, hắn ta vẽ cả ngón tay thối trên nền nâu. Haizz… Nó lắc nhẹ đầu rồi uống ngụm nước. Huy Kiệt liền hỏi:
– Thật sự vậy à?
– A… Ha ha… – Nó cười gượng – Em cũng không biết đâu ạ.
Nhỏ nói rồi nhìn xuống lầu, hắn đang bưng ra một ly capuchino khác cũng với hình ngón tay thối. Nó dường như cảm thấy cái này là câu nói dành cho mình. Cay…
Lát sau thì anh Huy Kiệt cũng tạm biệt nó ra về vì anh có buổi diễn gần đây. Khang thấy cậu kia vừa ra khỏi quán thì liền đi lên, hắn chủ yếu lên xem nó làm gì, nhưng đến bàn thì chỉ im lặng dọn đồ. Ly im lặng quan sát, bỗng nhiên chộp lấy cánh tay của hắn, mắt nheo dò hỏi:
– Ý gì đây?
– Gì cơ? – Khang tỏ vẻ ngây ngô.
– Sao cậu vẽ cái đấy? Ảnh còn không dám đụng dù chỉ một ngụm kia kìa.
Khang lúc này quay lại nhìn, đúng là thế thật. Nhưng hắn tiếp tục lạnh lùng:
– Thì sao? Uống hay không thì anh ta cũng phải trả tiền.
– Wòa… Cậu nói thế mà được à. – Nó chép miệng. – Ghen à?
– Ghen? – Hắn cười khẩy rồi phun một câu – Nực cười.
Vừa định dọn luôn ly capuchino đi thì nó ngăn lại bảo mình sẽ uống. Hắn không nói gì mà chỉ lặng người bỏ đi. Ly nhìn theo, trong lồng ngực ứ nghẹn cục tức. Aigoo… Chắc chết mất. Nó vớ lấy cốc capuchino tống thẳng vào miệng một lần và sau đó là trận ho sắc sụi.
Hắn chưa đi khỏi, chỉ mới đi tới nửa cầu thang, nghe tiếng ho nhỉ thế thì lo lắng chạy lên lại. Thấy nhỏ cố mở chai nước, hắn nhanh chóng bóc ra rồi đưa gấp cho nhỏ. Khi mọi chuyện tạm ổn thì hắn gắt lên:
– Cậu điên à? Cứ thế này thì có ngày chết đấy.
– Aigoo… Tôi mạng lớn lắm. Không có chết được – Nó cười.
Khang nhíu mày khó chịu, nó dường như hiểu được lý do sao hắn giận nên liền vuốt lưng dỗ dành:
– Tôi thích mình ông thôi à
– đừng thích tôi nữa – Hắn lạnh nhạt. Câu nói khiến nó đơ người, nụ cười cũng biến mất, tay ngừng xoa để chờ câu nói rõ hơn của hắn. Khang tiếp – Mà hãy yêu đi.
Hai đứa lặng người nhìn nhau trên tầng mà không hay biết bác trai đứng dưới nhìn. Ông bật cười, lẩm bẩm:
– Tụi nhỏ thật sự lớn rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!