20 triệu 1 đêm - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1267


20 triệu 1 đêm


Phần 14


Tôi dọn đến sống ở 1 căn trọ gần công ty để tiện cho việc đi lại, sở dĩ trước giờ đi làm hay đi đâu tôi đều có xe và tài xế riêng, nên đến hiện tại khi xe bị tịch thu và tài xế cũng chẳng còn, không có phương tiện để đi lại khiến tôi đành tính phương án tạm thời để xử lý vấn đề của cá nhân mình.

Căn phòng tôi thuê không quá xập xệ nhưng diện tích thì khá nhỏ, tầm khoảng 20 mét vuông đổ lại mà thôi, tôi bắt tay vào dọn dẹp cho xong, rồi đi siêu thị mua sắm ít dụng cụ bếp núc để phục vụ cho việc nấu nướng. Tôi cảm thấy buồn cười trong lòng ghê gớm, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình phải đụng tay đụng chân vào những thứ này, thế rồi dòng đời xô đẩy, tôi buộc phải làm, phải học những thứ mình chưa quen…

Cũng may thời gian trước đây Chiến đã cất công chỉ dạy cho tôi những gì cơ bản nhất, thế nên ít nhiều trong tôi vẫn có những kĩ năng nhất định để đối diện với cuộc sống hiện tại. Loay hoay mãi rồi cũng hết ngày, tôi mở điện thoại ra thì nhận được vài cuộc gọi nhỡ của thằng Thái, kèm theo dòng tin nhắn đầy lo âu :

– Bà lại đi đâu thế Phương Anh ? Em ghé nhà mà không gặp ?

Tôi thiết nghĩ, nếu đã giấu thì giấu hết luôn, kể cả Vú, Chiến, hay Thái đều không nên biết hoàn cảnh của tôi lúc này. Để sau này mọi thứ ổn hơn, tôi nhất định sẽ nói cho nó hay. Tôi soạn vài dòng tin trấn an cho nó khỏi lo :

– Chị cảm thấy chán đời nên bỏ ra ngoài sống thời gian xem thế nào.

Rất nhanh sau đó, Thái phản hồi lại ngay :

– Vậy giờ bà đang ở đâu ? Em qua gặp bà.

– Thôi, gặp làm gì, chị chuẩn bị đi ngủ đây. An tâm, chị mày vẫn ổn không có chuyện gì xảy ra hết, chỉ lâu lâu nổi hứng có những quyết định mới khiến cho cuộc sống thêm phần thú vị mà thôi.

– Em hiểu bà quá mà, bà lúc nào chả thế, cứ được năm bữa nửa tháng là lại thay đổi, nhưng sao lần này lại dọn nhà luôn vậy ?

– Thì chán nên mới thế, mà sao mày hỏi lắm thế, mày bảo mày hiểu chị thì mày cũng biết tính chị không thích nói nhiều cơ mà.

– Ờ em quên, mày này em bảo, sắp tới em qua Ý du học 1 thời gian, bà sắp xếp 1 buổi chị em mình gặp nhau chia tay đi.

– Cái gì, sao lại qua Ý ? Mày đi rồi ai ở lại với chị mày đây ?

– Em được 1 hãng thời trang tài trợ qua đó học thêm kinh nghiệm về make up và quần áo, đi tầm 1 năm thôi rồi về lại, đây là cơ hội tốt nên em cũng không muốn bỏ lỡ..

Tôi nghe Thái chia sẻ mà buồn rười rượi trong lòng, cái thằng em thân thiết nhất của tôi cũng chọn rời bỏ tôi đúng thời điểm ghê, nhưng thôi, có lẽ ông trời muốn thế, muốn cho cả nó và tôi đều có cơ hội để đi trên con đường riêng của chính mình. Nó thì bước chân vào con đường lập nghiệp tốt hơn, còn tôi lại quay cuồng bước sang 1 ngã rẽ khác, mà ở đó, tốt nhất nó cũng không nên biết thì hơn.

Tôi nén tiếng thở dài vào bên trong, động viên nó :

– Thôi thì cơ hội tốt như thế cũng không nên bỏ lỡ, mày cứ đi đi nhưng nhất định 1 năm sau trở về phải làm cho chị nở mày nở mặt nhé.

– Xời, bà yên tâm chờ em.

– Khi nào mày đi ?

– Chắc cuối tuần tới, bà coi thời gian như thế nào thì bảo em để chị em mình gặp nhau nhé.

– Oke. Thôi chị đi ngủ đây. Tạm biệt mày.

Tắt điện thoại nhìn ra xung quanh, không gian trở về vẻ im lặng vốn có. Tôi ngồi bó gối trên chiếc nệm thô cứng mới mua hồi chiều, cảm thấy trong lòng thật trống rỗng biết bao. Phải rồi, cũng vào khoảng thời gian này tối hôm qua, tôi vẫn đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Chiến, trong căn nhà đầy đủ tiện nghi xa hoa, ấy vậy mà chỉ mới 1 ngày sau, mọi thứ đều đã thay đổi thật rồi.

Tôi nhớ Chiến, trong lòng lúc này nhớ anh da diết, vậy mà cả ngày hôm nay tôi chẳng nhận được bất cứ tin nhắn nào của anh cả, có lẽ, anh giận tôi vì chia tay anh đột ngột, hoặc không, anh còn lý do nào đó khác, giống như việc kết thúc hợp đồng, thì cũng kết thúc luôn trách nhiệm chẳng hạn.

Tôi ngồi mơ màng suy nghĩ 1 lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay, sáng sớm hôm sau đã được đánh thức bởi cuộc gọi của cái Thủy- đồng nghiệp cùng công ty :

– Ơ Con này, đến giờ sao vẫn chưa đi làm.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, kim đồng hồ lúc này đã chỉ đúng 7h30 phút, thôi chết rồi, lại trễ làm nữa rồi !

Tôi ngắt máy nhanh, vội vội vàng vàng thay đồ rồi tất tả chạy tới công ty, cũng may công ty gần nên đi tầm 5p là tới, vừa vào tới văn phòng, Sếp tôi đã mặt nhăn mày nhó yêu cầu tôi đến nói chuyện riêng với ông :

– Sao em suốt ngày đi làm trễ thế Phương Anh ? Em xem cả tháng trời em đi làm đúng giờ được bao nhiêu buổi ? Đây là công ty chứ không phải cái chợ mà thích làm thì làm, thích nghỉ thì nghỉ, thích đi sớm thì đi sớm, thích đi trễ thì đi trễ đâu nhé.

Tôi cúi gằm mặt, lắp bắp :

– Em xin lỗi Sếp. Em sai rồi ạ.

Sếp nhìn tôi lớn giọng hơn :

– Em tưởng cứ nhận sai là giải quyết được vấn đề sao ? Bây giờ tôi muốn cho em nghỉ việc ngay và luôn, chứ tình hình này tôi cảm thấy không ổn 1 chút nào.

Tôi mếu máo nhìn Sếp, ra sức năn nỉ :

– Đừng Sếp ơi, Sếp đừng cho em nghỉ việc, em hứa sẽ thay đổi, em hứa sẽ đi làm sớm và có trách nhiệm thật tốt với công việc của mình.

Sếp giương ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn tôi :

– Chẳng phải trước giờ em luôn không coi trọng việc đó hay sao ? Sao bây giờ lại muốn làm việc ? Tôi lấy gì để tin em đây ?

Tôi ấp úng :

– Trước khác, giờ khác, giờ em nhận thấy bản thân mình của trước kia thật sự không tốt, em muốn thay đổi và muốn được làm việc nghiêm túc. Sếp cho em cơ hội đi Sếp.

Chắc có lẽ nhìn thấy gương mặt mếu máo của tôi khiến Sếp mủi lòng, ông ấy gật đầu cho tôi thêm 1 cơ hội nữa, nhưng không quên đưa ra yêu cầu để thử thách tôi :

– Nếu em muốn sửa sai, vậy thì từ giờ trở đi, người khác đi làm 5h tan ca, riêng em làm đến 9h cho tôi. Bên cạnh đó, cứ 1 ngày đi trễ trừ 10% lương, em xem thử làm được thì làm, không thì nghỉ.

Tôi bây giờ cần việc, cần tiền, cần rất nhiều tiền, nên tôi chằng có gan nghỉ ngang như ngày xưa nữa, tôi gật đầu đồng ý ngay, và kể từ đó, chuỗi ngày lao lực chôn mình vào công việc của tôi bắt đầu.

Tôi là đứa nhảy rất nhiều công ty và trải qua vô vàn nhiều công việc khác nhau từ trước tới giờ, và công ty này có lẽ là công ty đối xử có tình người với tôi nhất vì trong suốt giai đoạn vừa qua, mặc dù số ngày nghỉ của tôi còn nhiều hơn cả số ngày đi làm nhưng công ty vẫn tạo điều kiện cho tôi đến phút cuối cùng như này.

Mảng công việc của tôi là biên phiên dịch các tài liệu, hồ sơ hợp đồng của công ty từ Tiếng Trung và Tiếng Việt sang Tiếng Anh, công việc này thì không quá vất vả nhưng thực sự rất mệt não.

Cũng may hồi còn đi học, vì được đầu tư học trong trường quốc tế từ bé nên khả năng ngoại ngữ của tôi khá tốt, tôi có thể sử dụng thành thạo 2 thứ tiếng : Anh – Trung, chính dựa vào năng lực ấy, mà tôi có nhiều cơ hội việc làm nhiều hơn. Thu nhập đến từ mảng công việc này cũng tương đối, tầm 15 triệu lương cứng chưa kể lương thưởng nếu đạt được target nữa, tôi biết giai đoạn này, tôi chỉ có thể điên cuồng làm việc để tích lũy mọi thứ từ đầu mà thôi.

Tháng đầu tiên trôi qua, sau những ngày làm việc hơn 12h/ ngày, tôi cuối cùng cũng nhận những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình, tổng lại được hơn 25 triệu, sau khi chi trả những chi phí cá nhân, tôi dư lại được 20 triệu trong tài khoản, nhìn vào con số 20 tròn trĩnh, bất giác tôi nhớ đến Chiến…1 tháng trôi qua rồi, anh không hề có 1 cuộc gọi, không hề có 1 tin nhắn hỏi han, chẳng lẽ anh bạc tình và quên tôi nhanh đến vậy sao. ?

Lòng tôi lấn cấn không chịu được, bèn bấm máy gọi ngay cho Chiến, đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút dài, mãi lúc sau anh mới bấm nút trả lời :

– Anh nghe.

– Anh…Anh…

Tôi chẳng thể nào hiểu nổi chính bản thân mình, rõ ràng trong đầu rất bực bội khó chịu, định bụng gọi cho Chiến sẽ nói 1 tăng, trình bày tất cả những bức xúc tồn đọng trong lòng mình, ấy vậy mà khi nghe giọng của anh, thì mọi thứ gần như tan biến sạch sẽ, thay vào đó là sự lắp bắp trong ngôn từ của tôi, tôi cố gắng mấy cũng chẳng thể nói tiếp được gì cả. Đầu dây kia im lặng 1 lúc, rồi anh bảo :

– Có việc gì thế ?

Câu hỏi gãy gọn, nhưng đau.

Chính câu hỏi ấy khiến bản thân tôi không còn giữ được sự tự chủ và bình tĩnh nữa, tôi quyết định dùng số tiền mà cả tháng trời mình tích cóp được để thuê anh 1 đêm, tôi muốn xem thử, khi tôi dùng tiền thuê Chiến, thì thái độ anh sẽ như thế nào :

– Tôi muốn thuê anh đêm nay.

– Ở đâu ?

– Khách Sạn k37.

– Được rồi, 15p nữa anh tới.

Tôi bật cười chua chát, 1 cuộc giao dịch chóng vánh giữa 2 con người mới chỉ không gặp nhau được chừng 1 tháng. Và chính đồng tiền, mới có thể gắn kết được chúng tôi. Thế thì thôi, từ rày về sau tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có thêm nhiều sự chọn lựa…

Tôi ngồi lặng lẽ trong phòng nghỉ của khách sạn, đúng vài phút sau tiếng mở cửa cạch cạch vang lên, và bóng dáng người đàn ông quen thuộc xuất hiện rõ dần trước mắt tôi, tôi nhìn Chiến, nhếch miệng cười nhạt :

– Đã lâu không gặp.

Chiến cười, ngồi tựa cả người vào ghế sopha, chậm rãi hỏi tôi :

– Cũng may là em còn nhớ đến anh.

Tôi cười, vẫy tay ra hiệu cho Chiến :

– Anh lại đây.

Chiến nheo mắt nhìn tôi, nhưng rồi cũng chủ động đứng dậy tiến về phía giường, khi anh tiến lại gần, mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh phảng phất nhẹ nhàng khiến tôi không tự chủ được mà giang tay ôm chặt lấy eo anh. 2 người chúng tôi cứ im lặng như thế 1 lúc, 1 người thì đứng im như trời trồng, 1 người thì để vòng tay mình ngày 1 siết chặt người kia, tôi lặng lẽ áp mặt vào khuôn ngực vạm vỡ thều thào :

– Em nhớ anh, đêm nay anh phục vụ em nhiệt tình vào nhé.

Chiến chạm tay lên đầu tôi xoa nhẹ như thay cho câu trả lời của mình, rồi từ từ đỡ tôi nằm xuống, trở về thế chủ động trong cuộc hoan ái này.

Chúng tôi, 2 con người từ lạ thành quen, rồi từ quen thành lạ gặp lại nhau, say xưa thăng hoa trong cuộc tình chóng vánh, cuồng nhiệt và hoang dã trong từng cử chỉ động tác, để lại trên cơ thể của mỗi người những :” Dấu yêu” chẳng thể phai mờ…

Chẳng biết chúng tôi đã cùng nhau làm bao nhiêu lần, chỉ biết rằng hiện tại, trong khoảng không gian này, trong khoảng thời gian này, 2 chúng tôi là của nhau, hòa vào nhau làm 1.

Như thường lệ, Chiến ôm tôi ngủ trong vòng tay rắn chắc, rồi theo thói quen xoa nhẹ tấm lưng trần của tôi cho tôi dễ chịu, anh thủ thỉ:

– Thế này đã hài lòng với em chưa ?

Tôi cười, cất giọng mơ màng :

– Tạm được.

Rồi tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của tôi trong cả tháng qua, bởi vì tôi được xoa dịu, vỗ về bởi hơi ấm ngọt ngào và tràn ngập yêu thương của người đàn ông mà lòng tôi lúc nào cũng khắc khoải vươn vấn.

Trong giấc mơ đêm ấy, tôi mơ thấy người ấy thầm thì khẽ bên tai tôi 2 chữ :” Yêu em” đầy ngọt ngào, và bản thân tôi cũng vô thức đáp lại. Tôi cứ mong chờ giấc mơ này của tôi sẽ mãi kéo dài như thế, nhưng có lẽ, đâu phải cái gì muốn, cũng sẽ được nữa đâu. Tôi bây giờ mọi thứ đã khác, kể cả hoàn cảnh sống, kể cả sự tự tin bên trong nữa.

Chúng tôi chia tay nhau vào sáng hôm sau, nhìn vào tài khoản quay trở về số 0 mà tôi bật cười, 20 triệu để đánh đổi cho cuộc tình 1 đêm chớp nhoáng, tôi cảm thấy bản thân mình ngông thật, cừ thật, và cảm thấy xứng đáng vô cùng. Tôi tự dặn lòng mình phải cố gắng làm thật nhiều, để rồi tháng nào, cũng có cơ hội tương phùng cùng người ấy.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có cảm giác biết mình, hiểu mình nhiều hơn, và quan trọng hơn, tôi có cả mục tiêu, đích đến để phấn đấu.

3 tháng sau đó, tháng nào tôi cũng có đủ tiền để gặp Chiến, và tất nhiên, anh vẫn cư xử lịch thiệp, nhã nhặn và có trách nhiệm với tôi trong từng khoảnh khắc gặp nhau. Và rồi sau khi chúng tôi chia tay, thì mọi thứ lại quay trở lại quỹ đạo cũ. Tôi hiểu, Chiến cần tiền, và tôi cần tình. Và tôi chỉ có thể dùng tiền mới có thể gặp được anh.

Nghĩ mà buồn cười, có ai ngờ một Phương Anh đầy cá tính, 1 Phương Anh ngổ ngáo không sợ trời, chẳng sợ đất, chuyên đạp đổ đi tình cảm của người khác lại có ngày phải đổ gục tình cảm trước 1 ai kia, mà đau hơn, là người ta chẳng thích mình, chỉ coi mình là 1 mối quan hệ trao đổi không hơn không kém.

Tôi đau lắm chứ nhưng nén lại, không muốn thể hiện ra làm gì, tôi cố gắng vớt vát chút sĩ diện, danh giá còn sót lại để rồi một ngày nào đó khi tôi quyết định rời bỏ anh, thì điều đó cũng sẽ trôi qua rất nhẹ nhàng thôi…

Ấy vậy mà cuộc đời thích đùa dỡn với tôi, nó bày ra cho tôi thấy người đàn ông vừa mới ăn nằm với tôi tối hôm trước, qua ngày hôm sau đã tay trong tay với 1 người con gái khác, mà người ấy lại chẳng mấy xa lạ gì, Là Liên – Cô em cùng cha khác mẹ của tôi…

Ps : Căng chưa mọi người ơi ? hihi

Pss : Truyện đã Post Full tất tần tật trong n.h.ó.m rồi mn nha, ai đọc 1 lèo thì i.b em nhé.
Nay cuối tuần mà bé vẫn chăm chỉ Post truyện cho mn đọc, mn thương yêu em thì tim tủng nhiều cho em nheeee 🙆🏻‍♀️🙆🏻‍♀️🙆🏻‍♀️

Yêu thích: 4 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN