Bản chất của cuộc sống là sống một mình, có lẽ sự cô đơn của một người trưởng thành là để vượt qua nỗi buồn và niềm vui.
Vì vậy, những năm này, tôi đã sống như một người đơn độc.
Tôi đã làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và làm giàu cho bản thân.
Tôi học cách ăn mặc, cách trang điểm, cách uống rượu, cách cư xử lịch sự.
Tôi bóng bẩy, dù có một vài sự cố nhưng vẫn toàn diện.
Dần dần, cuộc sống trở thành thứ tôi ghét.
Khoảnh khắc yên bình và thú vị nhất mỗi ngày là lúc Sơ Nhất chạy về phía tôi khi cửa vừa mở ra.
Tôi lắng nghe tiếng grừ grừ của nó trong vòng tay tôi và ngủ thiếp cùng nó.
Có đôi khi nó bắt lấy tôi bằng đôi bàn chân nhỏ mềm mại và phát ra những âm thanh lao xao từ cái miệng nhỏ xinh.
“Này, hai ngày nữa mẹ sẽ mua cho con loại đồ hộp đắt tiền nhất.”
Tôi siết chặt móng vuốt của nó, tiếc rằng Sơ Nhất ngày càng lớn tuổi và lượng ăn của nó ngày càng ít đi.
Tôi xoa đầu nó và nói với nó, “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Khi đang mở email thì tôi phát hiện ra có một lá thư giới thiệu việc làm vẫn chưa được đọc.
Vị trí là phó giám đốc bộ phận, và người giới thiệu là anh Phùng, trưởng bộ phận của chúng tôi.
Có một tin nhắn WeChat của anh ta chưa được đọc trên điện thoại: “Nhận được mail thì vui lòng trả lời.”
Tôi khéo léo trả lời: “Tôi biết rồi”.
Ngay lập tức anh Phùng gọi đến.
“Tiểu Kiều, tôi vẫn luôn ưu ái vị trí phó bộ phận cho em, tôi tuyển em, tôi rất công nhận năng lực của em.”
“Nhưng mà em cũng biết đấy, hiện tại trình độ học vấn rất quan trọng, ông chủ Lương mới tới đây cũng là Tiến sĩ, mấy nhân viên mới được tuyển năm nay cũng đều là nghiên cứu sinh, mặc dù em là học sinh của trường đại học danh giá hàng đầu, nhưng em vẫn chỉ là cử nhân bình thường. Xét về khả năng cạnh tranh, trường hợp của em không đủ tốt.”
Thực ra hồi đó tôi có thể học lên cao học, nhưng tôi thực sự quá nghèo…
“Anh Phùng, việc học nghiên cứu sinh của tôi sang năm sẽ tốt nghiệp.”
“Tôi biết, trong lòng tôi nhất định hướng về em. Nghe nói chồng của em ở nước ngoài suốt đúng không? Không bằng em tới nhà tôi đi, dù sao thì vợ tôi cũng không có ở nhà.”
Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng: “Không cần đâu.”
“Tiểu Kiều, em là một người thông minh. Một người thông minh nên biết chọn cách dễ đi nhất. Bây giờ công ty đã được mua lại bởi một tập đoàn niêm yết, cổ phiếu phát ra cũng là chuyện hiển nhiên. Với một tập đoàn lớn như vậy, ông chủ Lương sẽ không chỉ tập trung vào công ty của chúng ta đâu. Bộ phận của chúng ta lại là bộ phận cốt lõi, và em cũng biết tôi kiếm được bao nhiêu lợi nhuận trong một năm mà đúng không? Em luôn là người đầu tiên tôi nghĩ đến.”
“Lần trước ba em đến công ty gây sự, đã gây ảnh hưởng không tốt, trước mặt lãnh đạo và các nhân viên khác tôi cũng nói tốt rất nhiều về em. Tôi biết em không dễ dàng gì trong những năm qua.”
Trong những năm qua, Phùng Hướng Nguyên đã kiếm được rất nhiều lợi ích cá nhân khi đảm nhiệm cương vị của mình, hóa ra ông chủ đã nhắm mắt làm ngơ.
Thật ra thì anh ta đã đàm phán thành công nhiều dự án.
Tôi chỉ không ngờ rằng sự bẩn thỉu như vậy vẫn còn tồn tại trong trái tim anh ta.
“Cảm ơn, tôi không muốn làm công việc hầu hạ người khác.”
Anh ta dường như không tin nổi:
“Joy, em đừng quá tự tin, có rất nhiều người đang chạy tới chỗ tôi đấy.”
Tôi tức giận cúp điện thoại.
Và ngày hôm sau, bộ phận của chúng tôi đột nhiên bổ sung một team mới, và người quản lý team này hóa ra là trợ lý Tiểu Vũ của tôi.
Tiểu Vũ là một sinh viên mà tôi đã hướng dẫn nhiều năm trước.
Thực ra, năm đó, tôi không giàu.
Tôi sống cuộc đời lông gà vỏ tỏi nhưng tôi không thể chịu được khi nhìn thấy những đau khổ trên thế giới.
Cô ấy rất giống tôi, không cha không mẹ, chỉ có bà nội già yếu.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi nhớ về bản thân mình khi đó.
Cô ấy gia nhập công ty của tôi sau khi tốt nghiệp và làm trợ lý cho tôi trong gần một năm.
Xinh đẹp, thông minh và nổi tiếng.
Cô ấy đang tổ chức một cuộc họp cho một nhóm người mới đến, và khi nhận thấy ánh mắt của tôi, cô ấy bước đến trên đôi giày cao gót.
“Em đi tìm Phùng Hướng Nguyên?”
“Chị đã biết rồi sao còn hỏi…” Cô ấy vô tư vuốt ve vào bộ móng tay mới làm.
“Tại sao em lại làm điều đó!”
“Vì tiền.” Cô ấy thản nhiên đáp.
“Em thiếu tiền có thể nói cho chị biết, Tiều Vũ, tại sao em phải đi đường tắt như vậy chứ!” Tôi trở nên mất kiên nhẫn hỏi cô ấy.
“Chị Y, chị có thể giúp em bao lâu?”
“Em luôn ngưỡng mộ chị. Chị xinh đẹp, nổi bật và năng động. Em hy vọng một ngày nào đó sẽ được như chị, nhưng chị đã mất đến tận tám năm mới đạt được vị trí như bây giờ, nhưng đối với em chỉ cần một năm.”
“Chỉ là chuyện ngủ với nhau mà thôi.” Cô ấy cười lạnh một cách thờ ơ.
Tôi không kìm được giơ tay tát vào mặt cô ấy một cái:
“Bán thân đổi lấy tương lai, tôi thật hối hận khi giúp em năm đó…”
Cô ấy che mặt và hơi cụp mắt xuống:
“Nhưng tôi có vốn liếng để đánh đôi, như vậy là tôi không yêu bản thân mình sao? Còn chị thì thế nào?”
“Thời gian trước tôi đã gặp lại một người bạn học của chị, cô ta nói rằng chị đã phá thai khi đang quen một người đàn ông lúc còn trong đại học. Tôi không ngờ rằng chị, một người cao quý như vậy lại còn có thể làm ra chuyện đó.”
Cô ấy bật cười, ánh mắt đầy khinh thường.
Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng quặn thắt, cơn đau ở bụng dưới dường như lại quay trở lại.
Tôi bình tĩnh lại và nhìn cô ấy:
“Trong những năm ấy, khi tôi nghèo nhất, tôi đã không đi đường tắt.”
“Người đẹp và bất kỳ quân bài nào khác cũng đều là những quả bom nổ chậm. Nhưng nếu chỉ tiến lên một mình thì cũng giống như đi vào ngõ cụt.”
“Em của bây giờ và tôi có địa vị giống nhau, nhưng em không có bản lĩnh chân chính, em cho rằng có bao nhiêu người coi trọng em?”
Tôi thở dài một hơi, tự nhủ rằng phải kiên cường hơn.
Những năm qua, tôi đã gặp quá nhiều sự bất công.
Và quá nhiều điều đã thay đổi suy nghĩ của tôi.
Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao một cô gái tốt như Tiểu Vũ lại biến thành như vậy.
Điều này làm tôi nghi ngờ nguyên tắc mà tôi đã theo suốt những năm qua, đối với người khác thì nó có thể trở nên lố bịch đến như vậy.
Một ngày tôi tan làm, tôi gặp mẹ của Lương Sâm.
Sau nhiều năm, thời gian đã làm tôi quên đi sự xuất hiện của bà.
Bà có chút ngạc nhiên khi thấy tôi và nói:
“Joy, cháu đã thay đổi rất nhiều”.
“Cháu không có thay đổi gì cả”. Tôi trả lời.
“Trong những năm qua, cháu trở nên xinh đẹp và xuất sắc hơn nhiều”.
Bà vẫn cười với sự dịu dàng của mình:
“Lương Sâm cũng đã thay đổi nhiều, nhưng có một số điều không thay đổi”.
“Những năm qua, nó đã cố gắng học hỏi và kiếm tiền, tất cả đều tiến triển theo hướng tích cực”.
“Sau đó, tôi nói với con trai mình rằng con đã gần 30 tuổi rồi, hãy tìm một cô gái để kết hôn đi. Nó nói mẹ chọn ai thì lấy người đó”.
“Ban đầu mọi thứ đều tốt, nhưng sau đó nó lại thay đổi ý định, mọi sự nổi loạn của Lương Sâm trong những năm qua đều là vì cháu”.
“Người ta nói rằng một người mẹ sẽ không thích những cô gái mà con trai mình quá yêu. Thật ra, không phải tôi không thích cháu, chỉ là…”.
“Tôi nghe nói gần đây bố cháu đã đến công ty gây rối, Lương Sâm đã đưa cho ông ta 30 ngàn đô la”.
“Joy, cháu có hiểu được trái tim của một người mẹ không?”