Nàng thơ tóc ngắn?
Tôi chỉ để tóc ngắn khi tôi 15, 16 tuổi, sau đó tôi luôn để tóc dài.
Tôi không biết cô gái đó là ai, nhưng chắc hẳn cô ấy đã gây ấn tượng với anh, khiến anh không thể buông tay.
Cô gái đó có lẽ rất xinh đẹp.
“Quản lý Kiều, cô nhanh đến quầy tiếp tân, có người tự xưng là cha của cô đang làm ầm ĩ ở đó!”.
Giám đốc nhân sự nói qua điện thoại với tôi với giọng điệu rất lo lắng.
Tôi bỏ điện thoại vào túi và chạy đến quầy tiếp tân. Quầy tiếp tân tập trung rất nhiều người đứng xem “chuyện vui”, nhiều người giơ sẵn điện thoại để chụp hình và quay video.
Có một người đàn ông ngồi trên mặt đất, khóc nức nở.
“Con gái tôi, Kiều Y, chăm chỉ học hành, giờ con bé đã thành công, nhưng lại không biết quan tâm đến cha ruột của mình, mọi người hãy đòi lại công bằng cho tôi!”.
“Mỗi ngày cô ấy mặc đồ sang, ăn uống thả ga, nhưng lại không chịu cho cha ruột của mình một xu, có loại con cái như vậy sao?”.
Nhóm người thì thầm trong đám đông.
“Tôi không ngờ quản lý Kiều lại là người như vậy, ngày thường trông cô ấy có vẻ là người tốt, không ngờ lại không quan tâm đến cha mình…”
“Đúng là nhìn người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài, người không hiếu thảo với cha mẹ thì dễ hiểu phẩm chất đạo đức như thế nào rồi”.
Phó tổng giám đốc Phùng khi thấy tôi đến đã nhanh chóng chạy tới:
“Tiểu Kiều, cuối cùng cũng đến rồi, xem đây là chuyện gì vậy? Làm sao cha cô lại đến công ty gây chuyện?”
“Chuyện này ảnh hưởng không tốt cho công ty, cô hãy nhanh chóng giải quyết đi!”
Nhiều người đang tò mò liền nhìn về phía tôi, trong khi đó, Kiều Chí Hải lại gào thét to hơn.
Lúc đó, tôi cảm thấy như mình lại trở lại thời trung học, khi mà tôi không có tiền mua một đôi giày thể thao.
Cảm giác nhìn thấy những ánh mắt khác thường của các bạn cùng lớp đối với đôi giày vải cũ của mình.
Cảm giác khó xử khi lên 18 tuổi, tôi đã nghĩ sẽ không còn nữa.
Nhưng khi tôi đã 30 tuổi, tôi vẫn không thể thoát khỏi nó.
Và nó còn xảy ra trước mặt người mà tôi thích.
“Phó tổng, xem ra mọi người nhàn rỗi quá nhỉ?”
Giọng nói của Lương Sâm vang lên, khiến phó tổng giám đốc Phùng phải giải tán đám đông.
Khi mọi người rời đi, Kiều Chí Hải trông hơi lúng túng. Ông ta chỉ biết la hét to:
“Kiều Y, đứa con gái không hiếu thảo, không quan tâm đến cha ruột, để cho đồng nghiệp và lãnh đạo của cô xem cô vô tình như thế nào!”
Tôi cắn chặt răng, tay run lên, đối mặt với cách cư xử điên rồ của ông ta, tôi không biết tại sao ông ta lại đối xử với tôi như vậy.
“Ha ha… Tôi không biết Kiều Y còn có một người cha.”
Lương Sâm từ trên cao nhìn xuống Kiều Chí Hải, ánh mắt giá lạnh.
“Anh là ai?”
“Tôi là lãnh đạo của cô ấy, nếu có vấn đề gì hãy nói với tôi.”
Lương Sâm ra hiệu cho thư ký:
“Đưa ông ta vào văn phòng, gọi luật sư đến đây.”
Anh ấy nhìn về phía tôi, miệng nói những lời không rõ ràng. “Em đừng đi vội, đợi ngoài đó một chút.”
Tôi không biết Lương Sâm đã nói gì với Kiều Chí Hải, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng loại người hung ác như ông ta, nếu không có được tiền, sẽ không ngừng làm loạn.
“Ông ta… ông ấy muốn tiền phải không? Tôi sẽ chuyển tiền cho anh, Tổng giám đốc Lương.”
Tại văn phòng của Tổng giám đốc, tôi đứng trên thảm mềm, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
“Đã giải quyết xong rồi, nếu hắn lại quấy rối cô, hãy nói với tôi.”
Lương Sâm không ngẩng đầu lên.
“Cảm ơn… Tổng giám đốc Lương.”
Tôi nhìn xuống đất, lúng túng nói.
“Cảm ơn? Quản lý Kiều muốn cảm ơn tôi như thế nào? Bằng cách nào?”
Lương Sâm nhìn lên, anh nở nụ cười lạnh và quan sát tôi.
Tôi không biết nói gì, đúng vậy, tôi có thể cảm ơn anh bằng cách nào chứ?
“Thế này đi, cô hãy lên kế hoạch cho đám cưới của tôi, hy vọng cô không làm tôi thất vọng.”
“Nhưng… nhưng tôi không có kinh nghiệm tổ chức đám cưới.”
“Cuộc thi văn nghệ trước hàng nghìn người, quản lý Kiều đã tổ chức thành công, còn đây chỉ là một đám cưới thôi mà.”
Anh bất cần nói:
“Hơn nữa, sở thích của tôi, quản lý Kiều chắc chắn hiểu nhất, để cô lo liệu chuyện này, tôi rất yên tâm.”
Bờ môi mỏng của anh mím lại, mang theo ý nghĩa sâu xa.
“Được..” Tôi nói.
Hôm sau, tôi gặp được bạn gái của Lương Sâm.
Rất trẻ, rất đẹp, nghe nói là con gái của một vị lãnh đạo nào đó, đã tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường nước ngoài danh tiếng.
Cô ấy và Lương Sâm là một cặp đôi hoàn hảo về mọi mặt.
“Chào chị, em tên là Trần Tùy.”
Cô ấy chủ động chào hỏi, tính tình rất vui vẻ.
“Xin chào, cô Trần, tôi phụ trách lên kế hoạch cho hôn lễ giữa cô và anh Lương, Joy.”
Tôi mỉm cười và trả lời một cách lịch sự.
“Chị, chị rót cho em ly nước được không? Anh à, em không biết anh vội vàng gọi người tới làm gì nữa.”
Cô ấy mím môi, bất mãn trừng mắt nhìn Lương Sâm bên cạnh.
“Được, chờ một chút.”
Tôi vừa đứng dậy đã nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lương Sâm:
“Thư ký Triệu, mang ly nước vào.”
Trần Tùy đảo mắt, sau đó lén liếc nhìn Lương Sâm, trông rất đáng yêu.
“Cô Trần, nếu cô có yêu cầu gì về hôn lễ, cô có thể nói cụ thể cho tôi biết, tôi sẽ lên kế hoạch.”
Trần Tùy chỉ vào bản thân mình: “Em á?”
“Em không có yêu cầu gì cả, chị muốn làm gì thì làm.”
Tôi sửng sốt một chút, im lặng vài giây nhìn Lương Sâm:
“Vậy Lương tiên sinh có yêu cầu cụ thể gì không?”
Ánh mắt Lương Sâm tối sầm, cười và nhìn tôi:
“Khắp nơi nên được bao phủ bởi hoa.”
“Còn về nhạc đám cưới, hãy sử dụng bài “Ngày nắng (Sunny Day)” của Châu Kiệt Luân.”
“Quản lý Joy cảm thấy thế nào?”
Hồi đó, anh đã từng nói rằng đám cưới của chúng tôi nên phủ đầy hoa.
Anh còn nói trong đám cưới anh sẽ hát lại bài “Ngày nắng” cho tôi nghe.
Bây giờ, anh vẫn chưa quên, nhưng nhân vật chính không phải là tôi.
Tôi cố nén nỗi buồn, khàn giọng đáp:
“Được chứ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
“Tốt, về phần người khác, quản lý Kiều cứ từ từ suy nghĩ, tôi vẫn còn thời gian.”
Anh nhếch mép, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi rời văn phòng.
“Hừ… kỳ thật.”
Trần Tùy nhìn bóng lưng của Lương Sâm và khẽ lẩm bẩm.
“Chị, đi ăn đi, em đói.”
Cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt long lanh.
“Được, cô Trần muốn ăn cái gì?”
“À, em có biết một nơi…”
Sau đó, Trần Tùy đưa tôi đến một quầy hàng Ma lạt thang bên đường.
Cái này……
“Cô Trần, cô có chắc là muốn ăn cái này không?”
“Chị, chị không ăn được thì đợi em một chút, em đã nhung nhớ quầy hàng này hai năm rồi.”
Tôi không nhịn được cười: “Không sao, trước đây tôi thường đến chỗ này, không ngờ cô cũng từng tới những nơi như thế này.”
Cô ấy trở nên vui vẻ hơn:
“Chị không biết đó chứ, đồ ăn nước ngoài giống như cho heo ăn vậy. Quầy hàng Ma lạt thang này đã mở lâu rồi, trước đây là anh em không cho em ăn nhiều, nên em phải thường xuyên lén lút sau lưng anh ấy đến ăn.”
“Cô Trần, hôn lễ của cô thật sự không có yêu cầu gì sao?”
Tôi không khỏi tò mò, suy cho cùng thì cô gái nào cũng nên mơ về một đám cưới.
“Chị, tụi em là hôn nhân thương mại.”
“Cô… cô không thích Lương Sâm sao?” Tôi không nhịn được hỏi lại.
“Tại sao em phải thích anh ta?” Trần Tùy trả lời một cách thờ ơ.
“Tôi chỉ là cảm thấy hai người rất hợp, là tôi đột ngột, xin lỗi.”
Tôi xấu hổ mỉm cười.
“Đúng vậy, Lương Sâm chỗ nào cũng tốt. Anh ấy có gia cảnh tốt, biết kiếm tiền, ngoại hình đẹp, học vấn tốt. Vậy chị, chị có thích anh ấy không?”
Trần Tùy đột nhiên nhìn tôi với một nụ cười trong ánh mắt.
“Đừng đùa nữa, tôi làm sao dám trèo cao…”
Cô ấy lắc đầu cười:
“Chị, trước đây hai người có quen nhau sao?”
Trái tim tôi đột nhiên thắt lại: “Cô…”
“Tại sao em biết ư? Em đoán được trước rồi, bởi vì chị không thể che giấu được ánh mắt khi nhìn người mình thích đâu.”
Trần Tùy có đôi lông mày và đôi mắt cong xinh xắn:
“Không thích thì sẽ không thích, đã thích thì nhất định sẽ phù hợp”.
“Để em nói cho chị nghe một bí mật, người em thích là người cổ hủ và xấu tính. Anh ấy chỉ tốt nghiệp cấp ba và đã từng đi tù.”
Tôi nhất thời bị sốc.
“Mà chị xem, em tốt như thế này thì đáng lẽ phải xứng với anh ấy đúng không, nhưng cuối cùng thì anh ấy cũng trơ mắt nhìn em lấy người khác.”
Trần Tùy vẫn mỉm cười thờ ơ.
Ừ, có thể đây là thế giới của người lớn.
Yêu hay không, có thể ở bên nhau hay không, có thể kết hôn hay không, là ba chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Ai, tâm tình em đột nhiên không tốt, chị ơi, chị đi với em ra quán bar đi.”
Trần Tùy kéo tay áo tôi như một đứa trẻ.
Sau đó cô ấy đưa tôi đến một quán bar.
“Em biết đây là chỗ tốt nhất đó!”
“Xì Bích!” (A bích)
“Tôi muốn mười người mẫu nam!”
Trần Tùy đã quen với nơi đây, theo âm điệu sôi động, cô ấy vung vẩy ly rượu và vòng tay ôm lấy tôi.
Chỉ vào một hàng con trai:
“Chị, chị thích chọn người nào cũng được.”
Da đầu tôi tê dại: “Hay về đi…”
Cô ấy thản nhiên chỉ tay: “Anh, anh, anh, anh nữa, đến đây cùng chị tôi.”
“Ấy, không cần…”
Tôi không ngờ rằng mấy đứa trẻ thời nay lại chơi nổi như vậy.
Trần Tùy uống hết ly này đến ly khác, tửu lượng còn kém nên chẳng mấy chốc đã say.
Tôi mất rất lâu để hỏi gia đình cô ấy ở đâu, cô ấy khóc và nói rằng mình không có nhà.
Bất lực, tôi chỉ còn cách thông báo cho Lương Sâm đến đón cô ấy.
Trần Tùy ôm lấy cậu trai bên cạnh và nhảy lên nhảy xuống, rất phấn khích.
Tôi bị choáng ngợp trước cảnh này và cuối cùng một người đàn ông cao lớn không biết từ đâu đến xuất hiện.
Lông mày và đôi mắt của anh ta trông lạnh lùng, cộng thêm khí chất mạnh mẽ khiến anh ta trông rất đáng sợ.
Anh ta cau mày nhìn Trần Tùy say khướt, kéo cô ấy vào lòng và đặt một tay lên vai anh ta.
Trần Tùy đánh anh ta và gọi anh ta là thằng tồi.
“Tôi là anh của em ấy, để tôi đưa em ấy về nhà trước.”
Anh ta quay đầu lại nhìn một dàn trai bên cạnh:
“Chăm sóc khách hàng cho tốt.”
Mấy người đó đồng thanh đáp: “Dạ vâng, lão đại.”
Tôi:……
“Chị, em mời chị một ly.”
“Chị, chị lạnh quá nè!”
“Chị, uống chút gì đi!”
Tôi căng da đầu và cảm thấy hơi choáng ngợp.
“Em biết chơi không, đặt hàng mười sao?”
Không biết Lương Sâm xuất hiện từ lúc nào, tiếng cười trầm thấp và vui vẻ của anh vang vọng trong bầu không khí mơ hồ.
Tôi hơi hoảng:
“Trần… Trần tiểu thư bị anh trai cô ấy đón đi rồi.”
Lẽ ra anh không nên nghĩ như vậy, cái gì mà tôi đặt hàng mười chứ…
Lương Sâm bước tới với đôi chân dài của mình, trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi ra ngoài.
Lưng tôi đập vào tường, và tôi nhăn mặt vì đau.
Lương Sâm nghiêng người về phía trước, đôi lông mày sắc bén của anh bắt được ánh mắt của tôi:
“Đó không phải là anh trai của cô ta, mà là bạn trai cũ đấy.”
Lương Sâm dần dần đến gần tôi, gần đến nỗi hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt tôi:
“Joy, chúng ta ngoại tình đi!”