365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 10: Có chứng cứ gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu


Chương 10: Có chứng cứ gì?


Sinh viên năm cuối không phải học nhiều, Diệp Tiểu Tịch định lên thư viện để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng thì đã bị Từ Văn Văn chạy ào vào chặn lại.

– Tiểu Tịch, đừng ra ngoài!

Từ Văn Văn vội nói.

– Sao thế?

Diệp Tiểu Tịch không hiểu gì cả.

– Không phải!

Từ Văn Văn nghĩ một lát rồi nói:

– Cậu nên chuyển ra ngoài sống vài hôm để tránh bão đi!

– …

Diệp Tiểu Tịch nhìn cô mà không biết nói sao:

– Thế giờ mình nên ra ngoài hay nên ở lại phòng đây?

– Ra ngoài!

Từ Văn Văn kéo cô vào kí túc xá:

– Dọn đồ nhanh!

– Khoan đã nào.

Diệp Tiểu Tịch tóm chặt tay của Từ Văn Văn:

– Cậu phải cho mình biết có chuyện gì xảy ra đã chứ?

– Tại con Lý Mộng Tuyết chết tiệt kia kìa!

Từ Văn Văn giận nghiến răng:

– Sớm biết thế này thì hôm qua đã tính sổ với nó rồi!

– Vụ gì? Lý Mộng Tuyết làm sao?

Diệp Tiểu Tịch hỏi dồn.

– Hôm qua quả nhiên là nó táy máy lễ phục của cậu trong lúc đang sơ tuyển!

Từ Văn Văn cáu um lên:

– Nó đăng ảnh lúc cậu bị tuột váy lên web trường rồi nói là cậu cố ý cởi đồ để dụ dỗ thợ ảnh! Nó còn chụp lén cảnh cậu khoác áo khoác rồi vu là cậu không mặc gì bên trong để lên giường với người ta! Tuy những tấm ảnh đó được phủ mờ, nhưng mà phủ cũng như không.

Diệp Tiểu Tịch vội lấy điện thoại rồi lên xem web trường.

Topic kia đã lên top từ bao giờ, comment càng đọc càng nóng máu. Diệp Tiểu Tịch chỉ nhìn qua một cái rồi tắt đi, tức điên cả người.

Cô không ngờ lòng người lại có thể thâm độc đến thế.

Xem ra hôm qua đúng là Lý Mộng Tuyết đã giở trò. Vì chỉ có người trong trường cô thì mới phát tán vụ này lên web trường thôi.

– Tụi mình đi tìm nó!

Diệp Tiểu Tịch nghiến răng nghiến lợi.

– Không được đâu Tiểu Tịch ơi!

Từ Văn Văn vội nói:

– Lâm Hân nhờ bạn bên khoa công nghệ thông tin điều tra thì phát hiện ra người đăng bài không phải Lý Mộng Tuyết, mà là một sinh viên bên khoa báo chí chuyên thích bóc phốt đơm đặt để bú fame. Nhưng Lý Mộng Tuyết chắc chắn là đứa đưa ảnh của cậu cho thằng đó.

– Thế thì càng phải đi tìm nó! Nếu mình trốn thì người ta sẽ càng nghĩ nó nói thật.

Diệp Tiểu Tịch nói với sắc mặt sa sầm:

– Nó đặt điều nói xấu mình như thế, sao mình bỏ qua cho nó được chứ?

– Nhưng nếu cậu đi mà nó không nhận thì phải làm sao?

Từ Văn Văn khó xử:

– Nói không chừng nó lại phản dame bảo cậu chưa đánh đã khai ấy chứ.

– Bây giờ dù mình có giải thích hay là trốn đi thì người ta cũng không tin.

Diệp Tiểu Tịch đáp lại với vẻ khó chịu:

– Một khi đã thế thì mình sợ gì chứ? Dù làm to chuyện mình cũng phải kéo con nhỏ Lý Mộng Tuyết đó chết chùm!

– Nói đúng lắm!

Từ Văn Văn đổi ý ngay tắp lự:

– Không thể để nó vênh vang kiêu ngạo thế được! Mình sướng cái đã rồi tính sau!

Lý Mộng Tuyết đang học môn tự chọn, Diệp Tiểu Tịch thăm dò xong bèn chạy ngay tới giảng đường tìm ả.

Vốn dĩ cô không muốn kéo cả Từ Văn Văn đi theo, vì chỉ sợ sau khi làm lớn chuyện thì Từ Văn Văn cũng bị liên lụy vào. Nhưng Từ Văn Văn nhất quyết phải theo cho bằng được.

Hai người tới giảng đường đúng vào lúc tan học.

Tiết sau còn chưa bắt đầu, một đám sinh viên ra ngoài xả hơi, đám đông còn lại ngồi trong phòng buôn chuyện.

Diệp Tiểu Tịch liếc một cái đã thấy ngay Lý Mộng Tuyết, bèn phăm phăm qua đó với vẻ mặt lạnh lùng.

Lý Mộng Tuyết đang cười đùa nói giỡn với Tô Khánh Vũ. Tô Khánh Vũ ngẩng đầu lên, mặt biến sắc, suýt nữa thì bỏ chạy theo bản năng.

Lý Mộng Tuyết cũng nhìn lên. Khi thấy Diệp Tiểu Tịch thì sắc mặt ả ta cũng tái đi, thế nhưng chỉ chốc lát sau đã trở lại bình thường. Ả kéo tay áo Tô Khánh Vũ, Tô Khánh Vũ run rẩy ngồi xuống, trông có vẻ bất cứ lúc nào cũng đứng lên chạy mất dép được ngay.

– Lý Mộng Tuyết.

Diệp Tiểu Tịch nói với giọng lạnh tannh:

– Hôm qua ở phim trường, cô táy máy váy của tôi, hại tôi mất mặt với bao nhiêu người! Thế mà cô còn chưa thấy đủ, còn chụp lén tôi rồi thông đồng với sinh viên khoa báo chí đặt điều nói bậy, phỉ báng danh dự tôi! Rốt cuộc mặt cô dày tới mức nào?!

– Diệp Tiểu Tịch, tôi chẳng hiểu cô nói gì cả!

Lý Mộng Tuyết cười lạnh:

– Cô vu oan giá họa cho tôi như thế, cô có chứng cứ gì không?

– Tôi đếch cần chứng cứ!

Diệp Tiểu Tịch gằn giọng quát:

– Tôi chỉ tới báo cho cô biết thôi, lập tức xóa post rồi đăng bài giải thích đi!

– Cô thần kinh à? Sao tôi phải thế?

Lý Mộng Tuyết lườm cô, không phục.

– Cô không làm hả?

Diệp Tiểu Tịch nhướn mày.

– Đương nhiên là không!

Lý Mộng Tuyết điên tiết:

– Diệp Tiểu Tịch, cô đừng có gây sự ở đây! Người ta có chỉ mặt chỉ tên bảo đó là cô đâu, sao cô phải nhảy cỡn lên chửi tôi thế?

– Cô không biết Tiểu Tịch đang nói gì cơ mà?

Từ Văn Văn châm chọc:

– Sao lại biết rõ nội dung bài post kia thế?

– Thôi đi, chuyện lớn thế thì ai mà chẳng biết?

Lý Mộng Tuyết nói với vẻ khinh miệt:

– Tôi cũng chỉ muốn giúp cô ta đỡ xấu mặt thôi.

– Lý Mộng Tuyết, tôi đã cho cô cơ hội rồi đấy nhé.

Diệp Tiểu Tịch thản nhiên lấy điện thoại ra:

– Cô không chịu làm thì tôi đành báo cảnh sát thôi.

– A, Diệp Tiểu Tịch, cô nghĩ cảnh sát rảnh rỗi đến mức quan tâm chuyện bê bối của cô à?

Lý Mộng Tuyết cười mai mỉa.

– Lý Mộng Tuyết, cảnh sát không vô dụng như cô tưởng đâu.

Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng nói:

– Lượng view topic kia đã lên tới trên 5000, đủ để cấu thành tội phỉ báng nhân phẩm người khác ở mức nghiêm trọng rồi. Tôi đã giữ hết chứng cứ, chỉ cần tôi tố cáo thì anh bạn post bài không thoát được ba năm tù giam đâu. Cô nghĩ là trong tình hình đó mà cậu ta còn bảo vệ che chở cô, không khai cô ra à?

Lý Mộng Tuyết tái mặt, chột dạ nói:

– Cô… cô đừng có dọa nạt tôi.

– Cô thiếu kiến thức pháp luật quá. Có khi zombie mở hộp sọ cô ra rồi còn phải thất vọng đi về tay không ấy!

Diệp Tiểu Tịch cười lạnh:

– Cô không biết tôi dọa hay làm thật, chẳng lẽ bạn trai cô cũng không biết à?

Lý Mộng Tuyết nhìn về phía Tô Khánh Vũ xin giúp đỡ, Tô Khánh Vũ lại run rẩy gật đầu với ả.

– Cô… cô có giỏi thì tố cáo đi! Cô cởi quần áo quyến rũ người ta, cô dựa vào đâu mà bảo tôi động tay vào váy của cô chứ?

Lý Mộng Tuyết điếc không sợ súng:

– Tôi còn đang muốn tố cáo cô ngậm máu phun người đây, ai sợ ai?!

Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch đanh lại. Đã đến nước này thì nói tiếp cũng chẳng để làm gì.

Cô mở khóa màn hình di động, chuẩn bị gọi cảnh sát.

Nhưng cô còn chưa kịp ấn nút gọi đi thì cảnh sát đã kéo đến ngoài cửa giảng đường.

Khi Diệp Tiểu Tịch đến đây thì cả giảng đường đã yên lặng rồi. Bây giờ thấy cảnh sát đến thì chẳng ai còn dám thở mạnh nữa.

– Xin hỏi, ai là Lý Mộng Tuyết?

Cảnh sát hỏi.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lý Mộng Tuyết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN