365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 54: Anh ấy đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu


Chương 54: Anh ấy đến


Thời gian trôi qua từng chút một, buổi diễn thuyết sắp bắt đầu tới nơi mà vẫn chưa thấy Long Mộ Thần đâu. Những sinh viên chờ trong hội trường bắt đầu không nhịn được những lời mai mỉa.

– Đừng bảo là chúng ta bị lừa rồi nhé?

– Đúng đó, Long Mộ Thần đã nói là không dây dưa gì với Diệp Tiểu Tịch nữa mà, sao có thể nhận lời mời của cô ta được chứ?

– Tôi thấy rõ ràng là Diệp Tiểu Tịch bị anh ta bỏ rồi, cô ta chỉ định mượn cơ hội này để kiếm fame thôi!

– Có khi lúc trước Long Mộ Thần muốn giữ thể diện cho cô ta nên mới nói với các phóng viên như thế, còn sự thật là cô ta quấn lấy anh ấy cũng nên.

Mọi người càng lúc càng ồn ào, lời nói cũng càng lúc càng khó nghe hơn.

Diệp Tiểu Tịch trốn trong kí túc xá cứ hắt xì liên tục.

Cô đã đoán được đêm này mình sẽ lượm đủ gạch để xây nhà, cho nên mới ru rú trong kí túc xá, chẳng buồn đi đâu hết.

Thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà mở điện thoại ra để theo dõi trang web trường.

Đọc từng dòng mắng chửi, lòng cô vẫn dửng dưng.

Hoạt động Lên lớp với người nổi tiếng bắt đầu vào lúc tám giờ. Bây giờ đã gần tám giờ rồi, cô lại trở nên bình tĩnh một cách kì lạ.

Cô đang chờ mong điều gì đây?

Diệp Tiểu Tịch cười chua chát.

Làm sao Long Mộ Thần có thể đến đây được chứ?

Cô đang chuẩn bị tắt máy đi, nhưng lúc liếc nhìn màn hình thì lại vô cùng kinh ngạc.

Long Mộ Thần… đến rồi?

Mọi người đang huyên náo trong hội trường rộng lớn cũng lặng phắc chỉ trong chớp mắt.

Những người chờ mong Long Mộ Thần đến đã sớm kích động đến mức chẳng thốt nổi thành lời. Còn những kẻ chỉ chờ xem Diệp Tiểu Tịch biến thành trò cười và chửi mắng cô từ nãy tới giờ, thì lại thấy mặt mình đau rát như bị ai vả mấy cái thật kêu.

Tất cả mọi người đều không ngờ Long Mộ Thần sẽ tới. Cho dù là người mong chờ được gặp anh cũng nghĩ rằng anh sẽ chẳng tới đâu.

Thế mà anh lại đến, đến chuẩn giờ tới từng giây từng phút.

Long Mộ Thần bước lên bục giảng, sắc mặt thản nhiên. Hiệu trưởng trường đại học Q cũng đi theo và giới thiệu anh với vẻ mặt kích động.

Mọi người dưới đài hồi thần lại, sau đó không hẹn mà cùng giơ cao tay vỗ vang.

Chỉ trong chớp mắt, dưới đài vang tiếng hoan hô như sấm dậy.

Long Mộ Thần hơi nâng tay lên, tiếng vỗ tay dưới đài dần ngừng. Ai nấy đều nhìn anh với ánh mắt ngời sáng ngập tràn sùng bái.

– Bạn Diệp đã chủ động liên hệ với thầy, hi vọng thầy có thể lấy danh nghĩa đại học Q để mời chủ tịch tập đoàn Long thị tới làm khách mời đặc biệt của hoạt động lần này.

Hiệu trưởng cười ha hả:

– Thầy thấy đây là một chuyện rất tốt nên đã cố gắng thúc đẩy hoạt động này. Tuy nhiên, lần sau thầy hi vọng thành viên của hội sinh viên sẽ đến tìm thầy để bàn việc chứ không bắt sinh viên bình thường làm thay như thế. Thầy đợi mãi mà chẳng thấy thành viên nào của hội sinh viên đến gặp mình cả, thế là không tốt đâu nhé.

Mọi người bên dưới đều vô cùng kinh ngạc. Hội trưởng hội sinh viên ngồi ở ghế cuối thì trắng bệch cả mặt mày.

Tuy hiệu trưởng không nói trắng ra, nhưng nói thế thì khác gì thông báo cho mọi người biết là hội sinh viên cố tình bẫy Diệp Tiểu Tịch cơ chứ.

Nếu không thì vì sao hội sinh viên không cử người liên hệ với hiệu trưởng đi?

Đây là việc của hội sinh viên mà lại giao cho Diệp Tiểu Tịch làm, rõ ràng là định bắt Diệp Tiểu Tịch gánh tiếng ác thay chứ còn gì nữa?

May mà Diệp Tiểu Tịch nghĩ ra cách, chứ nếu lần này Long Mộ Thần không đến thì chắc là cô đã ăn gạch vỡ đầu.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn hội trưởng hội sinh viên với ánh mắt bất thiện. Trên trang web trường, vụ này cũng được thảo luận xôn xao.

Có thành viên của hội sinh viên post bài, nói rằng mới đầu Diệp Tiểu Tịch không đồng ý giúp đỡ, thế nhưng ngày hôm sau hội trưởng hội sinh viên lại bảo họ là anh ta tìm Diệp Tiểu Tịch thêm lần nữa và cô đồng ý rồi. Anh ta bắt họ tuyên truyền tích cực vụ này, nhưng họ muốn giúp cô thì anh ta tìm đủ lý do để ngăn cản. Bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này không bình thường, chắc là hội trưởng không muốn mang tiếng nên đổ hết lên đầu Diệp Tiểu Tịch đây mà.

Bao nhiêu comment ở dưới thì bấy nhiêu cái tổng sỉ vả hội trưởng hội sinh viên.

Trên web trường xôn xao náo nhiệt, buổi hoạt động Lên lớp với người nổi tiếng cũng được tiến hành một cách thuận lợi. Long Mộ Thần diễn thuyết với nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giọng điệu lại dí dỏm, khiến cho thi thoảng hội trường lại rộ lên tiếng vỗ tay và tiếng cười vui vẻ.

Không ít sinh viên nghe tin bèn chạy vội tới hội trường, ở trong hết chỗ, họ sẵn sàng chen chúc ở bên ngoài cửa.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua rất mau, đến mười giờ, hoạt động lến lớp với người nổi tiếng cũng kết thúc.

Long Mộ Thần được vệ sĩ hộ tống chen qua đám đông, ra khỏi hội trường.

Lúc lên xe, Hàn Tư Viễn hỏi:

– Chủ tịch, có cần đến kí túc xá nữ sinh một chuyến không?

Ánh mắt của Long Mộ Thần tối đi. Anh lắc đầu rồi nói:

– Không cần đâu, về thôi.

Chắc là Diệp Tiểu Tịch không muốn gặp anh đâu, huống hồ đã muộn thế này rồi.

Hàn Tư Viễn không còn cách nào khác, đành phải đưa anh rời khỏi đại học Q.

Xe đi từ từ, Long Mộ Thần lấy notebook ra xem tài liệu của công ty.

Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe anh đang lòng vòng quanh đại học Q, hơn nữa tốc độ chẳng nhanh hơn chạy bộ là bao.

– Tư Viễn.

Long Mộ Thần bất đắc dĩ quá mà.

Hàn Tư Viễn cũng hơi xấu hổ. Anh cứ nghĩ biết đâu gặp được Diệp Tiểu Tịch thì sao, ai ngờ lại bị Long Mộ Thần phát hiện ra trước.

Anh đang định tăng tốc thì bỗng hai mắt sáng ngời lên:

– Chủ tịch! Có phải cô Diệp đang đi đằng trước kia không?

Long Mộ Thần hơi nhếch lông mày rồi ngước mắt nhìn lên, thấy Diệp Tiểu Tịch đang đi bơ vơ vô định ở không xa phía trước.

– Đi theo.

Long Mộ Thần trầm giọng nói.

Xe đi theo Diệp Tiểu Tịch một lát, cô quay đầu nhìn họ rồi cắm cúi đi tiếp.

– Chủ tịch.

Hàn Tư Viễn nóng lòng nhìn Long Mộ Thần.

– Dừng xe.

Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm.

Xe dừng lại, Long Mộ Thần bước xuống chặn trước mặt Diệp Tiểu Tịch.

Anh cau mày:

– Sao muộn thế này rồi còn đi lung tung ở bên ngoài vậy?

Diệp Tiểu Tịch thấy anh, chẳng hiểu sao bỗng dưng muốn khóc:

– Tôi đói.

Long Mộ Thần giật mình, sắc mặt cũng dịu đi:

– Vậy đi ăn khuya đi.

– Không có tiền!

Diệp Tiểu Tịch gắt lên.

Long Mộ Thần nói với vẻ bình thản:

– Tôi cho em mượn tiền nhé….

– Tôi không thèm!

Diệp Tiểu Tịch ngắt lời.

– Không thèm tiền của tôi, vậy mượn Tư Viễn được không?

Ánh mắt anh hơi tối đi.

– Không cần!

Diệp Tiểu Tịch đáp với giọng rầu rĩ.

Long Mộ Thần nhìn cô kinh ngạc.

Anh cứ nghĩ Diệp Tiểu Tịch chỉ bài xích mình thôi, thế mà cô còn không thèm mượn tiền của Hàn Tư Viễn luôn ư?

Trông cô bây giờ hệt như là… một đứa bé đang hờn dỗi vậy.

Đột nhiên, ánh mắt anh sáng lên như vừa ngỡ ra điều gì.

– Vậy tôi mua cho em được chứ?

Anh mỉm cười.

Diệp Tiểu Tịch cắn môi, sau đó quay người đi thẳng về phía trước.

Long Mộ Thần cười khẽ, cô nàng nói một đằng làm một nẻo này, rõ ràng muốn anh đi cùng mà sao vòng vo thế không biết!

Diệp Tiểu Tịch đưa anh đến khu phố ăn vặt gần trường.

Có nhiều cửa hàng đã đóng rồi, con đường cũng trở nên yên tĩnh.

– Ở đây ít người ghê.

Long Mộ Thần thốt lên với vẻ ngạc nhiên.

– Bình thường đông lắm, hôm nay họ về trường ngắm anh hết rồi.

Diệp Tiểu Tịch cụp mắt xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN