365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
Chương 62: True or dare?
– Làm gì rồi?
Long Mộ Thần hỏi thản nhiên.
– Tôi…
Chu Khải Nam đang định nói thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, gã đành thở dài bất đắc dĩ rồi đứng lên đi mở cửa.
– Cậu ta nghĩ cậu bảo đưa bạn gái đến là nói đùa thôi.
An Tử Dục ngồi bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác:
– Cho nên mới gọi cả Uyển Dung tới.
– Sao cậu không ngăn cậu ta lại?
Long Mộ Thần hỏi.
– Sao tôi lại phải ngăn cơ chứ?
Trông dáng vẻ của An Tử Dục thì rõ ràng là đang hóng hớt kịch vui.
Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ.
Từ những lời khó hiểu của hai người, có thể thấy Dương Uyển Dung sắp tới đây có mối quan hệ không hề đơn giản với Long Mộ Thần.
Cửa mở, một cô gái bước vào.
Diệp Tiểu Tịch đánh giá cô bằng ánh mắt hiếu kì. Đó là một cô gái cực kì xinh đẹp và trang điểm kĩ càng. Xem ra đây chính là Dương Uyển Dung, trông dịu dàng thùy mị y như cái tên của cô vậy.
Dương Uyển Dung chào hỏi mọi người trong phòng với nụ cười nhã nhặn trên môi.
– Anh Mộ Thần.
Ánh mắt cô nhìn Long Mộ Thần ngập tràn cảm giác thân thiết.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần, nhưng thần sắc anh lạnh nhạt thờ ơ, chẳng hề chột dạ chút nào.
– Em nghe nói hôm nay anh lại đưa một cô gái đến, không giới thiệu bọn em với nhau à?
Dương Uyển Dung cười khẽ.
Lại đưa… dù Diệp Tiểu Tịch có ngốc đến mấy thì cũng nghe ra ẩn ý mà Dương Uyển Dung muốn nói.
– Uyển Dung, đừng ăn nói linh tinh.
Chu Khải Nam vội vàng ngắt lời cô ta như muốn cứu vãn lỗi lầm.
– Đây là bạn gái của Mộ Thần, tên là Diệp Tiểu Tịch. Chị dâu, đây là Dương Uyển Dung, bọn tôi là bạn từ bé đấy.
– Ôi chao, xin lỗi nhé.
Dương Uyển Dung vội vàng sửa lời, làm bộ như vừa nói lỡ:
– Vì trước kia anh Mộ Thần đưa rất nhiều con gái tới đây rồi bảo là bạn gái anh ấy, nên tôi tưởng lần này anh ấy lại đổi người mới cơ. Thế nhưng giờ tôi thấy trước kia anh ấy chỉ lừa đám anh em tốt tụi tôi thôi, Tiểu Tịch đừng suy nghĩ nhé.
Diệp Tiểu Tịch giật giật khóe môi, gì mà không suy nghĩ cơ? Rõ ràng là chỉ sợ cô không nghĩ mà!
Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch không có ấn tượng mấy với Dương Uyển Dung, thế nhưng bây giờ ấn tượng của cô với cô ta đã kém đến cực điểm. Đã thế hình như cô ta và Long Mộ Thần còn có quan hệ mờ ám với nhau nữa chứ, Diệp Tiểu Tịch nghĩ thôi đã thấy khó ở rồi.
– Ừm, tôi không suy nghĩ gì đâu.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười:
– Tôi không để ý mà cũng chẳng so đo gì chuyện khi trước của Long Mộ Thần. Mọi người yên tâm đi, sau này anh ấy không đổi người nữa đâu, bởi vì tôi là người cuối cùng rồi.
Sắc mặt của Dương Uyển Dung xám xịt đi, và trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng độc ác.
An Tử Dục bật cười thành tiếng, sau đó lại nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt ai oán tủi thân.
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch đang tươi cười tự nhiên mà cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Anh còn chưa giải thích mà cô bé của anh đã chủ động phản công rồi. Anh cười khẽ rồi nắm lấy tay cô.
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt lườm anh rồi siết tay thêm chặt.
– Được rồi được rồi, cả nhà ngồi đi.
Thấy bầu không khí hơi gượng gạo, Chu Khải Nam vội nói.
– Anh không làm thế.
Long Mộ Thần thì thầm giải thích bên tai Diệp Tiểu Tịch.
– Không làm gì?
Diệp Tiểu Tịch nghiến răng.
– Không mang cô gái nào tới đây cả.
Anh nói:
– Tin anh.
– Ha ha.
Diệp Tiểu Tịch cười lạnh.
– Không tin là anh hôn em đấy.
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi lóe lên.
– Em tin, em tin rồi.
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ đỏ cả mặt.
Mọi người ngồi xuống, phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, họ vừa ăn vừa nói chuyện.
Dương Uyển Dung trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, thi thoảng lại nói chuyện công việc hoặc kể chuyện ngày xưa với Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần đáp mấy câu thờ ơ.
Anh chỉ chuyên tâm dùng phần lớn thời gian để gắp thức ăn cho Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch không chen vào câu chuyện của họ, cô chỉ chăm chú đối phó với đồ ăn trên bàn. Không thể không nói mấy người này biết hưởng thụ ghê, đồ ăn ngon hết xảy.
– Ăn thử món này đi.
Long Mộ Thần gắp một miếng cá tươi đã lựa xương đặt vào bát Diệp Tiểu Tịch rồi bắt đầu bóc vỏ tôm.
Nhìn động tác của Long Mộ Thần, Dương Uyển Dung siết chặt đôi đũa trong oán hận.
Sau đó cô ta tươi cười giả lả:
– Sao Tiểu Tịch không nói gì vậy?
Diệp Tiểu Tịch nuốt vội đồ ăn trong miệng rồi uống một ngụm nước và nói:
– Mọi người nói đi, tôi còn bận ăn.
Trong mắt Dương Uyển Dung bùng lên lửa giận, thế nhưng giọng nói lại mang đầy áy náy:
– Ôi, khổ quá, có phải cô không hiểu bọn tôi nói gì nên không chen mồm được không? Xin lỗi nhé, bọn tôi thân nhau nên bình thường toàn nói thế, không có ý gì khác đâu mà.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, thì ra Dương Uyển Dung đang nhắc nhở cô rằng cô đã bị họ cô lập rồi sao?
Cô ngẩng đầu lên, hạn hán lời luôn. Sao ăn có bữa cơm mà Dương Uyển Dung cũng không chịu ăn cho yên ổn vậy?
Lúc trước Dương Uyển Dung móc mỉa Diệp Tiểu Tịch, cô còn tưởng chỉ là ảo giác. Thế nhưng nhìn tình hình bây giờ thì đúng là cô ta đang chĩa dùi vào cô thật rồi.
Diệp Tiểu Tịch không thích gây chuyện, nhưng cô chưa bao giờ sợ phiền phức.
– Cô hiểu lầm rồi.
Diệp Tiểu Tịch cười hì hì:
– Nhà tôi có nếp ăn không nói, ngủ không nói, cho nên tôi không thích người khác cứ huyên thuyên trong bữa cơm, bất lịch sự lắm. Quan trọng nhất là cứ vừa ăn vừa nói thế thì biết gì là ngon nữa?
Sắc mặt của Dương Uyển Dung sa sầm xuống, Diệp Tiểu Tịch đang xỉa xói cô ta bất lịch sự đó sao?
– Anh Mộ Thần ơi, có phải Tiểu Tịch giận em rồi không?
Dương Uyển Dung nhìn Long Mộ Thần với vẻ tủi thân.
– Cô nhạy cảm quá thôi, tính tình Tiểu Tịch thẳng thắn, cô ấy chỉ nghĩ gì nói nấy thôi mà. Với lại…
Long Mộ Thần mỉm cười đặt con tôm đã bóc vỏ vào bát Diệp Tiểu Tịch:
– Cô ấy nói đúng lắm.
Sắc mặt của Dương Uyển Dung tái mét.
Thế mà Long Mộ Thần lại đứng về phía Diệp Tiểu Tịch sao?!
Ba người khác càng chẳng đáng tin. An Tử Dục rõ ràng đã nghiêng hẳn về Diệp Tiểu Tịch rồi, Phó Thừa Hạo không thích nói chuyện, còn Chu Khải Nam lại thật thà quá.
Thế là cả phòng riêng im lặng hẳn, mọi người đều cắm cúi ăn cơm chứ không nói gì nữa.
Dương Uyển Dung tức anh ách mà không làm gì được. Vốn dĩ cô ta muốn cô lập Diệp Tiểu Tịch, thế mà lại bị Diệp Tiểu Tịch cô lập lại thế này.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, Dương Uyển Dung cướp lời ngay:
– Lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập với nhau, hôm nay lại có thêm Tiểu Tịch nữa, hay là mình chơi trò gì để chúc mừng đi?
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ quá mà, Dương Uyển Dung lại định làm gì nữa đây?
Thế nhưng dù cô ta có muốn làm gì thì đề nghị của cô ta vẫn hợp ý người khác. Cả ba người kia đều tán thành.
– Em có muốn chơi không?
Long Mộ Thần nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch hơi do dự.
Cô cũng thấy mối quan hệ giữa Dương Uyển Dung và những người còn lại đúng là tốt thật. Cô không thích Dương Uyển Dung, nhưng không thể vì thế mà làm họ mất mặt được.
– Chơi cái gì?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
– True or Dare đi.
Dương Uyển Dung đề nghị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!