365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 64: Không được ngoại lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu


Chương 64: Không được ngoại lệ


Họ còn chưa hỏi gì mà Long Mộ Thần đã cảnh cáo họ rồi.

– Tiểu Tịch, em bao nhiêu tuổi rồi?

An Tử Dục hỏi một câu rành rành là thả cửa cho qua.

– 20.

Diệp Tiểu Tịch đáp.

Mọi người đồng loạt quăng ánh mắt trách cứ sang Long Mộ Thần:

– Thất đức quá.

An Tử Dục liếc Long Mộ Thần:

– Đồ trâu già gặm cỏ non!

– Ờ.

Long Mộ Thần thờ ơ như không:

– Cậu có gặm được đâu.

An Tử Dục lườm anh bi phẫn.

– Tiếp đi tiếp đi.

Diệp Tiểu Tịch nhắc nhở với vẻ hơi xấu hổ.

– Chị dâu, chị thích phần nào trên người Long Mộ Thần nhất?

Phó Thừa Hạo hỏi một câu rất mất nết.

Mọi người lại bắt đầu xôn xao, Diệp Tiểu Tịch cạn lời luôn.

Cô liếc về phía Long Mộ Thần, lúc nhìn thấy chỗ “ấy” thì đỏ bừng cả mặt.

– Lồng ngực.

Diệp Tiểu Tịch nghĩ ngợi rồi nói.

Dáng người của Long Mộ Thần đẹp quá sức tưởng tượng của cô luôn. Bây giờ cô nhớ lại vẫn thấy nóng hết cả mặt đây này.

Cả đám nhao nhao lên, cơn ghen tị nơi đáy mắt Dương Uyển Dung bùng lên dữ dội.

Cô ta chớp mắt rồi cười hỏi:

– Tiểu Tịch có mối tình đầu không?

– Có chứ.

Diệp Tiểu Tịch nhìn Dương Uyển Dung với vẻ bất đắc dĩ. Cô nàng này thù địch cô ghê thế, hết lần này đến lần khác muốn hố cô là thế nào?

– Là ai?

Chu Khải Nam tò mò.

– Anh ấy đó.

Diệp Tiểu Tịch cười khẽ rồi chỉ vào Long Mộ Thần.

Trước khi gặp Long Mộ Thần, cô đần thối về tình cảm. Cho nên đã có mối tình vắt vai nào đâu. Long Mộ Thần chính là người đàn ông đầu tiên khiến cho cô động lòng đó.

Long Mộ Thần mỉm cười rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Cả đám thở dài não ruột, rõ ràng là họ muốn làm khó Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch, thế mà cuối cùng lại bị hai người thồn cho một họng thức ăn cho chó độc thân.

– Anh muốn hỏi điều gì?

Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt hỏi.

– Anh không muốn hỏi gì cả.

Long Mộ Thần đáp:

– Bắt đầu vòng tiếp theo đi.

Trò chơi tiếp tục, An Tử Dục số nhọ lại rút phải bài quỷ thêm hai lần và cũng làm hai chuyện dở hơi để cả nhà cười đã đời luôn. Sau đó gã dỗi, kêu là nếu lần sau lại rút phải bài quỷ thì không thèm chơi nữa.

Dường như ông trời nghe được lời khẩn cầu của gã, người tiếp theo rút phải bài quỷ là Dương Uyển Dung.

– Em chọn Dare.

Long Mộ Thần sẽ không che chở cho cô ta, ai mà biết được Diệp Tiểu Tịch có hỏi cái gì kì quái để chơi lại cô ta không? Hơn nữa, cô ta cũng biết mình nên rút cái thăm nào trong các lá thăm trừng phạt.

– Được rồi, rút thăm đi.

Chu Khải Nam đưa cốc chứa các trò trừng phạt cho Dương Uyển Dung.

Dương Uyển Dung lắc lắc cốc, sau đó hai mắt cô ta sáng ngời lên. Cô ta rút một lá thăm rồi đưa cho nó Chu Khải Nam.

– Anh đọc cho em đi, em không dám xem.

Dương Uyển Dung nói.

Ánh mắt của Long Mộ Thần bỗng trở nên sâu thẳm.

Và rồi đột nhiên anh nắm tay Diệp Tiểu Tịch, kéo mạnh một cái, ôm cô vào lòng.

Diệp Tiểu Tịch hô nhỏ một tiếng, cả khuôn mặt đỏ ửng lên.

Long Mộ Thần đang làm gì đây? Bạn bè anh còn ngồi đầy ở đây mà anh lại ôm cô thân mật thế là thế nào?

Cô đang muốn nói thì Long Mộ Thần đã dựng ngón trỏ đặt lên môi cô rồi nói nhỏ:

– Ngoan nào, để anh ôm một tí.

Diệp Tiểu Tịch vẫn muốn lên tiếng, nhưng Chu Khải Nam đã đọc lên:

– Hôn sâu người ngồi gần mình nhất trong 1 phút đồng hồ.

– Ngồi gần Uyển Dung nhất á?

An Tử Dục cười hì hì:

– Thế thì là Long Mộ Thần rồi còn gì.

Từ lúc trò chơi bắt đầu, Dương Uyển Dung và Diệp Tiểu Tịch đã ngồi ở hai bên của Long Mộ Thần. Song Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần ngồi cùng sofa và cực kì thân thiết với nhau, cho nên mọi người không để ý đến vị trí của Dương Uyển Dung cho lắm.

Nhưng giờ thì cô ta sắp hôn Long Mộ Thần thật kìa.

Mọi người đồng loạt nhìn Long Mộ Thần, An Tử Dục giật mình hỏi:

– Ủa, hai người ôm nhau từ lúc nào vậy?

Dương Uyển Dung lại cấu chặt lòng bàn tay của mình, nhưng ngay sau đó trong mắt cô ta đã lóe lên tia nhìn đắc thắng.

Diệp Tiểu Tịch xấu hổ đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô vừa định đứng lên thì Long Mộ Thần đã lại kéo cô vào lòng.

– Cậu Long, mau chấp hành trừng phạt đi kìa.

An Tử Dục hí hửng cười trên nỗi đau của người khác.

– Tử Dục, hình như làm thế không ổn lắm thì phải.

Long Mộ Thần cười như không cười.

– Có gì mà không ổn, trò chơi thôi mà.

Phó Thừa Hạo cũng lên tiếng:

– Lượt trước Tử Dục rút phải cái thăm cosplay tình nhân với người ngồi cạnh, tôi chẳng phải phối hợp là gì?

– Đúng đúng, không có ngoại lệ đâu nhé.

An Tử Dục cười ha hả.

– Mấy cậu hiểu lầm rồi. Người ngồi gần Uyển Dung nhất không phải là tôi.

Long Mộ Thần nói với vẻ bình thản:

– Là Khải Nam kìa.

Đúng là Chu Khải Nam ngồi cạnh Dương Uyển Dung thật, chỉ ở khác phía với Long Mộ Thần mà thôi.

Ban nãy khi Chu Khải Nam đọc cách trừng phạt thì Dương Uyển Dung đã nhích gần tới chỗ Long Mộ Thần, bây giờ cô ta ở gần Long Mộ Thần hơn.

– Có phải đâu?

An Tử Dục cãi:

– Rõ ràng gần cậu hơn mà.

– Mắt cậu kém thế?

Long Mộ Thần hơi nhướn mày:

– Không thấy Tiểu Tịch ở giữa tôi với Uyển Dung đây à?

Diệp Tiểu Tịch khựng lại. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Long Mộ Thần lại ôm mình vào lòng rồi.

Tuy cô đang ở trong vòng tay của Long Mộ Thần, nhưng đúng là cô cách Dương Uyển Dung gần hơn Long Mộ Thần thật.

Chẳng lẽ Long Mộ Thần sớm biết chuyện sẽ xảy ra nên mới lôi cô ra làm lá chắn à?

Tất cả mọi người đều im như thóc. Chu Khải Nam vội nói:

– Hay là bỏ cách trừng phạt này đi, chúng ta rút lại là được mà.

– Chơi trò chơi thôi mà, không thể có ngoại lệ được.

Diệp Tiểu Tịch bỗng lên tiếng.

Cô dùng câu nói họ vừa nói Long Mộ Thần để đáp trả họ.

Dương Uyển Dung chơi cô trắng trợn hết lần này đến lần khác, cô cũng biết bực mình đó nha.

Vốn dĩ Dương Uyển Dung định nhân cơ hội tránh lần trừng phạt này, nhưng bây giờ đành phải nuốt lời định nói ngược vào cổ họng.

Cơ mà, bây giờ cô ta phải hôn Chu Khải Nam thật hả?

Dương Uyển Dung nổi lửa trong lòng.

Bỗng nhiên, cô ta hít sâu một hơi, trong đầu nảy ra một ý:

– Giờ người ngồi gần em nhất là Tiểu Tịch.

Dương Uyển Dung làm bộ như khó xử lắm:

– Chắc mọi người không định để em hôn Tiểu Tịch đó chứ? Hay là chúng ta sửa điều kiện đi..

– Không cần sửa.

Long Mộ Thần thản nhiên nói:

– Tiểu Tịch bằng lòng hi sinh mà.

Dương Uyển Dung tái mặt.

Diệp Tiểu Tịch nhìn anh mà rầu ruột. Cô thì thầm:

– Để bảo vệ chính mình mà anh bẫy bạn gái anh thế hả?

– Chẳng lẽ em muốn khoanh tay đứng nhìn bạn trai em hôn người con gái khác hay sao?

Long Mộ Thần cũng thủ thỉ, nghe đến là u oán:

– Em không sợ cô ta đổi điều kiện thành hôn người khác phái ngồi gần nhất à?

Diệp Tiểu Tịch nghĩ ngợi một chút, nếu Dương Uyển Dung mà hôn Long Mộ Thần thật thì cô sẽ giận lắm, không chỉ giận mà còn thấy ghê ghê nữa chứ.

– Thôi được rồi.

Diệp Tiểu Tịch rầu rĩ nhìn Dương Uyển Dung:

– Chơi thôi nha, hôn môi thì tôi hi sinh một tí vậy. Cơ mà tôi nói trước, không được thò lưỡi vào đâu đấy.

– Khụ khụ.

Đám người Phó Thừa Hạo ho khan ầm ĩ rồi nhìn Long Mộ Thần với vẻ chế nhạo.

Bấy giờ Diệp Tiểu Tịch mới giật mình ngộ ra vì sao họ lại phản ứng như thế. Chẳng lẽ họ nghĩ khi cô hôn Long Mộ Thần thì vươn cả lưỡi vào, cho nên cô mới cố ý nhắc Dương Uyển Dung như thế à?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN