39 Manh Mối ( Phần 1: Mê cung xương ) - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


39 Manh Mối ( Phần 1: Mê cung xương )


Chương 18



CHƯƠNG 18

Có một luồng năng lượng chợt ùa vào cơ thể Amy, như nó đã xảy đến lúc kéo Dan ra khỏi hố ray. Nó đâu muốn trải qua bao nhiêu thứ để bây giờ phải gặp mặt một thằng ngố tự phụ như Jonah Wizard này. Nó hình dung giọng nói của Grace trong đầu, nói với nó bằng một sự tự tin tuyệt đối: Con sẽ khiến ta hãnh diện, Amy ạ.

Con bé giơ chiếc lọ lên “Lùi lại ngay, Jonah, nếu không… tao sẽ đập vỡ nó!”

Gã nhóc cười lớn “Cô em không dám đâu” Nhưng giọng nghe có vẻ căng thẳng.

“bản quay tuyệt vời” Cha Jonah hồ hởi “Cứ tiếp đi con trai. Sự kết hợp tuyệt vời”

“và hãy bỏ chiếc ccamera kia xuống” Amy hét lên

Dan và Nellie trố mắt nhìn Amy kinh ngạc, nhưng con bé chẳng màng. Nó đã quá quen thuộc với màn đâm lén của gia đình Cahill này rồi. Con bé giận dữ đến mức muốn ném phăng chiếc lọ thủy tinh xuống sàn.

Rõ ràng Jonah cũng nhận thấy điều đó. “Thôi được, nhãi, bình tĩnh nào. Chúng ta đều là bạn bè mà, đúng không nào?”

“Chiếc máy quay!” Amy tiến về phía trước như thể chuẩn bị tấn công gã nhóc.

Jonah lùi lại “Bố ơi, ngừng quay đi”

“Nhưng mà, con trai à…”

“hãy làm theo đi!’

Lưỡng lự, ông bố cũng đành ngưng quay

“Được rồi, Amy” Jonah chưng ra nụ cười quyến rũ của mình “Giờ thì chúng ta ổn rồi, phải không nào? Cưng biết đó chính là đầu mối thứ hai. Nếu cưng hủy nó đi, cả sứ mệnh cũng sẽ kết thúc. Không ai nhận được gì, cưng muốn thế sao?”

“Lùi lại” Amy ra lệnh “Vào góc, đứng cạnh Jane”

Jonah nhíu mày “Ai chứ?”

“Bức tường. Đứng cạnh quý bà mặc đồ vàng – bà cố cố cố cố tổ tổ của nhà ngươi đó”

Jonah rõ ràng chẳng hiểu con bé đang nói gì, nhưng cũng làm theo. Nó và ông bố đứng lùi vào góc phòng

Dan huýt sáo “hay lắm , chị yêu”

“Leo trở lên đi” nó bảo em mình “Cả chị nữa, chị Nellie , nhanh lên”

Ngay khi cả hai đã ở bên trên, Amy đi theo, nhưng nó biết rõ Jonah và ông bố cũng chẳng ở đó lâu.

“Tuyệt lắm đó chị” Dan nhảy choi choi vì sung sướng “Chúng ta niêm hai cha con nhà đó ở dưới nhé?”

“Dan, nghe này” Amy bảo “ Chỗ chữ viết ghi là Khi ngươi bật nó. Chị nghĩ cái thứ bên trong chiếc lọ này là trơ”

“trơ là gì”

“Bất động! Như là không hoạt động vậy. Nó cần có năng lượng để xúc tác. Flanklin thạo hóa học. Khi ông ta nói “bật”…”

Dan cười nhăn nhở “Dĩ nhiên rồi”

“Nguy hiểm lắm!’

“Không còn lựa chọn đâu”

“Hai đứa đang nói gì vậy..” Nellie ngó về phía con đường “Ôi xúi quẩy thật. Nhìn kìa”

Một chiếc xe kem màu tím đang lao đến chỗ cả ba. Nó đột ngột rẽ và dừng ngay trước cổng. Eisenhower Holt rú lên đằng sau tay lái.

“Vào trong nhà thờ” Amy ra lệnh “Mau”

Cả bọn chạy vào bên trong. Amy xô mạnh các cánh cổng điện thờ và va thẳng vào một bộ vest màu đỏ anh đào

“Xin chào, các con của ta” chú Alistair Oh mỉm cười nhìn chúng. Lão trông như một con gấu trúc với đôi mắt thâm quầng. Đứng cạnh lão là Irina Spasky.

Tim Amy như rớt xuống “Ông… ông và bà ta sao?”

“Nào, nào” lão nói “Ta đã cứu mạng hai đứa ở Hầm mộ. Đã nói đồng minh là rất quan trọng mà. Ta chỉ đơn giản là kết bạn mỗi khi có thể. Ta thấy là nên đưa chiếc lọ đây, hai con yêu dấu. Ta rất ghét để bà họ hàng Irina này sử dụng các thủ thuật thuyết phục của mình đấy”

Irina đã duỗi bộ móng tay của ả. Các mũi kim tí hon bật ra từ mỗi ngón.

Amy quay đầu để chạy trốn, nhưng mắt nó lại mở lớn. Có gì đó đang lao ập đến từ ngoài đường- một khối lập phương màu trắng lớn.

“Cúi xuống” nó thét lên, Nellie, Dan và nó nằm ngay xuống sàn trong lúc một thùng kem trượt qua đầu. Hẳn chiếc thùng phải chui ra từ phía sau khoang trữ đông, nó tang thẳng vào mặt Alistair Oh cùng Irina như một khối xi măng và cả hai hạ đo ván.

“Đã đến lúc báo thù” Eisenhower rú lên, tiếp tục lấy đạn dược đông lạnh từ sau xe. Con chó ngao Arnold rống lên thích thú. Cả gia đình Holt dàn hàng bên lề đường, mỗi người cầm một thùng kem.

“Amy này” Dan căng thẳng “Chị có…”

Nó chưa kịp nói dứt câu, nhưng Amy biết cậu em hỏi mình điều gì. Lần cuối chúng đụng độ với nhà Holt Amy đã hoảng vía. Lần này thì không. Bức tranh tường trong gian phòng bí mật đã tôi luyện sức mạnh ý chí con bé.

“Nellie chị hãy ra khỏi nơi này” nó ra lệnh “Bọn người này không muốn chị ở đây. Hãy gọi cảnh sát đi”

“Nhưng mà…”

“Đó là cách tốt nhất chị giúp tụi em. Đi đi chị” Amy không muốn nghe câu trả lời, nó cùng với Dan lẻn vào bên rong nhà thờ, nhảy qua hai tấm thân đang rên rỉ cảu Alistair Oh và Irina. Cả hai tháo chạy đến phía sau điện thờ.

Amy không có thời gian để chime ngưỡng nơi đây, nhưng con bé thấy như mình đang lạc vào thời trung cổ. Các cột đá màu xám vút thẳng lên mái vòm, các cửa sổ lát kính màu lấp lánh trong ánh nến nguyện mờ ảo. Bước chân của chúng trên các tấm đá lót nền khua vang vọng.

“Đằng kia” Dan kêu lên. Có một cánh cửa để mở ở phía bên trái- một cầu thang dốc dẫn lên phía trên. Amy khép cánh cửa đằng sau lại, nhưng nó biết như thế cũng không giữ chân nhà Holt lâu được.

Hai đứa hối hả leo lên. Dan bắt đầu thở dốc. Amy choàng tay qua và xốc nó theo.

Lên nữa, lên nữa, lên nữa. Nó chưa hề hình dung là tháp chuông có thể cao đến như vậy. Cuối cùng thì Amy cũng thấy một cánh cửa lật và mở ra. Mưa trút xuống khuôn mặt con bé. Cả hai trèo ra ngoài tháp chuông, nơi hứng trọn cơn bão từ mọi phía. Chiếc chuông đồng có kích cở của một tủ hồ sơ ngự ở một góc. Trông như đã hàng thế kỷ qua rồi nó vẫn chưa được rung.

“Giúp chị với!” Amy la lên. Nó không sao di chuyển nổi cái chuông, nhưng hợp sức lại, cả hai có thể xoay sở để bít cánh cửa lật lại.

“Cái.. nên.. à chờ đã” Dan khò khè “Chờ .. chút”

Amy nhoài người ra một bên tòa tháp, nhìn cơn mưa và bóng tối. Nghĩa trang tưởng như xa thăm thẳm. Những chiếc xe trên đường giống như món đồ chơi Matchbox mà Dan vẫn thường hay chơi. Amy chạm tay dọc theo bức tường đá ngoài cửa sổ. Ngón tay nó dừng lại chỗ một thanh kim loại lạnh ngắt. Có một dải nấc thang rất nhỏ được bố trí bên hông tòa tháp, dẫn lên đỉnh tháp nằm chừng ba thước trên chỗ Amy đứng. nếu nó ngã,…

“Ở yên đó” Con bé ra lệnh cho Dan.

“Không. Chị à, không được…”

“Chị phải đi, đây, giữ lấy” Amy giơ tờ giấy đã bọc quanh chiếc lọ cho Dan “Hãy giữ cho nó khô và không cho ai biết”

Dan nhét nó vào quần “Chị ơi”

Trông nó sợ hãi. Chưa bao giờ Amy nhận ra rõ ràng như lúc này là cả hai đứa nó lạc long giữa thế gian đến chừng nào. Chỉ còn lại hai chị em nó bên nhau.

Nó xoa vai em mình “Chị sẽ quay lại, Dan à, đừng lo”

BOONG! Tiếng chuông rung lên như có ai đó ở bên dưới, một ai đó rất sức vóc, đã nện vào cánh cửa lật. BOONG!

Amy cho chiếc lọ vào túi mình rồi thò một chân ra ngoài cửa sổ, nhảy thẳng vào bóng đêm bên ngoài.

Nó thật khó khăn khi tiếp tục cầm cự. Mưa châm chích vào mắt nó. Con bé cũng không dám nhìn xuống dưới. Nó tập trung hết sức vào bậc tiếp theo của chiếc thang, và, một cách chậm chạp, nó cũng đã lên đến mái ngói thoai thoải.

Rốt cuộc nó cũng đã lên đến đỉnh. Một chiếc cột thu lôi cũ kỹ chĩa thẳng lên bầu trời. Phần đế của nó là một vòng kim loại trông như một vành rổ bóng chày tí hon, và bên dưới là sợi dây tiếp đất, hệt như Flanklin đã đề nghị trong các thí nghiệm ban đầu của ông. Amy quấn sợi dây quanh cổ tay mình, sau đó lấy ra chiếc lọ vào vòng sắt- vừa khít.

Amy trở lại nóc tòa tháp “làm ơn đi nào” nó tự nhủ, tay bấu thật chặt vào các bậc thang.

Nó không phải chờ lâu. Tóc dựng đứng ở sau gáy nó. Amy ngửi thấy có gì đó giống như mùi lá nhôm cháy, và rồi, RẮCCCC!

Bầu trời nổ tung. Những tia hóa chất vung tung tóe xung quanh nó, nổ xèo xèo trên các tấm ngói ướt. Ngạc nhiên, Amy bị mất thăng bằng và trượt xuống mái ngói. Hoảng loạn, nó bấu lấy bấu để và cũng vồ được một bậc thang, mạnh đến nỗi cổ tay nó đau nhói. Nhưng nó vẫn bám lại được và bắt đầu leo trở lại đỉnh tháp.

Chiếc lọ thủy tinh đang phát sáng. Chất lỏng màu xanh lá bên trong không còn sền sệt, nhơn nhớt nữa. Nó bây giờ trông như được làm từ một thứ ánh sáng màu xanh lá hoàn hảo bị giữ lại bên trong thủy tinh. Amy thận trọng chạm vòa chiếc lọ. Nó không còn bị rung lắc nữa. Thậm chí cũng không còn ấm nóng. Nó trượt chiếc lọ ra khỏi giá đỡ và nhét trở lại túi mình.

Khi ngươi bật nó, ta cũng bật ngươi.

Nhưng phần gian nan nhất vẫn còn ở phía trước. Nó phải thoát khỏi nơi này an toàn và tìm hiểu xem mình vừa tạo ra cái gì.

“Dan, chị đã thành công rồi” nó trèo trở lại tháp chuông, nhưng nụ cười của nó tan biến ngay tức khắc. Dan đang nằm trên sàn, bị cột chặt và miệng dán kín. Đứng trên nó, trong bộ trang phục chiến đấu màu đen, là Ian Kabra.

“Xin chào, cô em họ” Ian chìa ra một cái ống nhỏ bằng nhựa “Chúng ta trao đổi nhé”

“KKKKKKHH!” Dan giãy giụa và cố nói gì đó

“Hãy thả nó..ra” Amy lắp bắp. Amy biết chắc mặt nó đã đỏ ửng. Nó ghét cái sự nói lắp của mình. Tại sao Ian Kabra làm lưỡi nó cứng queo lại thế này?

Chiếc chuông đồng lại rung lên. Nhà Holt vẫn đang nện thình thịch ngay phía dưới chiếc chuông, cố đẩy cánh cửa lật lên.

“Cô em chỉ có vài giây trước khi lũ chúng nó lên được đây” Ian cảnh báo “Ngoài ra, cậu em của cô cũng cần thuốc giải nữa chứ”

Bụng Amy quặn lại “Mày đã làm gì với nó?”

“Không có gì không thể vãn hồi nếu cô em quyết định trong vòng một phút nữa” Ian đong đưa chỗ thuốc giải “Hãy đưa cho ta chiếc lọ của Flanklin, trao đổi công bằng”

“KKKK” Dan lắc đầu dữ dội, nhưng Amy không thể mất em được. Không có gì giá trị hơn em nó. Không  một đầu mối nào. Không kho báu nào. Không có gì có thể thay thế được Dan.

Amy giơ ra chiếc lọ màu xanh lung linh. Ian cầm lấy khi Amy giật lấy ngay lọ thuốc giải khỏi tay nó. Amy quỳ xuống cạnh bên Dan và bắt đầu tháo chỗ băng keo dán dính miệng nó.

Ian cười khúc khích “Cô em họ, làm ăn với cô thú vị thật”

“Mày sẽ.. mày sẽ không thoát khỏi tòa tháp này đâu. Mày cũng sẽ kẹt ở đây như ch…”

Rồi nó ngộ ra điều gì đó. LÀm thế nào để Ian lên được trên này chứ? Con bé chú ý tới các dây đai chạy dọc trên ngực thằng kia, như một đai bảo hiểm của thiết bị leo núi. Dưới chân hắn là một bó ống kim loại với lụa đen.

“Thêm một thứ Flanklin yêu thích” Ian nhặt đống đồ nghề của mình lên và bắt đầu cột tấm vải lụa đen vào khung kim loại. “Diều. Ông ấy đã bay qua sông charles bằng món này, cô em biết chứ.?”

“Mày không thể…”

“Ồ, ta đã làm vậy đó.” Ian trỏ lên mái vòm đang rực sáng của thánh đường to lớn trên đỉnh đồi “Ta đã bay thẳng từ Sacre-Coeur vào đây. Và bây giờ ta lại bay khỏi nơi này”

“Mày là tên kẻ cắp” Amy mắng

Ian cài đai bảo hiểm vào con diều khổng lồ “Không phải kẻ cắp, Amy ạ. Là một Lucian, cũng giống như Benjamin Flanklin. Bất luận trong chiếc lọ này đựng gì, nó vẫn thuộc về những người nhà Lucian. Ta nghĩ lão Ben cũng sẽ ưng lắm cái sự mỉa mai này”

Và như thế, Ian nhảy ra khỏi tháp chuông nhà thờ. Gió thốc nâng nó lên ngay. Con diều hẳn đã được thiết kế đặc biệt để đỡ nổi trọng lượng của con người, vì Ian đã bay ngay xuống dưới nghĩa trang một cách hết sức thong thả và hạ cánh an toàn xuống vệ đường.

Đâu đó ngay giữa cơn bão, có tiếng còi cảnh sát cất lên, chiếc chuông lại rung chuyển khi nhà Holt tông mạnh vào cửa lật.

“KKKHH”

“Dan” Amy đã quên bén đứa em. Nó tháo miếng bịt miệng cho cậu nhóc.

“Ui chao” Dan cằn nhằn.

“Cứ nằm nguyên đó, chị có thuốc giải đây”

“Ian nói láo đó” Dan than thở “Em đã cố nói cho chị biết. Nó có chích em phát nào đâu. Em làm gì bị đánh thuốc độc chứ”

Thật không?”

“Dương tính! Cái thứ mà hắn đưa chị là vô dụng. Hay có khi đó mới là chất độc cũng nên”

Căm giận vì bản thân quá ngu ngốc, Amy ném chiếc ống tiêm đi. Nó cởi trói hẳn cho Dan và giúp thằng em đứng lên.

Chuông đồng lại vang lên lần nữa và bật nghiêng sang một bên. Cánh cửa lật mở hẳn ra. Eisenhower Holt đã trèo được vào tháp chuông.

“ông đến trễ rồi, Ian đã lấy nó đi rồi” dan nói với gã

Nó chỉ về phía con đường. Một chiếc taxi vừa mới tấp vào, Natalie Kabra ngồi đằng sau. Ian trèo vào xe và chúng bỏ chạy mất hút vào những con đường của khu Montmarte.

Gã Holt gầm lên “Tao sẽ bắt hai đứa mày trả giá vì chuyện này. Tao sẽ…”

Còi cảnh sát hú to hơn nữa. Chiếc xe cảnh sát đầu tiên đã xuất hiện ngay góc đường, ánh đèn xanh đang chớp tắt.

“Cha” Giọng Reagan gọi với lên từ chỗ cầu thang “Có gì vậy?”

Chiếc xe cảnh sát thứ hai xuất hiện, chạy thẳng vào nhà thờ.

“Chúng ta phải đi thôi” Eisenhower quyết định. Gã hét xuống ra hiệu cho cả gia đình “Cả nhà, quay đầu lại” Gã nhìn Dan và Amy lần chót “Lần sau nhé…”

Gã để nguyên lời dọa lửng lơ trong không khí, bỏ lại Dan và Amy trên tháp chuông.

Amy nhìn vào màn mưa. Nó thấy Alistair Oh đang được khiêng đi xuống con đường bên hông nhà thờ, một cây kem Fudgesicle còn dính phía sau bộ vest màu đỏ anh đào của lão. Irina Spasky loạng choạng bước ra trước cửa nhà thờ, trông thấy cảnh sát và lập tức lẻn đi.

“Arretez” cảnh sát quát lên và hai viên cảnh sát chạy theo ả. Nellie đứng bên vệ đường với vài viên cảnh sát nữa. Cô nàng đang hét lên một cách điên cuồng bằng tiếng Pháp, tay trỏ về phía nhà thờ.

Mặc ớ hỗn loạn đang diễn ra, Amy cảm thấy thanh thản một cách kỳ lạ. Dan còn sống. Cả hai đã thoát qua đêm nay. Nó đã làm chính xác những gì mình cần làm. Một nụ cười hiện len trên khuôn mặt nó.

“Sao chị vui vậy?” Dan cằn nhằn “Chúng ta đã đánh mất đầu mối lớn thứ hai rồi. Chúng ta thất bại rồi”

“Không” Amy trả lời “Chưa đâu”

Dan nhìn nó chằm chằm “Chớp đã chiên chín não chị rồi sao?”

“Dan, chiếc lọ không phải đầu mối” Amy đáp “Chỉ là… chị không biết sao nữa. Chỉ là một món quà của Benjamin Flanklin , một món quà giúp ích cho cuộc tìm kiếm. Còn đầu mối thật sự chính là tờ giấy em nhét trong quần đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN