39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm) - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm)


Chương 13



CHƯƠNG 13

CHẲNG HIỂU SAO TRÊN CHUYẾN XE XÓC NẢYvào buổi sáng sau bữa điểm tâm nhẹ với món trứng, Dan không hề thích nghĩ đến cái tên Pukhansan[1]. Nhưng đó là nơi bọn họ đang hướng tới ngay từ lúc tinh mơ.

[1] Pukhansan: ngọn núi nằm ở phía Bắc thủ đô Seoul, về phía Bắc sông Hàn, cao 836 mét.

Khi họ đến gần thành phố Seoul, ngọn núi ba chỏm đã hiện ra ngay trước mắt. “Ba chiếc sừng – lẽ ra ta đã có thể nhận ra từ đầu,” Alistair bảo. “Nó là Samgaksan, núi ba sừng. Rối rắm nằm ở chỗ ngày nay người ta gọi nó bằng cái tên Pukhansan.”

“Ợ…” Dan nhắm mắt, lại ngồi lút xuống ghế trong chiếc áo gió trùm đầu hiệu Harvard mà Alistair cho nó mượn.

Amy nhìn ra ngoài cửa sổ. Một ngày xám xịt và ảm đảm, ngọn núi trông gần như thẳng đứng. Họ đã chuẩn bị sẵn bữa trưa đóng gói kỹ càng trong ba lô của nó, nhưng rõ ràng sẽ mất hơn một ngày ròng leo núi.

“Chúng ta phải trèo lên đó ư?” Nellie hỏi. “Tôi đang mang giày Vans[2] này.”

[2] Giày ba ta vải, tiện lợi cho việc leo núi.

“Núi có mặt nghiêng rất lớn,” Natalie nói, tay phủi một hạt bụi bám trên đôi giày Prada đế mềm màu hồng nạm ngọc mà nó vừa đưa Harold vệ sinh giúp. “Và chúng ta cũng nên lên đó.”

“Nó chỉ cao chừng hơn nửa dặm thôi, nhưng ta không nghĩ chúng ta sẽ leo lên trên đó,” Alistair chỉ vào tấm bản đồ gồm mẩu giấy da cổ và tờ giấy vừa xé ra từ quyển sách. “Bức tranh có một nét ngoằn ngoèo cắt ngang, ta cho đó là bức tường pháo đài lừng danh khi xưa. Nó cắt xuyên qua nhiều thung lũng và những khu vực thấp bên dưới.”

“Đây là cái gì?” Dan trỏ vào một hình dáng nguệch ngoạc vui vui.

“À, một chữ M,” Nellie nói. “Hay nếu em nhìn ngược lại thì nó là một chữ W. Bên hông, là một chữ S nào đó…”

“Có lẽ đó là cây cọ,” Dan bảo. “Giống như trong phim Đó là một thế giới điên, điên, điên, điên khùng. Chị biết không? Không hả? Mấy gã nọ muốn tìm một số tiền được cất giấu, và duy nhất là nó nằm bên dưới một chữ W lớn? Và dường như chẳng có ai hiểu được nó nghĩa là gì – nhưng rồi, gần cuối phim, có một dãy bốn cây cọ mọc thẳng lên theo hình dáng của một… cái chị biết là cái gì rồi đó! Thật kinh điển!”

Amy, Alistair, Natalie, Ian và Nellie đều trố mắt nhìn nó.

“Không có chữ W trong tiếng Hàn,” Alistair trả lời nó. “Lẫn cây cọ ở Hàn Quốc. Có lẽ đó là cây phong…”

“Meo,” Con Saladin cọ cọ mặt nó vào gối Dan.

“Tao sẽ kể ày nghe khúc còn lại của cốt truyện sau nha,” Dan thì thầm với con mèo Mau.

Tài xế của Alistair thả họ xuống bãi đậu xe của công viên quốc gia Pukhansan. Một đám đông du khách đã tập trung quanh tấm bản đồ đường đi khổng lồ. Alistair thận trọng đối chiếu nó với tờ giấy bị xé phủ lên mẩu giấy cổ mang theo. Lão dùng ngón tay dò theo cái nét uốn éo sẫm màu, dừng lại ở nhiều điểm đánh dấu màu đen. “Ta giả định đây chính là những ngôi đền cổ. Hãy tạm cho X là kho báu bí mật của chúng ta…”

“Nó nằm giữa hai ngôi đền,” Natalie nói. “Nhưng là hai ngôi đền nào chứ?”

Alistair nhún vai thật mạnh. “Có quá nhiều ngôi đền. Và giữa chúng lại có quá nhiều không gian. Có thể tốn nhiều ngày trời đấy.”

“Vậy thì đi nào!” Dan hào hứng.

“Ai đó phải ở lại đây với ông Chung và con Saladin,” Nellie xen vào, liếc nhìn ngọn núi với cặp mắt hoài nghi. “Okay, mọi người nói tôi phải không; tôi sẽ ở lại.”

Những người còn lại khởi hành, đi xuống một đường mòn đã có dấu chân qua lại nhiều lần. “Hideyoshi đã chinh phục phần lớn Hàn Quốc,” Alistair kể, “Bao gồm cả Seoul mà vào thời đó gọi là Hanseong. Nhưng binh lính chiến đấu rất ngoan cường, xây dựng nên pháo đài này nhằm đẩy lùi cuộc xâm lăng.”

“Vậy tại sao chôn kho báu của mình ở đây?” Amy hỏi.

Alistair lại nhún vai. “Để sử dụng bức tường làm lá chắn, có lẽ thế. Ông ta cho rằng nơi đây vẫn sẽ là lãnh thổ của mình.”

“Tự tin thái quá là một lời nguyền,” Ian bình luận.

“Rồi ông anh sẽ biết điều đó ngay thôi,” Dan nói.

Đường càng dốc lên cao càng có ít người hơn. Mỗi lần họ đi qua một ngôi đền, Alistair lại kiểm tra, và lại lắc đầu lần nữa.

Giờ thì lưng lão đã ướt đẫm mồ hôi, và rốt cuộc lão ngồi thở hổn hển trên một mỏm đá. “Giờ ăn trưa đã,” Lão tuyên bố, trao tấm giấy phủ cho Amy. “Hãy cho nó vào ba lô của con được không?”

“Ăn trưa à? Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà!” Ian nói, chạy lướt qua bức tường, chiếc quần thùng thình của Harold phồng lên như bong bóng trong gió.

Natalie hí hửng ngồi cạnh Alistair. “Không biết ông có mang theo món jambon thịt trâu quết phô mai mozzarella kèm cà chua phơi nắng dùng cùng bánh mì foccacia và sốt pesto không?”

“Ăn bơ đậu phộng và chuối với bánh mì không?” Dan đề nghị.

Alistair vẫn chăm chú quan sát xung quanh. “Ta e rằng chúng ta bị mất dấu rồi. Bức tường biết đâu đã bị thay đổi vị trí sau nhiều thế kỷ. Có thể nó không còn như thế này nữa.”

Trong lúc kéo khóa ba lô lại, Amy thấy như có gì đó rớt xuống đỉnh đầu mình – một cụm rêu mốc, rơi và văng xuống chân con bé. “Này!”

Ian đang cười ngặt nghẽo trong lúc phủi phủi đất dính trên tay nó.

Cười ngặt nghẽo. Đó là còn chưa kể tới cái nhìn chằm chằm vào con bé. Mắt của nó như đang chế giễu, ghim chặt con bé vào một chỗ. Như thể sắp sửa có một bình luận cay nghiệt nhãn hiệu Kabraước mắt tất cả bàn dân thiên hạ.

Amy cố gắng để không trào nước mắt, vật lộn chống lại mong muốn chạy lùi trở lại hay thu mình vào trong một vỏ ốc.

“Ném lại đi,” Dan tức tối. “Mạnh vào!”

Ian khum tay đưa lên miệng. “Amy, chấp nhận một thử thách không? Chạy đua đến hòn đá to kế tiếp nhá? Đây chấp cô em chạy trước – hay là cô em quá chậm chạp?”

“Chị ấy đâu có chậm chạp!” Dan hét đáp trả Ian. “À mà thực ra thì chậm thật đó.”

Amy bật dậy. Bị một đứa nhà Kabra chế nhạo là một chuyện, nhưng bị chính thằng em tự phụ chế nhạo thì không thể chấp nhận được.

Con bé đưa mắt nhìn tảng đá lớn. Thật là điên rồ. Gã ta đang nhử mình, càng làm ình thấy xấu hổ thêm mà thôi. Trừ phi…

A, kia rồi. Một con đường băng qua những bụi cây. Thẳng thớm hơn.

Amy bắt đầu chạy.

“Amy – bỏ ba lô lại đây đi!” Dan gọi với theo. “Và nhớ lấy tên em đặt cho con trai hai người nhá!”

Con bé phớt lờ thằng em. Mắt cá đang hành hạ Amy, nhưng nó sẽ không để Ian chiến thắng. Thằng này cũng bắt đầu chạy, leo lên đỉnh bức tường rồi nhảy xuống. Ian chạy vòng vèo vào khu vực có rừng cây, cười rú lên và lao về phía con bé. Amy cởi chiếc ba lô ra và vung nó lên, nện thẳng vào cánh tay Ian.

Một kẻ đáng ghét.

“Oái!” Ian la toáng lên. “Chiếc áo bó này hiệu Armani đó nha!”

Ba lô văng xuống đất, làm rơi ra tấm bản đồ của Alistair – trang giấy bị xé và cuộn giấy da cổ kẹp lại với nhau. “Vô tay quan là của quan!” Ian reo lên, chngay lấy nó và nhảy phốc lên một mỏm đá trồi trên mặt đất.

“Đồ ăn gian!” Amy giận điên người. Thằng này đừng hòng cướp được món đồ đó. Con bé trèo lên tảng đá, theo sát từng bước một của Ian cho đến khi tới đỉnh. Ở đó nó quay về phía Amy, thở hổn hà hổn hển. “Với một đứa nhà Cahill, như vậy cũng không tệ chút nào,” Thằng này nói, nhe răng ra cười.

“Cái-cái… đ-đ-đồooo…” Như thường lệ, từ ngữ lại nghẹn cứng trong cổ con bé, như vẫn luôn như vậy. Thằng này đang nhìn Amy chằm chằm, mắt láo liên kèm theo tràng cười, càng khiến cô bé cảm thấy tức tối và giận dữ hơn nữa, đến nỗi Amy thấy mình như sắp nổ tung. “K-k-không thể…”

Nhưng vào giây phút ấy, một cái gì đó hết sức kỳ quái đã diễn ra. Có lẽ đó là do một cái ngoảnh đầu, một cử động của lông mày Ian, con bé cũng không rõ. Nhưng cứ như thể có ai đó thình lình trưng ra bức tranh ở một góc độ khác đi, và bỗng chốc một đại dương bão bùng hóa thành một lẵng hoa tươi sáng – một trò đánh lừa thị giác dường như chỉ muốn khẳng định rằng mọi thứ khác nhau chẳng qua cũng bởi góc nhìn mà thôi. Cặp mắt của Ian không có chút gì của sự chế giễu nữa. Chúng đang mời gọi con bé, bảo nó hãy cùng hắn cười vui. Cơn giận ngùn ngụt dâng trào của Amy bất thình lình xẹp xuống và tan biến đi tựa một đám mây. “Anh cũng là… một Cahill đó,” Amy lên tiếng.

“Touché[3].”

[3] “Chính xác”, tiếng Pháp.

Mắt Ian dán chặt vào mắt Amy.

Lần này con bé đã đáp lại ánh nhìn của hắn. Một cách vững vàng, nó không còn cảm thấy ăn năn hay tấn công hay phải bỏ chạy nữa. Nếu hắn nhìn như thế cả ngày con bé cũng chẳng phiền tí ti nào.

“Nè Amy? Chuyến leo núi này có dán nhãn PHỤ HUYNH ĐI KÈM đó nha, và chúng ta đang đói rã họng ra đây!”Dan la lên. “Ấy là chưa kể ông Alistair muốn lấy tấm bản đồ lại kia.”

Amy cảm thấy đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Nó tránh ánh mắt đi chỗ khác.

“Đây,” Ian lên tiếng, trao tấm bàn đồ lại cho Amy.

Trang giấy bị xé của Alistair kẹp vào miếng giấy da cổ bằng chiếc kẹp giấy, đã bị xê dịch. Amy Lo lắng đặt lại tờ giấy bị xé vào đúng vị trí cũ – mọi thứ chồng lên nhau thẳng hàng, từng dấu hiệu một…

Mắt con bé đảo nhìn quang cảnh xung quanh rồi trở lại với tấm giấy.

“Trời đất…” Amy lẩm bẩm trong miệng.

“Cái gì?” Ian hỏi.

Amy kiểm tra lại một lần nữa. Và một lần nữa, chỉ để chắc chắn. Nhưng nó không nhầm lẫn được – hình dạng mà trước đó cả bọn đã nhận ra trong tấm bản đồ. Chính hình dạng mà bọn họ vẫn đang đoán già đoán non.

Nó không phải cây cọ. Hay là cây thích.

“Dan!” Amy hét lên, nhảy phắt từ tảng đá xuống cứ như mắt cá của con bé chưa từng bị chấn thương. “Mọi người! Lại đây mau!”

Con bé chạy ngược xuống, nhưng tất cả cũng đang chạy lên, gặp nhau ở giữa đường. Amy nắm lấy tay Dan và lôi nó vào con đường mòn hướng lên chỗ đá dốc. “Chị yêu em quá Dan, em là một thiên tài,” Amy reo lên.

Dan nhìn chị nó trừng trừng. “Ian thuốc chị rồi phải không?”

“Nhìn đây,” Amy khoát tay ra khu vực xung quanh. “Em thấy cái gì nào?”

“Cây. Đá. Cứt nai.” Dan nhún vai.

“Mỏm đá. Trông nó giống cái gì?” Amy thúc gi

“Như một hình zig zag nào đó chăng?” Ian lên tiếng.

Bất thình lình, Dan nhảy dựng lên như thể vừa bị chơi trò kéo quần sịp. “Đó chính là chữ W!” Nó reo to. “Amy, chị đã tìm ra chữ W!”

Alistair mỉm cười. “Xuất sắc. X đánh dấu điểm cần tìm trên tấm bản đồ – và điểm đó là một khối đá có hình chữ W.”

Amy lấy tấm bản đồ và bắt đầu chạy xuống chỗ mỏm đá. Khi đến mép mỏm đá, con bé bắt đầu bứt đám dây leo và bụi cây ở chân tảng đá.

“Hãy tản ra,” Ian ra lệnh. “Tìm một cái hang. Một lối vào bí mật.”

Mọi người bắt đầu lục soát, nhổ đám cây bụi và dò xét tảng đá. “Nhìn đây!” Natalie la lên.

Amy chạy đến bên con bé. Nó lôi khỏi bức tường đá một bụi cây rậm rạp, để lộ ra bức khắc một người đàn ông. Ông ta có khuôn mặt mảnh, giống một con khỉ với đôi mắt sắc lẻm và miệng he hé. “Eo ôi,” Nó kêu lên.

“Chuột hói đầu,” Alistair hết sức kinh ngạc, đưa những ngón tay lần khắp bức khắc. “Đây là hình ảnh Hideyoshi theo phong cách Nhật Bản thời bấy giờ.”

“Tuyệt vời,” Ian cọ cọ vào cằm mình vẻ trầm ngâm.

“Làm sao chúng ta vào được bên trong đây?” Dan thắc mắc, mặt nó vẫn dán chặt vào tấm bản đồ. “Có lẽ mọi người cũng đã để ý điều này – chữ W to lớn cũ kỹ được làm bằng đá tảng. Chắc quanh đây phải có chỉ dẫn nào đó chứ…”

Amy cùng tất cả mọi người vây quanh Dan. Nó trỏ tay xuống phía dưới tấm giấy phủ. “Những chữ cái ở dưới cùng. Toota. Chúng có nghĩa là gì nhỉ?”

***

“Cha Hideyoshi là Thomas Cahill… có lẽ ông đã dạy tiếng Anh cho con mình,” Alistair nói.

“Đó là Toyota!” Amy nói. “Các chữ cái. Chúng giống hệt Toyota bỏ đi chữ Y.”

“Tuyệt lắm Amy,” Dan nói. “Đầu mối thứ ba của chúng ta được chôn ở một chiếc xe tải Sienna cỡ nhỏ.”

“Đây tin cô em đang gợi ý rằng có lẽ mẩu giấy da là hàng giả,” Ian nói.

“Cám ơn ông bà Kabra nhá,” Dan mỉa mai, nó vẫn nhìn chăm chú vào mảnh giấy da. “Nhưng nó hoàn toàn là thật. Thật 100%.”

Nó nhẹ nhàng đặt tấm bản đồ xuống đất và lôi từ trong túi ra một con dao quân đội Thụy Sĩ. Rồi, bằng động tác lanh lẹ, nó bắt đầu xé rời mảnh giấy thành từng mảnh nhỏ.

“Dan!” Alistair la toáng lên.

Amy thấy tim mình như ngừng đập. “Em đang làm cái gì vậy hả?”

Giờ thì Dan lại lôi ra chiếc kéo cầm tay. Trong một loáng, nó đã cắt ra chính xác từng ký tự một. Cẩn thận giữ những mảnh giấy mỏng manh, nó sắp xếp chúng lại với nhau – chữ A lớn nằm trong chữ O; hai chữ T cạnh nhau, ngược lại với chữ A; và cuối cùng chữ O nhỏ hơn nằm ngay giữa.

***

“Đó là biểu tượng của hòn đá thông thái,” Amy reo lên, hết sức kinh ngạc.

Dan gật đầu. “Và bằng các nguyên tố kết hợp lại sẽ có được lối vào… Em vừa kết hợp chúng lại với nhau đó.”

Nó đang nhìn Amy với ánh mắt rạng rỡ. Và con bé biết đích xác những gì nó đang nghĩ

Amy thò tay vào túi lấy ra đồng xu mà Ian đã đưa. Trên đó cũng có chính biểu tượng này – hòn đá thông thái. “Giờ hãy cho con Chuột hói ăn cái gì đó nào,” Con bé nói.

Hết sức cẩn trọng, Amy nhét đồng xung vào cái miệng hơi hé mở của Hideyoshi.

Và thế là mặt đất bắt đầu ùng rùng rung chuyển.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN