39 manh mối (Tập 5: Vòng tròng tuyệt mật)
Chương 08
CHƯƠNG 8
AMY CAHILL ĐÃ BỊ BẮT NẠT,bị đặt máy ghi âm để nghe lén, bị chơi xấu sau lưng quá nhiều lần. Con bé quyết không để tụi taxi lừa nó nữa.
“Em có ý này,” Dan nói. Nó gắn bộ râu dê và ria beatnik vào rồi đi thẳng đến ngân hàng đặt trong khách sạn, khoe ra một nụ cười cùng hộ chiếu và thẻ Visa vàng.
“Tôi cần rút tiền mặt. Anh có thể kiếm được chứ?”
Amy cố nhịn cười. Chẳng lẽ Dan thật sự nghĩ rằng nó sẽ có tiền thật với một câu như thế hay sao?
“Chúng tôi tính phí một ngàn rúp cho các thẻ Visa từ Mỹ,” viên thu ngân trả lời. Một ngàn rúp là chừng 30 đôla Mỹ, với Amy có vẻ là một số tiền lớn. Rồi nó lại nghĩ, đó là tiền của NRR, không phải của nó, và chúng cũng mới vừa xử đẹp hơn 2.000 đôla nữa trong hóa đơn.
“Được thôi,” Dan trả lời. “Và, à này, khi xong việc hãy tự boa cho anh một ngàn. Tôi sẽ rút một trăm ngàn rúp nếu trong thẻ này vẫn còn tiền. Chuyến này tiêu xài kinh dị thật. Hẳn là cái thẻ này cũng sắp tới lúc cạn tiền rồi.”
Dan bật cười cứ như thể nó chẳng đếm xỉa gì tới chuyện tiền bạc, nhưng Amy thì biết rõ lắm. Hồi còn ở nhà, tụi nó đã phải dè xẻn từng đồng xu một.
“Chà chà, ngài thật tốt bụng,” tay thu ngân, thình lình trở thành bạn chí thân của Dan, trả lời. “Tính theo tiền Mỹ các vị rút sáu ngàn đô. Thẻ này vẫn còn bốn mươi bốn ngàn đô chưa sử dụng. Nhưng dĩ nhiên quý vị đã biết giới hạn tín dụng của mình là bao nhiêu rồi.”
“BỐN MƯƠI BỐN NGÀN ĐÔ!” Dan kìm một tiếng ho kinh ngạc, rồi yêu cầu rút thêm 100.000 rúp nữa, chỉ để phòng hờ. Nó nhoài người lại gần Amy rồi thì thầm, “Nếu tiền rúp giống như đá cẩm thạch thì balô của em sẽ nặng thiệt là nặng đó.”
Viên thu ngân đếm xong chỗ giấy bạc. Đống tiền trị giá 7.500 đôla Mỹ cao đến nỗi nó chòng chành nghiêng ngả khi Dan với lấy 1.000 rúp ở trên cùng. Mắt thằng bé mở to hết cỡ và nó bồi dưỡng cho viên thu ngân thêm một 1.000 rúp nữa.
“Ngài thật hào phòng, thưa ngài. Xin cảm ơn! Xin chúc ngài và cô bạn trẻ một ngày tốt lành.”
Quai hàm của Amy trễ xuống đầy vẻ sửng sốt khi con bé nhận ra rằng trong lớp hóa trang, Dan thật sự trông già hơn nó rất nhiều.
“Nó không nhiều tuổi hơn tôi đâu!” Amy buột miệng nói không suy nghĩ.
Dan cười điệu đàng và chồm người đến gần viên thu ngân. “Ông bạn biết những cô em gái bé bỏng nhạy cảm thế nào mà. Cô em ấy thật khó tính.”
“Cứ làm thế đi, ông bạn,” Amy rít lên khe khẽ, “và tôi sẽ xé cái bộ râu giả đó ra khỏi bản mặt ngốc xít của ông cho coi.”
Ngay khi cả hai rời khỏi sảnh khách sạn và ra ngoài phố, Amy dồn dập truy hỏi Dan.
“Em muốn làm chuyện quái quỷ gì với chỗ tiền đó?”
“Em có kế hoạch,” Dan trả lời.
“Kế hoạch à? Em ăn quá nhiều kẹo và nó khiến đầu óc em lung tung rồi.” Mang theo người quá nhiều tiền khiến cảm Amy thấy lo lắng.
“Kìa, có vẻ cái đó chính xác là thứ mà chúng ta cần,” Dan nói.
Nó quan sát một người đàn ông trung niên bước ra khỏi một chiếc xe hơi. Đó là chiếc xe nhỏ nhất Amy từng được thấy, trông như một chiếc go-cart[1]. Và nó màu xanh, càng khiến Amy thấy căng thẳng. Xanh là màu yêu thích của Dan.
[1] Go-Cart (Go Kart) là một dạng xe đua mini, có bề ngoài nhỏ gọn nhưng tốc độ rất nhanh.
“Đã đến lúc em bắt đầu bộ sưu tập xe hơi rồi đây!” Dan nói. “Đi nào. Chuyện này rồi sẽ rất tuyệt đấy.”
“Em đã ngớ ngẩn hơn mức chị tưởng quá nhiều rồi đó,” Amy càu nhàu. “Và có chuyện này nè. Em có nhớ rằngchẳng ai trong chúng ta biết lái xe hơi không?”
Nhưng Dan đã băng qua đường và chào người đàn ông. Người này đầu hói nhẵn thín như một củ khoai tây, trên cà vạt vương vài vết bẩn và có vẻ như ông ta đang bị muộn một việc gì hệ trọng lắm.
“Chiếc xe giá bao nhiêu vậy?” Dan hỏi. “Tôi đang vội và tôi có tiền mặt đây.”
Ông ta liếc nhìn Dan, thấy tay thanh niên đó mới nhỏ bé làm sao, và bật ra một tiếng cười chế giễu. “Lũ người Mỹ ngu ngốc! Biến về nước đi!”
“Có thấy chiếc balô này không?” Dan nói, bám theo sau ông ta. “Bên trong đựng đầy tiền đấy! Tôi nghiêm túc trong chuyện này mà!”
Người đàn ông dường như không thể cưỡng nổi và quay lưng lại. “Bên trong balô có bao nhiêu? Tiny Tim không rẻ đâu,” ông ta đáp.
Tiny Tim?! Amy ngẫm nghĩ. “Hãy khoan đã nà…”
“Được rồi,” Dan cướp lời chị nó. “Tôi sẽ đưa cho ông, chà, xem nào… hai mươi ngàn rúp, nhé?”
Amy bật ra một tiếng ho với âm thanh nghe kỳ quái, cứ như thể một cuộn tóc rối mắc trong họng nó. Cái ý tưởng trả hai mươi ngàn gì đó thật điên rồ.
“Ba mươi,” ông ta trả giá, tay nắn lại cà vạt và liếc xéo Dan.
Dan lôi tiền mặt ra khỏi chiếc balô.
“Cậu có biết lái xe của Nga không?” người đàn ông hỏi, mặt mày trở nên hớn hở. “Tôi sẽ chỉ cho!”
Dan tươi cười với ông ta. “Vậy là ông đã chịu giá rồi nha.”
Vài phút sau, gã đầu khoai tây đã cầm ba mươi ngàn rúp, sướng rơn, và chỉ cho Dan và Amy năm phút cách điều khiển chiếc Tiny Tim. Chiếc xe chẳng lớn hơn một cái tủ lạnh là bao, và chỉ có hai số duy nhất: nhanh và chậm.
“Hãy giữ nguyên cần lái cho đến khi Tiny đạt vận tốc 25, rồi kéo nó xuống, như thế này này.” Người đàn ông chộp lấy cần sang số và kéo ngược nó về phía sau khoảng 30 centimet. “Không… phải nói thế nào nhỉ… giặt?”
“Giật,” Amy chỉnh lại, nó có vẻ như bắt đầu thích thú hơn với Tiny Tim.
“Em gái này thật bất lịch sự,” gã n
“Ông nói phải đấy,” Dan đồng tình, nó đưa những ngón tay vuốt vuốt chòm râu giả. Amy nghĩ mình có thể nổ tung lên vì điên tiết.
Người đàn ông trỏ vào bàn đạp trên sàn xe trước ghế ngồi của tài xế. “Đây là thắng, kia là ga. Đơn giản!”
“Coi bộ tương đối đơn giản,” Dan bình luận. Amy vẫn không thể tin cả hai đứa vừa mua một chiếc go-cart để làm một chiếc xe hơi.
“Tôi bị trễ giờ rồi,” người đàn ông nói tiếp, đoạn vỗ vỗ vào túi quần để bảo đảm số tiền vẫn còn ở đó. “Hãy cẩn thận. Tiny trông thế thôi nhưng nó rất nhanh. Nó sẽ cho cậu dịp chứng tỏ bản lĩnh đàn ông trai tráng của mình. Da svindanya[2]!”
[2] “Chào tạm biệt”, tiếng Nga.
“Anh bạn à, mình đang khoái điều khiển cái thứ này đây,” Dan nói. Amy nghiến răng. Con bé ghét bị thằng em gọi nó là anh bạn. Cái từ đó hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì cả.
Dan cười toe toét. “Chúng ta có cả một đống tiền và một chiếc xe riêng! Thật không thể tin được.”
“Phải rồi,” Amy nói. “Ngu không thể tin được.”
Dan trông có vẻ như bị tổn thương. “Ngu gì chứ. Mỗi lần chúng ta sử dụng tấm thẻ, NRR có thể theo dõi chúng ta. Giờ thì chúng ta như những kẻ ngoài vòng pháp luật – có tiền mặt và tự mình lái xe đi khắp thành phố. Chẳng ai dò được tung tích nữa.”
Amy phải nhượng bộ quan điểm ấy, nhưng mà không đời nào nó để cho thằng em mười một tuổi chở mình đi khắp nước Nga.
“Lui ra, Richie Rich[3]. Cơ bản là chị đã có giấy phép tập lái rồi[4]. Chị có thể điều khiển được món này.”
[3] Richie Rich là nhân vật trong bộ phim cùng tên của đạo diễn Donald Petrie – một đứa trẻ giàu nhất thế giới.
[4] Giấy phép tập lái là một chứng chỉ giới hạn, cho phép một người học lái xe nhưng vẫn chưa có bằng lái.
Dan chống cự lại cho đến khi bộ ria của nó rơi xuống, nhưng Amy vẫn không lay chuyển. Nó ngồi vào ghế của tài xế, lòng can đảm trong nó trỗi dậy.
Dan chuyển sang chiêu công kích. “Chị hoàn toàn chắc là sẽ làm được chứ? Em có kinh nghiệm chạy xe trên đường xá ở Nga rồi. Có lẽ chị nên để cái kinh nghi…”
“Hãy im lặng để cho chị tập trung, được không nào?”
“Ồ, được, giọng của chị nghe thực sự là đã sẵn sàng lái xe rồi đó,” Dan dằn dỗi, nó cài chiếc dây an toàn cũ kỹ tả tơi vào hông.
Đến lúc rồi. Amy đã sẵn sàng. Con bé xoay chìa khóa và ống pô xe khạc ra một chùm khói. Động cơ bắt đầu rú lên, nổ lốp bốp như chẳng muốn gì khác ngoài việc lao đi băng băng trên đường.
“Ôkê,” Amy hít một hơi sâu và đặt chân vào bàn đạp. “Ba mươi ngàn rúp lên đường đây.”
Tiny Tim lảo đảo trên đường với tốc độ chừng 5 cây số một giờ cho đến khi Amy làm quen được với nó và cho tăng vận tốc lên 15 cây. Chẳng mấy chốc con bé đã kéo ga lên tới 30.
“Chị thích Tiny Tim phải không?” Dan hỏi. “Thôi nào, để cho em lái đi. Năn nỉ đó!”
“Cứ ngồi đấy mà mơ đi, bồ tèo à,” Amy nói với nó. “Hãy dò đường xem nào và đừng làm chị mày phân tâm.”
Dan cằn, nhưng thằng nhóc cũng tìm thấy bản đồ thành phố St. Pete đã được đánh dấu sẵn trong quyển sách. Một nụ cười ngời sáng trên khuôn mặt của Amy. Khi đồng hồ đo tốc độ chỉ sang 35, nó gạt mạnh cần số xuống và Tiny Tim lao thẳng về phía trước với âm thanh ro ro ầm ĩ.
“Ái chà! Nó tăng tốc nhanh thật!” Amy bình luận.
Tiny Tim lắc lư chao đảo trong lúc Amy cố tìm bàn đạp thắng.
“Amy,” Dan cảnh báo. “Chị nhìn thấy cột điện thoại chứ? AMY!”
Amy bẻ vô lăng thật mạnh sang trái, né được vỉa hè mà xém chút nữa tụi nó đâm vào.
“B-b-bình tĩnh nào Tiny Tim!” Amy la lên. Cuối cùng thì con bé cũng tìm thấy bàn đạp thắng, nhấp nhẹ vào đó vài lần và kiểm soát chiếc xe trở lại.
“Chị nghĩ chị đang bắt đầu quen với nó,” nó nói.
Amy liếc nhìn Dan. Trông thằng bé với bộ dạng thiểu não như cái lần bà trẻ Beatrice tịch thu những cây côn nhị khúc của nó. Nhưng thằng nhóc vẫn chỉ đường một cách đầy trách nhiệm, vẫn hỏi han này nọ trong lúc tụi nó tiếp tục hành trình.
“Chị hãy nói lại cho em biết vì sao chúng ta lại đến ngôi làng của hoàng tộc này.”
“Hoàng thôn. Ở Nga người ta gọi nó là Tsarskoye Selo, Làng của Sa hoàng. Đó là nơi dòng họ Romanov tới nghỉ mát.”
“Và tại sao chúng ta lại quan tâm đến nhà Romanov chứ?” Dan hỏi tiếp.
“Họ là gia đình hoàng tộc cuối cùng tại nước Nga. Đó là gia đình mà Rasputin đã có rất nhiều ảnh hưởng.”
Amy đã chạy ra tới một xa lộ thật dài với vận tốc chừng 40 km giờ. Trên đường đến làng Sa hoàng, nó kể cho Dan nghe tất cả về gia đình hoàng tộc cuối cùng của nước Nga. Về việc họ đã bị truất ngai và bị đày về sống ở ngôi làng đó ra sao. Mới hôm trước, họ còn là gia đình uy quyền nhất nước Nga, hôm sau đã trở thành tội nhân. Amy đặc biệt quan tâm đến công chúa trẻ tuổi Anastasia. Mọi điều mà Amy đọc về bà đều tuyệt vời. Anastasia được nuôi dạy như một đứa trẻ bình thường chứ không phải một đứa trẻ thuộc hoàng tộc, và bà cực kỳ đáng yêu. Bà cũng tinh nghịch khác thường, luôn thích chơi khăm giáo viên và bạn bè.
“Bà ấy thích bày ra đủ mọi mưu mẹo, và rõ là bà trèo cây cũng rất giỏi. Một khi bà đã ở trên cây rồi thì khó mà bắt bà trèo xuống được.”
“Nghe có vẻ bà này thuộc kiểu con nít như em,” Dan nói.
“Nhưng công chúa lại có một kết cục tồi tệ. Bà ấy bị giết chết, Dan ạ. Tất cả bọn họ. Người em của bà, Alexei, ba người chị. Và cha mẹ bà. Có một tiểu đội hành quyết, đạn bay vèo vèo khắp nơi, dội vào tường bật ra. Nhưng có một điểm lạc quan, một cái gì đó mà chị cho rằng có liên quan đến tất cả mọi chuyện này. Có rất nhiều người tin rằng Anastasia không chết với những người còn lại trong gia đình.”
“Vậy bà ấy chết khi nào?”
“Ai mà biết? Nhưng vài năm sau có một số người nói họ muốn kiểm tra mộ, và xác của bà không có ở đó.”
“Tuyệt!” Dan trầm trồ.
“Em biết chị nghĩ gì không? Chị nghĩ Rasputin là một Cahill. Chị nghĩ ông ấy đã cố cứu Alexei và Anastasia. Có lẽ ông ấy đã cho cả hai người bọn họ một thứ gì đó khiến khó có thể giết nổi họ. Trước hết là Alexei, chữa cho hoàng tử này khỏi bệnh, và rồi Anastasia, để cứu bà khỏi tiểu đội hành quyết. Có lẽ bọn họ không thể giết chết nổi bà.”
Dan yên lặng, mắt nó mở to, và Amy biết thằng em mình lại lạc vào những giấc mơ siêu anh hùng giữa ban ngày.
Dan Siêu Nhân. Đó là tất cả những gì mình cần.
Cả hai tiếp tục đi trong yên lặng khi St. Petersburg biến mất và vùng nông thôn bắt đầu thay thế. Những ngọn đồi nhấp nhô dọc hai bên dẫn đường cho chúng, và khi hạ kính xe xuống, cả hai ngửi thấy bầu không khí thật trong lành.
“Ngôi làng là một trong những ch cuối cùng mà Alexei và Anastasia từng chơi đùa. Phòng đồ chơi của Alexei là nơi ưa thích trong lâu đài. Và chị sẽ kể cho em nghe một chuyện nữa. Ngay trước lúc bọn họ bắt công chúa đi, Anastasia và những người chị đã cất giấu những món nữ trang giá trị nhất. Họ thêu chúng vào quần áo để không một ai tìm thấy được.”
“Làm sao chị biết điều đó?” Dan quay sang nhìn chị nó bằng vẻ hoài nghi. “Đừng nói với em là quyển sách này có một chương nói về cách giấu đồ vật có giá trị nha.”
“Trên wikipedia,” Amy nói. “Chị đã xem trong lúc em vẫn còn đang ngủ. Họ đã giấu rất nhiều nữ trang vào gấu áo và quần. Hamilton Holt nói rằng bức tượng Dostoevsky ở Omsk có một viên đá quý nằm trên viên gạch cùng chữ Phòng đồ chơi của Alexei. Chị nghĩ chúng ta nên để mắt đến một bài viết về áo quần trong căn phòng này. Dám cá đó là nơi hai chúng ta sẽ tìm thấy cái đang tìm.”
Hoàng thôn đã hiện ra trong tầm mắt và Amy đạp thắng, cho Tiny Tim về số nhỏ lúc nó lạch bạch giảm tốc và trườn đi.
“Ta hãy để Tiny Tim càng xa những tay bảo vệ càng tốt. Em không thích khi thấy bọn họ mang nó đi đâu.”
Chúng đậu xe và đi theo một hàng dài những khu vườn và những tòa nhà tráng lệ. Những vòi phun nước lớn màu trắng phun tia nước ra khắp nơi và những thảm cỏ được tỉa tót hoàn hảo.
“Một nơi khá là đẹp để đi đày, nhỉ?” Dan nói. “Đâu có giống một nhà tù gì đâu.”
“Không đùa,” Amy nhắc nhở. Hoàng thôn còn lộng lẫy hơn những gì Amy từng tưởng tượng. Con bé đã được xem các bức ảnh về nơi đây nhưng chúng không thể bắt được vẻ đẹp của những trảng cỏ dài vô tận và những tòa nhà thật lộng lẫy.
“Kia là cung điện Catherine,” Amy chỉ vào một tòa nhà dường như kéo dài đến cả dặm.
“Người Nga thích xây nhà dài nhỉ,” Dan bình phẩm. Cung điện Catherine trong mắt Dan như một ngôi nhà búp bê kéo dài. Nó có màu xanh nhạt với điểm nhấn màu trắng và họa tiết trang trí viền vàng, cao chừng hai mươi thước và chiều dài phải gấp mười lần chiều cao.
“Đó là nơi chúng ta phải đến,” Amy chỉ xuống một dãy những khu vườn nằm giữa hoàng thôn. “Cung điện Alexander. Nhanh nào, có lẽ chúng ta sẽ vào và ra thật nhanh.”
Cung điện Alexander khác hoàn toàn Cung điện Catherine. Những cây cột đá trắng sừng sững trước những bức tường màu vàng nhạt kéo dài tưởng như vô tận theo một hình chữ U rộng. Phía sau lối đi vòng tròn là trảng cỏ xanh mơn mởn dẫn vào một hồ nước lấp lánh.
“Em hy vọng là chị biết chúng ta đi đâu,” Dan nói. “Nơi đây thật khổng lồ. Phải mất đến nhiều giờ đồng hồ mới tìm ra một căn phòng.”
“Chị đã xem trước rồi,” Amy nói. Con bé rút từ trong túi ra một tờ giấy dành cho khách sử dụng trong khách sạn nó đã viết sẵn các ghi chú lên đó.
“Theo một blog du lịch chị đã xem được, Phòng đồ chơi của Alexei nằm ở tầng hai trong cánh dành cho trẻ em. Chúng ta đi qua phòng Đỏ, là nơi ta vào Sảnh Hoa cương, rồi đến Sảnh Chân dung…”
Amy tiếp tục liệt kê những chỉ dẫn tỉ mỉ cho đến khi chúng đến cánh cổng vòm và vào trong tòa lâu đài. Một hướng dẫn viên mặc đồng phục gật đầu chào và mỉm cười thân thiện.
“Chú có thể chỉ chúng cháu hướng đến Phòng đồ chơi của Alexei không ạ?” Dan hỏi ông ta.
“Đương nhiên rồi.” Ông quay sang và chỉ vào một cầu thang rộng. “Bước lên, xuống đến sảnh, rẽ trái. Đó là căn phòng lớn.”
Amy cất tờ chỉ dẫn của mình và cau có nhìn Dan. “Đồ chảnh chẹ.”
Chỉ vài phút sau, tụi nó đã đứng trước cửa một trong những phòng dành cho trẻ em có thể nói là tuyệt vời nhất mà Amy từng thấy.
“Cậu bé này sướng thật,” Dan trầm trồ. “Nếu là em thì em sẽ không bao giờ rời khỏi đây trừ lúc em phải ăn hay vào nhà tắm.”
Phòng đồ chơi của Alexei là một không gian khổng lồ đầy ắp những món đồ chơi làm theo phương pháp thủ công từ bất kỳ thứ gì có thể tưởng tượng ra được. Có một mô hình túp lều ngay giữa phòng, cạnh đó là hai chiếc thuyền kích cỡ đủ cho hai đứa trẻ. Một bộ đồ chơi xe lửa rất công phu có đường ray hẳn hoi tỏa ra khắp mọi phía, một con chó chăn cừu nhồi bông khổng lồ, thuyền buồm và những rương đựng các khối xếp hình. Trần nhà treo đầy máy bay và tàu lượn, và những ngôi nhà búp bê xếp kín cả một bức tường.
“Chị chẳng nhìn thấy tí quần áo nào, còn em?” Amy hỏi Dan. Phòng triển lãm được thiết kế chỉ cho phép du khách bước qua chính giữa căn phòng trên một tấm thảm đỏ hẹp và dẫn ra đầu bên kia.
“Đi nào,” Dan nói. “Hãy tới gần hơn xem nào.”
“Cha mẹ của hai cháu ở gần đây sao?”
Amy đã đến mép phòng và tiếng nói lạ vang lên khiến nó hết sức ngạc nhiên. Ngoảnh lại, con bé thấy hướng dẫn viên du lịch ở dưới lầu đã đi theo hai chị em nó.
“Trẻ em không được vào khi không có người lớn. Tay chân con nít táy máy lắm.”
Amy ước gì Dan đã đeo râu giả vào, nhưng giờ thì quá muộn rồi.
Dan liếc sang chị nó, rồi bắt đầu cất giọng than vãn. “Nguyên cả cái chuyến nghỉ mát này chán kinh lên được. Oảiiii quá. Cuối cùng vừa may mắn tìm thấy một chỗ thật hay ho thì chúng ta lại không vào được.”
Amy nhanh chóng hiểu ý nó và phụ họa. “Cha mẹ chúng cháu vẫn còn ở cung điện Catherine, mải mê xem tranh. Ôi chà.”
Người hướng dẫn du lịch có vẻ như thông cảm.
“Con của chú cũng thích căn phòng này.”
“Chú có thể dắt chúng cháu vào không ạ?” Dan nài xin.
Ông liếc nhìn xuống sảnh. Vẫn còn sớm và cung điện hãy còn khá trống trải. Dường như chẳng có ai sắp sửa vào viếng thăm cả.
“Hãy cho tay vào túi, nhé! Không chạm vào bất cứ thứ gì!”
Dan và Amy miễn cưỡng đút tay vào túi, và người hướng dẫn bước vào phòng trước chúng. Ông đang chỉ cho cả hai xem mấy con tàu thì bỗng nghe một tràng tiếng Anh huyên náo của trẻ con phát ra ở cửa vào.
“Mẹ à! Hãy nhìn chỗ đồ chơi kia xem!” một đứa trẻ la lên, và chúng hiếu động lao thẳng đến túp lều.
“Dừng lại! Dừng lại ngay! Chỉ được đi trên tấm thảm đỏ thôi!” người hướng dẫn ngăn chúng lại. Cha mẹ chúng cố can thiệp, nhưng hai đứa nhỏ đã lao hết từ món đồ này sang món đồ khác, miễn sao thoát khỏi tầm với của hướng dẫn viên
Thời cơ đã đến, Amy tự nhủ, nó tiến đến xem xét một tủ quần áo. Dan vẫn đứng nguyên tại chỗ, cố hết sức giả bộ như nó chẳng biết tí gì về sự biến mất của chị nó trong căn phòng. Trước khi ông ta quay trở lại, Amy đã lẻn vào một chiếc tủ và khép cánh cửa lại.
Bên trong rất tối, chỉ có một tia sáng hẹp rọi vào ở dưới gầm cửa. Amy dò dẫm xung quanh và phát hiện ra chiếc tủ treo đầy quần áo. Đây liệu có phải là những món đồ có từ rất lâu không nhỉ? Ngón tay Amy len xuyên vào một tấm vải mềm đính ren để tìm đồ trang sức nằm dọc theo viền áo. Nó lần mò tới một túi áo và những ngón tay chạm phải một thứ gì đó cưng cứng. Vật ấy nhỏ, có hình tròn, đặc và cứng, nhưng khi Amy lấy ra nhìn kỹ hơn thì cảm thấy một mùi hăng hăng xộc vào mũi.
Băng phiến!
“Úi,” Amy khẽ kêu lên, thả viên băng phiến tròn màu trắng trở lại túi áo. Amy lần ngón tay vào hết tất cả những chiếc túi mà con bé tìm thấy được: chẳng có gì khác ngoài băng phiến và những túm lông.
Âm thanh nghèn nghẹt từ giọng nói của người hướng dẫn du lịch lọt vào trong tủ.
“Cô chị đâu rồi?”
“Chị cháu đã đi ra đằng trước rồi ạ. Cháu nghĩ mình cũng sẽ đi theo đây ạ,” Dan nói.
Mắt Amy bắt đầu thích nghi được với bóng tối trong lúc nó tập trung mấy ngón tay dò từng bộ quần áo một. Amy không chắc chắn, nhưng dường như ông hướng dẫn vừa mới ra ngoài cửa sau khi bảo đảm mọi thứ đã đâu vào đấy.
Cái gì đây? Nó đã chạm đến mặt sau tủ để dò thử phần gấu chiếc váy trẻ em. Amy bò trên và đầu gối, trườn vào sâu hơn nữa, giữ chặt lấy cái khối nhỏ trồi lên mà nó vừa phát hiện ra.
Vừa lúc đó, tay cầm chiếc tủ bỗng xoay và cánh cửa mở ra. Amy ngồi hoàn toàn bất động ở sau tủ, trốn trong một rừng áo và váy. Con bé có thể nhìn thấy bóng của người hướng dẫn du lịch.
“Chú có thể giúp cháu nhìn chiếc xe lửa rõ hơn không? Cháu mê xe lửa lắm.”
Đó là Dan, nó quay trở lại vừa kịp lúc.
“Ồ. Được chứ,” ông nói. “Nhưng ta phải tìm mấy đứa trẻ kia đã. Phải quản thật kỹ lũ trẻ hư mới được!”
Cửa tủ lại được đóng lại và Amy thở phào nhẹ nhõm. Con bé đã lỡ tay xé viền chiếc váy, cảm thấy mình thật tệ vì đã làm hỏng một món đồ quý giá đến nhường ấy. Theo Amy được biết, váy áo này đã được chính công chúa Anastasia mặc. Ý nghĩ ấy không thôi cũng khiến tay con bé run lẩy bẩy.
“Đây rồi!” Amy thì thầm, ngón tay nó cảm nhận được sự hiện diện của một hòn đá nhẵn. Amy cho nó vào túi, trở lại phía cánh cửa, và thử lắng nghe các tiếng nói. Nghe như bọn họ đã đi hết.
“Dan?” con bé thì thào, hơi he hé cánh cửa tủ quần áo ra và quan sát căn phòng. Cánh cửa đột ngột mở toang và Amy ngã nhào về phía trước, rơi đánh huỵch thật mạnh xuống sàn, suýt nữa làm vỡ một ngôi nhà đồ chơi đầy những hình nhân tí hon.
“Biết ngay mà!” ông hướng dẫn du lịch kêu lên tức tối.
Dan lao vào giải nguy, nó trèo lên con chó chăn cừu nhồi bông. “Cưỡi nào!” nó reo lên. Mắt Amy muốn trồi ra ngoài. Thằng em nó lúc nào cũng sẵn sàng tự làm bẽ mặt mình vì một lý do nào đó.
Người hướng dẫn du lịch lao thẳng đến chỗ Dan, hai hàm răng nghiến chặt. Amy lao về phía cửa, chạy nhanh hết sức có thể. “Đi nào, Dan!”
Con bé chẳng phải chờ lâu.
“Chạy mau!” Dan hét lên. “Ông ấy ngay sau lưng em kìa!”
Hai đứa phi thẳng xuống cầu thang, với người hướng dẫn du lịch theo sát phía sau.
“Đừng dừng lại, Amy! Cứ chạy tiếp đi!” Dan ra lệnh. Giờ đây những hướng dẫn viên khác cũng từ ba hướng ập tới, nhưng Dan và Amy cũng đủ nhanh chân để chạy đến được cửa vào cung điện. Hai chị em chúng lao nhanh vào ánh sáng rực rỡ của buổi sáng nước Nga đầy nắng và vẫn tiếp tục guồng chân.
“Đừng có mà quay lại đấy nhé!” người hướng dẫn du lịch bị dính quả lừa thét lên. Ông ta đứng giữa hai đồng nghiệp, phừng phừng lửa giận. “Lũ con nít này! Chúng nó sẽ giết tôi mất!”
Tụi nó rồi cũng giảm tốc, bước đi thả lỏng cho đỡ mệt. Tới khi ấy, cả hai phá lên cười ngặt nghẽo.
“Chị tìm thấy một ít kẹo ở đó,” Amy nói với Dan. “Để dành cho em này.”
Con bé nắm viên băng phiến trong lòng bàn tay, nhưng Dan đâu có mắc mưu.
“Chị ăn trước đi!”
Amy không giỡn nữa, con bé ném viên băng phiến về phía hồ nước. Nó đã được lái xe lần đầu tiên trong đời, đã chạm tay vào quần áo của một nàng công chúa, và tìm thấy manh mối kế tiếp – quả là một buổi sáng tuyệt vời xét theo tiêu chuẩn của bất kỳ ai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!