39 manh mối (Tập 5: Vòng tròng tuyệt mật) - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


39 manh mối (Tập 5: Vòng tròng tuyệt mật)


Chương 13



CHƯƠNG 13

“NƠI NÀY LÀM CHO EM THẤY thật sự nổi da gà đó,” Dan thì thào.

“Không được gi-gi-ỡn,” Amy lắp bắp. Chẳng có ai đang chờ chúng. Cả hai vừa bước vào một căn phòng nhỏ, hình tròn với một bức tranh rất công phu che kín toàn bộ các bức tường và trần nhà dạng vòm. Không có một cánh cửa nào khác ngoại trừ cánh cửa khép lại sau lưng chúng.

“Bà ấy đâu rồi?” Dan hỏi. “Và làm thế quái nà ra khỏi đây được?”

Amy nhún vai đầy vẻ căng thẳng, quan sát các bức tường được tô vẽ vô cùng tinh tế xung quanh mình.

“Nó giống như một tác phẩm mà Michelangelo đã thực hiện.”

“Này,” Dan nói. “Em biết một số tay trong đây. Kia là Ben Franklin!”

Quả đúng thế, ở phía trên đầu hai chị em chúng có hình một người mang kính, tay đang cầm sợi dây diều và mỉm cười với bầu trời.

“Và chị chắc cú kia là Napoleon. Ông ấy nhỏ con quá nhỉ?” Amy nhận xét.

“Kia hẳn là Churchill rồi,” Dan nói, quan sát một người đàn ông tròn trịa đang đưa tay ra dấu chữ V.

“Dan,” hai mắt Amy mở to thao láo. “Tất cả bọn họ đều là Lucian. Tất cả bọn họ.”

Dan bỗng thấy nôn nao. Chuyện đó nói lên duy nhất một điều. “Chúng ta đang ở trong một căn cứ của chi Lucian,” nó thì thầm.

“Tệ thật,” Amy đồng tình. “Quá tệ! Hãy ra khỏi đây mau!”

Con bé đưa hai bàn tay điên cuồng sờ khắp bề mặt cánh cửa, tìm một chốt cửa hay bảng số nào đó có thể giải thoát chúng.

“Coi kìa, Dan!”

Có một tiếng trượt nhanh đằng sau một bức tường, và khi Dan quay lưng lại, nó nhìn thấy một tấm vách ở bức tường phía xa đã mở ra. Bức vẽ ngài Isaac Newton đang đứng cạnh cửa dường như muốn ra hiệu cho hai chị em nó tiến lại.

Giọng nói đã trở lại, tự tin và êm mượt như nhung.

“Không có gì phải sợ hãi cả. Hãy đi theo ánh đèn. Nhanh lên, ẻo cả hai sẽ bị bắt!”

Một lối đi bật đèn sáng đưa chúng đi xuống một sảnh rộng mênh mông, giống như cái sảnh ở tầng trên. Các ngọn đèn có màu cam, không phải màu trắng như lúc nãy, và chúng dường như kéo dài mãi mãi.

“Hãy đi theo các ngọn đèn cho đến khi cả hai đến cánh cửa thứ mười hai bên trái. Và hãy nhanh lên! Những hành lang này sẽ chẳng vắng người mãi đâu.”

“Giọng nói hẳn phải phát ra từ một cái loa trong phòng này,” Amy nói. “Bà ta không có mặt ở đây.”

Hai chị em nhìn nhau một lần nữa và gật đầu đồng thuận. Chúng không còn cơ hội nào. Chỉ mới bước thêm hai bước, tấm vách đã trượt đóng lại và có nhiều bóng tối hơn ánh sáng.

“Ở đó có bao nhiêu cửa nhỉ?” Dan cố hình dung xem chúng đã bị giam cầm như thế nào. “Chúng ta sẽ không bao giờ ra khỏi được đây.”

Tụi nó đếm các cánh cửa cho đến khi rốt cuộc chúng đến cánh cửa thứ mười hai. Hai chị em đứng yên một lúc thật lâu và yên lặng. Từ xa, cánh cửa mở ra và chúng vẫn đứng hoàn toàn bất động. Dan quay đầu và trông thấy một bóng người bước ra khỏi chừng bảy hay tám cánh cửa phía trước chúng. Tấm vách đã mở đủ lâu để người đó lách qua và nó lại đóng.

“Một điệp viên gì đó, chắc là thế,” Amy lắp bắp.

“Chúng ta bắt tay cùng làm nào,” Dan đề nghị.

Nó đặt tay lên nắm cửa, rồi lại lưỡng lự.

“Chị có chắc chắc trăm phần trăm là chúng ta đã đi hết mười hai cánh cửa bên tay trái không?” Dan hỏi. “Nếu mở nhầm cánh cửa tụi mình sẽ toi thật đấy chứ chẳng chơi.”

Điều cuối cùng mà Dan muốn thực hiện là có một cuộc gặp gỡ với các điệp viên ngầm mặc đồ

Amy chần chừ. Dan có thể thấy chị nó muốn quay trở ra và đếm lại những cánh cửa, chỉ để chắc chắn, thế nhưng tấm vách ở cuối hành lang lại mở ra.

Dan quay nắm cửa và cả hai bước vào phòng, sập mạnh cánh cửa sau lưng lại.

***

Chúng đã đi vào một nơi trông như một văn phòng hoàn toàn tầm thường. Có một chiếc bàn bằng gỗ sồi lớn, một tấm thảm phủ lên sàn gỗ, và một quả địa cầu không có giá đỡ. Một chiếc áo khoác màu trắng vắt lên cái giá áo cũng có màu trắng y hệt, và huy hiệu Lucian phủ kín cả một bức tường. Thứ duy nhất ấn tượng trong căn phòng đó là người ngồi đằng sau bàn.

Bà mặc một bộ đồ trắng, càng thêm tương phản với mái tóc đen. Và bà ấy, nói ngắn gọn, dường như không có tuổi. Dan không thể đoán được bà bốn mươi hay sáu mươi tuổi, bởi lẽ có một cái gì đó rất già dặn trong mắt bà, nhưng khuôn mặt ấy lại hoàn toàn không có một nếp nhăn. Bà đẹp theo một kiểu Nga rất cổ điển. Amy nhìn chăm chăm vào người phụ nữ ấy, cứ như thể đó là một nữ hoàng.

“Cả hai cháu đã thực hiện mọi việc thật thú vị. Ta thích điều ấy ở hai cháu. Nào, hãy đến đây và ngồi xuống,” bà lên tiếng.

Có hai chiếc ghế phía trước bàn bà đang ngồi, và hai chị em nghiêm chỉnh thực hiện theo điều chúng vừa được yêu cầu.

“Cả hai có thể tháo chỗ đồ hóa trang ra. Ở đây, chúng không còn cần thiết cho các cháu nữa.”

Dan đặt chiếc balô xuống sàn. Nó rất vui khi xé được bộ râu cằm và râu mép ra khỏi khuôn mặt mình và cho chúng vào balô, trong lúc đó nó nhìn vào đồng hồ. Chúng ta đã thành công! nó nghĩ. Chỉ dư có vài phút, nhưng Amy và mình đã thành công rồi!

Mái tóc của Amy xõa xuống khi con bé tháo bộ tóc giả màu đen và cũng cho nó vào balô.

“Cô gái, cháu rất xinh xắn đấy,” người phụ nữ áo trắng nói với nó. “Ta hy vọng Grace đã đủ nhân từ để nói với con điều này khi bà ấy vẫn còn sống.”

“Bà biết Grace ư?”

Người phụ nữ gật đầu, cặp mắt vẫn đầy vẻ bí ẩn.

“Có thể nói rằng gia đình của hai chúng ta biết nhau. Ta chưa bao giờ gặp mặt Grace Cahill. Nhưng mẹ ta thì đã gặp. Họ đều là những người phụ nữ phi thường – mẹ của ta và bà ngoại của hai cháu. Những người phụ nữ phi thường có một cách để tìm thấy nhau.”

Mình hy vọng người phụ nữ phi thường này không giết chúng ta, Dan nhủ thầm.

Amy dường như chẳng cảm thấy e ngại. Má con bé chuyển sang sắc hồng và nó hỏi tiếp, “Bà có phải là công chúa Anastasia không ạ?”

Ngay lúc Amy nói ra từ ấy, NRR phá lên cười.

Một ngọn đèn nhá lên trên chiếc bàn và NRR trở lại với cung cách đạo mạo của mình.

“Cả hai có thể thứ lỗi cho ta một giây chứ,” bà hỏi. “Rất sai lúc, nhưng ta e là điều này không thể không thực hiện.”

Bà xoay chiếc ghế ngược lại với Dan và Amy, kéo hai cánh cửa tủ buýp-phê bằng gỗ để lộ một dãy màn hình. Một trong các màn hình đang nhận tín hiệu từ căn phòng vẽ tranh mà Dan và Amy vừa rời khỏi.

“Các cháu có thể chịu khó nấp đằng sau chiếc bàn được không? Một cuộc gọi đến từ một người sẽ rất tò mò khi thấy cả hai cháu có mặt ở đây.”

Cứ mỗi phút trôi qua chuyện lại càng lạ lùng hơn, nhưng Dan và Amy cảm thấy mình hoàn toàn không có sự lựa chọn, thế là tụi nó cúi rạp xuống sàn. Vài giây sau, một giọng nói quen thuộc vang lên khắp căn phòng.

“Xin chào, Nataliya Ruslan a Radova. Trông bà vẫn xinh đẹp tuyệt vời như mọi khi.”

“Cảm ơn, cô quá khen, Irina Nikolai a Spaskaya. Cô cần gì ở tôi?”

Dan không thể tin vào tai mình nữa. Irina Spasky đang gọi đến. Tơ bắp trong người nó căng cứng, có vẻ như quá rõ là chúng đã bị gài bẫy.

“Tôi cần bà gửi cho tôi một nhóm đến căn phòng. Có nhiều hoạt động xảy ra và tôi muốn bảo đảm nơi ấy vẫn được canh phòng nghiêm ngặt.”

“Có thể nói là buồn cười đấy. Ian Kabra cũng đã có yêu cầu y hệt như vậy cách đây một giờ đồng hồ. Chúng tôi đã cho dựng một vòng tròn đen.”

“Tuyệt vời. Nó có nói với bà là nó đang ở Siberia và đuổi theo nhà Holt trên Con Đường Xương không? Thằng bé đã tự chuốc rắc rối vào mình.”

“Cha của nó không hài lòng, như cô có thể hình dung ra.”

“Có lẽ cuối cùng Vikram cũng sẽ hiểu ra mọi chuyện và cho cả hai đứa chúng nó về lại trường học, đó là nơi chúng nên có mặt.”

“Cô có muốn tôi gửi Shark đến đón cô không?” Nataliya hỏi.

“Đó là một ý kiến xuất sắc. Tôi cũng gặp phải vài vấn đề phức tạp với riêng tôi, nhưng tôi nghĩ mình có thể về lại căn phòng trước hoàng hôn. Hãy mang Shark đến cho tôi, tôi sẽ mang nó về. Chúng ta sẽ dùng chung tách trà mà bà đã hứa.”

“Hãy cẩn thận.”

“Tôi luôn cẩn thận mà.”

Có một quãng ngưng lại trong căn phòng và rồi Nataliya bảo Amy và Dan chúng đã có thể bước ra.

“Cháu chưa bao giờ nghe Irina lại… thế nào nhỉ… nói nhiều đến thế,” Amy nhận xét.

“Chúng ta là bạn của nhau từ lâu, rất lâu rồi,” người phụ nữ vận đồ trắng nói. Bà tì hai khuỷu tay lên bàn. “Ta hiểu cô ấy, thế nên cô ấy chia sẻ với ta.”

“Cho phép cháu hỏi thẳng điều này,” Dan nói. “Bà có phải là NRR không?”

Người phụ nữ áo trắng mỉm cười không để lộ răng. “Ta đoán là cả hai đang ng sẽ gặp một người đàn ông.”

“Ừm,… à… không hẳn ạ,” Dan nói. “Được rồi, bà nói đúng. Cháu đang nghĩ mình sẽ gặp một người đàn ông.”

Bà cười khúc khích, đoạn lắc đầu. “Ta là NRR. Rất tiếc đã khiến cháu thất vọng.”

Dan cố tìm một lời xin lỗi, nhưng NRR đã giơ tay lên đầy vẻ quyền uy làm thằng nhóc vội khép miệng lại.

“Lẽ ra chúng ta có đủ thời gian cho vài câu hỏi nữa, nhưng cuộc gọi của Irina đã thay đổi vài điều. Cơ hội vào căn phòng của cả hai cháu càng thêm mong manh.”

“Cháu không hiểu,” Amy nói. Giọng nó rất bối rối, và có lẽ thậm chí còn pha chút tức giận nữa. “Bà có phải là một Lucian hay không? Tại sao bà lại giúp chúng cháu? Bà là ai vậy?”

Người phụ nữ buông tiếng thở dài thật sâu, gập các ngón tay vào nhau và cố tìm cách giải thích.

“Ta không phải là công chúa Anastasia, mặc dù ta phải cảm ơn cháu đã có lời khen. Nhưng cháu cũng không quá sai. Anastasia Nikolai a Romanova là thân mẫu của ta.”

“Thân mẫu của bà ư?!” Dan thốt lên, hết sức kinh ngạc trước điều Nataliya đang nói. “Bà chính là con gái của Anastasia sao? Thật điên rồ!”

“Người con duy nhất của bà ấy, đúng vậy.”

“Và công chúa biết Grace Cahill?” Amy hỏi tiếp. “Bà muốn chúng cháu tin rằng bà ngoại chúng cháu quen biết với công chúa Anastasia sao?”

“Ồ, đúng thế, thật ra họ khá thân thiết với nhau. Ta chắc chắn cả hai đã nghe những tin họ đồn về thân mẫu ta. Tất cả đều đúng. Bà đã không bị sát hại cùng với những thành viên còn lại trong gia đình. Bà đã trốn thoát. Và như ta đã nói, những người phụ nữ phi thường có những cách phi thường để tìm thấy nhau.”

Amy im lặng, nhưng Dan hào hứng lấp vào chỗ trống ấy.

“Vậy là mọi thứ chúng cháu đã hình dung thật sự đã xảy ra! Rasputin đã có những kỹ năng ninja chống lại cái chết và ông ấy đã truyền đạt lại cho Anastasia!”

“Có phải em cháu luôn như thế không?” NRR hỏi Amy, tỏ rõ vẻ thích thú.

“Đúng thế ạ. Đó là một rắc rối đấy ạ.”

“Rồi cậu nhóc sẽ bỏ được thói quen ấy thôi.”

Đầu Dan hết quay qua rồi quay lại. Hai người bọn họ đã làm thành một liên minh con gái với nhau rồi kìa! “Em đang ngồi sờ sờ đây nè! Làm ơn thôi nói về em đi,” Dan kêu lên.

NRR đưa hai tay làm một cử chỉ ra hiệu nó bình tĩnh, rồi nhìn vào đồng hồ, đoạn liếc về phía Dan và Amy như muốn nói thời gian đã sắp hết.

“Bà là một công chúa, cũng như thân mẫu của bà,” Amy nói. “Thưa công chúa Nataliya.”

Dan chau mày. Amy trông cứ như nó sắp sửa cúi đầu chào bà hay đại loại như thế.

“Ta e rằng những ngày ấy đã qua lâu rồi, Amy ạ. Chúng ta không như người Anh, vẫn còn những ông hoàng, bà chúa. Thời đại của hoàng tộc đã không còn trên nước Nga nữa. Nhưng điều ta đang làm ngày hôm nay là để vinh danh cho ký ức về thân mẫu ta.”

“Bằng cách nào?” Dan hỏi. “Bà muốn giúp chúng cháu tìm bí mật này vì…?” Nó không chắc mình có sắp bị mê hoặc bởi người phụ nữ này chỉ bởi bà ta quá đẹp và có một giọng Anh quá tệ hay không. Chẳng nhẽ điệp viên 007[1]chẳng cho nó bài học nào cả sao?

[1] Điệp viên 007 trong series phim cùng tên là một nhân vật tài ba, hào hoa nhưng thường vướng phải những rắc rối do bản tính mê phụ nữ đẹp.

“Những gì ta nói với các cháu lúc này không bao giờ được mang ra khỏi căn phòng này. Mạng sống của ta và của những người khác nữa sẽ bị ảnh hưởng. Cả hai có hiểu hay không?”

Dan và Amy gật đầu

“Thân mẫu ta, bà ngoại của ta – tất cả họ đều là Lucian. Và ta cũng là một Lucian. Nhưng cũng giống như rất nhiều cá nhân được sinh ra thuộc về chi tộc này hay chi tộc khác, hầu hết gia đình ta chẳng bao giờ chủ động tham gia vào… cái mà Grace gọi là gì nhỉ? Cuộc săn lùng manh mối. Thực tế, trong một thời gian dài, thân mẫu ta hoàn toàn chẳng hề hay biết về nguồn gốc Lucian của bà. Rồi đến thân phụ ta, là người mà sau này thân mẫu ta gặp được. Ông là một trong những Lucian quyền lực nhất trong vòng năm mươi năm trước. Trước nhà Kabra, chính thân phụ ta là chỉ huy. Đó là lý do vì sao ta giữ một chức vụ nhạy cảm đến thế, vì sao ta bắt đầu tham gia vào tổ chức. Và các cháu thấy đấy, ta là một Lucian, là một Lucian rất quyền lực. Nhưng ta đầu tiên và trước nhất vẫn là chính mình.”

Nataliya vén một món tóc đen ra khỏi khuôn mặt bà. Người phụ nữ ấy mới sang trọng và điềm đạm làm sao, nhưng bà cũng đã thừa kế bản tính láu lỉnh của Anastasia mà Amy đã từng nói rất nhiều về nó.

“Vì sao bà lại giúp chúng cháu?” Dan gặng hỏi. Nó vẫn không hiểu câu chuyện Nataliya vừa nói có gì liên quan tới chúng. Vì sao một người kế thừa ngai vàng Romanov lại quan tâm đến hai đứa trẻ chứ?

Nataliya một lần nữa nhìn vào chiếc đồng hồ vàng của mình, rồi gõ nhẹ vào chiếc điện thoại bàn.

“Irina đã yêu cầu cứu viện. Hãy chuẩn bị cho Shark khởi hành trong mười lăm phút nữa.”

Nataliya chuyển cái nhìn sang Amy.

“Ta gửi các cháu vào cuộc tìm kiếm này vì nhiều nguyên nhân,” Nataliya nói. “Trước hết đó là để đánh lạc hướng những Lucian khác đang tham gia, làm bọn họ bối rối. Hai đứa nhà Kabra hãy còn cách hàng ngàn dặm ở tận Siberia, và Irina đã thất bại ở từng nước đi của mình. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Nguyên nhân thứ hai là để khám phá xem các cháu có những phẩm chất nào. Các cháu đã được thử thách từ lâu, chẳng phải thế sao? Các cháu biết ngay lập tức cần phải có thêm hỗ trợ để tìm thấy căn phòng. Ta sẽ chẳng bao giờ đoán được là ai đó lại có thể điều khiển được cả nhà Holt, nhưng các cháu đã làm được như thế. Điều cần thiết là các cháu đã học được cách hợp tác với những kẻ khác để đạt được mục tiêu lớn lao hơn.”

“Được rồi, vậy chúng cháu đã vượt qua cuộc thử thách và chiến thắng những Lucian,” Amy nói. “Nhưng cháu vẫn không hiểu vì sao bà lại giúp chúng cháu.”

“Hoặc nếu bà thật sự đang giúp chúng cháu,” Dan lẩm bẩm. Không có bất cứ điều gì Nataliya vừa nói có thể thuyết phục nó tin rằng cuộc săn lùng nguy hiểm trên khắp nước Nga có thể dẫn đến một manh mối cả.

“Ta sẽ dẫn các cháu đến với cái mà cả hai đang tìm kiếm,” Nataliya nói. “Cả trong cuộc tranh tài lố bịch này và còn hơn thế nữa.” Bà tặng cho chúng một cái nhìn đầy ngụ ý.

Cổ họng Dan thắt nghẹn lại. “Bà đang nói về cha mẹ của chúng cháu có phải không?”

Nataliya nhịp nhịp ngón tay trỏ trên bàn. Bà hoàn toàn im lặng. Tựa hồ như chín mươi chín phần trăm cơ thể của bà đã hóa đá, chỉ còn duy nhất ngón tay trỏ. Tóc, tóc, tóc.

Cuối cùng, sau khi Dan đã bẻ hết các khớp trên cả hai bàn tay nó, Nataliya lên tiếng. “Khi tìm được những thông tin này, nhất định chúng sẽ thay đổi cả hai vĩnh viễn. Các cháu sẽ ước sao mình có thể quay lại, nhưng không thể. Và chúng ta sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm sau những bí mật. Ta chẳng bao giờ muốn tham gia vào các manh mối điên rồ này, và tất cả chúng ta đều như thế.” Bà ngưng lại. “Căn phòng hổ phách được giấu trong một khoang chứa các bí mật của chi Lucian. Ở đó, các cháu sẽ tìm thấy manh mối của Lucian cũng như cả thông tin về cha và mẹ mình.”

Nataliya lắc đầu. “Grace luôn rất thích giật dây người khác, kể cả khi bà đã nằm yên dưới mồ. Ta khuyên cả hai nên tránh xa tất cả mọi thứ này. Nhưng nếu các cháu không làm thế, ta sẽ giúp đỡ cả hai. Ta cũng cảnh báo, sau này các cháu có thể sẽ không cảm ơn ta vì điều này đâu.”

Nataliya nhìn Amy, rồi chuyển cặp mắt như thôi miên của mình sang Dan. “Ta giúp các cháu bởi vì đó là điều mà Anastasia Romanova từng muốn thực hiện. Ta giúp các cháu bởi vì điều ấy là đúng đắn. Nhưng ta có thể nói rằng các cháu sẽ không thích thứ mà cả hai tìm thấy.”

Amy bật khóc, còn Dan có thể cảm nhận được mắt mình ầng ậng nước. Như thế thật quá sức chịu đựng, giúp đỡ mà không phải giúp đỡ, một đồng minh tặng cho hai chị em chúng những điều bí ẩn và những lời bóng khó chấp nhận về cha mẹ chúng và Grace. Dan bắt đầu cảm thấy trái đất đang dịch chuyển dưới chân nó. Lại một lần nữa. Không có một nơi an toàn cho chúng, không một ai để tin tưởng. Và cũng không có nơi chốn để mà quay trở về.

Nó nhìn Amy và chúng cùng gật đầu.

“Chúng cháu muốn đến Căn phòng hổ phách,” Amy nói.

Nataliya khẽ gật đầu với chúng rồi đứng dậy, cầm chiếc áo khoác màu trắng trong tay,

“Vậy thì chúng ta phải nhanh lên,” bà nói. “Sẽ không dễ dàng đâu nếu Irina quay lại trước hai cháu.”

Nataliya mở ngăn kéo và lấy một chiếc hộp thiếc nhỏ. Mở nó ra, bà lấy hai chiếc chìa khóa nhỏ và cho chúng vào túi áo khoác.

“Các cháu có biết nơi tổ tiên của ta bị sát hại không?”

“Yekaterinburg,” Amy trả lời. “Trong một ngôi nhà tại đó.”

“Nơi đó ngày nay là Nhà thờ Máu[2], Một cái tên khủng khiếp, nhưng lại phù hợp một cách đáng buồn. Nhà thờ được xây dựng sau đó rất lâu, nhưng bên dưới… chính tại đó, ở tầng hầm, nơi tất cả họ đã bị tử hình. Chỉ có thân mẫu ta sống sót.”

[2] Tức Nhà thờ Chúa Jesu trong vũng máu, một địa danh tham quan rất nổi tiếng tại St. Petersburg, được xây từ năm 1883 và hoàn thành năm 1907.

“Và bà sẽ mang chúng cháu đến đó bằng thứ gọi là Shark này sao?” Dan hỏi, nó trở nên tươi tỉnh.

Nataliya đi đến cửa. Bà mở nó ra và nhìn xuống hành lang dài, tăm tối.

“Shark là cách nhanh nhất. Giờ thì đi thôi.”

Dan cùng Amy theo Nataliya vào hành lang. Cả ba đến một thang máy và vào trong. Dan đã hình dung trong đầu Shark là một thứ gì đó giống thuyền cao tốc, nên nó ngạc nhiên khi thang máy lại đi lên thay vì đi xuống. Thang mở ngay nóc điện Kremlin.

“Đây rồi,” Nataliya nói.

“Đó là Shark sao?” Amy hỏi, nhưng Dan đã chạy ngay đến bên cỗ máy.

“Đó là chiếc trực thăng nhanh nhất nước Nga. Nó bay với vận tốc hơn năm trăm cây số một giờ.”

Shark to gấp hai lần kích thước một chiếc trực thăng thông thường, màu đen tuyền, đuôi lái trông như vây một con cá mập.

“Không thể nào!” Dan nói. “Hơn năm trăm cây số một giờ á? Xem nào, nó quả là một kỷ lục thế giới đấy!”

“Có nhiều kỷ lục thế giới như thế đã được phá.” Nataliya mỉm cười. “Nhà Lucian chúng ta giữ ình những món đồ chơi tốt nhất.”

Dan chạy một vòng quanh chiếc Shark và thử mở một cánh cửa.

“Nó đang hào hứng, có phải không?” Nataliya hỏi.

“Bà vẫn còn chưa biết đến một nửa sự hào hứng của nó đâu ạ,” Amy đáp.

Nataliya choàng tay quanh người Amy và kéo con bé lại gần. “Các cháu đều cho thấy rất nhiều triển vọng. Grace sẽ rất tự hào về cả hai.”

Amy nở một nụ cười gượng gạo với bà.

“Giờ thì các cháu phải lên đường,” Nataliya nói.

“Cái gì ạ? Cháu không hiểu,” Amy thắc mắc. “Bà không đi cùng với chúng cháu sao?”

“Ta không thể.”

“Nhưng… tại sao lại khô-ông chứ? Và chúng cháu sẽ lái cái thứ này bằng cách nào đây? Chúng cháu đâu phải là phi công!”

“Ta sẽ từ xa điều khiển hai cháu. Ta sẽ cho cả hai đến đó an toàn. Nhưng ta không thể đi cùng.”

“Thật không tưởng tượng nổi!” Dan kêu to, nhảy đến chỗ hai người. “Nó cũng như trò chơi điện tử hay ho nhất từ trước đến nay vậy đó!”

“Cháu không hiểu!” Amy phản đối.

“Nếu ta có thể, chính ta cũng sẽ săn manh mối. Nhưng các cháu đã đọc về chú ruột của ta. Các cháu đã biết những gian nan mà ông ấy đã phải đương đầu rồi.”

Amy gật đầu. Alexei Romanov bị chứng máu không đông. Vết cắt nhỏ nhất cũng sẽ khiến ông chảy máu suốt nhiều tuần.

“Ta cũng vướng phải số mệnh ấy,” Nataliya nói. Bà xỏ tay vào túi áo màu trắng và Dan đã hình dung nó nhìn thấy một vệt máu hiện ra trên áo khoác trắng tinh của Nataliya.

“Một vết xước ở đầu gối hay khuỷu tay, một lần chảy máu mũi hay một vết cắt đơn giản – nếu ta bắt đầu chảy máu, nó sẽ không ngừng lại. Thậm chí khi đã có thuốc men rồi thì việc ấy vẫn rất nguy hiểm đối với ta.” Nataliya chìa ra hai chiếc chìa khóa và Amy đón lấy chúng, gật đầu vẻ buồn bã.

“Ta sẽ liên lạc liên tục,” Nataliya nói. Bà mỉm cười. “Hãy mang tai nghe vào và sẵn sàng cho chuyến bay của đời mình.”

Đã đến lúc tiến vào vòng tròn đen của Lucian.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN