40 câu chuyện creepypasta nổi da gà nhất từng được kể (Phần 1)
Chương 3
11. Ẩn nấp
Tại sao lại làm thế? Không biết tại sao, nhưng lại làm.
Chắc chắn rằng các cửa sổ đã khóa, kiểm tra đằng sau cánh cửa, và tủ quần áo nữa …
Thậm chí đã kiểm tra tận dưới gầm giường. Tại sao phải làm thế? Lật tấm màn trong bồn tắm lên, không thấy gì ở đó, và đã cảm thấy an toàn ư? Liệu việc quét phạm vi nhìn của đôi mắt khắp nơi sau khi đọc một câu chuyện đáng sợ làm ta cảm thấy thực sự yên tâm?
Vâng, đáng ra không nên làm những việc đó.
Bởi vì thời gian của ngươi nhìn, ta đã kịp nấp rồi.
12. Đường ray
Anh tôi và tôi đến San Antonio, và chúng tôi nghe được chuyện về một đường ray bị ám. Chuyện là, một xe buýt chở học sinh bị kẹt trên đường ray khi tàu đang chạy tới. Đoàn tàu chạy quá nhanh để lũ trẻ có thể thoát ra. Và chúng đều chết cả.
Khi tìm thấy thấy đoạn ray đó, bọn tôi đỗ xe trên nó, và chờ. Lúc đó hai đứa đều hơi sợ và lo lắng. Lúc chúng tôi chuẩn bị bỏ đi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Chúng tôi hoảng hốt ôm chặt lấy nhau, mắt mở to, miệng há hốc, không nói được gì. Sau một khoảng thời gian dài như vô tận ( thực ra chỉ khoảng 5 phút ), chiếc xe dừng lại, và chúng tôi không còn ở trên đường ray nữa. Cái đó nghe có vẻ không đáng sợ, nhưng điều chúng tôi thấy sau đó làm chúng tôi sợ đến mức phải nhảy ngay lên xe về nhà.
Chúng tôi ra khỏi xe và đi vòng ra đằng sau. Sau khi lái xe 6 tiếng đến đây, trên chiếc xe đã bám ít bụi. Cái đó thì bình thường.
Nhưng có những dấu vân tay nhỏ in đầy ở đằng sau xe.
Cỡ tay của trẻ con.
…
Cái này hồi đó kênh Discovery cũng đã thử nghiệm rồi confirm là thật nhá! Đoạn phim quay lại rõ ràng cái xe từ từ đi lên dốc, qua khỏi đường ray, lát dùng đèn dạ quang rọi vào thấy cả chục cái bàn tay trẻ con.
13. Nỗi sợ nước của tôi
Tôi luôn có 1 nỗi sợ tồi tệ khi phải ngập mình hoàn toàn trong nước. Không phải do tôi không biết bơi hay gì đó. Bố đã dạy tôi bơi, ông nói rằng tôi đã từng bị nhận nước khi tôi còn rất nhỏ.
Tôi đã rất sợ hãi điều đó bởi vì, theo tất cả những gì tôi có thể nhớ, mỗi khi tôi ở dưới nước và nhìn lên mặt nước, tôi thấy hình ảnh 1 người phụ nữ cúi người xuống gần tôi với 1 nụ cười ấm áp, với mái tóc vàng rực và đôi mắt xanh u ám. Nó xảy ra ngay cả khi tôi ở trong bồn tắm. Nó luôn luôn xảy ra, đến mức trở thành bình thường, nhưng tôi không thể nào quen với điều đó.
Điều đó thực sự đáng sợ, nhưng đồng thời lại rất dễ chịu. Người phụ nữ đó luôn làm tôi cảm thấy ổn. Tôi vẫn né tránh điều đó, bởi vì khi đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ và nó thực sự kì quặc.
Tôi chưa bao giờ kể với bố về điều đó khi còn nhỏ, nhưng tôi có hỏi bố về mẹ. Ông ấy không bao giờ muốn kể về chuyện đó. Đôi khi ông còn nổi khùng lên với tôi khi tôi cố gắng nói về nó.
Chỉ khi gần đây khi tôi mô tả cho ông về sự xuất hiện của người phụ nữ, ông đã suýt lái xe tông vào cây cột điện, chắc chắn rằng ông biết điều gì đó. Tôi hỏi lại 1 lần nữa, về mẹ. Ông lại nói linh tinh, ngoại trừ chuyện mẹ chết khi tôi còn rất nhỏ, và mẹ yêu tôi rất nhiều. Ông cũng thừa nhận rằng tóc và mắt của mẹ có màu giống như tôi.
Vì vậy, tôi đã tự mình tìm hiểu về chuyện này, tên của bà được ghi trên giấy khai sinh của tôi và theo đó, tôi tìm kiếm tất cả những tài liệu có liên quan, bất cứ bản tin nào về 1 cậu nhóc suýt chết đuối, bất kì thứ gì có thể. Tôi muốn có 1 bức ảnh, thứ có thể giúp tôi kết nối với thiên thần hộ mệnh của mình (chắc là mẹ nó).
Hôm nay, được chôn dưới đống tài liệu trong thư viện thị trấn, tôi đã tìm ra nó.
WINCHESTER: Marie Withie, 28 tuổi, bị chết đuối vào tối hôm qua sau khi leo qua hàng rào cuộn thép gai và chạy trốn đến hồ chứa nước gần đó. Đám tang của cô sẽ diễn ra tại nhà vào ngày 25. Marie đã bị đưa vào viện tâm thần 6 tháng trước, sau khi được kết luận rằng “không có tội” về việc cố ý giết người do có dấu hiệu tâm thần. Chồng cô Daniel Withie đã hành động kịp thời để cứu đứa con sơ sinh của họ, khi cô bị phát hiện đang cố dìm chết đứa bé trong bồn tắm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!