40 câu chuyện creepypasta nổi da gà nhất từng được kể (Phần 1)
Chương 6
19. Những ô cửa sổ
Tôi sợ phải nhìn ra ngoài khung cửa sổ vào buổi tối. Tôi có cảm giác như có ai đó ở ngoài kia. Có lẽ chỉ là tưởng tượng? Bạn không muốn nhìn ra ngoài cửa sổ vào ban đêm và bất ngờ chạm mặt với một sinh vật kinh khủng. Nhưng, một lần nữa, chắc có lẽ chỉ là hoang tưởng thôi? Quá nhiều bộ phim kinh dị, dành quá nhiều thời gian cho Creepypasta. Được rồi, để tôi chỉ cho bạn lý do mà bạn nên sợ hãi.
Thỉnh thoảng, bạn sẽ liếc ra ngoài cửa sổ. Có thể bạn muốn biết thời tiết bên ngoài như thế nào hoặc có thể là một lý do nào khác. Nhưng dù là lí do gì, bạn không hề mong muốn thấy bất kì ai đứng ngay đó, ngay bên ngoài ô cửa sổ. Bạn nhìn vào màn hình máy tính. Cũng khá là muộn rồi. Chỉ có bạn và một người bạn ở nhà. Bạn đi kiểm tra người kia và nhận ra là anh ta đã ngủ từ bao giờ. Lúc đó bạn cũng nên đi ngủ rồi, nhưng bạn lại muốn nán lại thêm chút nữa để đọc creepypasta. Bạn nhìn thấy một bóng đen lướt qua ngoài tầm nhìn và tức thì nó hướng mắt bạn về phía ô cửa sổ. Không có gì. Bạn cảm thấy nhẹ nhõm. Bạn quay lại với màn hình máy tính và nghe một tiếng gõ lớn bên phía cửa sổ. Bạn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ lần nữa, lần này thì với một chút sợ hãi. Nhưng bây giờ thì bạn thực sự hãi. Bạn thấy cơ thể người bạn mình bị treo ngoài cửa sổ. Ban kinh hãi, bàng hoàng. Sau giây phút đó, bạn nhận ra rằng người bạn của mình vẫn còn nằm trên giường của anh ta vài phút trước.
Bạn quay lại kiểm tra giường anh ta và thấy người nào đó đang nằm ở đó… Đó không phải là anh ta!!
20. Phải bà này không con?
Hôm nay cúp điện, người chị và mẹ đang ngồi ăn cơm, đứa em thì nằm ở phòng sau nhà, mỗi phòng đều có đèn cầy. Nó đang nằm thiu thiu thì bỗng sau cây đèn cầy có hiện lên một khuôn mặt của một bà già. Bà già đó cáu giận chửi nó: “Mày cút ra khỏi nhà tao ngay”. Nó tỉnh dậy và đáp lại: “Nhà này của bố Tuấn, mắc gì tôi phải cút, bà là ai?” Bà ta cười một nụ cuời mỉa mai rồi nói: “Tao là má của thằng Tuấn” Nó không tin, chạy lên nhà truớc rồi kể lại chuyện đó cho mẹ của nó, bỗng dưng, mặt mẹ nó tái nhợt như người mất hồn, lấy tay rọi cái ánh sáng vàng lửa rùng rợn của cây đèn cầy vào một cái di ảnh trên bàn thờ và nói: “Phải bà này không con?”
21. Tôi ngồi trên xe bus
Tôi ngồi trên chiếc xe Bus đến trường. Nghe nhạc và không hề để ý đến ai cả Đến một chỗ dừng thì đầu óc tôi mới hết mơ màng Tôi nhìn thẳng vào ngôi nhà nhỏ đó, nhà của Tommy Một bàn tay trên khung cửa sổ đang vẫy, như đang nói bác tài xế cứ đi tiếp đi “Chắc cậu ta đang bị bệnh”- Tôi thầm nghĩ, việc đó chả đáng để tâm cho lắm Một ngày trôi qua Tôi xem tin tức địa phương và những gì tôi nghe được đều khiến tôi hoảng sợ Toàn bộ gia đình của Tom đã bị giết bởi một nghi phạm vô danh Sau khi nghe được tin này, tôi trở về phòng và im lặng chìm vào giấc ngủ —— Ngày tiếp theo, tôi ngồi trên xe Bus Chúng tôi lái ngang qua nhà Tommy, và Bác tài xế, người không biết về số phận của gia đình Tom, đã dừng xe tại nhà cậu ấy. Đúng lúc tôi định đứng dậy và nói với bác ấy, thì tôi đã thấy thứ gì đó. Một bàn tay nhợt nhạt trên khung cửa vẫy, kêu gọi bác tài xế phải lái xe tiếp đi. Tôi ngồi trên xe Bus, và hoảng sợ!!!!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!