5 giờ 25 phút - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


5 giờ 25 phút


Chương 19



NHỮNG GIẢ THIẾT

Emily quay về biệt thự bà Curtis, nhưng không thấy Enderby đâu. Bà Curtis cho biết “anh họ” cô đã đi với một tốp thanh niên, và cô có hai bức điện tín, đề tên gửi Emily Trefusis. Cô bóc ra xem, rồi nhét vào túi, trước mặt bà chủ nhà.

– Tôi hy vọng không có tin gì xấu chứ? – Bà ta hỏi.

– Không, thưa bà Curtis.

– Điện là bao giờ cũng làm người ta hồi hộp.

Cần tập trung suy nghĩ, Emily lên phòng. Cô hệ thống hóa các thông tin lên một tờ giấy. Đang làm thì Enderby về.

– Cô đây rồi, Emily! Đám nhà báo tìm cô khiếp quá! Nhưng không sao, tôi có cách trấn an họ rồi.

Anh ta ngồi xuống ghế, nói tiếp:

– Không nói khoe đâu, nhưng bây giờ tôi đâm thành nhân vật nổi tiếng trong làng báo chí. Chưa bao giờ các đồng nghiệp đối xử với tôi lịch sự như hôm nay. Emily, cô có thấy đám sương mù kia không?

– Thấy, nhưng tôi vẫn phải đi Exter.

– Để làm gì?

– Tôi cần gặp ông Dacres, luật sư của James. Ông ta đánh điện báo muốn gặp tôi. Nhân tiện tôi tính ghé thăm luôn bà Dering, dì của James. Vả lại Exter chỉ cách thị trấn Exhampton nửa giờ xe lửa.

– Cô cho rằng bà Dering có khả năng đến Exhampton, quật cái bao cát lên đầu ông em rồi chạy về Exter không?

– Tôi không nghi bà ấy, mà tôi nghĩ đến khả năng ông chồng bà ta, lão Martin Dering. Lão ta là nhà văn nhưng hoàn toàn là một tên côn đồ, dám quật chết người khác lắm, nếu việc ấy có lợi cho lão. Ông luật sự Dacres bảo rằng lão chú dượng của James ấy có chứng cứ ngoại phạm. Chiều hôm ấy lão ta dự chiêu đãi ở câu lạc bộ văn học.

– Cuộc chiêu đãi ở câu lạc bộ văn học chiều thứ sáu… Martin Dering… Martin Dering… Thôi, tôi nhớ ra rồi. Để chắc chắn, tôi sẽ đánh điện hỏi lại Carruters.

– Nghĩa là sao?

– Chiều thứ sáu tôi đáp xe lửa đi Exhampton. Một người bạn tên là Carruters hẹn đến gặp tôi trước khi tôi ra ga, nhưng anh ta không đến được, gọi điện cho tôi, báo là bận dự buổi chiêu đãi ở câu lạc bộ văn học. Do không gặp được nên sau đấy anh ta viết thư cho tôi, nói điều anh ta muốn nói. Trong thư, nhân tiện anh ta kể rằng trong bữa chiêu đãi đó ghế hai bên cạnh anh ta bỏ trống, nghe đâu của một nhà văn chuyên viết truyện tình ái, tên là Martin Dering. Rất tiếc tôi lại xé lá thư ấy mất rồi.

– Anh nhớ chính xác là Martin Dering chứ?

– Tôi không dám chắc lắm, nhưng tôi sẽ đánh điện hỏi lại Carruters.

– Chà, vậy mà lão ta dám quả quyết lão ta dự buổi chiêu đãi hôm ấy. Lão ta còn bảo trưa hôm ấy lão tiếp chủ một nhà xuất bản Hoa Kỳ. Tôi đã ngờ ngợ. Nhưng bây giờ thì thấy rõ lão ta bịa. Việc này chúng tôi phải báo cho thanh tra Narracott biết để ông ấy sử dụng lực lượng cảnh sát thẩm tra.

– Chà, nếu vậy tôi lại có một bài lý thú nữa cho báo Tin Điện rồi!

– Còn tôi sẽ đi Exter, có lẽ phải mai mới quay về Exhampton được.

Rồi Emily thuật lại việc cô đến lâu đài Sittaford, và nghe lỏm được câu nói lạ lùng của Violette với bà mẹ cô ta.

– Nghĩa là chúng ta phải điều tra xem đêm nay có chuyện gì. Tôi cũng đã cảm thấy có chuyện không bình thường, khi bà Willett đuổi tất cả đám hầu gái ra khỏi lâu đài trưa hôm nay.

– Tốt nhất tối nay anh chịu khó rình bên ngoài hàng rào lâu đài Sittaford? – Emily nói.

– Cô bắt tôi phải chết rét hay sao?

– Sao tôi nghe nói giới phóng viên các anh sẵn sàng chịu mọi khổ cực chỉ cốt để kiếm một thông tin quý giá?

Sau đó, Emily đưa “liên minh” xem tờ nhãn khách sạn ở Australia.

Enderby ngắm nghía tờ nhãn, nói:

– Cậu em trai của James, cũng là cháu gọi đại úy Trevelyan bằng cậu, hiện đang ở Australia. Liệu có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào không đấy?

Chàng nhà báo nhìn thẳng vào mắt cô bạn gái xinh đẹp:

– Cô đã kiểm tra chính xác về các hành vi của người yêu cô rồi chứ?

– Nghĩa là anh vẫn chưa tin James vô tội?

– Không phải thế. Mà tôi nghĩ đến khả năng, lúc James đến biệt thự “Hazelmoor”, anh ta đã thấy đại úy Trevelyan bị giết rồi. Và do sợ bị nghi ngờ, anh ta giấu biệt chuyện đó.

Emily suy nghĩ:

– Điều anh đoán có thể lắm. Bởi James không có khả năng giết người, nhưng có khả năng nói dối một cách ngu ngốc.

– Khốn nỗi họ lại không cho cô vào gặp anh ta.

– Tôi sẽ nhờ luật sư Dacres vào gặp, hỏi rõ thêm chuyện đó. Chà, từ trước tới nay chúng ta chỉ nhằm tìm kẻ nào đến đấy sau James, nhưng bây giờ chúng ta phải tìm cả kẻ nào đến trước anh ấy… Nếu vậy tôi phải gặp ông bác sĩ xem nạn nhân bị giết lúc mấy giờ…

– Đúng thế – Enderby nói – Nếu bác sĩ nói nạn nhân bị giết lúc bốn giờ thì James có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng.

– Tôi phải gặp bác sĩ trước lúc đi Exter, nghĩa là trước ba giờ chiều. Nghe nói bác thợ rèn ở đây có chiếc ôtô tàng chuyên chở thuê. Bây giờ là mấy giờ, anh Enderby?

Chàng nhà báo xem đồng hồ đeo tay:

– Mười hai rưỡi.

– Hai chúng ta có thể ra gặp bác thợ rèn. Trước khi rời Sittaford, tôi muốn gặp ông Duke, đấy là người duy nhất tôi chưa gặp.

– Vậy ta gặp ông ấy rồi đến nhà bác thợ rèn.

Biệt thự của ông Duke nằm cuối cùng trong dãy. Emily và Enderby vừa đẩy cổng bước vào sân, đã thấy cửa biệt thự mở, thanh tra Narracott đang bước ra.

Bản thân viên thanh tra cũng ngạc nhiên nhìn thấy hai người.

Emily bèn bỏ ngay ý định gặp ông Duke, cô vui vẻ nói với viên thanh tra:

– Rất sung sướng được gặp ông ở đây, thưa thanh tra Narracott! Tôi đang có chuyện muốn nói với ông.

– Tôi cũng rất vui được gặp cô, thưa tiểu thư Emily Trefusis – ông lấy trong túi áo ra chiếc đồng hồ quả quít, xem rồi nói – Rất tiếc là tôi đang vội. Vậy có gì cô nói ngay đi. Tôi đang phải thuê ôtô để về Exhampton có việc gấp.

– Vậy thì càng quý. Ông cho tôi đi nhờ xe với. Được không?

Viên thanh tra vì lịch sự, đành đáp:

– Rất được ấy chứ!

Emily quay sang chàng nhà báo:

– Enderby! Anh chạy về lấy cho em chiếc va li đi, em đã xếp các thứ và khóa cẩn thận rồi.

Chàng nhà báo lập tức chạy đi.

– Tôi không ngờ gặp cô ở đây, thưa tiểu thư Emily Trefusis.

– Ông có nhớ hôm ấy tôi chào ông “Tạm biệt” không? Chỉ là “tạm” thôi mà.

– Hôm đó tôi không chú ý đến hàm ý ấy của cô.

– Ông sẽ còn phải gặp tôi, bởi James vô tội.

– Có thể là như thế.

– Tôi cam đoan trong thâm tâm, ông cũng nghĩ như tôi.

– Căn cứ vào đâu cô nghĩ như thế?

– Ông gặp ông Duke làm gì vậy?

Thấy viên thanh tra ngần ngại, Emily nói luôn.

– Ông đang có nhiều hồ nghi trong lòng, thưa ông thanh tra. Hôm trước ông tin là ông đã bắt đúng thủ phạm, nhưng hôm nay ông không còn tin chắc như thế nữa, cho nên ông mới tiếp tục điều tra. Lát nữa tôi sẽ cung cấp cho ông một số phát hiện của tôi, chắc chắn sẽ có ích cho việc điều tra của ông. Để lúc lên ôtô.

Đúng lúc ấy có tiếng chân người chạy lại: anh chàng Garfield.

– Cô Emily Trefusis! Cô có thể dạo chơi một chút với tôi được không? Cô tôi đang ngủ.

– Rất tiếc là không được. Tôi phải đi Exhampton bây giờ.

– Vậy à? Thế cô có trở lại đây không?

– Có. Nhân tiện nhờ anh một việc – Emily lấy trong túi áo ra một tờ giấy gấp tư – Đây là công thức làm bánh mô-ka, nhờ anh chuyển giúp cho bà Percehouse. Và anh nói giúp là, bà rất may đấy, bởi lúc tôi đến, chị nấu ăn đang chuẩn bị rời khỏi lâu đài Sittaford. Anh đừng quên câu tôi nhắn ấy nhé.

Tiếng vọng từ phía xa: “Garfield? Garfield!.”

– Cô tôi thức dậy rồi – Garfield sầu não nói – Tôi phải về thôi.

– Đúng thế. Và nhớ lau vết sơn giây trên má anh đấy.

Garfield đã vào khuất sau hàng rào biệt thự của bà Percehouse.

– Ông anh họ tôi đem va li của tôi ra rồi kìa. Ta đi thôi, thưa ông thanh tra. Lúc ngồi trong ôtô, tôi sẽ kể ông nghe tất cả những gì tôi đã dò biết được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN