50 Điều Ước Tới Thiên Thần
Chương 16: Sóng gió tình yêu
So với lần đầu em tới thì cửa hàng có vài điểm thay đổi. Bài trí phía có phần cầu kỳ hơn với những món nội thất lạ mắt. Bên ngoài vườn hoa đã mở thêm khu tiếp khách. Vài vị khách ngồi nói chuyện với nhau, cũng có vài người ngồi một mình. Cảnh tượng yên bình hệt như lúc trước em tới, dù rằng khách đã nhiều hơn. Không khí trong cửa hàng khiến người ta ngại nói lớn tiếng hơn bình thường.
Cô phục vụ tới gần phía Fiona và đưa cho cô menu.
– Chào mừng quý khách đến cửa hàng Ước Vọng. – Cô ta nói bằng tiếng Anh – Quý khách dùng gì ạ?
Fiona siết tay, nhìn lên.
– Ừm… Tôi muốn gặp Yuki…
Người phục vụ hơi lúng túng, không đáp lời Fiona ngay. So với sự hiếu khách lần trước, lần này cô phục vụ có phần thiếu tự tin hơn. Fiona không nói gì thêm, em im lặng đợi cô phục vụ trả lời. Nhưng không để em đợi lâu, một cô gái khác đã đi tới. Nói cô phục vụ và câu và để cô ta rời đi, cô gái ngồi xuống.
Đó là một cô gái tầm mười tám, tóc đen, ăn mặc đơn giản. Cô ta mỉm cười với Fiona.
– Có vẻ điều ước rất tốt đẹp nhỉ? – Cô ta nói bằng tiếng Anh.
Fiona tròn mắt không hiểu. Cô gái rất cảm thông với phản ứng này của em. Cô ta ngồi xuống đối diện, và đưa tay về phía trước.
– Hanaory Yuki, chủ cửa hàng.
Fiona mở to mắt kinh ngạc. Vẻ bề ngoài của Yuki thay đổi quá nhiều, đến mức em không thể nhận ra. Thậm chí, rõ ràng lúc trước với hiện tại trông như là hai người khác nhau. Tuổi tác, phong cách, lời nói, giọng điệu, hay cả ánh mắt cũng khác. Yuki đã cho Fiona ấn tượng rất sâu đậm, em không nghĩ rằng em sẽ nhầm lẫn cô ấy với ai.
Yuki hơi nhướn mày với Fiona. Em chợt nhận ra hành động khiếm nhã của mình, vội bắt tay Yuki một cái rồi thu lại. Yuki không nói gì về vấn đề này, hơn nữa còn tỏ vẻ rất hiểu. Cô chống tay lên ghế, ôm má.
– Người ta nói tôi không có khuôn mặt. Nếu em cảm thấy em có thể sẽ ghé cửa hàng nhiều lần, em nên quen với điều này.
– Vâng… – Fiona lí nhí đáp lại.
Fiona lúng túng ngồi tại chỗ, tay vân vê mép váy. Cô phục vụ mang tới hai ly nước cam rồi rời đi. Yuki không hối thúc em, cô chỉ ngồi nhìn với ánh mắt xa xăm ngoài khu vườn ngập tràn ánh sáng. Cả hai im lặng một lúc lâu.
– Vậy, – Yuki lên tiếng – em tìm tôi có việc gì?
Fiona cầm lấy ly nước cam. Em hơi cau mày và uống một ngụm.
– Em đã tặng điều ước cho người em thích. Sau đó cô ấy cũng thích em.
– Chúc mừng. – Yuki mỉm cười, không lấy làm lạ. – Cũng rất tiếc với rắc rối của em.
Khuấy nhẹ nước trong ly bằng cái ống hút nhỏ, Fiona siết chặt ly nước. Em nhớ lại thời gian gần đây, khi tình cảm của em với người thương đang phát triển tốt đẹp.
Bạn gái của em, Patricia Dorval, dạo này hay lơ đễnh và thờ ơ. Em biết tính tình của Dorval, cô ấy không phải người như thế. Và em biết rằng dưới tác dụng của điều ước, sẽ không có chuyện Dorval thờ ơ với em. Em tin chắc rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Vì thế, em đã lén lút theo dõi Dorval. Tất nhiên thường thì em và Dorval vẫn đi cùng nhau, nhưng không hẳn là mọi lúc. Em biết Dorval cần có những lúc riêng tư, cũng như là thời gian cho gia đình hay bạn bè. Dù rằng mối quan hệ của em và Dorval bề ngoài chỉ là bạn thân, nhưng cả hai đã công nhận tình cảm với nhau rồi. Em không muốn Dorval gặp bất kỳ khó khăn nào trong khi cô ấy nghĩ em không thể giải quyết và không nói lại với em. Điều đó sẽ khiến em cảm thấy lo lắng không yên.
Cuối cùng Fiona cũng tìm ra sự thật. Dorval bị bắt nạt bởi một nhóm bạn học trong trường. Bọn họ chế giễu và thậm chí là đánh đập cô ấy, vì cô thường đi với em như một cặp đôi đang hẹn hò. Tất nhiên em biết là nhất định bọn chúng đã nghe, hoặc thấy, cái gì đó rồi. Em cũng biết được rằng, Dorval đã thừa nhận với bọn chúng về tình cảm của cô ấy với em khi chúng hỏi, bởi vì cô ấy không muốn trốn tránh sự thật này cũng như không muốn che giấu tình cảm cô ấy dành cho em.
Fiona hiểu rõ em không bị bắt nạt bởi những kẻ kỳ thị vì chúng không dám làm gì em. Em khá nổi tiếng trong trường với một lượng lớn người yêu mến. Và cả gia đình em nữa, họ sẵn sàng bảo vệ em. Vì thế những kẻ kỳ thị chỉ nhắm tới Dorval, bởi vì cô ấy rất yếu đuối khi nhắc tới chuyện này. Cô ấy sợ rằng nếu bí mật này bị bại lộ, ai cũng sẽ có phản ứng như những kẻ kỳ thị kia. Cô ấy lo lắng rằng cả hai, không chỉ cô ấy, đều sẽ chịu những ánh mắt khác thường hay lời ra tiếng vào hoặc thậm chí là bạo lực từ tất cả những người xung quanh. Fiona cũng có thể hiểu được nỗi lo lắng đó của Dorval, khi mà em cũng không biết làm cách nào để giải quyết chuyện này.
May mắn là trại huấn luyện do trường tổ chức ở Nhật là một dịp tốt để em tìm đến cửa hàng nhờ vả vào điều ước.
– Vậy là em muốn cho đám người kia một bài học?
Fiona lắc đầu. Em nhìn Yuki quả quyết.
– Em muốn bọn chúng biến mất vĩnh viễn. Như vậy mới an toàn cho Dorval, và cả em nữa.
Có lẽ điều ước của Fiona chỉ đơn giản là khiến đám người kia đi đâu đó thật xa. Hoặc là em cùng Dorval sẽ đi. Nhưng đáng tiếc là có vẻ Yuki không nghĩ vậy. Fiona nhìn thấy cô cười một nụ cười kỳ lạ mà em không hiểu được ý nghĩa. Cô ấy không giải thích gì về nụ cười đó, chỉ gật đầu.
– Được. Điều ước của em trả bằng sự trung thực. Công bố mối quan hệ của em và Dorval, bảo vệ cô ấy trước mọi lời lẽ, và điều ước của em sẽ thành sự thật.
Fiona hơi chần chừ. Yuki uống cạn ly nước cam, đứng dậy.
– Mọi chuyện tùy em quyết định.
Nói rồi Yuki rời đi. Còn Fiona, em nán lại thêm một lát. Em cân nhắc tới việc liệu em có nên nói ra chuyện này với tất cả mọi người. Em biết rằng việc kỳ thị đối với những người như em cho đến hiện tại không còn là toàn bộ thế giới. Nhưng điều đó không thể nói lên rằng mọi chuyện đều sẽ tốt lành với em và Dorval. Nếu như em nói ra, em lo sợ sẽ có chuyện tồi tệ hơn xảy đến. Và nếu em không nói, em không có cách nào để giúp Dorval cả.
Fiona quay trở về trong lúc vẫn còn nghĩ ngợi miên man. Em không thể tập trung vào việc gì, cho tới khi về nước và có thể gặp là Dorval. Cô ấy không thể tham gia hội trại vì bị bệnh. Fiona không lấy làm lạ, vì đám kỳ thị kia cũng đi cùng em và Dorval né tránh là chuyện dễ hiểu. Có thể là do em chú ý, nên em thấy bọn chúng chỉ trỏ sau lưng em. Điều đó làm em cảm thấy khó chịu.
Fiona dành thời gian sau đó, lúc đã học lại bình thường, để suy nghĩ thêm ít lâu nữa trước khi thật sự công bố tất cả chuyện này. Cả cách thức làm điều đó nữa. Em không thể đứng trước cả thế giới và nói rằng em yêu Dorval như thể hoàng đế nước Anh cưới hoàng hậu của ông ta được. Dorval sẽ không thể tiếp thu chuyện này. Nếu em nói trước cho cô ấy, cô ấy sẽ không đồng ý. Em không muốn có bất cứ sự rạn nứt nào trong mối quan hệ giữa em và cô ấy, cũng như không muốn làm cô ấy phiền lòng.
Hôm nay Dorval lại đi đến trường một mình mà không tới rủ Fiona. Em không nói gì về chuyện này nữa, từ khi em biết chuyện gì đang xảy ra với Dorval. Em biết rằng Dorval đang cảm thấy khó khăn khi phải giấu em về những vết thương của cô ấy. Em chỉ buồn là cô ấy không tin tưởng rằng em sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy, kể cả là để đối diện với tình yêu của cả hai.
Fiona nhìn thấy Dorval đi chậm ở phía trước. Em dừng bước, và cân nhắc xem mình có nên tới gần không. Dorval ủ rũ cúi mặt bước, tới mức dù Fiona đi rất gần cô ấy cũng không nhận ra. Fiona quyết định im lặng bám theo cô ấy.
Dorval vẫn đi đúng con đường tới trường. Nhưng vừa tới trước cổng thì bị một đám người chặn lại. Fiona nhận ra chúng. Em siết chặt tay trước sự chế giễu cười cợt chúng dành cho Dorval. Sự tức giận nhanh chóng tràn trong đầu em. Em là kẻ hèn nhát. Em đã không dám tỏ tình với Dorval, phải dùng bùa phép để cô ấy yêu em. Và bây giờ thì em chẳng dám bảo vệ cô ấy, thậm chí kể cả rằng em biết chuyện gì sẽ diễn ra. Em đúng là một kẻ ích kỷ.
Không thể cứ thế này được!
Mang theo sự tức giận, Fiona bước tới kéo Dorval ra phía sau lưng mình. Em đẩy tay kẻ dám chỉ vào mặt Dorval ra, trừng mắt.
– A, là Gilman Fiona đây sao? Quý cô có vấn đề gì?
Fiona gằn giọng:
– Đừng có làm phiền Dorval nữa.
– Ồ? Bạn thân của cậu sao?
Fiona hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng. Cô nắm tay Dorval.
– Là người yêu.
– Gì…? Người yêu…?
Fiona nhân lúc đám người đang ngạc nhiên vì em dám công khai, nắm tay kéo Dorval đi. Em không dám đối mặt với cả thế giới chuyện này một cách dũng cảm được.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Tiếng ồn ào kéo bước chân Fiona và Dorval. Em quay lại. Cảnh tượng trước cổng khiến em không thể giữ bình tĩnh. Em hốt hoảng lùi lại. Chiếc xe lớn đâm vào cổng trường, biến đám người kia thành một đống thịt nhầy nhụa. Những tiếng la hét thất thanh vang lên, và cổng trường đông nghịt người. Fiona đứng sững giữa sân trường. Không ai quan tâm mối quan hệ giữa em và Dorval.
Bọn chúng biến mất vĩnh viễn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!