50 Điều Ước Tới Thiên Thần - Chương 5: Cái giá của tự do
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


50 Điều Ước Tới Thiên Thần


Chương 5: Cái giá của tự do


Yuki đứng dựa vào cánh cửa nhìn ra nên ngoài. Có một cô gái rảo bước đi tới từ phía xa. Một cô gái tầm 23, ăn mặc bình thường, trông không có gì đặc biệt cả.

Yuki quay lưng trở vào trong để tránh ánh mặt trời đang dần gay gắt. Hôm nay cửa hàng hơi vắng khách, đã yên tĩnh càng yên tĩnh hơn. Nhìn lại thì đồ lưu niệm cần phải đặt mua hàng mới rồi, bán cũng được lắm.

Yuki tùy tiện ngồi vào một bàn trống. Khách hôm nay không có nhiều nên bàn trống còn không ít. Cô ôm má nghĩ ngợi, không biết rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.

Tiếng chuông báo có khách làm Yuki giật mình. Cô gái vừa rồi cô thấy bước vào cửa hàng, ngồi xuống ở bàn gần chỗ cô.

– Quý khách dùng gì ạ?

Cô gái bối rối nhìn lên cô phục vụ, muốn nói lại thôi. Cô phục vụ hơi nhíu mày, quyết định đổi cách thức. Cô hỏi bằng tiếng Anh:

– Quý khách dùng gì ạ?

Có vẻ như cô gái đã hiểu, gật gù. Hóa ra là một cô nàng ngoại quốc. Cô ta cân nhắc rất lâu, nhưng cô phục vụ cũng rất kiên nhẫn đợi. Cô gái bẽn lẽn nhìn cô phục vụ, rụt rè hỏi bằng tiếng Anh:

– Cái đó… Tôi nghe nói ở đây có bán điều ước…?

Cô phục vụ hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn qua Yuki. Yuki không biểu hiện gì, quay mặt đi và khép hờ mắt. Cô phục vụ miễn cưỡng cười.

– Vâng.

– Tôi có thể mua không? – Cô gái hỏi ngay.

Cô phục vụ hơi lưỡng lự, lại đưa mắt nhìn qua Yuki. Nhưng Yuki vẫn khép mắt hờ hững ngồi đó không phản ứng. Cô phục vụ bối rối.

– Tôi không chắc lắm về điều này.

Cô gái tỏ vẻ thất vọng cúi đầu.

Không để cô phục vụ nói tiếp điều gì, Yuki kéo ghế đứng dậy. Tiếng động thu hút cả ánh nhìn của cô gái ngoại quốc. Cô đưa mắt qua, sau đó rời đi. Ngay khi cô khuất bóng sau vách tường, cô phục vụ khôi phục nụ cười thường ngày.

– Tôi sẽ đưa quý khách đi. Xin mời theo tôi.

Cô gái lập tức trở nên vui vẻ. Cô ta lí nhí:

– Cảm ơn.

Vị khách ngoại quốc đứng dậy đi theo cô phục vụ đi vào sâu bên trong cửa hàng, khiến nhiều vị khách khác ngoái đầu nhìn theo. Cô phục vụ đưa cô gái đi vào căn phòng trong góc khuất. Cô gái nhìn căn phòng rồi lầm bầm gì đó bằng một thứ ngôn ngữ khác với tiếng Anh.

Cửa mở, cô gái đi vào trong.

Căn phòng chỉ sáng mờ mờ, không nhìn rõ thứ gì. Sau khi cánh cửa đóng lại mọi thứ càng tối hơn. Phía góc phòng có bóng một cô gái đang ngồi.

– Chào mừng đến với cửa hàng Nguyện Ước.

Cô gái đi đến và bắt đầu nhìn quanh.

– Cô tìm kiếm thứ gì sao? – Yuki hỏi bằng tiếng Anh.

– Ở đây… không giống như với những gì tôi đọc được….

Đợi cô gái ngồi xuống đối diện với mình, Yuki mới đưa tay mở đèn trên bàn. Ánh đèn leo lét chỉ chiếu sáng khu vực quanh bàn.

– Xem ra cô đến đây là có chủ đích?

Cô gái cúi đầu lén lút nhìn lên. Cô ta cân nhắc từ ngữ mất một lúc lâu.

– Tôi… đọc được một bài viết trên mạng và tìm tới đây…

Yuki hơi cười. Sau đó cô đưa tay tới.

– Hanaory Yuki, chủ cửa hàng.

Cô gái rụt rè bắt tay Yuki.

– Tôi là Bang Daniela, đến từ Australia.

– Rất vui được gặp cô, Daniela. Tôi có thể giúp gì cho cô?

Daniela hơi lưỡng lự.

– Tôi muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Sắc mặt của Yuki nhanh chóng lạnh đi.

– Lại một điều ước mạnh mẽ. – Yuki nói bằng tiếng Nhật.

Daniela nhíu mày không hiểu. Yuki xoa trán. Con người không chịu dũng cảm thực hiện mong muốn của mình, vậy mà lại ước muốn mình trở nên mạnh mẽ. Thật lố bịch.

– Cô nói rõ xem điều ước của cô là thế nào?

Daniela hơi cúi đầu, hai bàn tay xoa vào lẫn nhau. Cô ta nói bằng giọng run run. Có vẻ cô ta giao tiếp không được tốt.

– Ba mẹ tôi bảo bọc tôi quá mức, khiến tôi không thể có cuộc sống như những người khác. Không thể vui chơi với bạn bè, không thể thử những thứ mới lạ, không thể tự mình đi trên con đường của chính mình,… Họ cứ xem tôi như một đứa trẻ… Tôi muốn tự lập… Người khác có thể, tôi cũng có thể.

Yuki chống cằm, bộ dạng không có mấy phần hứng thú.

– Cô có biết ngoài xã hội hỗn tạp kia có bao nhiêu người mong muốn một cuộc sống tốt đẹp như của cô không?

Daniela ngẩng đầu nhìn Yuki.

– Tôi không biết, nhưng muốn mình có thể có một cuộc sống riêng!

Yuki thấy trong mắt cô gái trước mặt sự kiên cường hiếm có. Cô cụp mắt suy nghĩ. Cô không hiểu mấy về ước muốn của Daniela. Cô đã từng cầu mong tình yêu thương từ gia đình. Rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một sinh mạng cô đơn lẻ bóng trôi dạt giữa vận mệnh. Không có gì, cũng chẳng thể có được gì.

Daniela thì khác. Cô ước muốn một cuộc sống tự lập. Sự bảo bọc thái quá khiến cô bị tách rời khỏi xã hội. Không bạn bè, không người quen, không kỹ năng, không gì cả. Bước ra xã hội, cô giống như lạc vào rừng rậm. Bị trói buộc trong ngôi nhà của chính mình, nhìn ra bên ngoài thế giới, thấy được đổi mới, cô càng thấy mình đã dừng lại giữa dòng chảy tấp nập của cuộc sống. Ba mẹ không thể ở bên cô mãi mãi. Cô cũng không thể cứ nấp dưới cánh ba mẹ như một con gà con được. Khi bước ra bên ngoài xã hội, cô lẻ bóng giữa sóng gió. Mà cuộc sống bên ngoài kia sẽ không để cô chôn chân mãi trong nhà.

Cuộc sống đâu chỉ là an toàn.

– Điều ước của cô sẽ được thực hiện. Tuy nhiên cái giá…

– Là gì cũng được. Tôi đồng ý! – Daniela vội vàng.

Daniela ngắt lời làm Yuki nhíu mày.

– Được thôi. Cửa hàng luôn chào đón cô.

Yuki đứng dậy và mở cửa. Daniela không thấy có gì bất thường. Cô rời khỏi phòng và đi khỏi cửa hàng. Yuki nhìn theo.

– Cô chủ, vị khách này…

– Kệ đi. – Yuki phất tay ngắt lời – Dù sao thì cũng không quan trọng.

– Vâng.

Yuki quay trở vào trong phòng.

Lúc Daniela trở về nhà trời đã chập tối. Phố xá ở đây khiến cô không quen lắm nên hơi tốn chút công sức. May mắn là ngày mai cô đã phải về nước rồi. Thành thật mà nói thì cô đã quen ở nhà tới mức chỉ rời đi mấy ngày mà trong người đã bồn chồn.

Lần này đi tới Nhật Bản khiến ba mẹ cô khá khó xử. Họ muốn đến Trung Quốc, nhưng cô nằng nặc đòi đến Nhật Bản. Vì thế họ vốn không vui rồi. Bây giờ cô lại về muộn, chắc là sẽ lại bị mắng mất thôi.

– Con về rồi đó à? Thức ăn mẹ để sẵn rồi đấy.

Daniela đứng hình mấy phút. Sau đó cô vào trong phòng. Gia đình cô ở khách sạn tạm trong mấy ngày này.

– Ba đâu ạ?

Mẹ cô không đáp lời.

– Con ăn nhanh đi, rồi đi ngủ sớm. Mai còn phải lên máy bay.

– Vâng ạ…

Daniela cảm thấy có gì đó không đúng. Song cô vẫn cho qua.

Sau chín tiếng đồng hồ ngồi máy bay thì Daniela cũng về tới Australia. Cảm giác về nhà rất tốt, chỉ là cảm giác có gì đó khác biệt một chút. Ba mẹ cô từ đó tới giờ không có nói chuyện với nhau.

Daniela chào mẹ rồi đóng cửa. Cô ngồi trên ghế vừa xem chương trình truyền hình yêu thích, vừa ăn bắp rang.

– Haha con mèo này buồn cười quá.

Có tiếng chuông điện thoại. Daniela giật mình nhìn quanh. Là chuông điện thoại của mẹ cô.

– Mẹ để điện thoại ở nhà sao?

Daniela đi vào trong phòng ba mẹ. Chiếc điện thoại cảm ứng nằm trên bàn đang rung chuông không ngừng, nhìn trên màn hình là số của ba cô. Cô vội nghe điện thoại.

– Con ng…

– Cô rốt cuộc đã đi chưa vậy? Không phải hẹn tám giờ có mặt sao? Đừng có quên mang giấy ly hôn. Sau này Daniela là do cô nuôi dưỡng cũng không sao, cho con bé cuộc sống tốt đẹp là được. Thế nên cô đừng có mà trốn trong nhà.

Daniela sững sờ. Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Màn hình điện thoại tối đen.

Ly hôn?

Ba mẹ cô giấu cô ly hôn?

– Phải cản ba mẹ lại!

Daniela vội mặc áo khoác rồi khóa cửa rời khỏi nhà. Theo như cô nhớ thì Tòa án hôn nhân ở không xa lắm. Mẹ cô vừa mới đi, chắc chưa tới ngay được.

– Mẹ!

Người phụ nữ quay lưng lại. Nhìn thấy con gái, bà nhíu mày.

– Sao thế con yêu? Con nên ở trong nhà, nếu gặp tai nạn thì làm sao bây giờ?

Daniela vừa thở vừa nhìn mẹ.

– Ba mẹ… ly hôn…?

Người phụ nữ hơi khựng lại, nhưng sau đó thở ra một hơi khôi phục vẻ mặt.

– Sao con biết?

– Là thật? Sao ba mẹ lại ly hôn?

Người phụ nữ vỗ nhẹ lưng con gái.

– Con không cần biết. Daniela, về nhà đi con. Con nên ở nhà, bên ngoài không an toàn.

– Mẹ…

– À không. – Người phụ nữ thu tay lại – Con đã lớn rồi Daniela. Con nên học cách đối mặt với những điều xảy ra trong cuộc sống. Con có thể tự do làm những gì con muốn. Dù sao thì, con cũng đã hai mươi ba tuổi rồi.

Người phụ nữ quay lưng bỏ đi. Daniela nhìn theo mẹ cô. Ba mẹ cô đều là người quyết đoán. Đã quyết định ly hôn vậy thì….

Daniela nhớ lại ánh mắt lãnh đạm của mẹ mình vừa rồi. Bà ấy đã không còn tha thiết với gia đình nữa. Và bà ấy nói rằng cô có thể tự do làm những điều cô muốn. Điều này không giống mẹ cô chút nào.

“Điều ước của cô sẽ được thực hiện. Tuy nhiên cái giá…”

– Cái giá của điều ước…

Cái giá của điều ước mà cô trao đổi chính là hạnh phúc của gia đình. Để cô có thể làm những điều mình muốn mà không bị cấm cản, cô phải hy sinh chính gia đình mình.

Sống mũi Daniela cay cay. Cô ôm mặt ngồi xuống khóc nức nở.

– Sao lại như vậy chứ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN