50 NGÀY YÊU EM
Phần 30
Phần 30 50 NGÀY YÊU EM
Thành phố mùa này vẫn còn vương lại những bông hoa sữa cuối vụ. Mùi thơm đến ngây ngất lòng người. hắn lang thang trên con đường từ công ty về nhà. Hôm nay hắn chẳng muốn đi xe buýt nữa. Hắn chán cái cảnh chen lấn xô đẩy giờ tan tầm rồi. Ôi cái thành phố ồn ào tấp nập người qua lại sao hắn lại thấy cô đơn quá cơ. Hắn nhớ em… Cô gái của hắn có mái tóc dài , đôi mắt trong veo, luôn nắm chặt tay hắn , luôn nói sẽ nắm tay hắn suốt cả đời. Giờ cánh tay hắn cô đơn rồi vậy mà em đang ở đâu? Hóa ra lòng người lại dễ dàng thay đổi như vậy.Đôi khi những nỗi đau khiến bạn nhận ra rằng. Con người rất dễ thay lòng. Có lẽ ai cũng vậy chăng? Hắn chẳng biết tin vào ai nữa.
Ánh đèn sáng lung linh của phố phường chẳng khiến hắn vui hơn., Những cơn gió đông mang theo hơi lạnh thổi tấp vào khuôn mặt hắn. Lạnh… hắn vẫn cảm nhận được đằng sau chiếc áo gió. Nhưng mà hắn mặc kệ. Hắn chẳng cần quan tâm, thân thể này…. hắn mệt mỏi đến chẳng muốn giữ gìn.
Hắn đứng trước cửa hàng tiện lợi. Ánh điện sáng và những người tấp nập mua hàng chuẩn bị cho bữa cơm tối. Bữa tối của hắn là gì… hắn ko biết nữa, có thể là mì gói, cơm , hoặc không gì cả.
Trước mắt hắn người con gái ấy hiện ra vẫn đẹp lung linh như lúc còn yêu hắn. Đôi mắt giờ đây pha chút thê lương, ánh mắt không còn sáng và ngây thơ nữa, hắn hít một hơi đầy lồng ngực bước vào. Ánh điện cửa hàng sáng lung linh, đồ đạc trên kệ nhiều màu sắc, con người cũng diện đủ loại váy áo khác nhau ấy vậy mà cô gái của hắn vẫn cứ đẹp hơn bất cứ người nào. Hắn chợt mỉm cười. Có chút gì đó ấm áp trong tâm trí.
-ôi…xin lỗi anh
hắn cúi xuống nhặt đống đồ của cô gái vừa va vào hắn. Rất nhanh thôi và lại nhìn theo hướng ấy. Hóa ra người con gái ấy không phải em. Chỉ là hắn tưởng tượng thôi. Hắn đã nghĩ về em quá nhiều.
-Này… anh ơi.
Hắn quay lại phía cô gái
-anh thấy mình ổn chứ.
Hắn như không hiểu cô gái ấy nói gì
-À… em nghĩ là anh không đc khỏe
hắn cười lịch sự
-Tôi không sao… cảm ơn em
Hắn với chai nước rồi bước nhanh ra cửa. Cơn gió lại tiếp tục thổi dòng người thì cứ vội vàng. bầu trời đã ngả về tối. Thời gian vẫn sẽ trôi đi. Và hắn Cho dù còn hay ko còn em nữa vẫn phải tiếp tục sống. Chỉ có điều thiếu em rồi. Cuộc sống của hắn chẳng còn niềm vui,
Cơn mưa của đợt không khí lạnh khiến cho mọi thứ như đảo lộn. Hắn hình như bận đến mức quên cả xem dự báo thời tiết.
-Sếp mưa to đấy. Sếp về bằng gì?
-đi xe buýt thôi.
-Sếp có mang ô không đấy.
-Không
-Vậy em….
-Không cần lo cho tôi. các cậu cứ về đi.
-Sếp
-đến lúc tôi về chắc mưa cũng tạnh
-Vâng. vậy chúng em về trước.
Hắn cúi xuống đống giấy tờ. Cuối năm rồi. Công việc khiến hắn quên cả mình là ai.Có lẽ hắn chẳng nhìn đồng hồ cho tới khi đôi mắt hắn ríu lại. đôi tay hắn đã mỏi nhừ hắn mới đứng lên để ra ngoài tìm 1 cốc cafe cho tỉnh táo.
-Cạch.
-a…..
Hắn vội vàng đỡ lấy người con gái vừa va vào hắn. Hắn dạo này hình như điên rồi không chịu tập trung nhìn đường gì cả
–Xin lỗi… xin lỗi
hắn nhìn vào người con gái trong vòng tay hắn. Trong bóng tối mờ của ánh điện hắn vẫn nhận ra. Là em… là người con gái hắn luôn nghĩ tới
Hắn cứ đứng như vậy hồi lâu cho đến khi em chủ động rời khỏi cánh tay hắn
-Xin…lỗi
em ngại ngùng tránh ánh mắt hắn rồi bước nhanh về phòng.. Hắn đứng đó thẫn thờ nhìn theo cho tới khi bóng em khuất sau cánh cửa. Có cái gì đó khiến hắn cảm thấy xót xa. hắn thở dài rồi quay vào trong phòng mà quên nhiệm vụ của mình. hắn lại nhìn vào máy tính nhưng đầu óc hắn không tập trung được.
Trong hoàn cảnh này, không gian này, có thể tất cả mọi người đều sẽ giống như hắn, Không tài nào tập trung làm việc được nữa. Hắn không kiểm soát nổi bản thân mình nữa rồi
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa phòng marketing. em đang ngồi ở bàn làm việc, Hình như em cũng giống hắn chẳng tập trung được hay sao. Em thấy hắn liền đứng bật dậy. Đôi mắt tỏ vẻ bối rối.
-Anh…anh….
-Anh mang cafe sang cho em. Em có sao không?
-Em không sao… cảm ơn anh.
Em quay đi tránh ánh mắt hắn đang nhìn vào
-Hương…
-Dạ
-áo em đầy cafe kìa.
Em bối rối nhìn xuống ngực. Khuôn mặt có chút đỏ hồng lên
-Thay ra đi kẻo lạnh.
-Em….không cần đâu
-em có áo ở đây không
Hắn dường như càng làm em bối rối hơn thì phải
-Không… không cần
hắn quay về phòng lấy chiếc áo phông trong tủ. Có chút gì đó khiến hắn thấy bồi hồi. một chút vui thoáng qua trong tâm trí
-Thay ra đi.
Hắn đưa chiếc áo về phía bàn em. Ánh mắt long lanh của em nhìn hắn rất nhanh rồi lại bối rối cúi xuống.
-thay đi anh ra ngoài. một phút nữa quay lại
hắn chẳng đi đâu cả chỉ là muốn tránh ra ngoài cho em thay áo thôi. Hắn đút bàn tay vào túi quần rồi hít thật sâu đầy lồng ngực. Có cái gì đó ấm áp thật. Hắn đang được gần người con gái hắn yêu. Chỉ thế này thôi là đủ đúng không?
trong ánh sáng mờ của ánh đèn hành lang. Người con gái mặc chiếc áo sơ mi dài Che đi phần thân thể nhỏ bé. Hắn chẳng khó để nhìn thấy vòng 1 căng tròn lồ lộ sau chiếc áo (hắn là đàn ông mà) Mà đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ mặc chiếc áo rộng như vậy lại là áo của mình thì họ sẽ…
không phải bây giờ mà ngay cả trước đây. … hắn nuốt nước bọt… hắn vẫn nhớ như in từng đường nét trên cơ thể em, cái cách em dùng chiếc áo của hắn khiến hắn mê muội đến nhường nào
Hắn không dám nhìn vào em lúc này, cố nén chặt cảm xúc trong lòng. Hắn không thể lỗ mãng được. Cả hai đứng bên nhau hồi lâu nhìn về phía xa xăm. Ai cũng theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình mà không ai nói với ai một lời nào cả. Cho đến khi.
-Hương… mọi thứ có tốt không?
em ngước nhìn hắn rồi lại nhìn về phía cửa kính
-Nếu mình cho là tốt thì nó sẽ tốt
-bố mẹ em ở nhà khỏe không?
-có lẽ là khỏe
-Sao vậy?
-vì em cũng ít về nhà.
-Em và anh ấy … hạnh phúc chứ?
hắn chẳng dám nhìn vào em. Hắn cố gắng lắm mới nói đc câu quan tâm như vậy. câu hỏi ấy như xát muối vào tim hắn. Thật sâu trong lòng hắn mong chờ một câu trả lời là không. Hắn xấu xa lắm phải không các bác nhưng mà hắn muốn như vậy để hắn có thể nói với em rằng nếu anh ta không mang cho em hạnh phúc thì hắn sẵn sàng… hắn sẵn sàng luôn sẵn sàng.
-Anh ấy là một người đàn ông tốt
-Thế à
hắn hụt hẫng. câu trả lời của em là vậy hắn còn có thể đòi hỏi thêm điều gì
-Anh Thật… em muốn nói một lời xin lỗi.
-xin lỗi gì cơ
-Vì… tất cả
-không sao đâu em
-em thật sự thấy mình có lỗi. nhưng anh này. Anh có thể…. Coi như chúng ta ….không quen nhau được không
hắn nhìn thẳng vào em còn em đang tránh ánh mắt của hắn
-Em xin lỗi… em có gia đình rồi. Và em không muốn mọi người hiểu lầm. cũng như không muốn chuyện cá nhân xen vào công việc
hắn thở dài trong im lặng
-Chồng em rất thương em cho nên em không muốn anh ấy hiểu lầm hay ghen tuông mong anh hiểu cho.
-Uh
hắn cúi đầu. cổ họng hắn nghẹn ứ. Đôi mắt hắn cay xè hắn nắm chặt lấy cốc cafe trên tay. Hắn phải chấp nhận sự thật em đã thuộc về một người khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!