50 NGÀY YÊU EM
Phần 32
Phần 32 50 NGÀY YÊU EM
hắn trở về nhà khi trời đã khuya. men rượu nồng vây quanh thân thể. hắn cố lắm mới lê nổi chân đến cửa phòng. Hắn tra chìa khóa vào ổ… hắn hi hoay..hi hoay mãi.. hình như không phải chùm chìa khóa này hay sao?
-để em giúp.
Hắn giật mình khi nghe tiếng nói ấy. bàn tay lạnh của 1 cô gái với lấy chùm chìa khóa trên tay hắn và mở cánh cửa.
-Được rồi anh vào đi
hắn đứng bồi hồi nhìn em hồi lâu. Đúng là em rồi. người con gái của hắn.
Hắn chẳng bận tâm điều gì mà kéo cánh tay cô gái ấy lại. hắn ôm siết lấy. đúng mùi thơm của em rồi. đúng là em… hắn cứ tưởng e đã bỏ đi theo người đàn ông đó. Nhưng không, giờ em lại quay về rồi hắn hạnh phúc biết bao nhiêu.
-Anh nhớ em nhiều lắm, anh yêu em, đừng bao giờ xa anh nữa nhé
ánh sáng rọi vào ô cửa sổ khiến hắn mơ màng mở mắt. rồi mới phát hiện ra toàn thân hắn mệt mỏi và đầu hắn thì rất đau. Hôm qua hắn đã uống rất nhiều
hắn cố nghiêng người sang một bên nhưng….hắn rụi mắt. tưởng như mình đang nằm mơ. rồi giật mình ngồi bật dậy
-cô.. cô là ai? sao lại nằm lên giường của tôi?
cô gái cũng tỉnh giấc và từ từ ngồi dậy.
-đêm qua anh say quá nên …
câu nói dở dang khiến hắn bật chăn ra khỏi người. Trên người hắn vẫn nguyên vẹn bộ quần áo hắn đã mặc tối qua. Hắn thở phào
-Xin lỗi… tôi cứ tưởng…
-Anh say quá nên em rìu mãi mới vào đc đến nhà. lên được giường là may rồi
Hắn gãi đầu rồi đỏ mặt.
-Cảm ơn em…
Hắn đứng nhanh dậy đi vào nhà tắm. May quá hắn chưa làm gì cô gái ấy chứ nhỡ động chạm gì có ngày bóc lịch như chơi.
Ngồi bần thần trong phòng làm việc hắn nghĩ đến câu nói của cô gái.
-anh cứ cho em ở nhờ vài hôm, em sẽ làm vc nhà cho anh là được.
Hắn tủm tỉm cười… con gái thời bây giờ bạo quá. Mới quen được ít ngày đã đến ở cùng rồi không sợ hắn…
-Sếp… có chuyện gì vui mà cười 1 mình vậy?
-à…
Hắn định ko hỏi nhưng hắn ko kìm đc
-Này… nếu có 1 cô gái đến nhà cậu ở thì làm thế nào.
-Sếp…. sao lại hỏi vậy? chả nhẽ có cô em nào tìm đến nhà sếp…
Hắn cười trừ mà ko trả lời
-Hê hê… sếp hên nhé…cuộc đời em mà có 1 cô gái đến ở nhờ như vậy thì sung sướng biết bao nhiêu, mà sếp cũng thấy bản năng nó mách bảo rồi còn phải hỏi làm thế nào?
-không phải vậy
-thế thì tối đến sếp cứ bảo là lạnh ko ngủ đc, không có thì ăn nhiều đồ cay nóng nên cồn cào ruột gan sau đó thì…. làm gì thì làm. em mà như thế em sẽ cho cô ta lên giường chỉ trong một nốt nhạc.
Hắn phì cười. cái thằng này không chịu cho ng khác nói.
-tôi đã bảo không phải.
-vậy ạ. hay là sếp không thích phụ nữ thật. này… đàn bà có nhiều cái hấp dẫn lắm chứ đàn ông chúng mình phẳng từ trước ra sau còn đàn bà chỗ lên chỗ xuống, da mịn, thịt thơm, ngọt… ngọt lắm sếp ạ
nghe nó kể mà hắn nổi cả da gà. thằng khỉ này. Hắn là đàn ông rồi chứ đâu có phải trẻ trâu như nó nghĩ. Nghĩ đến vậy hắn lại nhớ đến em. Người con gái đưa hắn vào đời, người con gái đã trao sự trinh nguyên cho hắn. hắn nén tiếng thở dài.
Em hôm nay có đi làm nhưng trong ánh mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Bạn biết không cho dù trong thâm tâm bạn có mong muốn người ấy đau khổ để bạn có thể đưa bờ vai cho ng ta tựa thì đến khi thấy ánh mắt u buồn của họ bạn lại thấy xót xa, chẳng vui vẻ gì.
-ê… nghe nói cậu có cô em đến ở cùng hả? không ngờ cậu cũng hấp dẫn đấy.
-đâu có chỉ là đến ở nhờ vài hôm thôi mà
-1 đàn ông một đàn bà trong cùng 1 ngôi nhà giữa đêm khuya thanh vắng. cậu nghĩ họ sẽ làm gì?
-em ko như anh nghĩ đâu
-đùa má… mày yếu sinh lí à?
hắn phì cười
-anh có mấy viên rocket trong tủ chốc anh mang sang cho. uống vào thì đảm bảo ko đc cả đêm thì cũng đến 3 giờ sáng. lúc mới ko biết thì nó ngại thế… sau dần anh sẽ chỉ cho chú cách. chú nghe anh thì chỉ có sướng trở lên
hắn đỏ mặt. thôi xong… bữa nọ tùm lum cái chuyện hắn BD , rồi sau đó là hắn có cảm tình với phó phòng marketing còn bây giờ là dẫn gái về nhà ở. hắn bây giờ nghiễm nhiên trở thành tội đồ đáng lên án của phụ nữ trong công ty này… đi đến đâu cũng bị họ nhìn chằm chằm như là hắn khắc chữ dê lên mặt. Huy ơi là Huy… Cậu làm khổ tôi rồi.
Sau khi đi làm về hắn rẽ vào cửa hàng mua ít đồ ăn và một số vật dụng cần thiết. Đã nửa tháng rồi mà Ngọc Chưa có ý định rời đi. Hắn phải làm sao? hắn ngại với hàng xóm… ngại với anh em trong công ty, ngại cho cả Ngọc nữa.
Hắn với bịch xà bông trên kệ
-Cái này em vừa mua rồi.
Hắn giật mình quay lại. Ngọc cười tươi rói ở phía sau.
-Anh đi làm về mệt thì về nhà nghỉ mọi chuyện đi chợ cứ để em lo.
Hắn cười ngại
-anh mua đc mà
-Nhưng em mua rồi anh để lên kệ đi
ngọc tíu tít như một cô bé đi bên hắn. Ánh mắt long lanh đôi môi hồng hồng và mái tóc màu hạt dẻ, đặc biết là cách nghĩ rất ngay thơ không khác gì em trước đây.
-anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không
-Hình như lúc đó anh va vào em ở đây à?
-vâng.anh không nhớ sao?
-có…
hắn cười ngượng. ít ra hắn cũng mơ hồ nhớ ra
-Lúc ấy là em cũng ko để ý… nhưng mà…
cô gái níu ttay hắn rất vui vẻ
-em nghĩ chúng ta có duyên với nhau…. em hình như đã không thể quên được anh ngay từ lần ấy
Hắn cười gượng đây có phải là một câu tỏ tình không? Vậy thì hắn phải làm thế nào.? hắn khó xử quá
-Anh…anh có thể cho em… đến nấu cơm cho anh mỗi ngày… được không?
hắn quay sang nhìn vào đôi mắt long lanh của cô bé . Ánh mắt như đang chờ đợi cái gật đầu của hắn.
hắn đang bị tỏ tình các bác à. Trong khi hắn đang băn khoăn không biết nói sao để cô bé ấy hiểu thì
-ào ào ào
hắn nhìn về hướng có tiếng động ấy. Cái giá để đầy bim bim trút xuống người một cô bé. Không ngần ngại hắn bước nhanh về phía đó bế cô bé lên.
-con có sao không?
hắn sờ tay chân con bé và thở phào. Cô bé ôm chặt lấy hắn khóc nức nở.
-không sao… không sao rồi.
Lâu lắm hắn mới bế trẻ con… quả thật hắn ko giỏi dỗ trẻ con cho lắm. con bé thì có vẻ sợ hãi càng ngày càng bíu chặt lấy cổ hắn khóc to hơn
-con… con có sao không?
Người phụ nữ bước đến từ phía sau nhấc đứa bé khỏi tay hắn. Giọng nói có vẻ bối rối.
-mẹ đây… mẹ đây… mẹ xin lỗi
hắn quay lưng lại… rõ ràng giọng nói này rất quen …đúng… người con gái đang ôm đứa nhỏ ấy… chính là em…
Hắn đứng ngây ra nhìn cả hai mẹ con… trong sâu thẳm của suy nghĩ hắn vẫn chưa hiểu ra vấn đề là gì cho đến khi hai mẹ con em bình tĩnh lại em mới ngẩng lên nhìn hắn và bất giác cũng giật mình như hắn
-Anh…anh … Thật
Đôi mắt em long lanh ,hai giọt lệ trên khóe mi như đang kìm chế để không rơi xuống.
-Hương…đứa bé là con gái em à?
-vâng
-con bé… không sao đâu… chỉ là hơi hoảng chút thôi
Hắn nói nhưng đôi mắt vẫn nhìn hai mẹ con không chớp. em như ngại ngùng cúi xuống không dám nhìn vào đôi mắt của hắn.
-Hai người quen nhau à?
tiếng Ngọc như đánh thức hắn tỉnh lại
-à… uh
Em nhìn về phía Ngọc cúi đầu chào xã giao 1 cách rất lịch sự
-Không sao rồi con. Chào cô.. chú đi rồi về.
-con chỉ chào chú thôi
con bé lau lau mấy giọt nước mắt trên mi của mình cái miệng cong cong…
-con không chào cô kia… cô ấy lườm con
cả hai nhìn về phía Ngọc…
-Ấy con. không phải như con nghĩ đâu. cô chỉ là lo cho con thôi mà
-không… cô lườm con
Hắn cũng tủm tỉm cười vì thái độ của cô bé. hắn ngồi xuống đối diện con bé bàn tay nắm lấy bàn nhỏ bé của nó
-con gái…mọi người đều lo cho con. bây giờ chú mua bim bim cho con…con về nhà với mẹ phải ngoan nhé.
cái ánh mắt long lanh của con bé, cái miệng với màu tóc hung hung… con bé giống em nhiều lắm. rất xinh đẹp và đáng yêu vô cùng. Hắn yêu trẻ con lắm… hắn cũng ước có một đứa con gái như thế, đứa con gái của hắn và em…
Hắn đứng bần thần nhìn theo bóng dáng hai mẹ con cho đến khi khuất hẳn. Tay hắn vẫn cầm lại 1 gói bim bim với lời hứa ngày mai nhất định sẽ qua cửa hàng gặp con bé. ôi cô bé ấy giống mẹ đến vô cùng.
-Anh thích chị ấy phải không?
Hắn nhìn sang cô gái đứng bên canh…bây giờ hắn mới nhớ ra hắn đang đi cùng Ngọc.
-à. sao em lại nghĩ vậy?
-em đâu có phải là trẻ con nữa.
-uh… cô ấy là… người yêu cũ.
người yêu cũ… hắn nén tiếng thở dài… quay lại sách đồ cho Ngọc
-hai người quen nhau lâu chưa?
-hơn 4 năm rồi
-Hơn 4 năm?
Giọng Ngọc có vẻ bất ngờ
-con gái chị ấy chắc cũng gần 4 tuổi rồi
-thì sao?
-có khi chị ấy quen cùng lúc 2 người rồi sau đó bỏ anh để đi theo người giàu có hơn. con gái bây giờ là như vậy
hắn giật mình đứng lại nhìn Ngọc. ánh mắt có chút u buồn
-em xin lỗi… đấy là em chỉ ví dụ như vậy… em ko có ý gì
Hắn nén tiếng thở dài bước đi. Ngọc có lẽ cũng đúng… Hắn nhớ lúc em nói chia tay đã nói hắn nghèo không xứng đáng , một chút chua xót dâng lên trong lòng khiến cổ hắn đắng ngắt. Hóa ra bao lâu nay là hắn tự xoa dịu mình bằng ý nghĩ rằng em muốn tốt cho hắn muốn hắn yên tâm làm việc nên nói lời chia tay. Hóa ra là vì tiền… vì tiền sao? vậy những lời hứa ấy là gì… những lời nói ấy đều chỉ là chót lưỡi đầu môi sao?
Nghĩ là vậy nhưng chiều nào hắn cũng ghé vào cửa hàng để gặp cô bé. Nhìn thấy nó… hắn như đc thấy 1 bầu trời mới, một điều gì đó khiến hắn hạnh phúc.
-Con ước gì bố con cũng được như chú.
-sao vậy?
-bố con không cho mẹ con đi siêu thị. Bố con bận lắm. lại hay quát mẹ.
Hắn ngẩng lên nhìn em. còn em ái ngại quay đi
-từ sau bố quát mẹ, Bống phải binh mẹ nhé.
-Lúc đấy con sợ… con chạy vào nhà trốn.
-Sao vậy?
-Vì có lúc bố ném cả đồ. Bố quát.
Đôi mắt con bé dưng dưng hắn cũng thấy xót xa. Người đàn ông tốt của em là như vậy đó. Cho dù trong lòng hắn cũng trách em nhưng hắn thương em nhiều hơn. Hắn thương em nhiều lắm.
Hắn đặt con bé xuống và đưa con bé cho em. hai mẹ con nhìn hắn cười rồi quay đi.
-Mai chú nhớ đến nhé… con đợi
hắn nhìn con bé cười rồi vẫy tay. tạm biệt . Hai mẹ con đi được 1 quãng thì đứng lại. Ánh sáng đèn ô tô soi vào khiến cả hắn cũng chói mắt. Khi ánh đèn vụt tắt người đàn ông bước xuống khỏi xe.
-con chào bố
-Anh…Điển
Bốp…
Hắn như không tin vào mắt mình. Thằng khốn đó vừa mới tát em… Lại ngay trước mặt con.. giữa đường phố đông người
-Cô còn có thể gọi tôi ư. Cô dám công khai hẹn hò. dám đưa cả con tôi đi để nhìn thấy cô lăng loàn với nó hả.
anh ta gào lên. Mọi người đi đường bắt đầu chú ý
Hắn bước nhanh lại
-Này anh… anh nên ăn nói cho cẩn thận. tôi và cô ấy không có gì cả
-không có gì mà chúng mày cười nói hẹn hò nhau như thế sao?
-chúng tôi là bạn chẳng nhẽ không có quyền gặp nhau.
-bạn đéo gì cái lũ chúng mày. bạn trên giường à.
Hắn ko kìm chế được túm mạnh lấy cổ áo Điển hai mắt hắn đỏ lên.
-Đừng có xúc phạm cô ấy như thế
-Nó là vợ tao… tao muốn đánh mới chửi hay muốn chơi… đấy là quyền của tao. Đéo cần mày quan tâm, thằng rẻ rách.
Ngay khi hắn ko kìm chế đc định vung tay đấm cho anh ta 1 cái thì người đi đường và mấy người bảo vệ ngăn lại.
Mọi chuyện kết thúc khi em đón taxi đi khỏi đó. Còn Điển đã lên xe phóng đi. Hắn cũng bắt taxi về nhà. Trong nhà… Bữa cơm đã được don ra.Ngọc ngồi bần thần bên mâm cơm. Hắn cũng ngồi xuống mà tâm trạng lặng lề đến mức không buồn ăn nữa.
-anh Vừa cãi nhau với chồng chị ấy à
-sao em biết.
-bạn em kể. Người ta quay đăng lên mạng kìa
hắn chẳng quan tâm. Bây giờ tâm trạng hắn rối bời lắm. Hắn lo cho em. lo cho sự an toàn của mẹ con em, Nói thât khi chứng kiến cảnh em bị tát hắn đau lắm. Hắn chỉ hận không thể đấm cho thằng đó 1 trận. Hắn … bất lực như vậy sao?
-Anh Thật
-…
-Anh vẫn còn yêu chị ấy phải không?
Hắn nhìn Ngọc
-Chị ấy có gia đình rồi. Anh phải chấp nhận sự thật là như vậy. Nếu anh cứ suốt đời ám ảnh về một mối tình đã qua. Suốt đời theo đuổi 1 người ko phải là của mình, như vậy có bất công cho những người đến sau không?
-Anh là một chàng trai tốt, em cứ tưởng em cố gắng nhất định sẽ thay đổi được anh. nhưng em không ngờ anh chỉ sống cho suy nghĩ cua anh
Hắn ngồi im nghe Ngọc nói. Cô ấy nói đúng. Hắn đã quá bảo thủ, quá ích kỉ với bản thân mình
-Ngọc… anh….
Ngọc đứng lên bước ra cửa
-Từ mai em sẽ không đến nấu cơm nữa. Xin lỗi đã làm phiền anh thời gian qua.
-Ngọc….
Hắn ngồi bần thần nhìn Ngọc đi khuất khỏi cánh cửa. Đúng. Hắn luôn nhìn Ngọc như người con gái quá khứ hắn đã yêu. Đúng… Tất cả những người con gái hắn gặp, hắn quen hắn đều tìm kiếm một nét gì đó giống em. đều tìm kiếm một hình ảnh của em ở trong họ mà chưa bao giờ hắn thật sự nhìn nhận bản chất thật của họ. Hắn sai… Đúng…là hắn sai rồi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!