50 NGÀY YÊU EM
Phần 48
Phần 48 50 NGÀY YÊU EM.
(khi người đàn ông khóc)
Hắn mong mọi thứ diễn ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nhưng có lẽ là ko thể.
Hắn ko đến công ty làm việc mà gọi điện xin nghỉ 1 tuần. Khi hình ảnh vợ hắn bị đánh ghen được tung lên mạng. Đó là một sự sỉ nhục ko hề nhẹ đối với hắn. Hắn cho dù đã bắt Huy nói vợ Bình gỡ clip đó xuống nhưng cũng đã không ít người xem được. Và giờ các báo lá cải đang sốt vì cái tin động trời này.
Hắn xấu hổ với mọi người. Xấu hổ với cha mẹ dưới suối vàng. Với người mẹ tàn tật ở nhà, với con gái của hắn.
Hắn ôm con gái vào lòng. Hai má phúng phính của nó rất đáng yêu, con gái hắn còn quá nhỏ để hiểu vấn đề đang xảy ra là gì.
Khi người ta còn bé người ta luôn muốn thể hiện mình đã trưởng thành. Còn khi đã trưởng thành lại muốn trở lại thời bé con vô lo và vô nghĩ.
Hắn ko có nhiều thời bé con như chúng bạn. Mẹ hắn mất từ rất sớm , cha hắn sống cảnh gà trống nuôi con. Trong kí ưc tuổi thơ của 1 đứa mồ côi mẹ. Hình ảnh mẹ luôn là hình ảnh đẹp đẽ và đáng trân trọng. Và khi hắn có mẹ Bé bây giờ. Điều đó càng được khẳng định.
Do vậy ngay lúc này đây trái tim hắn ko khác gì một bức tường thành đổ sụp. Cơn bão này mạnh đến mức nó đã cuốn hết lòng tin của hắn về những người phụ nữ xung quanh ngoại trừ mẹ hắn. Liệu hắn còn có thể ….. làm gì nữa đây.
Hắn cuộn mình trên giường thu đứa con nhỏ bé đang ngủ ngon lành vào lòng. Hắn khóc…
Hắn không khóc vì cái kẻ đã đưa hắn vào hoàn cảnh này
mà Hắn khóc cho sự thất bại của chính bản thân hắn. Hắn là một thằng đàn ông thất bại. Bởi vì hắn đã quá tự tin vào cuộc sống mà giờ cuộc sống lại vùi hắn xuống vũng bùn như thế này đây.
Hắn khóc cho ước mơ về một gia đình tròn vẹn đã không thể thành sự thật.
Hắn khóc vì con gái hắn lại một lần nữa phải sống cuộc đời như hắn.
hắn khóc… khóc vì đã làm cha mẹ phải thất vọng, khóc vì đã làm cha mẹ phải đau lòng… vì cái cuộc đời của một thằng đàn ông thất bại.
-Thật…. thật… mở cửa cho mẹ
– Thật… mở cửa cho mẹ… mẹ xin con mẹ sai rồi.
-con ơi… Huyền nó sai rồi nó hối hận rồi nó tự tử đấy con a.
-mẹ xin con… con mở cửa cho mẹ thấy con Huyền tạ lỗi với con
Hắn không muốn gặp ai ngay lúc này… không muốn hắn kéo gối chùm kín đầu. cho đến khi Mẹ Huyền không còn ở đó nữa.
Hắn mệt mỏi… quả thật rất mệt mỏi… hắn ngủ thiếp đi.
khi hắn nghe tiếng nhí nháu nói chuyện trong nhà. tiếng bi bô của con gái hắn hắn mới giật mình tỉnh giấc. con gái hắn….
hắn giật mình ngồi bật dậy nhìn xung quanh… con gái hắn… hắn bước nhanh xuống giường đi ra ngoài phòng khách. rồi thở phào. con bé vẫn bình an
-hến… sao em lại ở đây?
Hai cô cháu nó ngước lên nhìn hắn.
-Anh cứ vào ngủ đi. hai cô cháu em đang ăn cháo
-con mời bố ăn cháo đi
susu giơ thìa cháo bi bô -táo … táo khiến hắn mỉm cười. nụ cười như mếu của hắn trông vô cùng thảm hại. đôi mắt hắn sưng húp lên, mờ đi và mệt mỏi
hắn quay vào giường nhưng không tài nào ngủ được . Hắn cứ ngồi đó bần thần suy nghĩ… hắn nghĩ về cuộc đời
-Anh….
-….
-đừng thế…
-Susu đâu.
-con bé chơi trong cũi rồi
-anh….
-đừng nói với mẹ chuyện này.
-em sẽ không nói. Nhưng anh phải cố lên, con bé cần anh, mẹ cần anh, và cả em
nó gục đầu vào vai hắn khóc. hắn cũng khóc, trông hắn sau 1 đêm mà tiều tụy và xơ xác đi rất nhiều. khuôn mặt hắn không còn sức sống, phờ phạc và mệt mỏi. Hai mắt hắn sưng húp, hắn vẫn mặc nguyên bộ quần áo mấy hôm nay.
-anh. em lấy cháo cho anh ăn nhé. em nấu ngon lắm
-anh không ăn.
-anh ăn một chút thôi.
-anh ko đói. em ra ngoài chơi với susu đừng để nó một mình nó sợ.
con bé bước ra ngoài để lại hắn một mình trong không gian yên lặng. đúng… những đứa trẻ rất sợ bị bỏ lại một mình nhưng người lớn thì khác. khi họ sợ hãi họ luôn giam mình vào sự cô đơn mà đôi khi họ biết rằng sự cô đơn ấy sẽ giết chết họ nhưng họ vẫn làm vậy vì sự cô đơn mang lại cho họ cảm giác an toàn.
giống như là cuộc đời vậy khi mọi thứ trở nên bình yên, hạnh phúc và an toàn thì ẩn sâu trong nó chính là sự thất bại bởi khi đó chúng ta đã mất đi trạng thái đề phòng.
hắn đã quá tin vào màu hồng của cuộc sống và giờ cuộc đời của hắn như thế này đây.
-sếp…sao sếp lại ra nông nỗi này.
-anh ổn rồi
-ổn ạ?
-uh
-vậy sếp ra soi gương đi. trông kinh lắm.
-…
-sếp đừng như vậy cô ta không xứng đáng để sếp phải đau lòng như vậy đâu. Với những loại người như vậy sếp phải biết ơn vì đã next đc cô ta khỏi cuộc đời.
-…
-sếp… dậy ăn chút gì đi
-anh đã nói anh ko đói
hắn cau mày thều thào mấy câu mệt mỏi.
-thôi được rồi , thế để em bảo Thành gọi điện cho bác .
-thôi được rồi….
Hắn đành nghe lời thằng Huy bởi vìhắn không muốn mẹ hắn phải suy nghĩ về chuyện này.
-sếp. nhà cô ta xin cho cô ta ra viện rồi
-….
– thấy đồn là tự tử vì quá nhục
-….
hắn vẫn cúi xuống ăn mà ko nói gì
-chắc cô ta sẽ mò tới tìm sếp sớm thôi. lại cái bài em trót dại, ….
-cô ta có đến đây em sẽ đuổi ra khỏi nhà.
-này… nói cho cô biết cô ta không phải dạng vừa đâu.
-thế thì em cũng cho cô ta biết em không phải dạng vừa đâu. đừng có mà bắt nạt. chửi mẹ em nhiều lần em ko muốn nói , giờ lại làm cái trò này thì em ko đời nào để cho cô ta bước vào nhà em.
-hến…
hắn quát con bé. Hắn ko muốn nhắc đến con người đó nữa… nhưng rồi cuối cùng hắn cũng chẳng thể nào tránh được cô ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!