50 NGÀY YÊU EM - Phần 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
730


50 NGÀY YÊU EM


Phần 50


Phần 50 50 NGÀY YÊU EM
Vẫn như thường lệ Hắn thường về rất nhanh sau khi tan làm. Con gái hắn sắp hết sữa rồi. trên con đường hắn về nhà hắn lại rẽ vào cửa hàng tiện ích. Đã lâu rồi hắn ko bước vào đó. Cửa hàng dường như vẫn chẳng thay đổi điều gì. Chỉ có hắn là đã thay đổi quá nhiều mà thôi.
Thấy hắn cô nhân viên vẫn nhận ra nhưng há hốc miệng vì không thể tin nổi người đàn ông phong độ trước kia với người đàn ông gày và bờ phờ như hắn bây giờ.
Quả thật nhìn hắn…. thiếu sắc….
-chú mua sữa cho em bé hả chú?
Hắn quay lại phía có tiếng nói.
-Bông… sao con ở đây.
-chú bị ốm à? Hay là chú giảm cân giống mẹ cháu.
Hắn chợt phì cười.
-uh. Chú giảm cân đấy
-nhưng mẹ cháu bảo chỉ cần phụ nữ giảm cân thôi còn đàn ông thì ko cần đâu chú ạ. Cháu vẫn thích chú như trước kia. Rất là đẹp trai.
Hắn lại cười. có một đứa trẻ như bông bên cạnh chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thấy muộn phiền. Nếu con gái hắn sau này mà đáng yêu như thế thì tuyệt vời biết bao nhiêu.
-bông sắp đi học chưa?
-cháu đi học rồi chú ạ
-thế cháu có được điểm tốt không?
-có chú ạ. Cô giáo bảo cháu là rất ngoan.
-uh. Bông phải ngoan ko được quấy mẹ nghe chưa. Chú về đây
-mai chú lại đến đây chơi với cháu nhé.
-chú bận rồi
-cháu có rất nhiều chuyện muốn kể với chú.
Hắn cười xoa đầu con bé.
-để hôm khác được không?
-đi chú….
-Bông… nghiêm túc đi con
Hắn ngồi im mấy giây rồi mới đứng lên nhìn em và chào xã giao để ra về. Hắn giờ này ko muốn gặp ai cả. Không muốn ai nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại nữa.
Bây giờ hắn trở thành ông bố bỉm sữa rồi. bận rộn… tất tả xách đồ về nhà rồi tính xem sẽ nấu món gì cho con.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy hắn giật mình khi thấy Huyền đứng trước cửa nhà. Nhìn Huyền gày đến mức liêu siêu trong bộ quần áo thường ngày cô ấy đã từng mặc.
-ông xã….
-….
Hắn bước lại mở cửa mà không nói gì
-ông xã… xin hãy nghe em nói
Huyền níu tay hắn chặt đến mức hắn ko cử động nổi
-ông xã… em sai rồi… em xin anh hãy tha thứ cho em.
-tôi ko có gì để nói với cô cả. Cô đi đi

-ông xã… xin hãy cho em giải thích…
-Những gì tôi thấy đã giải thích cho cô rồi còn gì. Nếu ko có thằng Huy thì hai người định cắm cho tôi bao nhiêu cái sừng nữa
-ông xã… không phải thế… chỉ là anh ta nói anh ta xa vợ lâu ngày cho nên … chúng em ko có tình cảm gì cả người em yêu là anh
-mày nói thế mà mày ko biết xấu hổ hả. Thế chả khác nào mày là con đ. Để cho nó giải quyết nhu cầu. Tao không ngờ cái loại có ăn có học như mày lại có thể nói ra câu đó. Cái loại bẩn thỉu như mày cút ra khỏi nhà tao.
Con hến giằng tay Huyền ra khỏi tay hắn.
-Hến… em nói nhỏ thôi.
-nói để cho hàng xóm biết là nó sai chứ ko phải chúng ta bắt nạt nó. Em đã biết điều với nó rồi nhưng là do nó chứ ko phải do em.
-Hến… vào nhà ngày
Hắn quát lên. Con Hến hậm hực xách tùi đồ vào nhà trước khi đi nó còn chỉ mặt Huyền
-đừng bao giờ nghĩ rằng tao sẽ để mày quay lại nhà tao. Tất cả với gia đình tao là quá đủ rồi.
Sau khi cánh cửa đóng lại hắn vẫn đứng im ko quay lại nhìn Huyền. Bởi khi nhìn thấy mặt cô ta cái cảm giác đau đớn khi bị phản bội lại trỗi dậy… hắn ko biết hắn có thể sẽ làm gì
-tôi nghĩ cô nên biết cô đã làm gì. Tôi đã đối xử với cô như thế nào. Chúng ta đủ lớn để phân biệt đúng sai.
-em biết em sai rồi… ông xã xin hãy tha thứ cho em… em sẽ ko thế nữa.
-cô có thể đặt địa vị vào tôi xem cô nghĩ thế nào. Những lúc cô làm thế cô có nghĩ đến bố con tôi, có nghĩ đến những ngày này hay cô chỉ làm theo cảm xúc. Cái gì nó cũng có giá của nó. Tôi nói như vậy là quá đủ để cô hiểu rồi. tôi không như những thằng khác đánh mắng chửi bới cô là may cho cô cho nên cô hãy biết điều mà về chỗ của mình đi.
-ông xã… em xin anh ….
Huyền quỳ xuống ôm chặt lấy chân hắn. Hắn đứng im ko mảy may cử động.
-cô có điều gì cần nói cứ nói với luật sư của tôi.
Hắn gạt cô ta ra rồi mở cửa bước vào nhà bỏ lại Huyền ngồi cô độc giữa cửa . Hắn vẫn nghe tiếng khóc của cô ta khi đóng cửa lại. quả thật đối với hắn. Việc chịu đựng để không chửi mắng cô ta là 1 điều khó khăn nhưng đôi khi hắn im lặng vì hắn đã không còn chút cảm tình gì với cô ta nữa rồi.
Lại một buổi chiều nữa ông bố bỉm sữa là hắn lại vội vàng về nhà. Căn nhà hôm nay có vẻ im lìm hơn mọi hôm. Ánh đèn leo lét phản ra từ phía phòng ngủ. Hắn đặt đồ lên bàn rồi bước vào
-hai cô cháu không chịu mở điện lên sao?
Sau câu nói đó hắn giật mình. Người phụ nữ khắc khổ ngồi trên giường tay đang ôm con gái hắn ngủ
-mẹ… mẹ lên … khi nào… vậy ạ?
-mẹ lên từ chiều
Tiếng mẹ hắn lạc đi. Hình như mẹ hắn đang khóc. Hắn có cái gì đó rất bồn chồn trong người
-mẹ… sao mẹ ko ở nhà.
-mẹ ở nhà thì anh sẽ giấu mẹ phải không?
-con….
-hai anh em chúng mày định giấu mẹ đến khi nào.
-mẹ… con….
-chúng mày lớn cả rồi nên k cần bà già này nữa đúng ko? Nếu con Huyền không nói thì ko biết chúng mày sẽ giấu mẹ đến khi nào
Hắn ngồi im dưới nền nhà. Hắn ko nghĩ mẹ hắn sẽ biết sớm như vậy. Hắn ko muốn mẹ hắn phải đau lòng nhìn cảnh gia đình hắn tan nát. Đôi khi đó còn là sự nhục nhã bởi vì ở cái miền quê nghèo cổ hủ của hắn con người đâu có nghĩ thoáng như trên thành phố đâu.
-mẹ… con xin lỗi
-sao lại khổ thế này hả con…..
-mẹ… mẹ khóc cái gì. Cái loại như chị ta ko có con còn thấy nhẹ người. chị ta ko coi mẹ ra gì thì mẹ tiếc làm gì.

-mày ko đc nói thế. Sau này mày có gia đình mày mới biết. Vợ chồng sống với nhau còn vì cái đứa con, thế bố mày nằm đấy tao bỏ đi thì chúng mày thế nào… mồ côi khổ lắm con ạ.
-người ta bảo ko có cha còn ăn cơm với cá chứ k có mẹ thì mặc áo vá cả đời
-mẹ… anh con đâu có vô dụng mà để nó khổ
-mày im ngay. Nói như chúng mày thích thì cưới chán thì bỏ à.
Hắn chán nản bỏ ra bên ngoài. Mẹ đâu có hiểu cho hoàn cảnh của hắn. Mẹ cũng đâu có hiểu nỗi đau mà hắn đang gặp phải. hắn bần thần ngồi nhìn về hướng xa… nơi thành phố đã ngả về tối, nhứng ánh đèn lấp lánh cũng những dòng xe cộ ồn ào. Cuộc sống cũng giống như đường phố, lúc tấp nập đến tắc đường lúc lại vắng teo.
Tiếng điện thoại của hắn lại reo lên vội vã
-có chuyện gì thế
-anh về nhà đi
-chút nữa.
-ko, về ngay bây giờ
Hắn rút tiền đặt lên bàn rồi đứng dậy bước ra cửa. Trên suốt cái con đường về nhà đầu óc hắn dường như trống trơn, tâm trí hắn cũng ko để tâm vào đường phố. Khi hắn mở cửa. Cảnh tượng đầu tiên hắn trông thấy là bố mẹ Huyền cùng huyền đang ngồi trên ghế. Hắn hít 1 hơi thật sâu. Có lẽ cúng phải có ngày này. Mọi chuyện phải nói cho rõ ràng rồi đường ai nấy đi hắn cũng ko hề áy náy.
-con chào bố mẹ
-Thật về rồi đấy hả con. Ngồi xuống đây con.
Hắn bước lại ngồi trên cái ghế trong góc phòng khuôn mặt hướng ra cửa , khuôn mặt hiện lên nét lạnh lùng.
-hôm nay chúng tôi đến đây là để tạ lỗi với bà thông gia và con rể. Tôi biết cháu huyền nó sai nhưng hôm nay mới đến thưa chuyện với bà và cháu được mong mọi người thứ lỗi
-….
-Quả thật cháu Huyền nó chót dại nhưng bà và con rể là người độ lượng mong hãy cho cháu nó 1 cơ hội làm lại. Cháu nó cũng biêt sai rồi ạ
-….
-con xin lỗi mẹ… em xin lỗi anh
Huyền giọng mếu máo quỳ xuống trước mặt mẹ và hắn. Mẹ hắn ngồi đó đôi vai run lên, nước mắt có lẽ đã rơi rất nhiều rồi. còn hắn vẫn lạnh lùng nhìn ra phía cửa mà ko nói thêm điều gì cả.
-con xin mẹ…. em xin anh…. con biết sai rồi… mẹ ơi… xin mẹ tha thứ cho con
Huyền tiến dần về phía mẹ hắn nắm tay. Hắn vẫn ngồi thờ ơ quay đi.
-mẹ….. mẹ….
-mẹ ơi, xin mẹ đừng để cháu nó khổ, xin mẹ hãy thương cháu…
-mẹ… mẹ….
-chị Huyền… chị diễn kịch hay quá nhỉ. Kể ra chị phải đi làm diễn viên mới đúng
-Hến…
Hắn quát nhẹ để nó bế susu vào phòng.
-con xin lỗi bố mẹ. Sự việc như thế nào thì bố mẹ và mẹ con cũng đã biết. Con sống với Huyền như thế nào mọi người cũng thấy. Nhưng Huyền có làm tròn trách nhiệm của một người vợ hay không? Nếu con ko phát hiện sớm thì không biết cô ấy sẽ lừa dối đến bao giờ
-bố mẹ hiểu nhưng đó chỉ là nhất thời thôi. Vợ chồng cả đời với nhau đâu phải ngày 1 ngày 2 mong con độ lượng . Huyền nó cũng đau khổ lắm rồi
-bố mẹ chỉ nhìn ra nỗi đau của Huyền chứ có nhìn ra nỗi đau của con đâu
-cô ấy đâu phải 1 lần 2 lần. Con còn nhỏ mà bỏ con ở nhà để theo người khác thế còn xứng đáng làm mẹ làm vợ nữa không?
-con xin lỗi bố mẹ… con không thể chung sống với cô ấy được nữa
-thật sao con lại nói như vậy?

Mẹ hắn nhìn hắn nước mắt chảy đầm đìa
-con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi bố mẹ. Con đã quyết như vậy rồi.
-thế còn susu… mong con nghĩ vì susu… cháu nó còn nhỏ dại.
-vâng. Cháu nó còn nhỏ nên con muốn cháu sống với con, trẻ con phải sống ở một môi trường tốt mới phát triển được.
-anh nghĩ môi trường nhà anh là tốt hay sao?
Huyền gạt nước mắt đứng phắt dậy.
-sống với một người như anh là tốt à.
Hắn ngước lên nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cảm và sự khinh thường. Vài phút trước cô ta còn khóc lóc giờ đã thay đổi nhanh đến vậy sao. Con người … trở mặt nhanh như trở bàn tay.
-tôi là vợ anh… mà bản thân anh có coi tôi là vợ không hay xác anh ở đây ,mà hồn anh theo nó. Trong mơ anh cũng gọi tên nó anh nghĩ tôi vui à
-tôi quá mệt mỏi khi phải sống là cái bóng là cái thay thế cho người khác rồi
-…
-Huyền… con nói gì thế hả?
-con phải nói. Nếu anh ta đã cạn tình như vậy thì con phải nói.
-anh nghĩ tôi sống với anh mà hạnh phúc lắm sao. Anh suốt ngày chỉ công với việc. Tôi ở nhà thế nào anh có hiểu cho không. Hay là anh lúc nào cũng chỉ lo cho người khác.
-….
-vậy cô nghĩ anh tôi làm là vì ai. Anh tôi đi đến nửa đêm cô có biết không? Khổ sở như thế nào cô có biết không?
-gia đình tôi nghèo, mẹ tôi bệnh. Hầu hạ cô cô có tôn trọng không. Cô thử hỏi trên đời này có đứa nào được cung phụng như cô chưa vậy mà cô nói mẹ tôi như thế nào cô ko nhớ à.
-tao không cần phải nhớ đến cái loại chúng mày.
Huyền bắt đầu to tiếng.
-Huyền… ngồi xuống.
Bố Huyền quát…
-Hến… đi vào trong nhà.
-em ko vào… hôm nay phải nói cho cái loại mất dậy này biết… để cho bố mẹ nó thấy con gái mình là loại người như thế nào để về mà dạy. Cái loại ngườ như cô ta có nhảy vào vạc dầu cũng ko sạch được bẩn thỉu đâu.
-Hến…. bốp…đi vao trong…
Hắn hai mắt đỏ ngầu nắm chặt lấy tay. Lần đâu tiên trong đời hắn đánh em gái. CÓ chút gì đó hắn thấy xót xa.
Tất cả nhìn hắn im lặng. Có lẽ họ chưa bao giờ thấy hắn phản ứng mãnh liệt như vậy
Hắn ngồi xuống lạnh lùng
-bố mẹ về đi ạ
-còn huyền cho đến phút cuối cùng tôi mong chúng ta đừng nên nói với nhau những lời khó nghe. Tôi biết tôi là thằng đàn ông ko tốt, không lo đc cho cô, do vậy tôi nuôi con để cô được tự do, cô muốn đến thăm con hay không tùy cô, con cái tôi sẽ tự lo được.
-tôi là mẹ nó, anh không có quyền. Trả con lại cho tôi
hUyền bước về phía phòng của susu hắn đứng lên rất nhanh bước theo một tay giật Huyền lại. hai mắt hắn đỏ ngầu trợn lên đầy phẫn nộ, hắn như một con sư tử đang sẵn sàng bảo vệ đứa con của mình.
Huyền thấy hắn như vậy thì khuôn mặt nhăn lại vì đau và sợ… chưa bao giờ hắn phản ứng như vậy cả.
-tôi nói cho cô biết. Nếu cô bế con tôi ra khỏi đây thì cô đừng có trách. Tôi đã quá nhân nhượng với cô rồi.
Hắn càng ngày càng siết chặt bàn tay khiến huyền tái mặt đi vì sợ…
-cô nên biết điều thì cút ra khỏi nhà tôi. Nếu không thì tôi không nể nữa đâu đấy.
Huyền phút chốc lấy lại bình tĩnh giật tay hắn ra rồi bước ra cửa. Theo sau là bố mẹ Huyền. Họ đi mà không dám quay lại chào lấy một câu. Cho đến khi cánh cửa nhà được đóng lại hắn mới thở dài…
Cuộc đời của hắn chính thức bước sang một trang mới….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN