80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay


Chương 13


Editor: Mèo Tai Cụp (@DiepThienThanh085)

[Mèo Tai Cụp: Tui đã comeback rồi đây ~.~]

___________________________________

Mọi người duỗi đầu nhìn thấy một tiểu cô nương đứng bên cạnh lôi kéo cánh tay Hạng Loan Thành, đôi mắt đầy vẻ trấn định, nghiêm túc từng câu từng chữ nói: “Tôi và cậu ấy cùng nhau trở về!”

“Hơn nữa cậu ấy còn có thương tích ở đùi, đi đứng còn khó khăn chứ huống chi là đánh dì Triệu ra nông nỗi như giờ.”

Không ít mấy đứa nhỏ từng bị Hạng Loan Thành đánh qua muốn phản bác, đừng nhìn hắn gầy trơ như cây trúc vậy mà coi thường, sức lực của hắn không hề nhỏ chút nào!!

Bọn chúng liên kết thành một nhóm cũng chả đánh lại hắn, chỉ có ngậm ngùi mà ngoan ngoãn nghe lời…

Vừa định mở miệng thì bị ánh mắt hung tợn của Hạng Loan Thành dọa lui, nếu không có cha mẹ bảo hộ sau lưng thì người bị đánh tiếp theo là chúng không chừng?!!

Bất quá nếu không chủ động trêu chọc hắn thì hắn cũng không động thủ…

Bọn chúng sẽ không chọn cái chết đâu!!!

Sẽ không!!!

Mấy đại nhân trong thôn lại nhìn đến cậu thiếu niên gầy yếu kia, nhìn đến vệt đen kỳ lạ ngay trên ống quần thì đã ngộ ra..!

Thì ra là bị thương!

Nhìn khá giống máu, nhưng đã chuyển thành đen cũng không thấy chút vệt đỏ nào cả, không biết là có tin tưởng được không!?

“Hơn nữa, lúc 11 giờ tôi với cậu ấy chỉ mới đi được nửa đường về nhà, bây giờ chỉ mới trôi qua 50 phút… Nếu dì Triệu nói cậu ấy đánh dì hôn mê bất tỉnh thì dị cũng có chút yếu a?!!”

Triệu quả phụ vừa nghe tâm liền luống cuống, khi đó ả chỉ lo trông ngóng khi nào Hạng Loan Thành về đến thì cho gọi người trong thôn đến đây, không có quá chú ý chi tiết này!

Thời gian không khớp, lại có người làm chứng, chuyện bịa đặt vốn đã khôi hài nay lại càng thêm buồn cười.

Không ít nữ nhân phía sau ả cười châm chọc, cũng không cho nam nhân nhà mình lên tiếng bênh vực, nếu không lại bị có một chân với ả ti tiện này thì toang!

Nam nhân cấp dưới cử Triệu quả phụ không nghĩ đến chủ vài câu nói đơn giản, mà vấn đề đã chuyển biến khác đi.

Kế hoạnh của họ là tìm kiếm đại một người qua đường nào đó phụ họa thêm, kêu tiểu tử này phụ trách với Triệu quả phụ, tiến hành xác lập hôn lễ sẽ được tổ chức.

Nhưng nghĩ lại nếu chỉ có một người phụ họa thì hiệu quả không cao, không bằng kêu cả thôn đến đây chứng kiến cho vui nhả vui cửa.

Nếu đại sự thành công, thì cái thai của Triệu quả phụ sẽ không bị nghe ngờ.

Triệu quả phụ rãnh rỗi ăn chơi ngồi rồi, không viết đột nhiên vì sao bụng lại có thêm nhiều hơn một đứa trẻ?! Không một nam nhân nào chịu giúp ả hết, nên ả chỉ có thể nghĩ ra cách này!

Chẳng qua là bất đắc dĩ! Chả lẽ lại nói Tống Cương ở dưới kia sợ ả tuổi già cô đơn, nên cho ả một đứa con?

Bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?

Có thể là do quá kích động, Triệu quả phụ đột nhiên phun một ngụm nước ói.

Quần chúng bên ngoài nhìn đến huyên náo.

Này khẳng định là mang thai rồi, chồng chỉ vừa qua đời mấy năm, nay lại lồi ra cái thai, chuyện này suy nghĩ đơn giản cũng rõ a.

Hạng Loan Thành một bộ dạng chế giễu, cong môi cười lạnh: “Nếu bà khẩng định là tôi làm gì bà, nhưng chỉ mới chưa đầy nửa giờ trôi qua liền có thai nhanh thế à?”

Qua khe hở của đám đông, Triệu quả phụ nhìn về phía nam nhân khi nãy nói giúp ả, nhưng người ta lại không dám ngước mắt nhìn lại ả.

Nữ nhân bị kích thích liền chạy tới vồ lấy nam nhân, móng tay cào rách da thịt nam nhân.

“Ông là đồ súc sinh! Chẳng phải nói là không có gì ngoài ý muốn sao? Bây giờ tôi có thai lại muốn chối bỏ tôi? Ông muốn hai mẹ con tôi sống làm sao đây hả?!!”

Triệu quả phụ bị mất khống chế, đám đông dần dần tản ra, sợ bị liên lụy người vô tội.

Nam nhân bị đánh cũng không tránh né, chỉ túm lấy tóc Triệu ẩu phụ, nói: “Bà là đồ con bitch!! Đừng có ở đây mà sủa bậy bạ! Nếu bà không muốn thì làm sao lại có được!? Do cái tính cách lẳng lơ của bà gây ra thôi, cũng không biết được cái thai có phải của tôi hay không!”

“Ha, tiện nhân.”

Hắn phun một ngụm nước bọt vào mặt ả, mắng chửi một phen thì mới chịu buông tay.

Triệu quả phụ không nghĩ tới người mà luôn ngoan ngoãn nghe lời ả lại tức giận thành thế này, ả xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt lúc tím lúc xanh túm lấy ống quần nam nhân.

Sau một phen hồ nháo, quần áo ả rách tả tơi, lộ ra không khí da thịt bóng loáng.

Ả muốn làm nũng, ả biết rõ người nam nhân này sẽ không tuyệt tình khi thấy bộ dạng nũng nịu của ả: “Kiến Nghiệp, Kiến Nghiệp……”

Âm thanh một chút mềm mại, một chút câu nhân…

Không ít người bên ngoài chửi ầm lên, da thịt da gà nổi hết cả lên..!

Nam nhân lại một chân đá văng ả.

Ngủ thì có thể, nhưng hắn sẽ không bao giờ phụ trách!

Cho dù chuyện này có bị đồn thổi, thì hắn chỉ cần vận dụng một vài mối quan hệ, không tin là không có người tốt hơn để hắn lấy!

“Cô đừng có nói bừa! Cô lên giường với bao nhiêu thằng thì cô tự rõ, tôi còn có con gái, đừng có gây họa cho tôi!” Nam nhân liên tụi phủi bỏ trách nhiệm, quay đầu về làm một người cha tốt.

Triệu quả phụ lúc này xem như thấy rõ con người hắn, vô vọng rũ xuống đôi mắt, như là chấp nhận số phận đen đủi của mình mà vuốt ve bụng.

Ả biết rõ trong thôn nếu có một nam nhân khác chịu cưới ả, thì ả sẽ không bất đắc dĩ mà tìm đến một thằng nhóc 10 tuổi.

Nơi này nam nhân có vợ có thiếp chiếm đa số, tiểu tử Hạng Loan Thành này là lựa chọn duy nhất của ả!

Tuy nó còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần che mắt người ngoài là được.

Không nghĩ đến, nó cùng nha đầu kia rong chơi té ngã bị thương ở đùi!!

Nam nhân kia phũ bỏ trách nhiệm xong liền chạy đi, tranh thủ lúc tin đồn lan ra chưa rộng thì nhanh giải quyết sự việc này.

Quần chúng vây quanh cũng dần tản ra rồi rời đi.

Nữ kéo nam, lớn mang nhỏ, nhanh chóng rời khỏi đây.

Hạng Loan Thành im lặng quay trở về phòng, Tống Thiển nhanh chóng đuổi theo thì thấy hắn đang tiếp tục thu dọc đồ đạc.

Hạng Loan Thành tay không ngừng dọn, vừa nghĩ ghi nào sông hồ tan băng để còn đi bắt cá. Cũng không biết bắt được bao nhiêu con nữa, mùa đông này đến chả cũng lười động đậy..

Tống Thiển sờ sờ túi bánh bao trong tay, từng bước nhỏ tiến đến đưa túi bánh cho hắn: “Cậu ăn không?”

Hạng Loan Thành đối với đồ ăn từ trước đến nay đều không khách khí, nhanh tay cướp lấy túi bánh. Không nói không rành nuốt xuống một cái một, cũng thèm nhai bánh một lần, mặt bị nghẹn có đỏ.

Nghẹn cũng được! Có ăn là tốt rồi.

Ăn xong, liếm khóe miệng một cái, đem mảnh vụng của bánh bên miệng liếm sạch…

Không nên lãng phí a.

Khí chất ôn thuận khi ăn lúc nãy trong nháy mắt thay thế bằng lệ khí, hắn lại trở về dáng vẻ vốn có của mình thường ngày.

Tống Thiển do dự nửa ngày mới mở miệng: “Thập Thất, cậu tìm được chỗ ở mới chưa?”

Đôi mắt đen nhánh của Hạng Loan Thành nhìn cô hồi lâu mới thu hồi ánh mắt: “Chuyện này cùng cô có cái rắm quan hệ gì!?”

Không đáp lại mà còn quát lớn, Tống Thiển câm nín.

Trong tiểu thuyết, sau khi Hạng Loan Thành rời đi liền không có chỗ dung thân, phải tranh giành nơi ở của một con chó mà ngủ!

Hạng Loan Thành thật ra một chút không thèm để ý về sau sẽ ngủ ở chỗ nào, cùng lắm thì xây cái lều ra ngoài ruộng ngủ thôi.

Hắn hơi dịch chân xuống, vén ống quần lên để lộ hai vết thương chồng chất lên nhau, hơi nhiễm trùng do không kịp thời xử lí.

Đầu gối có vết máu mơ hồ, hắn nghĩ, sống chết có số, bị thương nhẹ như vậy mà cũng chết thì hắn đành chịu, hắn quản không được.

Tống Thiển đi vòng vòng nhà, tìm thấy một bình rượu trắng, chắc là hắn đã trộm của ông nhậu rồi.

Cô nửa ngồi nửa quỳ dưới chân hắn, nói: “Thập Thất, cuốn ống quần lên chút nữa đi, tôi giúp cậu khử trùng.”

Hạng Loan Thành thần sắc bất động, nhìn chăm chăm vào Tống Thiển xem cô muốn làm gì, trong lòng lại rối rắm không thôi.

Hắn sống lâu như vậy cũng không biết là, té ngã một cái cũng cần khử trùng vết thương a?

Tống Thiển thấy hắn không trả lời, gan lớn lấy tay cuốn ống quần hắn lên, lộ ra vết thương nặng hơn đang bị che đậy.

Hốc mắt ửng đỏ.

Cô cẩn thận dùng khăn tay của mình lau sạch vết máu trên chân hắn, dùng rượu hơi lành lạnh thoa lên vết thương.

Một lúc sau thì xử lí xong, Tống Thiển thở phào nhẹ nhõm.

Trời choạng vạng tối, Hạng Loan Thành rốt cuộc cũng không mở miệng nói chuyện, mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Tống Thiển muốn giúp hắn cái gì cũng không được, chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn hắn ảo não.

Nhìn ánh hoàng hôn đang phủ xuống xung quanh, cô suy nghĩ sao thời gian trôi qua nhanh vậy chứ.

Không thể ở lại trễ hơn, cô liền nói: “Tôi ngày mai sẽ đem đồ ăn sáng đến cho cậu, rồi cùng cậu đi tìm nơi ở… Giờ thì cậu ngủ ngon nha!”

Chỉ có giọng nói của cô vang vọng khắp căn nhà, hắn vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, không trả lời cô.

Tống Thiển thả chậm bước chân đi về phía cửa, trong không khí chỉ còn lưu lại mùi hương của cô, thoang thoảng bên chớp mũi Hạng Loan Thành.

Sau hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở đôi mắt hẹp dài ra, hít thở chầm chậm, trong tay còn nắm chặt cáu khăn dính máu của Tống Thiển.

_____

Tác giả có chuyện nói:

Tiểu tử nghèo Thập Thất: Nghe nói có người muốn tôi đổ vỏ cho người ta.

Tiểu khả ái Tống Thiển: Ai nói, là ai? Đao của tôi đâu rồi?!!

#Miêu

[Sai chính tả nhiều thì mong mọi người thông cảm, vì Mèo lười chỉnh sửa lại lắm ~.~ Mèo sẽ tranh thủ kiếm 1 bạn beta nào đó nha >.< Mọi người ngày mới tốt lành!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN