9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 19-1: Chung chăn (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc


Chương 19-1: Chung chăn (1)


Nghe xong lời tố cáo của Đường Hoan đối với Đổng Minh Hoa và Tương Ngọc Châu, hai mày Tống Mạch nhăn càng thêm sâu, nhưng nghĩ đến chuyện nhiều năm nay Đổng Minh Hoa vẫn luôn đối tốt với chất nữ, hắn vẫn không dám tin, nên hòa hoãn khuyên nàng: “Có lẽ là do con nghĩ quá nhiều. Nghe nhị thúc nói, mẹ đẻ của biểu muội Minh Hoa mất sớm, cha nàng ấy lại cưới kế thất, người nhà cũng không dung nàng nên nàng ấy mới tìm đến Đổng gia nương tựa. Minh Hoa hiền lành, quan tâm tới biểu muội hơn một chút cũng đâu có gì. Cẩm Chi, con với Minh Hoa quen biết nhau lâu như vậy, đừng vì chút việc nhỏ mà nghi ngờ nó, nếu không về sau biết sống sao?”

Đường Hoan hừ lạnh, “Nhị thúc, biểu huynh biểu muội lại càng dễ thành thân hơn không phải sao.
Cho dù Đổng Minh Hoa có thực sự coi Tương Ngọc Châu chỉ là biểu muội, vậy hắn cũng không biết e ngại gì sao? Ở trước mắt con còn thế, sau lưng… Không nói về hắn nữa, nói về thúc đi. Nhị thúc, nếu thúc cũng có một thê tử chưa qua cửa, khi cùng nàng ấy ước hẹn, biểu muội của thúc đến ôm chặt lấy tay thúc, thúc sẽ mặc cho nàng ta ôm sao?”

Sẽ không?

Khẳng định là không. Loại tình huống này, hầu hết đều tránh đi không để người quen thấy, nếu không trở về cũng trêu ghẹo nhau một hai câu?

Tống Mạch không thể cãi lại, nhưng nhìn bộ dáng đắc ý ra vẻ “đã sớm biết thúc sẽ không nói lại được mà” của chất nữ, hắn không nhịn được nói: “Biểu muội của Minh Hoa làm thế đúng là không được. Hay sau này con tìm lúc nào nói riêng với Minh Hoa, Minh Hoa biết con không thích, nhất định sẽ cách xa biểu muội nó.” Các cô nương trời sinh đều có tâm tư nhạy cảm, nam nhân lại hay vô tâm, có một số việc không có người nhắc nhở, chỉ sợ vẫn không biết mình sai chỗ nào.

“Con không đi!”

Đường Hoan thở hổn hển trừng Tống Mạch: “Trong lòng hắn không có con. Nếu có con, hắn cũng chẳng cần ai nhắc nhở! Nhị thúc, con nói với thúc, con có chết cũng không gả cho hắn! Con biết, nhị thúc ở một mình, ngại chăm sóc con sẽ phiền toái cho nên muốn sớm gả con ra ngoài, vậy người cứ về nhà lá của mình đi! Con cũng không phải tiểu hài tử, con có tay có chân, giặt quần áo nấu cơm việc gì con cũng làm được, không có thúc con vẫn sống được, không cần người phải hao tâm tổn sức cố thoát khỏi con!”

Vừa hét lớn vừa khóc to, hét đến mức mấy chữ cuối cùng nói cũng run run, sau đó nàng quay mặt chạy về căn phòng phía tây, để lại một mình Tống Mạch sững sờ đứng ở đó.

Đó chính là chất nữ dịu dàng lúc nào cũng ăn nói nhỏ nhẹ của hắn sao?

Sao nàng có thể nói vậy với hắn?

Nàng là chất nữ của hắn, hắn làm cái gì cũng đều nghĩ cho nàng, làm sao có thể ngại chăm sóc nàng phiền toái?

Tống Mạch lắc đầu cười khổ, thu dọn phòng bếp sạch sẽ sau đó đến an ủi nàng. Còn nói mình không phải tiểu hài tử, người mà mới nửa canh giờ trước còn theo sát hắn một tấc cũng không rời giúp hắn chuyển đồ, bây giờ chỉ vì ầm ĩ một hai câu, đã muốn đuổi hắn đi rồi, thật là…

Vào trong phòng, chỉ thấy nàng ngồi dưới đất, nửa người ngả trên giường, đầu chôn trong hai tay khóc nức nở.

Nhìn bả vai nàng không ngừng run rẩy, Tống Mạch không đành lòng mắng nàng thêm. Chất nữ của hắn chưa bao giờ tức giận lớn đến vậy, nếu nàng không muốn nói với Đổng Minh Hoa, hắn cũng không nhắc lại nữa. Ngày khác hắn sẽ tự đi tìm Đổng Minh Hoa, nếu Đổng Minh Hoa thực sự là loại cỏ đầu tường như chất nữ nói, hắn sẽ là người đầu tiên không tha cho tên đó.

“Cẩm Chi, Cẩm Chi đừng khóc. Nhị thúc ăn nói vụng về, về sau sẽ không nói vậy nữa. Tốt rồi tốt rồi, nhị thúc cái gì cũng nghe lời con, con muốn gả thì gả, con không muốn gả ta sẽ đi từ hôn. Ba năm sau thúc lại tìm cho con một nam nhân tốt gấp trăn gấp ngàn lần hắn có được không?” Đứa nhỏ này từ bé đã thích khóc, ngã một cái trượt chân một cái cũng bổ nhào vào lòng hắn khóc hết nước mắt nước mũi, giống như bị oan ức lắm. Làm thế nào dỗ chất nữ, Tống Mạch đã sớm thuần thục lắm rồi.

Miệng của gã Tống Mạch này cũng khéo lắm!

Đường Hoan cũng phối hợp ngừng khóc nhưng vẫn úp sấp mặt như cũ, không chịu đứng lên.

Tống Mạch đành phải dựng bả vai nàng lên, “Tốt rồi tốt rồi, cứ khóc nữa mắt sẽ sưng to lên. Nhị thúc đã nhận sai rồi, con còn muốn thế nào nữa, muốn nhị thúc chuyển đi thật à?”

Đường Hoan nhào vào lòng hắn, “Không cho thúc đi!”

Tống Mạch mỉm cười, vỗ về nàng, “Cẩm Chi không cho nhị thúc đi, vậy nhị thúc sẽ không đi nữa. Được rồi, con đi rửa mặt đi, nhị thúc đi làm đồ ăn.”

Đường Hoan gật đầu, nịnh hắn, “Nhị thúc thật tốt.”

Sau đó nàng thẹn thùng xoay người đi không nhìn hắn, Tống Mạch xoa đầu nàng, đi ra ngoài.
Ăn cơm xong, Tống Mạchđể Đường Hoan về phòng còn hắn mang đồ ăn đến chuồng heo cho hai con heo ăn, sau đó đun một nồi nước to, rửa thùng gỗ rồi chuyển đến phòng phía tây, vừa đổ nước vừa dặn nàng: “Tối nay cứ thoải mái tắm đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta lại vui
vẻ sống tiếp, đừng nghĩ tới những chuyện đã qua nữa, biết chưa?”

Đường Hoan ngồi xếp bằng trên giường, nhẹ nhàng đáp “vâng” một tiếng nhưng lòng thì nặng trĩu. Tống Mạch chăm sóc nàng cẩn thận như vậy, lúc mới bắt đầu nàng còn cảm thấy may mắn, nhưng bây giờ hắn pha nước tắm cho nàng, còn ra vẻ không sao cả, đây rõ ràng là vì không coi nàng là nữ nhân a!

Không phải chỉ là nhị thúc được mang về thôi sao, làm gì mà phải ra vẻ như nhị thúc thật vậy chứ!

Tống Mạch nào biết nàng nghĩ gì, trước khi đi ra ngoài còn nhắc nàng tắm xong cứ lên giường ngủ luôn, sáng mai hắn sẽ đến đổ nước tắm. Thùng tắm rất to, một mình chất nữ của hắn mà đổ nước không biết phải đổ đến mấy lần.

Cho đến khi tiếng bước chân của Tống Mạch biến mất, Đường Hoan vẫn còn đang ai oán nhìn thùng
tắm.

Nàng đã soi gương, Cẩm Chi chính là dáng vẻ 16 tuổi của nàng. Cơ thể rất khỏe mạnh, cha Tống lại không muốn nữ nhi phải chịu khổ nên nàng không hề giống với mấy tiểu cô nương khác trong thôn phải phơi nắng đến cháy mặt mà là da mịn thịt mềm. lúc đi trên đường cái, không có nam nhân nào là lại không kín đáo liếc nhìn nàng, nhưng cũng chính vì Cẩm Chi ít khi ra khỏi cửa nếu không, đã sớm được nhà giàu nhìn trúng , chứ nào đã đến lượt Đổng gia? Đổng gia tuy là nhà giàu nhất ở thôn Bạch
Thủy nhưng so với trấn trên, giàu hơn Đổng gia, nào có thiếu.

Một đại mỹ nhân như vậy, thế mà cũng không làm Tống Mạch động lòng sao?

Có lẽ bởi Cẩm Chi quá ngay thẳng chăng?

Vậy cứ để nàng chứng minh cho Tống Mạch biết chất nữ của hắn với nữ nhân khác rất khác nhau đi!

Đường Hoan cởi quần áo, thoải mái tắm rửa đã.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN