Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 107: Trai tài trai sắc
Cùng ngày Mục Viêm Khiếu cho Mục Cửu và Mục Thập nhốt Mục Viêm Minh thật chặt trong nhà, nhân tiện nói cho em trai ngu xuẩn nhà mình, trước mắt một ngày này cho dù là ngủ lấy ngủ để từ sáng đến tối, hoặc ăn cái gì ăn được, bằng không thì tìm phụ nữ chơi đùa cho hết ngày, bất kể thế nào cũng được, chỉ cần không ra khỏi cửa nhà.
Mục Viêm Minh đối mặt với chuyện anh hai nhà mình đột nhiên động kinh biểu thị vô cùng không thể tiếp nhận nổi, nhưng dù cho trong lòng hắn trăm lần không muốn, khi đối mắt với anh hai hung tàn nhà mình, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ, phiền muộn gật gật đầu, chuẩn bị dành một ngày để mà vui chơi. Hắn bây giờ không còn chơi đùa bừa bãi, hơn nữa gần đây ông nội nghiêm túc nói với hắn rằng nhất định phải tìm một cô gái tốt mà cưới, hắn nghe đến nỗi lỗ tai đóng kén luôn, tuy vậy cũng bắt đầu thật tâm lo lắng chuyện này.
Anh hai bọn họ không có con, không thể sau này không có ai phụng dưỡng chứ? Vì lý do đó hắn phải sinh nhiều thêm mấy đứa, tiếp đó nói vào tai bọn nhỏ nhà mình cho chúng nó biết, nhất định phải hầu hạ bác cả thật tốt, vậy cũng xem như là một cách cảm ơn khác với anh hai của hắn. Mục nhị thiếu trải qua thời kì động kinh kia, nhìn chung đã thành thục ổn trọng một chút rồi. Bất quá, trong điện thoại di động của hắn bây giờ có hơn mười hai mươi tên các cô gái, Lâm U nghĩ, người này sau này chắc chắn sẽ không thiếu con cái, nhưng còn dịu dàng tốt đẹp gì đó… Ha ha.
Hai người mặc âu phục thiết kế riêng, kiểu của Mục Viêm Khiếu lấy màu đen làm chủ đạo, còn Lâm U thì lại là một thân xám bạc thư thái làm nền. Mặc dù là hai loại kiểu dáng và phong cách bất đồng hoàn toàn rõ ràng, nhưng lúc hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thế mà có vẻ khá hài hòa, phảng phất như là lẽ đương nhiên phải thế.
Mục Viêm Khiếu nhìn người thương trong nhà được tây trang xám bạc bao quanh vòng eo tinh tế lại săn chắc, đôi chân thon dài thẳng tắp, cộng thêm bộ dạng tùy ý dửng dưng cùng mắt hoa đào đang nhìn mình, trong lòng nhất thời nóng lên, sau đó chính là một trận tức giận.
Rõ ràng hắn định một mình tham gia bữa tiệc của nhà họ Chu, nhưng sau đó Chu gia kia dĩ nhiên đặc biệt gọi điện thoại tới, mời Lâm Lâm nhà hắn cùng tham gia. Nói gần nói xa còn ý tứ nói có thể trong bữa tiệc giới thiệu Lâm Lâm một chút, đây là một cơ hội công khai, làm Mục Viêm Khiếu muốn cự tuyệt rồi lại do dự.
Chẳng qua kỳ thực Mục Viêm Khiếu do dự hay không do dự đều vô ích, mấu chốt là Lâm U sống chết nhất định phải đi.
Tuy nói lý do của cậu là ‘lo lắng cho mình’ nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Lâm Lâm nhà mình sẽ bị người khác dòm ngó, tiếp đó bị người ta thăm hỏi, nói không chừng còn có thể bị người khác để ý, Mục đại thiếu cảm thấy cơn tức của mình không cách nào áp chế được.
Lâm U lên xe trước, Mục đại thiếu chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Lâm Lâm, hay là em đi đón anh cả với anh hai của mình đi ha? Các người ở bên ngoài xem, anh dù có chuyện gì thì có hộ tâm kính che chở rồi, nhất định có thể trốn đi được.”
Lâm U quay sang liếc mắt nhìn chủ nhân ngu xuẩn nhà mình: “Lời này của anh nói suốt một ngày, anh không phiền tôi cũng phiền, tôi đi một chút cũng không phải bị người ta bắt rồi ăn thịt, anh rốt cuộc lo lắng cái gì chứ? Nếu như nói đến tuấn nam mỹ nữ, tôi nghĩ người Chu gia mời khẳng định cũng không phải hàng lớn lên xấu xí đâu, mà dù có lớn lên không đẹp đi nữa cũng có tiền tài địa vị bổ sung cho khuyết điểm này rồi, anh rốt cuộc nghĩ cái gì thế?”
Mục Viêm Khiếu bĩu môi sau cùng chẳng nói gì. Hắn rất muốn nói cho người thương nhà mình, tuấn nam mỹ nữ này coi như đẹp đi nữa, làm sao có thể so sánh với cái tên toàn thân đều lộ ra một cỗ linh khí, rành rành một đôi mắt hoa đào câu nhân, rồi lại lạnh nhạt làm cho người ta không dám tới gần này?
Nhưng Mục đại thiếu lo lắng Lâm U tiểu gia trước mặt hắn một bộ không kiêng nể gì, cuối cùng vẫn không nói ra mấy lời này. Miễn cho Lâm Lâm nhà mình vểnh đuôi tận trời, một mạch vênh váo.
Bữa tiệc của Chu gia cử hành tại biệt thự dựa vào núi của nhà họ Chu.
Biệt thự này chiếm diện tích hơn mười nghìn thước vuông, sân golf, bể bơi, suối nước nóng, các trang thiết bị cần gì có nấy, còn thì kiến trúc mô phỏng theo hoàng cung Trung Quốc, từ trên xuống dưới đều mang hơi thở cao cấp.
Nhưng mà Lâm U tiểu gia lúc xuống xe lần đầu tiên thấy biệt thự này liền phốc một tiếng.
Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, không biết Lâm Lâm nhà mình lại nổi cơn gì. Từ khi hai người bọn họ mở rộng tấm lòng yêu nhau, Lâm Lâm trước mặt hắn càng ngày càng có xu thế điên khùng.
“Làm sao vậy?” Nhưng mà, xem như là vậy đi nữa, Mục đại thiếu vẫn vui vẻ chịu đựng, hạnh phúc tột cùng.
“Tôi thấy cái kiến trúc này liền nghĩ tới sản phẩm hoàng cung bày trí thất bại mà đại đệ tử Luyện khí tông bán.” Lâm U nhịn không được cười, “Biệt thự này thoạt nhìn rất to lớn, nhưng mặt chi tiết thì không thể đem ra nhìn kỹ. Hơn nữa theo bố cục màu sắc và sắp xếp… Thật sự là, chậc.”
“Thật sự cái gì? Cho chúng tôi cùng nghe với?”
Lâm U nói được nửa chừng, kết quả bên cạnh bỗng có một thanh âm đầy hứng thú vang lên. Mục Viêm Khiếu nghe thấy giọng nói này bĩu môi không muốn phản ứng. Nhưng hiếm thấy Lâm U lại sợ run cả người, nghĩ nghĩ cái giọng này sao mà quen tai thế, còn khiến cậu vô cùng không thoải mái.
Nghiêng đầu nhìn sang, Lâm U cười ha ha trong lòng hai tiếng. Thì ra là người này, gặp anh ta cậu có thể vui mới là lạ! Lúc trước người này không biết đã chích cậu bao nhiêu kim, vặt rụng bao nhiêu lông của cậu kia kìa.
“Ơ ~ Chả trách sao Mục đại thiếu gia cũng đổ, thật là một mỹ nhân anh tuấn a!” Nhị thiếu gia nhà họ Vương bên cạnh nhìn nghiêng Lâm U xong kiềm không được huýt sáo.
Nhưng hắn vừa mới dứt lời đã bị đại ca mình mạnh mẽ tát cho một cái. Vương nhị thiếu vuốt ót mình nhìn đại ca lên án, còn đại thiếu gia nhà họ Vương Vương Tiêu lại cười ha ha hai tiếng với đứa em đáng lo nhà mình. “Anh nên nhốt em trong nhà một ngày một đêm không cho em ra ngoài mới đúng, em nếu còn muốn tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, thì câm cái miệng của em lại cho anh.”
Vương Diêu phiền muộn nghiêng đầu đi. Ngay sau đó Vương Tiêu quay sang Lâm U chìa tay mình ra, trưng ra nụ cười hoàn mỹ: “Vị này chính là Lâm dược sư phố phong cách Hán sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tiếc là cậu đã sánh đôi cùng Mục lão đại rồi.”
Mục Viêm Khiếu nghe thấy câu này mặt co giật, sao lại nói như vậy? Hắn cùng Lâm Lâm nhà mình rõ ràng là môn đăng hộ đối, trai tài trai sắc, hắn làm sao mà không xứng chứ?!
Lâm U nghe xong lời này lại nhịn không được nở nụ cười, không thể không nói, nếu như bỏ qua cái chuyện lúc trước bác sĩ thú y này giày vò cậu, thì Vương Tiêu là người rất dễ để người ta nảy sinh thiện cảm.
Vì thế Lâm U nhàn nhạt cười, cùng Vương Tiêu bắt tay, nói một câu khiến Vương đại thiếu suýt nữa hộc máu. “Sau này nếu nhà anh có ai không may xảy ra chuyện gì, đến phố phong cách Hán tìm tôi, tôi nhất định không chối từ.”
Vương Tiêu nghe vậy thật sự là một hơi nghẹn ở cổ, lời lấy lòng như thế có phần đâm tim chọt phổi quá. Nhưng hắn lại biết đây là ý tốt của Lâm U, dù sao vị Lâm dược vương này ở phố phong cách Hán nổi danh khó mời, cứng mềm không ăn không nói tới, đi xem bệnh cho ai còn phải xem khí trời ngày hôm đó đẹp hay không? Sau đó lại xem tâm tình của cậu ta có tốt hay không mới được. Nói chung, có mấy lời này của Lâm U, nhà họ Vương hắn liền có thêm một cơ hội cứu mạng.
Bất quá, câu nói kia khiến hắn phải canh cánh trong lòng.
Vương Tiêu nhịn không được nói một câu: “Có phải em trai tôi vừa rồi nói lời mạo phạm đến ông chủ Lâm?” Nên cậu mới nói chuyện công kích như thế?
Lâm U bí hiểm nhìn Vương Tiêu một cái, lắc đầu: “Tôi chỉ là không thích bác sĩ thú y mà thôi.”
Vương Tiêu: “…” Tôi nói này! Bác sĩ thú y cũng không tranh mối làm ăn với hiệu thuốc bắc của cậu! Cậu dựa vào cái gì mà ghét bác sĩ thú y!!!
Mục đại thiếu nhân cơ hội lúc này bổ cho một đao: “Trước kia mấy con Lâm Lâm nọ của tôi anh còn nhớ không! Chúng nó đều là Lâm U tặng cho tôi, nghe nói anh khi chích ra tay vô cùng độc ác?”
Đại thiếu gia nhà họ Vương vào lúc này triệt triệt để để lĩnh hội cái gì gọi là ‘Đánh chó phải nhìn mặt chủ’, con bà nó, chích cũng phải nhìn chủ hả!!!
Bốn người gặp gỡ, liền kết bạn tiến vào biệt thự. Lúc bọn họ đi vào, trong sân bữa tiệc ngoài trời đã có rất nhiều người đến. Những người này đều là các ông lớn có uy tín danh dự, hoặc giàu có một phương trong thành phố A, đương nhiên bên cạnh các ông lớn còn đi theo không ít thế hệ trẻ tuổi khác, trong đó các cô gái tuổi xuân chiếm đa số. Có lẽ, là muốn tạo quan hệ thông gia trong đầu.
Dù gì đi nữa, ngoại trừ những nhà như Mục gia và Vương gia trong nước được xếp vào mấy đại gia tộc lông phương sừng lân, Chu gia trên cả nước chỉ có thể coi là trung thượng, nhưng ở thành phố A, cũng là nhà nổi bật rồi. Đại bộ phận người tới nơi này, xuất thân đều không bằng Chu gia.
Mục Viêm Khiếu và Vương Tiêu cùng nhau vào cửa, ngay tức khắc đã thu hút một tràng chú ý từ đông đảo mọi người. Cái mặt lạnh khí thế hung tàn của Mục Viêm Khiếu quá quen thuộc, mà Vương Tiêu cũng bởi vì đoạn thời gian trước đẩy cha ruột của mình xuống thấp, dưới sự bảo trợ của ông nội hắn một tay chủ trì nhà họ Vương khiến toàn bộ thành phố A thậm chí trong cả nước cũng một phen náo động, thoạt nhìn khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn cũng có chút bắt mắt.
Vì thế mà khi hai người này đến, nguyên bản mọi người còn tụ một chỗ nói chuyện đều ngừng động tác. Về phần chủ nhân bữa tiệc Chu Hải Chu đại thiếu gia cũng cùng em trai gã Chu Thắng tiến lại, trên mặt là vẻ mừng rỡ, bước nhanh tới trước mặt bốn người Mục Viêm Khiếu và Vương Tiêu, vừa gặp đã ôm chầm lấy.
“Mục lão đệ, Vương lão đệ! Các cậu tới rồi! Địa phương nhỏ bé này của tôi phút chốc rực rỡ hẳn ra ha ha!” Thân hình Chu Hải cao to cường tráng, mặt đầy vẻ tươi cười sảng khoái, thoạt nhìn giống như một người anh cả chính trực có nghĩa khí.
Theo lý thuyết, một người như vậy hẳn rất khó làm người ta nảy sinh ác cảm mới đúng. Nhưng Lâm U trong nháy mắt Chu Hải tiến lên ôm Mục Viêm Khiếu đó, cảm giác không tốt như là da lông toàn thân dựng hết cả dậy. Sắc mặt không kiềm được trắng nhợt, trực tiếp kéo Mục Viêm Khiếu lui về sau một bước, để Chu Hải chỉ ôm lấy hai người Vương Tiêu và Vương Diêu.
Động tác này của Lâm U không thể nói là không đột ngột, thế nên phần lớn ánh mắt người trong cuộc đều ném về phía cậu, nhịn không được đoán rằng tên này từ đâu tới mà không biết điều, đột ngột đánh vào mặt nhà họ Chu như vậy.
Chu Hải lúc này đã thu về thế đứng bình thường, trong phút chốc gã nhìn thấy Lâm U, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, chẳng những không tức giận, trái lại còn cười tiến lên muốn vỗ vai Lâm U, lại bị Lâm U không chút dấu tích trốn ra sau một chút, nói với Mục Viêm Khiếu: “Mục lão đệ, vị này là người trong lòng của cậu sao? Tôi gọi cậu ấy em dâu không hợp cho lắm, chi bằng thẳng thắng theo cậu, như cũ gọi một tiếng Lâm lão đệ? Tôi có nghe nói, hai người các cậu đã có một cuộc tình lãng mạn sâu sắc ở Rome, trở về rồi đã trực tiếp nói chuyện với ông cụ bên nhà đúng không? Nhìn tình hình này, ông cụ đồng ý? Tôi phải nói điều này, hiếm khi những người có tình trở thành người nhà, phải chúc mừng các cậu mới phải nha.”
Lời này Chu Hải vừa nói ra, xung quanh bỗng chốc vang lên mấy tiếng kinh hô nho nhỏ, lúc này tiếng hô còn chưa lớn, Mục Viêm Khiếu nhìn một vòng nhíu mày, vẫn mặt lạnh như cũ nhưng lại vươn tay ôm lấy eo Lâm U, dùng ngữ khí đế vương tuyên truyền mệnh lệnh nói với người chung quanh: “Lâm Lâm là người sẽ ở cùng tôi suốt đời. Vì thế, trước khi các người muốn làm gì, nói gì, thận trọng từ lời nói đến việc làm đi.”
Lâm U được Mục Viêm Khiếu ôm như thế cũng thả lỏng tinh thần, cười một tiếng đối diện với mấy lão đại kia nói: “Chớ có xem tôi là tiểu bạch kiểm à nha, nếu ai muốn gây bất lợi cho Viêm Khiếu, nói không chừng một nắm thuốc bột của tôi liền độc chết người đó. Tuy nhiên, nể mặt tất cả mọi người đều là bạn bè, về sau lúc tôi chữa bệnh cho các vị cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ giảm cho các vị 99%.”
Mục Viêm Khiếu và Lâm U nói hết lời, toàn sân vang lên những tiếng hít khí và kinh hô còn lớn hơn vừa rồi, các lão đại trước là kiêng kị thế lực Mục gia, sau lại nhìn chằm chằm Lâm U hồi lâu, hít một hơi lạnh liền nhớ ra, cái người thanh niên trông giống tiểu bạch kiểm này, không phải chủ tiệm thuốc Lâm thị mà mỗi ngày họ đều tìm quản gia vệ sĩ đi tạo thiện cảm đó sao?!
Vì thế vốn đại bộ phận mọi người không quen nhìn đều yên lặng, dưới tình huống vũ lực và kinh tế không sánh bằng, thời gian tới còn có thể cầu tình người ta, nói ra thì, còn có tư cách gì cười nhạo khinh thường chứ? Đàn ông với đàn ông thì sao, không ngăn cản người khác nữa,dù sao ở trình độ của họ, còn thứ gì chưa thấy qua chứ?
Trái lại quang minh chính đại bậc này, hành vi lẽ thẳng khí hùng, còn có thể làm cho lòng người nhỏ nhen bội phục. Chung quy thì đầu năm nay đàn ông biết đảm đương, càng ngày càng ít.
Chỉ có điều, bề ngoài đây là tiệc nhà họ Chu mà? Thế nào bỗng nhiên lại có cảm giác đang ở buổi ra mắt và giới thiệu đương gia chủ mẫu nhà họ Mục vậy?! Đại thiếu Chu gia, cậu nhanh nói gì đó đi chứ?
Chu Hải vào lúc này như nghe được tiếng nói mọi người, lập tức cười ha ha: “Hai vị quả nhiên sảng khoái. Người đã đến đông đủ, mau mau ngồi vào chỗ đi! Tôi có chuẩn bị không ít tiết mục hay và bất ngờ cho mọi người xem đấy.”
Chu Hải nói, rồi dẫn bọn họ đi đến chính giữa sân, làm cho Lâm U nhịn không được âm thầm nhíu mày chính là, mỗi khi đi một bước hướng về trung tâm, cậu cảm thấy, như là bước thêm một bước vào lồng giam. Hết lần này tới lần khác, ở trước mắt bao người, cậu không hề có lý do cự tuyệt.
Chậc, có chút phiền toái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!