Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị - Chương 30: Ai Thấu Được Lòng Người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị


Chương 30: Ai Thấu Được Lòng Người


Mãi đến tối tầm 7h thì Lisa cùng Trương Hải mới tỉnh lại, cả hai người sau khi nghe mọi người kể lại sự việc thì hết sức vui sướng, họ cứ túm lấy Alex nói cảm ơn liên tục, ra sức trò chuyện cùng hắn.

Lửa trại cũng được đốt lên, các loại món ăn tuỳ tiện bày biện trên chiếc bàn xếp, dùng cho dã ngoại. Thanh Phong lúc này trổ tài nấu nướng, hắn dùng đôi bàn tay ma thuật, không kém phần điệu nghệ của mình để biến ra những món ăn thượng hạng, mùi thơm lan toả mọi nơi, màu sắc hấp dẫn đến loá mắt, khiến bụng ai cũng “ òng ọc” thành tiếng.

Bên đống lửa bập bùng, cả bọn vừa ăn vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ, ngoại trừ A.Kiệt với A.Cường là tay cầm miếng thịt, phi lên thân cây to lớn, vừa nhai vừa quan sát tứ phía, bọn họ đang trông chừng xung quanh, thỉnh thoảng nghe mọi người nói chuyện vui quá, không nhịn được mà phải chúi miệng xuống ghóp vài câu.

Nhóm có mang ra một thức uống vô cùng đã là nước ngọt có gas, phải nói là rất nhiều loại khác nhau như mirinda kem, pepsi, coca…

họ không dám uống bia vì nơi chiến trường mà uống thứ ấy vào là die coming.

Thông qua đôi bàn tay nấu nướng ma thuật của Liên Hoa và Thanh Phong, miếng thịt khô bỗng biến thành món mỹ vị nhất mà Alex được ăn từ trước đến giờ. Trên nó quét một lớp nước sốt, không biết là loại sốt gì mà khi nướng lên thơm đến nức mủi. Vị đậm đà, cắn một cái mà muốn thoát xác ra.

Alex đang nhai miếng thịt trong mồm thì bỗng Lisa quay sang hỏi hắn..

“ Này này Alex, cậu chỉ có đi một mình thôi à, hay có tổ đội với ai? “

Nghe vậy mọi người liền chú ý đến, Thanh Phong đang đảo đảo miếng thịt trên vĩ nướng cũng nhanh chóng dừng lại đôi chút.

“ Đúng vậy, tôi chỉ đi một mình… vì là lần đầu tham chiến nên tôi không quen ai cả ha ha“ Alex rất thản nhiên nói.

“ Vãi!! Gan của cũng lớn thật đấy, nhớ lần đầu tôi đều cứ phải kè kè theo bố, không dám rời nửa bước chân “ Ngô Khải nhanh chóng tiếp lời.

Trương Hải nghe Alex trả lời thì có chút lãnh đạm lại.

“ Cậu đi một mình thật sự rất nguy hiểm đấy, đặc biệt còn là lần đầu, nơi chiến trường này cái thứ đáng sợ nhất không phải đám quái vật, không phải cạm bẫy…. mà là… “ Trưởng Hải nói đến đây thì bỗng dừng lại… sắc mặt toàn đội thoáng cái cũng thay đổi theo, một bầu không khí âm u cùng lãnh đạm dâng lên bủa vây chốn này.

“ Lòng người!! “ cả bọn đồng thanh tiếp lời.

Alex nhìn sắc mặt bọn họ mà không khỏi giật nảy mình.

Bất giác sau câu nói ấy, bầu không khí trở nên im lặng hẳn đi. Gương mắt ai lúc này cũng đầy vẻ bi tráng khiến người khác thoạt nhìn thôi cũng không khỏi giật mình. Ngoại trừ Alex như con nai vàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì tất cả bọn họ đều như biến thành một người khác, thê lương cùng hận thù. Khí tức cả bọn họ toát ra khiến Alex lạnh sống lưng.

“ Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện… về nhóm chiến giả chúng tôi trước đây“ Trương Hải cất tiếng nói, ngay lập tức xua tan bầu không khí.

“ Khởi điểm nhóm chúng tôi có tận 10 thành viên, vào khoảng một năm trước, lúc ấy chúng tôi còn là những tay gà mờ chưa biết gì rõ về cái thế giới ngoài kia, nhưng dù vậy những nhiệm vụ mà hội thợ săn đưa ra, chúng tôi đều xuất sắc hoàn thành, chúng tôi cứ nghĩ là chúng tôi đã thích ứng được với thế giới ngoài kia nhưng…, câu chuyện tốt đẹp cứ tiếp diễn như thế cho đến khi…

Hôm nay, ta tuyên bố, nhiệm vụ liệt sát quái bắt đầu… (một nam tử quá tuổi trung niên, hắn đứng trên khán đài hô hoán)

Đấy có thể nói là một nhiệm vụ với quy mô rất lớn… gần 3000 chiến giã, nói đúng hơn, nó là cả một chiến dịch.

Đấy là một nhiệm vụ hết sức khó khăn nhưng chúng tôi cũng đã chiến đấu rất cừ và tiêu diệt không ít quái vật.

Mặc dù biết là so với những nhóm khác thì chẳng đáng là bao nhưng với chúng tôi thì nó là đã quá đủ, ngay trước ngày kết thúc chiến dịch thì…

Một cuộc tàn sát đẫm máu diễn ra!

Nơi chiến trường xuất hiện một nhóm chiến giả, chúng ra tay tàn sát rất nhiều người.

Cũng là những chiến hữu, những đồng loại của nhau nhưng… bọn chúng… bọn chúng lại giết chết đồng bào của mình…

Vì gì ư? Vì chiến lợi phẩm… lũ chiến giả đó không bằng cầm thú, chúng không đi săn quái mà chúng săn người, chúng cướp đoạt chiến lợi phẩm của những nhóm khác, chúng rất mạnh.. rất mạnh.. mạnh hơn bất kì kẻ nào, nhưng sức mạnh đó lại dùng vào việc giết người, từng bao lợi phẩm cứ yên nhiên rơi vào ray bọn chúng.

Ngày kết thúc chiến dịch, bọn chúng là những người đứng đầu chiến dịch, được tuyên dương, được trao thưởng vì có được nhiều chiến lợi phẩm nhất, còn chúng tôi?… không những bị cướp sạch mọi công sức mà còn… hy sinh mất 3 chiến hữu. ĐỀU LÀ DO BỌN CHÚNG GIẾT HẠI. BỌN CHÓ ĐÓ. (tay Trương Hải xiết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt)

Chúng tôi không thể quên được ngày hôm đó, cảnh tượng khủng khiếp, chưa bao giờ tôi mất niềm tin vào đôi mắt của mình như vậy, tôi tự hỏi bản thân có nhìn lầm không? “ Trương Hải nói đến đây mà giọng của ông trở nên nghẹn nghào, có mỗi ông giữ được cảm xúc, những ngươi kia đều đã rơi lệ cả rồi.

“ Vậy tại sao? “ Alex đang muốn nói thì bị ngưng lại.

“ Tôi biết cậu định hỏi gì.. không chỉ tôi mà những chiến giả thuộc các chiến đội khác cũng đồng loạt tố cáo lên Hội Đồng nhưng… đáp lại chúng tôi là những câu nói hững hờ.. rất xin lỗi… vì là chiến đấu trong rừng nên vệ tinh không thể quay lại bất cứ thứ gì “ Trương Hải nói, vẻ mặt ông lúc này vô cùng tức giận.

“ Một lũ xảo trá, tôi đã từng thề, sẽ có ngày Trương Hải tôi sẽ xé xác bọn chúng, nghiền chúng ra nghìn mảnh, lấy máu rửa sạch mối thù này” Trường Hải lớn tiếng ghào thét.

Bảy người còn lại cũng là một mặt tức giận, nắm tay họ xiết chặt cả lại, bộ dáng ai cũng trưng ra vẻ hắc khí đáng sợ.

“Sau này chúng tôi mới biết, nhóm của bọn chúng có tên là Sát Luân Đoàn, toàn đội thấp nhất là chiến giả cấp chiến uý, dang xưng của bọn chúng nổi lên như cơn ác mộng kinh hoàng, là nổi ám ảnh của giới chiến giả tiểu cấp như chúng tôi, hơn thế nữa, hậu phương sau lưng bọn chúng là vô cùng lớn và bí ẩn, đến cả hội đồng cũng không dễ dàng động chân tay”

(Lưu ý: Hội đồng cũng chia theo các cấp bậc, lớn nhất là “hội đồng tối cao”, còn hội đồng nhắc tới ở đây là hội đồng thấp nhất, chuyên quản lý các chiến giả tiểu cấp)

Sau khi nghe xong Alex là một mặt chẳng thể tin nổi, giờ thì hắn mới thấu, dù là đang trong bất kì hoàn kì nào, bản chất độc ác, tham lam trong con người vẫn mãi chẳng thể nào thay đổi. Hắn thật sự không thể tin, hắn thật sự mong đây chỉ là lời nói dối. Làm sao lại có thể chém giết lẫn nhau chứ? Da mặt hắn căng ra như bị kéo.

Hắn như con nai tơ ngơ ngác, bước chân lần đầu ra thế giới, đối mặt với muôn vàn mối nguy. Nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới sự việc này. Thật nguy hiểm! Nếu như đoàn đội này có ý định xấu với hắn thì hắn hẳn là đã chết từ lâu rồi. Quá nguy hiểm, đúng là không dễ dàng để tin một ai đó, hắn quá ngây thơ, đã thế lại còn nói bản thân chỉ đi một mình chứ, nghĩ lại thì đúng là hết sức ngu ngốc.

“ May cho cậu là gặp chúng tôi đấy kkk “ Ngô Khải lúc này cầm lon monstar quẳng đến chổ Alex, hắn cũng nhanh tay chụp lấy, nói lời “ Cảm ơn”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN