Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu - Chương 30: Tim đập thình thịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu


Chương 30: Tim đập thình thịch


Editor: L.N.H.T

Dư Uyển Uyển không biết anh họ của mình đang suy nghĩ gì, cô đang mày ủ mặt ê việc “anh Anh” cool ngầu mười năm như một ngày, chết không tử tế…

Mỗi lần đạo diễn vừa nói qua, Dư Uyển Uyển lại có xúc động mún quỳ lạy tới nơi. Cố tình cảnh diễn của cô và anh Anh cực kỳ nhiều. Vai diễn xì dầu của anh Anh chủ yếu là chọc em gái khóc, lừa dối mẹ già.

Diễn chung vài lần với anh ta xong, Dư Uyển Uyển không nhịn được đi đến trước mặt lão sư Phùng tìm kiếm an ủi.

Thật ra Dư Uyển Uyển cũng chỉ là một người mới có rất ít kinh nghiệm diễn. Thiên phú thì cũng có một chút (nhiều kinh nghiệm tích lũy ở kiếp trước).

Lúc hợp tác với diễn viên giỏi, họ có thể kéo cô theo, diễn xuất cũng được nâng cao. Còn hợp tác với diễn viên không giỏi, thì chính là một tai nạn.

Bản thân cô là người mới, còn kéo theo anh Anh? Đừng nói giỡn.

Vì vậy lão sư Phùng ra sức hùa theo cô, khen ngợi cô cảnh diễn vừa rồi tạm được, ít nhất có chút hiệu quả lôi kéo.

Đợi đến lúc lão sư Phùng và anh Anh diễn cùng, mặc dù cũng không phải một lần là qua, vì anh Anh vẫn rất cool ngầu, vẫn cực ra vẻ tổng giám đốc, nhưng lại chẳng hiểu sao giọng điệu lại đi theo lão sư Phùng. Nên nói gì, nên có động tác gì, phối hợp với lão sư Phùng không kém chút nào…

Khí tức tổng giám đốc bá đạo của anh Anh bị khí tức mạnh mẽ của bà mẹ càm ràm bao phủ xuống, cậu con trai ngu xuẩn bị nói đến xù lông, phản nghịch, thích yêu là yêu…

Bọn nhỏ luôn cho là mình đã trưởng thành, có thể tự quyết rồi. Có thể tự do tự tại tuỳ tiện lang bạt. Trên thực tế, cho dù thế nào cũng không thoát ra khỏi lòng bàn tay của mẹ…

Dư Uyển Uyển xem hết cảnh diễn này, cảm thấy mình hỏng hết rồi.

Giọng điệu nói chuyện của anh Anh vẫn không thay đổi, thần thái cũng không thay đổi, vẫn luôn rất cool ngầu như cũ?

Lão sư Phùng vẫn luôn nói với cô, là phối diễn, cho tới bây giờ Dư Uyển Uyển mới hiểu được cái gì là phối diễn, cái gì là chủ động…

Dường như cô còn kém rất xa, nhưng ít nhất rốt cuộc cô cũng tìm được một phương hướng.

Lần này lúc phối diễn với anh Anh, Dư Uyển Uyển cũng không nóng nảy, bắt đầu chuyên chú cách biểu đạt tình cảm của mình, đồng thời thông qua diễn xuất của mình kéo theo anh Anh…

Mặc dù hiệu quả không mấy rõ rệt, cảnh cô và anh Anh vẫn không được đạo diễn cho qua.

Nhưng lão sư Phùng lại biểu dương cô. Cho tới bây giờ bà không hề che dấu sự yêu thích của mình với Dư Uyển Uyển.

Chính vì ở trong đoàn phim “Nhà có một người già” gặp được người dạy bảo hiền lành, cùng nhiều diễn viên xuất sắc, và thêm nhiều thứ khác, Dư Uyển Uyển mới có thể chạm tới cửa chính của giới diễn viên nghệ sĩ… không ngừng học tập, mới có thể vượt qua cánh cửa kia, trở thành diễn viên chân chính.

Về sau, lúc diễn cùng anh Anh, Dư Uyển Uyển mơ hồ phát hiện cách diễn xuất thích hợp cho mình.

Dưới sự lôi kéo của cô, mặc dù tổng giám đốc bá đạo không thể trở thành đứa con trai khó tính, nhưng ít nhất có thể hơi trở thành anh trai thích giả bộ thanh cao, nhưng lại rất quan tâm em gái…

Bộ phim này đã quay đến hồi kết.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, “trợ lý” mặt trái táo kia của anh Anh bắt đầu thích chạy đến đoàn phim. Hơn nữa vừa đến đoàn phim là bắt đầu lén lút tiến đến bên cạnh Cố Lượng…

Đợi đến lúc Dư Uyển Uyển chú ý tới thì ngẩn người ra.

Em gái mặt trái táo mập mạp, đáng yêu cùng anh họ king kong cao lớn thô kệch, tạo thành một bức tranh rất không ăn nhập.

Nhưng ý đồ của em gái mặt quả táo quá rõ ràng, lúc nhìn Cố Lượng, trong ánh mắt đều là ánh sao.

“Cái gì, anh không chỉ biết sửa giày, sửa xe đạp, lại còn biết sửa máy vi tính? Dường như cái gì anh cũng biết nhỉ!” Vẻ mặt em gái mặt quả táo sùng bái nhìn Cố Lượng, không e dè nói.

Cái này quá rõ ràng, các bạn nhỏ trong đoàn phim đều không nhìn nổi. Cũng ngại nói anh Anh lừa gạt em gái.

Bởi vì em gái mặt quả táo hoàn toàn coi như không nhìn thấy “cố chủ” anh Anh, ngay cả công việc trợ lý cũng quên mất, ra sức tiến gần đến bên cạnh Cố Lượng.

Chỉ là, em gái, em gái này, ánh mắt của em sao vậy? Rốt cuộc gu chọn trai độc đáo cỡ nào thế? Anh Anh như vậy em chướng mắt còn chưa tính, thanh niên tài tuấn trong đoàn làm phim nhiều như vậy, sao em lại nhìn trúng Tiểu Cố vậy?

Đúng là con người Tiểu Cố không tồi, nhưng chiều cao 1 mét 90, còn em cao chưa tới 1 mét 60, đứng chung với nhau thật sự không hợp.

Cảm giác tựa như cô bé quàng khăn đỏ mập mạp và vượn gô-ri-la đứng bên cạnh nhau vậy. Quả thật hủy tam quan người nhìn mà.

Càng khiến người ta không nói ra lời nào chính là, Cố Lượng còn ngại em gái phiền phức, không để ý tới cô.

Cho nên nói, phải hủy diệt cái thế giới này sao?

Rõ ràng em gái mặt trái táo có cảm tình với Cố Lượng. Cố Lượng không để ý tới cô ấy, vậy thì chạy đi tìm em họ Cố Lượng bắt chuyện vậy.

Vì vậy sau khi phân cảnh đối diễn của Ngũ Anh và Lục Anh xong xuôi, em gái mặt trái táo rất nhiệt tình đẩy “anh Anh” ra, lúc chạy tới đưa ly nước hình gấu nhỏ cho Dư Uyển Uyển thì anh Anh xưa nay luôn cool ngầu có vẻ mặt như bị sét đánh… rất đáng thương.

Các bạn nhỏ trong đoàn làm phim đều muốn cười nghiêng ngửa, cho nên nói, làm người đừng nên giả vờ, giả vờ quá sẽ bị sét đánh đấy.

Vì thế, dưới sự quấy rối của em gái mặt quả táo, sau khi vẻ mặt cool ngầu của anh Anh nát bấy đủ kiểu thì quan hệ cùng nhân viên trong đoàn làm phim hòa hoãn rất nhiều.

Cộng thêm dường như anh Anh cũng ý thức được chuyện không nên một mình một ngựa, đôi khi bộc lộ ra chút hơi thở đại gia.

Em gái mặt quả táo mang theo một đống bánh ngọt, âm thầm tìm hiểu tin tức về Cố Lượng. Chạy qua chạy lại mấy lượt để phát bánh kiếm tin tức.

Mặc dù anh Anh hoàn toàn không có cảnh diễn, nhưng vẫn ở lại trong đoàn làm phim kiếm sự thoải mái…

Quay xong một ngày, vẻ mặt anh Anh mệt mỏi ngồi trên BMW. Càng khiến anh ta mệt mỏi chính là, em gái mặt quả táo nghiêm mặt kéo sau lưng anh ta, sau đó ra vẻ người lớn nói: “Haiz, gừng càng già càng cay. Nếu chị không ở đây, em chung đụng với mọi người thế nào? Em ở nước ngoài chưa bao giờ ngủ ở bên ngoài đúng không? Năng lực giao tiếp của em quả thật bằng con số không mà. Ngay cả em gái Uyển Uyển hay xấu hổ cũng mạnh mẽ hơn em. Nhìn cách em chung đụng với người ta xem, ôi thật là bi thảm!”

“…” Em gái mặt quả táo trở mặt quá đột ngột, sau khi chưng ra vẻ mặt nghiêm của tổng giám đốc nữ bá đạo thì lập tức ngay cả anh Anh cũng nín thinh không thể nói được.

Một lúc lâu sau, anh Anh mới ủ rũ nói, “Chị có thể đừng giả nai trêu ghẹo trai nhà lành nữa được không. Chị đã hai mươi ba tuổi rồi, cho dù ăn mặc có giống học sinh trung học thì cũng lớn hơn người ta ba tuổi. Hai người không thể nào được! Tỉnh lại đi, chị họ An Quân!”

Với đẳng cấp thưởng thức đàn ông của An Quân, có thể khiến anh Anh châm chọc mấy ngày.

“Thế nào là không thể hả?” Chị gái mặt quả táo An Quân nghe anh Anh nói vậy thì dứt khoát trở mặt, hai mắt trợn to lên.

Chỉ là vẻ mặt này khiến cô nàng nhìn có vẻ nhỏ hơn, đáng yêu hơn.

“Lớn hơn ba tuổi thì sao hả, lấy nữ lớn ba tuổi như mang vàng về nhà, em lớn lên ở nước ngoài thì biết cái gì! Nói cho em biết, biệt danh của chị chính là ‘Kim Chuyên’[1]. Là một viên gạch vàng nện trên đầu Cố Lượng. Chị cảnh cáo em, sau này bớt lởn vởn bên cạnh nam thần của chị đi. Bà đây mà bị lộ thân phận, bà đây sẽ đập chết em!” An Quân chuyển sang kênh tổng giám đốc nữ bá đạo lần nữa. Cách nói chuyện này gọi là có khí chất.

[1] Kim Chuyên: Gạch vàng

“Nam thần?” Anh Anh cảm thấy mình sắp bị nội thương rồi. Anh ta quả thật không nhìn ra Cố Lượng giống nam thần chỗ nào?

Ánh mắt của bà chị họ khủng long bạo chúa bị mù rồi sao? Hay là nên nói, chỉ số IQ của phụ nữ khi yêu lập tức trở về con số không?

Làm ơn đi, nhìn Cố Lượng không giống kiểu người theo đuổi danh lợi, cho dù chị có trở thành cục gạch vàng cao ngang người thì Cố Lượng cũng sẽ không để ý tới chị.

Anh Anh không nhịn được thắp một ngọn nến cho Cố Lượng xui xẻo. Đây quả thật là tai họa bất ngờ, làm chuyện tốt cũng bị ném gạch!

An Quân đã tiến vào trạng thái háo sắc, làm hình dáng chắp hai tay cầu nguyện, trong ánh mắt không ngừng hiện ra bọt khí hình trái tim.

“Lần đầu tiên chị nhìn thấy cậu ấy là lúc gót giày của chị bị gãy hỏng, cậu ấy thấy chị là trợ lý của em thì ngồi xổm xuống sửa gót giày giúp chị. Khi đó, chị đột nhiên cảm thấy cậu ấy rất giống vương tử hắc mã, quỳ xuống trước mặt chị cầu hôn chị. Sau đó… chân của chị bị thương, cậu ấy cõng chị đi tìm em (Nhất định là chị giả bộ). Em biết không? Cậu ấy rất mắc cỡ, hai tai đều đỏ lên. Vóc người cao to vậy mà đáng yêu phết. Còn có lưng cậu ấy thật là rộng…” Nói đến đây chị gái mặt quả táo còn liếm khóe môi, tựa như nếm ra được dư vị của món ngon nào đó.

“Sau đó, chị không nhịn được mà nghĩ, nếu con đường kia vĩnh viễn không có điểm dừng thì thật là tốt. Cậu ấy cõng chị, cõng đi mãi… Đáng tiếc, chỉ có mấy mét, haiz…” Vẻ mặt của chị gái mặt quả táo đầy tiếc nuối.

Mấu chốt là cả người chị đều rất tròn, mặc dù nhìn qua không mập lắm, nhưng trên thực tế sắp 60kg rồi, chị đúng là không biết xấu hổ còn để người ta cõng chị.

… Anh Anh lặng lẽ phỉ nhổ ở trong lòng, thế nhưng đến một câu cũng không dám nói ra khỏi miệng.

“Lần thứ hai chị nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy nâng một bé trai bị ngã ở ven đường dậy. Vẻ mặt cực dịu dàng, nhìn thế nào cũng giống một người ba tốt.” Vẻ mặt của chị gái mặt quả táo đầy hạnh phúc.

Thừa nhận đi, chị hy vọng mình có thể thay chỗ của đứa bé kia… Anh Anh thầm bồi thêm.

“Lần thứ ba chị gặp cậu ấy, xe đạp của chị bị hỏng, cậu ấy lập tức đi tới sửa cho chị.” Dáng vẻ của em gái mặt quả táo vẫn chưa thỏa mãn.

Không cần hỏi cũng biết xe đạp kia chị cố tình làm hư. Em nói này, sao chị không lên xe em chở đi mà nhất quyết muốn tự đạp xe đi?… Đến lúc này, anh Anh hết chỗ nói với bà chị họ của mình rồi.

Tại sao đều là họ hàng, cũng đều tới chỗ em trai em gái làm trợ lý. Thế nhưng anh họ của Dư Uyển Uyển như một con bò già, chịu mệt nhọc giúp cô em họ thu xếp tất cả mọi chuyện vụn vặt trong đoàn làm phim. Biết cô ấy thẹn thùng thì chủ động giúp cô ấy chuẩn bị đầy đủ các mối quan hệ trong đoàn làm phim.

Vậy còn chị họ An Quân của anh ta thì sao? Tốt nghiệp đại học không lo đi làm, chạy tới đây chiếm vị trí trợ lý của anh ta. Mặc kệ anh ta có phải là người mới hay không, cũng mặc kệ anh ta có thể tiếp nhận công việc hay không. Hơn nữa thái độ làm việc thật khiến người ta giận sôi gan.

Nói là trợ lý, nhưng chẳng lúc nào thấy bóng dáng đâu. Không dễ gì đến đây, lại dựa vào danh dự của anh ta mà đi lựa gạt trai nhà lành.

Có đạo đức nghề nghiệp hay không vậy? Anh ta thật sự rất muốn đuổi An Quân đi. Anh ta càng muốn nói riêng với Cố Lượng, sau này có hứng thú làm trợ lý cho anh ta không?

Hỏng bét, dường như anh ta đã nói lời ở trong lòng ra rồi.

“Cái gì? Em muốn tìm Cố Lượng đến làm trợ lý cho em. Tốt lắm, tốt lắm!” Vẻ mặt An Quân cảm động nhìn cậu Anh. “Tiểu Anh, biết ngay em vẫn quan tâm đến chị. Không hổ là chị em tốt cùng nhau lớn lên.”

“…” Cậu Anh vô lực gục trên tay lái. Cứu mạng với, bảo An Quân tránh xa ra đi, tôi còn muốn tiếp tục làm tổng giám đốc bá đạo nữa!

“Trong giây phút đó, chị nhìn làn da màu lúa mì đọng mồ hôi của cậu ấy, tim của chị đập thình thịch thình thịch. Chị biết, cậu ấy chính là người kiếp này chị muốn tìm. Dáng dấp cậu ấy không đẹp trai, cậu ấy không có tiền thì sao nào? Thứ cậu ấy không có, chị có…” An Quân đột nhiên như đọc thơ, nói ra lời mến mộ với chàng trai trẻ kia.

Có đôi lúc, yêu say đắm chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhưng An Quân lại muốn xem thành cả đời của mình.

Cô ấy muốn sống chung cả đời với người đàn ông này.

“Đương nhiên, Tiểu Anh lăng nhăng sẽ vĩnh viễn không hiểu được những thứ này. Bởi vì cái yêu cái thích của em đã bị cắt thành những đoạn ngắn rồi. Đến bản thân em còn không biết em thích cái gì nữa là. Em cảm thấy cô gái này rất đẹp, cô gái kia rất sexy, còn cô đó tính tốt, cô đó nữa chân đẹp, em đều nói yêu thương bọn họ, chỉ là yêu sẽ không như cách yêu của em, em hoàn toàn không muốn yêu một ai đó mãi mãi…”

An Quân nhỏ giọng nỉ non, cậu Anh nghe xong lại không nói một câu, chỉ nổ máy xe.

Nhìn dáng vẻ ngô nghê của An Quân, cậu Anh cảm thấy rất buồn cười.

Cả người An Quân tựa như không xương dựa vào ghế, sau đó trong miệng bắt đầu nhẹ nhàng hát một bài hát.

“Cảm ơn trời cao đã để anh gặp được em

Anh muốn nắm chặt tay em

Bất kể thời gian dài đăng đẳng

Để anh yêu em!

Không phá hủy mơ ước của anh!

Nếu em thật sự muốn vòng ôm ấm áp

Bất kể thời gian dài đăng đẳng

Để anh yêu em!

…”[2]

[2] Đây là tên bài hát “謝謝遇见你” cũng khá hay, mọi người có thể vô nghe thử 😀 Ko tìm được bài này bằng tên Tiếng Việt nên t dịch thô vậy thôi 😀

Giọng của An Quân rất hay, trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh trong tiếng hát của An Quân.

Thời gian như được một loại ma thuật phù phép lên, bất tri bất giác đám trẻ bọn họ từ từ trưởng thành. Ở trên đường đời, bọn họ có những lựa chọn khác nhau, thậm chí bọn họ cũng có những lý giải về tình yêu khác nhau.

Chỉ là, vậy thì thế nào?

Đối mặt với đủ loại khó khăn, mặc dù bọn họ không thích sự lựa chọn của đối phương nhưng vẫn sẽ ủng hộ lẫn nhau…

Bởi vì bọn họ là đồng bạn tốt nhất, cũng là chị em của nhau.

Nhìn thấy An Quân ồn ào muốn yêu đương, hơn nữa lại còn hăng say như vậy, đột nhiên cậu Anh cảm thấy có chút cô đơn.

Có phải nên yêu đương oanh oanh liệt liệt với ai đó không?

Mấy ngày trước có quen với một cô gái ở bộ đội tiền vệ dường như không tệ, có lẽ là sự lựa chọn đúng.

***

Dư Uyển Uyển đi theo Cố Lượng đến nhà ga. Chỉ là còn chưa đi đến thì nghe thấy có người gọi tên Dư Uyển Uyển.

Dư Uyển Uyển quay đầu nhìn lại, giữa ngày hè, Giang Tinh Thần vác một cặp sách to chạy về hướng cô.

Gần đây dường như Giang Tinh Thần cao lên không ít, nhưng vóc người vẫn rất gầy, đeo mắt kính gọng đen, như một đứa ngốc vậy. Nhưng chỉ cần đi cùng anh chàng này, thì sẽ chú ý đến anh có một đôi mắt rất sâu.

Ở trong trường học, anh vẫn thích ngồi một mình ở một góc, các bạn học khác đều không biết anh đang nghĩ gì. Anh cứ như tách thế giới của riêng mình ra khỏi toàn bộ thế giới vậy. Chỉ là không ai biết, thế giới của anh đặc sắc cỡ nào.

Năm ngoái Dư Uyển Uyển thành bạn tốt của Giang Tinh Thần, ngày thường bọn họ có thể tán gẫu vài câu.

Dường như lúc nào Giang Tinh Thần cũng có vài ý nghĩ kỳ quái. Lúc tán gẫu với anh, Dư Uyển Uyển luôn cực kỳ vui vẻ.

Thỉnh thoảng anh sẽ dè dặt nhìn cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Đúng vậy, cô biết anh có hơi chút thích cô.

Cái lần chuyện ngoài ý muốn của Hoàng Hiểu Linh kia, chỉ có Giang Tinh Thần chú ý tới cô đi theo cô lên lầu. Cuối cùng là anh kéo cô xuống.

Giống như kéo cô ra khỏi hoàn cảnh khó khăn từ trong quá khứ vậy…

Sau đó bất tri bất giác bọn họ thân quen với nhau.

“Cậu đi đâu vậy? Mùa hè này rất bận sao?” Dư Uyển Uyển chủ động mở miệng hỏi.

“Ừ, rất bận, đang đi học. Dư Uyển Uyển, nhìn thấy cậu thật là tốt. Cho cậu cái này.” Giang Tinh Thần vừa nói vừa đưa cà mèn nhỏ cho Dư Uyển Uyển.

“Đây là cái gì?” Dư Uyển Uyển tò mò hỏi.

“Cậu mở ra sẽ biết, tớ phải về nhà rồi, hẹn gặp lại.” Giang Tinh Thần nói xong thì chạy tới ngõ nhỏ. Anh đeo túi sách chạy nhìn giống con ốc sên vậy.

Dư Uyển Uyển mở cà mèn nhỏ rất giản dị kia ra, bên trong có hai miếng hai khối hình con gấu.

Con gấu nhỏ này rất giống cái ly hình con gấu Dư Uyển Uyển dùng. Rất hiển nhiên đây là chocolate được làm bằng tay, hơn nữa tuyệt đối không chỉ là làm hai miếng mà làm rất nhiều là đằng khác, làm đến khi thuần thục, cho ra được hai con gấu giống y nhau này.

Dư Uyển Uyển ngơ ngác nhìn hai con gấu con, giữa ngày hè ai muốn ăn chocolate chứ?  Chẳng phải có một vài nam sinh rất ham hiểu sở thích của người mình thương à.

Thế nhưng, Dư Uyển Uyển lại nhớ rõ ngày đó…

Cô đứng ở trên sân thượng cao cao, gió thổi bay mái tóc dài của cô, có cảm giác sắp sửa rơi xuống…

Cô nói với Hoàng Hiểu Linh, thế giới này tốt đẹp biết bao, tôi muốn ăn chocolate được làm thủ công, tôi muốn túi xách hiệu LV, tôi muốn đồng hồ Thụy Sĩ được làm bằng thủ công, tôi muốn ăn cơm Tây, muốn ăn cá muối do ba làm, muốn ăn rất nhiều món ngon. Tôi muốn đi Tây Tạng, tôi muốn nhìn cảnh đẹp của khắp thế giới. Tôi muốn mỗi ngày đều hưởng thụ cuộc sống, còn lâu mới đi tìm cái chết mà không ai biết đến…

Khi nói những lời đó, cô vẫn nhớ rõ, Hoàng Hiểu Linh vẫn nhớ rõ, thì ra Giang Tinh Thần cũng nhớ rõ những lời đó…

Dư Uyển Uyển ngô nghê lấy một con gấu nhỏ từ trong hộp ra bỏ vào miệng.

Thật kỳ diệu, con gấu nhỏ bình thường này lại có vị ngon giống chocolate từng gởi cho cô…

Cố Lượng đột nhiên đi tới phía trước, nhặt một thứ gì đó có hình dạng tấm thiệp lên. Sau đó khóe môi giật giật đưa cho Dư Uyển Uyển.

Dư Uyển Uyển nhìn xem, lại là chứng nhận nghe giảng lớp học làm đồ ngọt…

Sau khi Dư Uyển Uyển sống lại, lần đầu tiên cực kỳ xúc động mà nhét cái hộp vào trong tay anh họ, sau đó cầm chứng nhận nghe giảng chạy nhanh về hướng Giang Tinh Thần rời đi…

Trong khoảng khắc chạy đi kia, cô cảm nhận được thanh xuân và tình yêu từ từ tỉnh lại trong cơ thể mình dưới cái bực bội của thời tiết khô hanh…

Trong ngõ hẻm, Giang Tinh Thần đang dựa vào tường thở hổn hển từng đợt khí. Trong điện thoại, chị của anh đang lớn tiếng gào thét…

“Tặng rồi?” Chị gái nghiêm túc hỏi.

“Vâng… Phù… Tặng rồi.” Giang Tinh Thần thở hào hển nói.

“Vậy con bé đó nói thế nào?” Chị gái lại hỏi.

“Tặng thì tặng thôi, còn nói gì nữa?” Giang Tinh Thần không hiểu hỏi ngược lại.

“Trời ạ, em là đứa ngốc sao? Chẳng lẻ em tặng xong thì quay đầu bỏ chạy ngay?” Rốt cục chị gái không nhịn được nữa tức giận.

“…” Đầu bên kia điện thoại, em trai ngốc của chị ta phiền não vì bị chị ta nói trúng.

Anh thật sự rất xấu hổ đó. Phải tặng quà cho một cô gái thế nào anh thật sự không biết.

Rất nhanh trong điện thoại lại truyền tới một trận gầm rú, “Ngốc chết đi được, em bảo bà đây mua chocolate thủ công gởi cho em. Mua xong gởi cho em rồi, em không cứ thế tặng đi đã đành, còn nhất định giả làm đầu tỏi lớn[3], nói gì mà em muốn nghiên cứu, học làm chocolate, sau đó có thể tự tay làm cho con bé đó ăn. Được, em học giỏi, em trâu bò, em nghiên cứu mấy tháng, vất vả lắm cũng xem như làm gần giống rồi đi.

[3] Đầu tỏi lớn: Cố ý giả làm thứ gì đó mà mình không rõ, vẫn còn mơ hồ.

Em tặng thì cũng nói tiếng người đi chứ. Đần chết chị. Em như vậy người ta hiểu được hả? Chưa biết chừng con bé đó còn ném chocolate của em đi đấy! Nếu em thật sự ngại thì ít nhất cũng phải nói cho con bé đó biết, ‘Tớ còn biết làm bò bít tết nữa, tay nghề cũng không tệ, lần sau mời cậu ăn’ chứ!

Đến cả chị cũng không xài đồng hồ, túi xách hàng hiệu, mua cho em, thằng ngốc em lại không dám tặng. Em cho rằng tiền tiêu vặt mẹ cho chị làm bằng giấy sao? Nếu không phải em nói em rất thích con bé đó, thật sự rất thích thì chị đã mặc kệ em rồi. Đứa ngốc như em nhất định sẽ bị phụ tình!”

Chị gái vẫn đang gầm thét phát tiết bất mãn trong lòng ở trong điện thoại. Em trai ngốc của chị ta vì kinh sợ mà ném điện thoại xuống đất.

“Này này, xảy ra chuyện gì vậy hả, tên đần em chuyện gì cũng không làm được, những thứ đã học không xài được hả?”

Bên kia, em trai ngu ngốc sợ tới mức suýt chút nữa dán mình vào bức tường, giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ nhìn Dư Uyển Uyển xông vào trong ngõ hẻm…

Lập tức, trong ngõ hẻm bắt đầu lan tràn hơi thở nóng rần.

“Chocolate ăn rất ngon.” Dư Uyển Uyển chậm rãi nói.

“A… Lần sau tớ làm tiếp cho cậu ăn nhé?” Em trai mọt sách ngô nghê hỏi.

“…” Chị gái nỏng nảy muốn xuyên qua luôn cái điện thoại, đánh chết em trai ngốc của mình.

Tại sao em trai từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là thiên tài, gặp phải cô gái mình thích lại biến thành đứa ngốc vậy? Giang Thần Hi thật sự rất ghét em trai của mình.

“Được.” Dư Uyển Uyển rất bình tĩnh trả lời.

Sau đó, bạn học Giang bình thường rất lý trí, rất cẩn thận chặt chẽ, hiểu biết rất nhiều, lúc nào cũng có một vài vấn đề ly kỳ cổ quái lại chết máy tại chỗ…

Thật ra Dư Uyển Uyển luôn cho rằng, anh đối với cô rất tốt.

Chỉ là cho đến lúc này, cô mới đột nhiên cảm thấy, được một người dè dặt yêu thích, theo đuổi, để ý… dường như rất tuyệt vời…

Những thứ này, ở kiếp trước hay đến kiếp này cô đều chưa từng có cơ hội nhận được.

Kiếp trước, cô nỗ lực quá nhiều, thua quá thê thảm.

Kiếp này, có phải cô cũng có thể yên tâm mà thoải mái tiếp nhận những nỗ lực của người khác?

Cô không phải Phương Dật Thần, cô sẽ không xem những nỗ lực của người khác thành chuyện đương nhiên, rồi sau đó xoay người giẫm đạp tâm ý của người khác.

Cô sẽ cảm động, cô sẽ không kiềm chế được mà muốn quý trọng nỗ lực của bạn nam hay mắc cỡ này.

Chỉ là tương lai còn rất xa xôi, hai người bọn cô đều chưa chuẩn bị tốt. Nói chuyện tình yêu, nói chuyện cuộc sống còn quá sớm…

Có một bạn nam muốn sau này vẫn luôn làm chocolate cho cô ăn… sẽ luôn nhớ những lời cô nói…

Chỉ là, anh có thể làm bao lâu? Thời gian lâu dài có thấy chán không?

Anh sẽ làm chocolate cho cô, vậy có làm bánh ngọt cho cô gái khác không?

Với tình cảm, cô có thể mong đợi điều gì không?

Cố Lượng nhìn em họ và nam sinh đeo kính đứng ở trong ngõ hẻm nhỏ, đứng cách xa nhau mà nói chuyện.

Nhìn em họ dường như rất dịu dàng, còn dáng vẻ nam sinh kia thì rất vui vẻ.

Mặt hai người đều khá non nớt, bọn họ đều rất mờ mịt về tương lai, bọn họ không biết tương lai sẽ có hình dạng gì, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy bồn chồn lo sợ.

Phát triển là một quá trình dài đằng đẵng…

Trên con đường này có lẽ sẽ gặp rất nhiều chuyện kỳ diệu, đến cuối cùng, có lẽ cô (anh) đã không còn quan trọng.

Song, lúc đó sẽ có một tình yêu gọi là tiếng lòng hỗn loạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN