Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu


Chương 31


Editor: L.N.H.T

Rốt cục “Nhà có một người già” cũng quay xong, Dư Uyển Uyển nhận được 2 vạn tiền thù lao đóng phim. Sau đó thì đưa cho Cố Lượng 5 ngàn.

Cố Lượng lại không muốn lấy tiền mà em họ “liều mạng” làm việc để có được.

Nhưng Dư Uyển Uyển nói: “Không phải anh là người đại diện của em sao? Làm gì có người đại diện nào không lấy phần trăm? Hơn nữa chắc hẳn sau này còn phải làm phiền anh họ nhiều đấy! Nếu anh nói vậy, sau này em nào dám tìm anh giúp đỡ chứ?”

“Đừng nói vậy, người nhà cần giúp đỡ nhau mà.” Cố Lượng vội vàng đẩy trở về. Trước kia Khâu Vân Vân đã giúp đỡ nhà bọn họ không ít rồi.

“Giúp xong việc cũng phải chia tiền. Có tiền mọi người cùng nhau hưởng chứ sao.” Dư Uyển Uyển cương quyết đẩy qua lần nữa. Mặt bánh bao cũng phồng lên rồi.

Sau cùng, Khâu Vân Vân cảm thấy bà không thể nhìn thêm được nữa, đi lên phía trước giật lấy tiền trong tay con gái, nhét thẳng vào trong túi của chị gái bà.

Khâu Nhân Nhân nhìn thấy, nhưng chẳng thèm nhấc mí mắt lên. Xem ra hai chị em đã sớm đạt được sự ăn ý rồi.

“…” Cố Lượng choáng váng, tiền giúp Dư Uyển Uyển còn nhiều hơn cả công việc anh làm thêm trong kỳ nghỉ.

Bên kia Khâu Vân Vân tiếp tục cùng phàn nàn với chị của bà, “Con bé chết tiệt nhà em không giống Cố Lượng nhà chị, kiếm được bao nhiêu tiền đều lo hết cho nhà. Còn con bé kia lại có kho bạc nhỏ. Vay tiền mua nhà em cũng không biết. Bây giờ còn để em trả tiền vay.” Nói đến chuyện tiền nợ, Khâu Vân Vân lại buồn bực.

Dư Uyển Uyển sớm đã chuẩn bị xong, lập tức giao số tiền 1 vạn 5 ngàn đồng còn lại cho ma ma.

Kết quả Khâu Vân Vân chẳng thèm nhấc mắt lên, cứ thế lấy vào tay.

Tựa như bà là lão gia địa chủ, còn Dư Uyển Uyển là đầy tớ nhỏ nhà bà vậy. Thản nhiên cầm tiền của cô, hút máu của cô.

“…” Dư Uyển Uyển thật sự không phải là đối thủ của nữ vương nhà cô.

Cô đột nhiên cảm nhận được nỗi lòng mệt mỏi của phụ nữ kiếm tiền nuôi gia đình. Nhọc công khổ sở kiếm tiền đều nộp lên hết, còn lấy không xót một đồng nào. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng bị nhắc nhở, lúc trước đều do con tùy hứng nên nhà chúng ta mới nợ tiền đấy.

Không phải là vì cô muốn gia đình được sống tốt hơn sao?

Không biết hơn mười năm này làm sao ba có thể chịu đựng được.

Vì vậy Dư Uyển Uyển dứt khoát trong mấy ngày nghỉ hè còn lại, nhọc công khổ sở quay một quảng cáo.

Bây giờ Dư Uyển Uyển cũng coi như có chút danh tiếng. Ở mười năm sau này, Dư Uyển Uyển được xem như là ngôi sao nhí, nữ thần hotgirl, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cô trên quảng cáo, trên ti vi.

Hơn nữa trong nửa năm qua, vì uống sữa đều đặn mà cô phát triển cao gần 1 mét 7. Thường xuyên dưỡng da cùng Khâu Vân Vân nên da dẻ cũng trở nên tốt hơn. Điều khiến cô vui vẻ nhất chính là, kiếp trước đáng thương, ngực chưa kịp phát triển đã dừng lại, chỉ ở mức C… Lần này sau khi trưởng thành, hẳn sẽ không có ai ghét cô sân bay nhỉ.

Sau khi quay xong “Nhà có một người già”, một nhà ba người nhà họ Dư liền đi kính thăm lão sư Phùng, cảm ơn bà cụ ở trong đoàn làm phim đã quan tâm chăm sóc con gái không hiểu chuyện nhà mình.

Lão sư Phùng nhìn một nhà ba người bọn họ, quả nhiên giống Đới Chí Trạch nói, ba Dư là người rất chất phát an phận.

Cho dù nghe nói Khâu Vân Vân có tính cách cực hiếm lạ, nhưng bà lại cảm thấy khá tốt. Tâm trạng trông mong con gái thành Phượng Hoàng bà vẫn hiểu.

Giữa người và người coi trọng duyên số. Lúc quay phim, lão sư Phùng đã cảm thấy Uyển Uyển rất hợp với nhãn duyên của bà. Sau khi quay phim, duyên phận này vẫn không đứt, Dư Uyển Uyển thường xuyên sang thăm bà…

Mỗi lần Lão sư Phùng thấy Dư Uyển Uyển đều rất vui vẻ. Bà trực tiếp bày tỏ với Khâu Vân Vân, bà rất thích Dư Uyển Uyển, một già một trẻ rất hợp ý nhau.

Thỉnh thoảng Khâu Vân Vân vẫn là người biết giữ thể diện. Nghe xong lời này, bà cũng rất tự giác mà nói gần nói xa một chút.

Con trai của lão sư Phùng sống ở nước ngoài, bạn già công nhân về hưu của cửa hàng chiếu rạp.

Bà cụ ngoài trừ quay phim thì chính là ở nhà. Dư Uyển Uyển đến thăm bà đúng lúc xoa dịu được chút cô đơn.

Khâu Vân Vân cố ý làm một quần áo truyền thống rất có phong cách Trung Quốc tặng cho lão sư Phùng vào ngày sinh nhật của bà. Bà cụ yêu thích không thôi.

Khâu Vân Vân đi theo đường lối kiêu ngạo, vô dụng, chỉ biết sĩ diện. Trên thực tế, lúc bà muốn nịnh hót một ai đó, cũng biết nhìn sắc mặt người ta, biết tặng quà biếu lễ.

Trong phương diện giao tiếp, lúc nhỏ bà có học qua.

Vì cô con gái ngốc nghếch Dư Uyển Uyển này mà Khâu Vân Vân hạ quyết tâm, cần phải qua lại thân thiết với lão sư Phùng.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy mẹ cô vừa gặp mặt lão sư Phùng là đã có thể trò chuyện vui vẻ, Dư Uyển Uyển như lọt vào sương mù.

Giữa người với người, bạn tới tôi đi, thì cần phải có sự chú trọng. Không thể quá nóng, cũng không thể không nóng không lạnh.

Khâu Vân Vân rất thông minh cũng biết lẽ phải. Cho nên một tiền bối như lão sư Phùng mới có thể nhanh chóng đón nhận cô bé Dư Uyển Uyển đầy hứa hẹn, chịu khó học tập, tính cách còn rất khôn khéo hợp lòng người.

Càng khiến Dư Uyển Uyển khiếp sợ chính là lão sư Phùng lại nói với cô, mẹ cô là một người có nội hàm. Có một vài phương diện cô nên học theo bà.

Dư Uyển Uyển rời khỏi chỗ của lão sư Phùng về nhà, mẹ của cô đang ngồi trên ghế sofa, phê bình ông già mua thức ăn ngày hôm nay thật khiến người ta chán ghét với ba của cô.

“…” Quả nhiên, chẳng lần nào mẹ khiến cô có cảm giác nghiêm túc cả, tất cả đều chỉ là ảo giác nhỉ?

Càng khiến người ta khiếp sợ chính là, sau tết Trung thu, hai nhà bàn bạc xong, lão sư Phùng làm mẹ nuôi của Dư Uyển Uyển.

Người hai nhà chính thức ăn cơm, đi lễ.

Lão sư Phùng thật sự rất thích Dư Uyển Uyển, lấy vòng tay xanh mơn mởn mang cho Dư Uyển Uyển.

Ba người nhà họ Dư đều nói không thể nhận, lão sư Phùng lại nói, “Không phải tôi là mẹ nuôi con bé à?”

Từ đó về sau, hai nhà qua lại càng thân thiết. Dư Uyển Uyển đi làm thì mẹ cô càng chịu khó sang bên kia hơn, thường xuyên có thể học làm ít đồ Tây.

Lúc khai giảng lớp Mười hai, Phương Dật Thần giống như kiếp trước. Trong lúc nghỉ hè có quay một bộ phim võ hiệp, làm một vai phụ chỉ xuất hiện có mấy tập. Nhưng vì dáng vẻ đẹp trai, vai diễn vui tươi, nhanh chóng nhận được sự yêu thích của khán giả.

Thậm chí, còn dấy lên một trận phong ba trên mạng…

Trong diễn đàn rộng lớn xuất hiện một bài post có kèm theo nhiều hình, tại sao tiểu sư đệ (Phương Dật Thần) nhất định phải chết? Chẳng lẽ là vì có dáng vẻ đẹp trai khiến người ta yêu thích hơn nam chính?

Bài post này được rất nhiều cô gái sùng bái. Thậm chí còn lưu lại rất nhiều hình ảnh của tiểu sư đệ.

Có thể là vì kiếp này không bỏ trốn cùng Dư Uyển Uyển, cũng có thể là bị đả kích từ chuyện của Hoàng Hiểu Linh. Nói tóm lại, lần này Phương Dật Thần không xốc nổi bỏ học, chạy đi làm ngôi sao, mà là tiếp tục bình tĩnh ở lại trường học đọc sách.

Phương Dật Thần vốn nổi tiếng đẹp trai trong trường học, cộng thêm hiện tại cho dù gặp ai cũng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt. Một đám nữ sinh trong trường ngoài trường đều điên cuồng vì anh ta. Cố tình Phương Dật Thần lại không quen thêm cô bạn gái nào nữa.

Đám nữ sinh đều nói, chuyện bạn gái trước tự sát gây ảnh hưởng rất lớn đối với anh ta. Ngược lại bởi vậy càng thêm thương tiếc yêu thích anh ta hơn.

Nói cho cùng, không hiểu sao Phương Dật Thần lại đi trên cùng một con đường với Dư Uyển Uyển, quay phim, quay quảng cáo.

Dư Uyển Uyển quay thuốc nhỏ mắt, Phương Dật Thần liền đi quay nước khoáng.

Dư Uyển Uyển làm người mẫu cho “Khinh Vũ”, Phương Dật Thần đi chụp “Học sinh nam”…

Dư Uyển Uyển diễn vai Lục Anh bị bệnh ung thư máu trong “Nhà có một người già”, Phương Dật Thần diễn vai tiểu hoàng tử dịu dàng tốt bụng nhưng mất sớm…

Dư Uyển Uyển không rõ đây rốt cuộc là vì sao. Chẳng lẽ cô sống lại quay về là để thi đấu cùng Phương Dật Thần sao?

Chỉ là đều lên Mười hai rồi, các bạn học cùng nhau xuống Địa Ngục thôi. Đừng suy nghĩ viển vông những chuyện tạp nham kia nữa.

*

Rốt cuộc “Nhà có một người già” cũng được phát sóng, Khâu Vân Vân vì không muốn quấy rầy cô làm bài nên dứt khoát dời ti vi xuống tiệm may của bà. Mỗi buổi sáng đều mở ti vi xem một tập, ba Dư muốn xem tin tức gì đó thì chỉ có thể xem trên máy tính, hoặc nghe trên đài. (Ba Dư ○| ̄|_)

Mỗi ngày ăn cơm tối, Khâu Vân Vân đều không nhịn được hỏi chút tình tiết từ Dư Uyển Uyển. Theo Khâu Vân Vân, con gái của bà rất tốt, con gái của bà là một thiên tài diễn xuất, con gái của bà là một người rất xinh đẹp, tương lai sẽ trở thành ngôi sao lớn… sau đó sẽ gả cho một con rể có tiền có của, rồi ngồi trên xe Mercedes-Benz hay BMW, ăn thơm uống cay…

“…” Ba Dư im lặng nhìn vợ, rất bình tĩnh ăn cơm, ăn cơm xong thì rửa chén. Con gái học hành cực khổ, ngày mai mua cá ngon về làm bồi bổ cho cô.

“…” Dư Uyển Uyển rất bình tĩnh ăn cơm. Sau đó thì nhanh chóng trở về phòng mình, bật đèn, học bài. Cô tình nguyện làm một đứa bé chăm chỉ cũng không muốn đối phó với bà mẹ đã trở thành fan cuồng.

Thậm chí cô khó mà tin được suy nghĩ sau khi Lục Anh nằm viện, mẹ cô có khóc không?

Quả nhiên, mấy ngày sau, tâm tình Khâu Vân Vân kích động đến mức không thể làm được gì như con gấu ôm chặt lấy Dư Uyển Uyển, “Lục Anh, mẹ yêu Tiểu Lục Anh, sao con lại bị cái bệnh này.”

Lần này ngay cả ba Dư cũng giật giật khóe môi. Vợ ơi, em hãy phân rõ trên ti vi với đời thực đi chứ?

Đến tháng Mười Hai, Dư Uyển Uyển đi tham gia hoạt động trao giải “Phi Tiên”, lễ trao giải ở nước ngoài thì không đi, còn trao giải ở trong nước, Dư Uyển Uyển coi như đi chơi thả lỏng tâm trạng.

Mấy năm gần đây, giải Phi Tiên đổi mới rồi, phim truyền hình cũng có Vai phụ xuất sắc nhất và Người mới xuất sắc nhất. Dư Uyển Uyển còn được đề cử giải Người mới xuất sắc nhất.

Khiến cô buồn bực chính là, ngay cả Phương Dật Thần không được để cử tên cũng chạy tới đây chơi. Còn chào hỏi cô nữa?

Dư Uyển Uyển lạnh nhạt quay đầu đi, không thèm nhìn Phương Dật Thần lấy một cái. Chẳng lẽ Phương Dật Thần thật sự muốn đụng chết cô sao?

Dư Uyển Uyển trông thấy Phương Dật Thần thì gắt gỏng. Không phải anh đang nổi à? Cách xa cuộc sống nhỏ hạnh phúc của tôi chút đi.

Cả người Dư Uyển Uyển đều choáng váng, đợi đến lúc cô được sướng tên thì lại có cảm giác muốn ngất xỉu.

Cô mặc chiếc váy do Khâu Vân Vân làm cho cô. Khâu Vân Vân không muốn cô lộ ra vẻ quá thành thục nên rất có tư tưởng xấu mà lại may cho cô váy trẻ em, có viền lá sen…

Vì vậy lần đầu tiên Dư Uyển Uyển nhận thưởng là mặc lễ phục dành cho trẻ em.

Có khoảnh khắc, cô đột nhiên muốn kêu rên, mẹ ơi đều tại mẹ cả. Nếu sau này con thật sự nổi tiếng, chuyện này sẽ bị người ta cười nhạo cả đời.

Sau đó, lúc người xem nhìn thấy đứa bé này lên sân khấu cũng không nhịn được mà vui vẻ. Mặc dù biểu hiện trên mặt của đứa bé này rất tự nhiên, còn cố gắng giả vờ đáng yêu, nhưng động tác thì cứng ngắc như một người máy…

Cho nên nói, Người mới xuất sắc nhất vẫn là một đứa bé! Người ta mặc cũng là thời trang trẻ em. Không biết tìm được stylist này ở đâu, thật tài tình.

Dư Uyển Uyển cầm micro, bình tĩnh, lão luyện, ăn nói lanh lợi cảm ơn tất cả mọi người, không hề có chút sơ xuất nào.

Khán giả dưới sân khấu đều cười nghiêng ngửa, chậc chậc, “thời trang trẻ em” đã sớm làm lộ bản chất của bạn rồi nhé.

Dư Uyển Uyển cảm thấy khó hiểu với tiếng cười vang ở dưới sân khấu. Tại sao mọi người như rất hoan nghênh dáng vẻ của cô? Có gì đó không đúng sao ấy…

Sau khi xuống sân khấu, lão sư Phùng dỗ dành cô một hồi. Cô không nhịn được hỏi, tại sao lúc cười, lão sư Phùng rất bình tĩnh mà tỏ vẻ, quay về han huyên với mẹ con chút đi.

Sau Người mới xuất sắc nhất chính là Nữ phụ xuất sắc nhất.

“Dáng vẻ của cô ấy rất đẹp, nhưng khán giả lại chỉ luôn nhớ rõ cô ấy là một người phụ nữ xấu. Không có ai biết, cô ấy vì có thể diễn tốt vai nữ phụ xấu xa mà mất bao nhiêu thời gian, đổ bao nhiêu mồ hôi. Kiếp sống dịch diễn của người khác rất thuận lợi, vậy mà sự nghiệp của cô ấy đầy ấp tranh cãi. Thậm chí khi ly hôn với chồng, cô ấy vẫn diễn tốt vai diễn của mình, ngay cả lúc đi trên phố cũng có trẻ con ném cà chua lên người cô ấy. Cũng may hơn mười năm này, cô ấy vẫn kiên quyết bước đi. Hơn nữa còn để lại những vai diễn ghi sâu vào trong ấn tượng của người xem. Nữ phụ xuất sắc nhất… Cốc Tuyết Hàm!”

Sau khi tên Cốc Tuyết Hàm được đọc lên, chị Cốc vừa đứng lên không nhịn được mà chảy nước mắt.

Đây là giải thưởng lần đầu tiên trong mười năm này của chị ta.

Thật sự chị ta không có chút may mắn nào, chị ta là diễn viên phái diễn xuất nổi tiếng trong ngoài cái vòng này, rất nhiều lần được đề cử tên trong các buổi lễ nhưng chưa lần nào nhận được.

Cốc Tuyết Hàm kích động hoàn toàn không kềm chế được, khán giả chỉ yên lặng nhìn chị ta. Cuối cùng thật sự không được nữa, Lăng Điệp đỡ lấy chị ta, chị ta vừa khóc vừa đi lên sân khấu, mặc dù chị ta đã cố gắng đè nén cảm xúc nhưng vẫn không kiềm được mà chảy nước mắt.

“Tôi đợi sự khẳng định này đã sắp hai mươi năm rồi. Tôi vẫn luôn hy vọng khán giả biết rằng, Cốc Tuyết Hàm cũng là một diễn viên tốt.” Chị ta không nhịn được bật khóc tức tửi lần nữa, dùng sức ôm cái cúp vào trong ngực.

Cuối cùng, chị Cốc không nói cảm ơn ai cả. Hoặc chị ta cũng muốn cảm ơn, nhưng lúc này chị ta hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường, cứ như một đứa bé chịu uất ức nhiều năm đi xuống sân khấu.

Trong khoảnh khắc chị ta xuống dưới sân khấu, bất kể là khán giả hay diễn viên đều tự động tự phát đứng dậy vỗ tay cho chị ta.

Sau nhiều năm, rốt cục chị Cốc cũng nhận được khẳng định qua nhiều năm nghiêm khắc với bản thân.

Chị ta cố gắng vô số lần, nhưng sau đó lại bị hiện thực đâm vào lòng vô số lần… Chị ta thật sự không ngờ tìm lại được bản thân, sau đó bản thân xuất phát một lần nữa… Sự khẳng định này đến quá bất ngờ.

Đi về chỗ ngồi, chị ta kích động ôm lần lượt từ đạo diễn đến từng diễn viên.

Lúc đến chỗ lão sư Phùng, “Cảm ơn ngài không ghét bỏ em, không vứt bỏ em, khẳng định em, kéo em trở lại.”

Lúc đến chỗ Dư Uyển Uyển, chị Cốc cũng dành cho cô một cái ôm thật chặt, “Cảm ơn Tiểu Lục Anh, em khiến chị tìm lại được bản thân lúc ban đầu, cùng sự nhiệt tình với sự nghiệp diễn xuất.”

Buổi tối ấy dường như vẫn luôn rất ồn ào, trong lòng mọi người ai cũng kích động cuồn loạn.

“Nhà có một người già” là bộ phim được khán giả bỏ phiếu yêu thích nhiều nhất, đạo diễn rất vui vẻ mà đi nhận thưởng, anh ta còn cười đến mức ngốc nghếch.

Dường như bộ phim này nhận được thành công lớn nhất trong buổi tối ngày hôm đó.

Nhưng điều đáng tiếc duy nhất chính là Nữ chính xuất sắc nhất không phải là lão sư Phùng của bọn họ, mà là một hoa đán mới trong giới diễn viên nghệ sĩ.

Vị hoa đán kia vì bộ phim mà rất liều mạng, vứt bỏ ưu thế về dung mạo, đóng vai một người vợ ngốc, vì chăm sóc chồng bị què mà phải đi lao động trồng trọt…

Bộ phim “Vợ ngốc” cuốn hút rất nhiều người xem. Khâu Vân Vân cũng vì người vợ ngốc này mà lén lau nước mắt.

Sau khi trở về, Dư Uyển Uyển nhịn không được mà nói với lão sư Phùng, thật sự đáng tiếc mà. Cô không biết có phải vì để cân đối, cô và chị Cốc nhận được giải thưởng, còn khả năng của lão sư Phùng thì lại thấp. Mỗi năm đều có rất nhiều phim phát sóng, giám khảo không thể trao toàn bộ giải thưởng vào một bộ phim được…

Nhưng lão sư Phùng lại chẳng hề để tâm chút nào.

“Bé ngốc này, một bà già như mẹ nuôi có nhận được giải thưởng hay không thì có gì khác nhau. Mẹ là chạy theo đám trẻ tuổi các con thôi.”

“Nhưng con vẫn cảm thấy tiếc lắm.” Dư Uyển Uyển bày ra vẻ con nít lẩm bẩm.

Bà nhìn cô đầy vui cười.

Dư Uyển Uyển lại đột nhiên đi tới trước mặt lão sư Phùng, dùng sức ôm chằm lấy bà.

“Vẫn còn có cơ hội, một ngày nào đó mẹ nuôi sẽ nhận được cúp Ảnh hậu.”

Bà bị cô chọc cho cười vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN