Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương - Chương 3-1: Vị diện vườn trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương


Chương 3-1: Vị diện vườn trường


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đã từng gặp qua người đến gần, bắt chuyện với lão đại, nhưng chưa từng thấy qua kẻ béo nào lại không biết xấu hổ mà mở miệng như thế.”

“Đầu năm nay thật là!!! Thế nhưng cái dạng nữ sinh gì cũng đều dám theo đuổi lão đại rồi.”

“Béo Muội hôm nay không mang mắt kính chính là vì câu dẫn lão đại chứ gì? Nói không phải chứ, thật ra nếu không nhìn từ cổ trở xuống, Béo Muội cũng rất xinh đẹp đó.”

Chu Thừa là giáo bá, cũng là lão đại trong cảm nhận của mấy tên học sinh lưu manh của ban sáu, cứ cho là thế nhưng mà Chu Thừa cũng chưa từng phản ứng với bọn họ, chẳng chút quan tâm.

Mấy nam sinh chính là muốn chế nhạo Lâm Vãn, giọng nói đầy tính chất ” cà khịa”, gây khó dễ kia lại rất thỏa đáng, có thể bảo đảm Lâm Vãn nghe được, đồng thời lại tuyệt đối sẽ không thể nào truyền tới bục giảng trên kia.

“Các ngươi đều câm miệng!” Hoa khôi của lớp Trần Đình Đình đột nhiên quay người lại, đôi mắt hoa đào, thanh triệt động lòng người kia đầy tức giận mà trừng mắt nhìn đám nam sinh nói xấu Lâm Vãn.

Mấy tên nam sinh kia cùng nhau nhìn về phía Hứa Cường, ánh mắt đầy vẻ ái muội.

Hứa Cường nhìn về phía Trần Đình Đình mỉm cười vô lại: “Được rồi, đều nghe theo cậu.”

Nói xong, Hứa Cường còn làm bộ làm tịch mà phê bình mấy tên nam sinh khác: “Đều thành thật mà dừng lại đi, đừng quấy rầy người khác nghe giảng bài.”

Chu Thừa là lão đại ban sáu, Hứa Cường là lão nhị.

Hứa Cường thích Trần Đình Đình, đám hồ bằng cẩu hữu của hắn liền đặc biệt để lại mặt mũi cho Trần Đình Đình, còn cố ý kêu Trần Đình Đình là chị dâu.

Đáng tiếc Cường ca cố ý, Đình muội vô tình, Trần Đình Đình yêu thầm lại là một đối tượng hoàn toàn khác.( ̄∇ ̄)

Bị các nam sinh đùa giỡn, mặt Trần Đình Đình liền đỏ lên, không biết là vì ngại ngùng hay tức giận.

Sau đó, cô lập tức quay trở lại, nghiêng đầu về phía bên này Lâm Vãn, nhỏ giọng an ủi cô: “Tính bọn họ như vậy thôi, cậu đừng để ở trong lòng.”

Lâm Vãn vừa định nói cô không sao, vừa ngẩng đầu lại, đã thấy ánh mắt của Trần Đình Đình trôi về hướng sau lưng cô.

Lâm Vãn cũng nhìn về phía sau, chỉ thấy mỗi đỉnh đầu đen nhánh của Chu Thừa, giáo bá ăn xong bánh mì cũng bắt đầu đi ngủ……

Lâm Vãn bỗng nhiên cũng có chút buồn ngủ.

Có điều không nên nha, hai ngày trước cô vẫn luôn ăn vạ trên giường, đã đem làn da bị giày vò đến hỏng khi thức khuya đọc truyện manga của Béo Muội ngủ thật ngon, phục hồi đến bảy tám phần luôn đấy!

Ngáp một cái, Lâm Vãn thuận theo yêu cầu của thân thể, thân thể rất thành thật, khoanh hai tay lên trên bàn nằm xuống.

Trên bục giảng_Triệu lão sư:……(ಠ_ಠ)

Này, đàn học sinh kia, từng đứa từng đứa trong chúng bây đều muốn lật trời rồi phải không?

Buông sách giáo khoa xuống, Triệu lão sư trầm mặt đi về phía Lâm Vãn.

Đây là có trò hay để xem đó nha!

Bọn học sinh đều vui sướng khi thấy người gặp họa mà ngoái đầu nhìn xuống, Trần Đình Đình trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Triệu lão sư, lại nhìn về phía bạn cùng bàn đang chôn mặt ngủ, trên khuôn mặt mỹ lệ lộ ra vẻ muốn nhắc nhở Lâm Vãn lại sợ hãi Triệu lão sư sẽ răn dạy cả cô ta, thần sắc đầy vẻ điềm đạm đáng yêu._φ( ̄ー ̄)

Lâm Vãn đương nhiên không thấy được, thậm chí cũng chưa phát giác được nguy hiểm đang tới gần.

Ngay lúc Triệu lão sư đi đến dừng lại ngay lối nhỏ cạnh bàn Trần Đình Đình, Lâm Vãn còn cọ cọ cánh tay, thay đổi tư thế thoải mái hơn.

Triệu lão sư không thể nhịn được nữa: “Lâm Vãn!!!”

Lâm Vãn giật mình, phắt cái đã ngồi thẳng lưng lên!

Triệu lão sư cảm giác vô cùng hài lòng với quyền uy của mình, lạnh giọng phê bình cô học sinh thoạt nhìn rất dễ bắt bí, gây khó dễ này: “Tối hôm qua ngủ còn chưa đủ phải không?”

Lâm Vãn cúi đầu, bày ra dáng vẻ nhỏ nhoi, đáng thương “Con biết sai rồi”.

Triệu lão sư lại tiếp tục: “Hôm nay em đến trễ tôi cũng chưa nói gì, em còn dám ngủ, xin nghỉ hai ngày từ khi nào lại nhiễm phải thói hư tật xấu? Cha mẹ cực cực khổ khổ cho các em ăn học, chính là để các em tới đây ngủ à?”

Bản thân Lâm Vãn trước đây chính là thiên kim hào môn, trước nay chỉ có cô đi bắt bẻ người khác, không ai dám bắt đến giáo huấn cô như thế, bởi lẽ cô tuyệt đối sẽ không để yên.

Vị Triệu lão sư này nếu là đối với tất cả học sinh của mình đều đối xử bình đẳng Lâm Vãn cũng liền nhịn, nhưng cô mới nằm sấp xuống một lát đã bị mắng, còn tên giáo bá ngồi sau lưng cô thì sao?

Lâm Vãn rất ủy khuất mà chỉ chỉ phía sau: “Chu Thừa cũng đang ngủ, sao thầy lại mặc kệ cậu ấy?”

Triệu lão sư:……

Các bạn học:……

Còn chưa ngủ thẳng giấc đã bị người khác quấy rầy, vẫn luôn yên lặng chịu đựng tạp âm Chu Thừa:……

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy bàn tay nhỏ của Lâm Vãn đang chỉ về phía hắn, bàn tay nhỏ kia vừa trắng nõn lại bụ bẫm, tròn tròn đầy thịt.

Bốn ngón tay còn lại nắm chặt lại, chỉ có ngón trỏ ló ra, thoạt nhìn giống như nếu lột bỏ tầng tầng lớp da bên ngoài sẽ lộ ra búp măng non nhỏ nhắn đáng yêu bên trong, căn thô tiêm tế*, thoạt nhìn đặc biệt…… Ngon miệng._(“ཀ”」 ∠)_

(*Căn thô tiêm tế: ý chỉ rễ thô đầu nhọn, theo mình thì ý ở đây là miêu tả về bàn tay búp măng của nữ chính ấy ><)

Chu Thừa thích ăn măng.

Nhưng hắn đã lâu lắm rồi không ăn vị măng nào lại hợp khẩu vị như thế.

Nhìn chằm chằm vào ngón tay mập mập trắng trắng mềm mềm của Lâm Vãn, Chu Thừa đột nhiên muốn ăn măng…

Đối mặt với ánh mắt dường như muốn ăn thịt người của Chu Thừa, Lâm Vãn sợ tới mức vội vàng rụt tay về!

Cô biết hắn là giáo bá, nhưng giáo bá cũng không nên hung dữ đến mức chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy liền muốn ăn thịt người chứ?

Lâm Vãn có chút hối hận vì trêu chọc Chu Thừa, sớm biết rằng giáo bá hẹp hòi như vậy, ngay cả nữ sinh cũng muốn đánh, cô đã nhịn Triệu lão sư rồi.

Ngón tay béo béo không còn nữa, Chu Thừa lại lần nữa nằm sấp xuống đi ngủ, coi Triệu lão sư như không khí.

Triệu lão sư nổi giận, đột nhiên vỗ một cái thật mạnh lên bàn của Hứa Cường, chỉ vào cửa quát lên: “Hai cô cậu mau ra ngoài đứng hết cho tôi!”

Đây là thật sự rất tức giận nha!

Người ở dưới mái hiên, Lâm Vãn ngoan ngoãn mà cúi đầu, xoay người về hướng Trần Đình Đình.

Triệu lão sư đang đứng ở bên cạnh, Trần Đình Đình nếu đi ra ngoài nhường chỗ chắc chắn sẽ đụng vào thầy ấy, cho nên cô ấy chỉ có thể cố gắng hết sức kéo ghế sát vào bàn, ngồi thẳng lưng.

Cùng lúc đó, Hứa Cường nhìn Lâm Vãn cười cười, vô cùng săn sóc mà đem bàn học kéo xuống chừa một con đường lớn.

Lâm Vãn:…… Tôi cảm ơn cậu nha!

“Còn cả cậu nữa!” Triệu lão sư cúi người, gõ gõ lên mặt bàn Chu Thừa.

Có lão sư dám khiêu khích giáo bá, toàn bộ bạn học trong lớp đều nín thở ngưng thần, tập trung tư tưởng hít drama; ngay cả Lâm Vãn đang đứng ở ngoài cửa cũng len lét chui vào nhìn xem.

.╮( ̄▽ ̄””)╭

“Chu Thừa, tôi kêu cậu đó, cậu có nghe thấy không?” Đâm lao thì phải theo lao, dù sao đã cưỡi lên lưng cọp làm sao có thể leo xuống. Triệu lão sư chỉ có thể kiên định, gõ bàn.

“Phanh” một tiếng, giáo bá đá một cái, đạp chiếc bàn học bay về phía trước, đứng lên.

Cái đạp kia của hắn đầy thô bạo, hung dữ, đã đem cái bàn đá lên đụng vào bàn trên của Lâm Vãn, khiến Hứa Cường, Trần Đình Đình cùng với hai học sinh phía trước đều bị do sợ đến mức run lập cập.

Chu Thừa nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Triệu lão sư.

Triệu lão sư cũng không cao bằng hắn, bị giáo bá nổi danh tam trung trừng mắt nhìn, ông bất an mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng nhiều học sinh nhìn chằm chằm như vậy, Triệu lão sư chỉ có thể giả vờ trấn định, tránh vị trí kia ra, nói: “Ra ngoài phạt đứng.”

Chu Thừa nhìn chằm chằm ông ta vài lần, ngay khi tất cả mọi người đều lo lắng rằng giáo bá sẽ động thủ, Chu Thừa móc ra một hộp thuốc lá từ trong hộc bàn, mặt vô biểu tình mà đi ra ngoài.

Đến nỗi, tên lão nhị Hứa Cường ngoài bên ngoài, ngay khi Chu Thừa đứng lên, lập tức liền thông minh mà nhanh chóng lẻn đến bàn cuối ngồi, miễn cho bị tai bay vạ gió.(╯﹏╰)

Đang ở cửa phòng học, Lâm Vãn rón ra rón rén mà di chuyển đến bên cạnh cửa sổ trên hành lang, ngoan ngoãn đứng thẳng lưng.

Chu Thừa rất nhanh liền ra tới, quét mắt nhìn về phía Lâm Vãn đang trong trạng thái đà điểu**, hắn bước đến bên cạnh cửa sổ khác, nghiêng bả vai về phía cửa sổ, ngón tay thon dài chậm rãi rút một điếu từ trong gói thuốc lá, đưa lên bên miệng, bật lửa.

Hộp thuốc lá cùng chiếc bật lửa thả lại vào trong tiền, tay trái của hắn thuận thế cắm ở túi quần dài, ánh mắt nhìn về bên ngoài cửa sổ.

Từ vị trí của Lâm Vãn nhìn xem, giáo bá đứng dựa người vào cửa sổ, tư thái lười biếng không kềm chế được, giống như một thiếu niên kiệt ngạo, bướng bỉnh bước ra từ truyện tranh.

Giáo bá như thế, so sánh với cái tên ảnh đế vừa độc miệng lại ngạo mạng trong hiện thực kia quả thực như hai người khác nhau.

__ Thứ bảy, ngày 17 tháng 8 năm 2019__

❤️🍀o(^▽^)oGóc nhỏ của tui🔥💋

** Đà điểu vùi đầu của mình vào trong cát khi chúng cảm thấy sợ hãi, hay gặp nguy hiểm bởi những kẻ săn mồi, và khi chúng rúc đầu vào cát đà điểu coi như vậy là đủ để che giấu toàn bộ thân hình khổng lồ của mình khỏi kẻ địch hùng mạnh phía trước.

Dần dần hành động này của đà điểu đã trở thành một câu chuyện ngụ ngôn, 1 bài học mà người ta hay sử dụng để chế giễu những kẻ hèn yếu, không dám đối đầu với khó khăn hay những thử thách trước mắt mà chỉ tìm cách né tránh.

Tuy nhiên thực tế đà điểu chưa bao giờ vùi đầu mình vào trong cát, vì nếu làm như vậy hậu quả đầu tiên mà đà điểu nhận được là chết ngạt và nó sẽ không thể tồn tại lâu dài, vì cứ hễ gặp kẻ thù mà vùi đầu mình vào cát để mặc thân xác mình cho kẻ thù ăn thịt thì nó sẽ bị tuyệt chủng sớm.

Có thể vì đà điểu hạ thấp đầu xuống cát để chủ tâm nuốt cát và sạn vào giúp cho việc nghiền nát thức ăn, những lúc như thế này nếu nhìn từ xa rất có thể sẽ bị lầm tưởng chúng đang vùi đầu vào cát.

Trên thực tế khi gặp nguy hiểm đà điểu sẽ nằm áp xuống đất, cổ vươn dài ra, nằm quan sát cho đến khi thấy an toàn, còn khi nó cảm nhận được nguy hiểm thật sự nó sẽ sử dụng đôi chân to khoẻ của mình để chạy bán mạng hòng thoát thân chứ không có chuyện vùi đầu vào cát.❤️🍀 _ Nguồn gg_

Chương mới lại ra lò đó bà con ☺️ Mong mọi người tiếp tục ủng hộ cho mình o(^▽^)o Cầu động lực ⭐️❤️🍀

Tui lại tiếp tục đi khoe ảnh anh nhà (*¯︶¯*)

Yêu bà con (*≧ω≦) Mọi người đọc vui vẻ nha ❤️🍀

🌟🔥Spoil nhẹ chút xíu nè bà con ơi (☆_☆)☀️❄️

“Lâm Vãn cũng mang theo điện thoại di động, trước mặt cô giả vờ xem tin tức, sau đó nhắm màn hình ngay Chu Thừa, trộm chụp ảnh.(⊙ω⊙)

Cô mới không phải là hoa si, háo sắc gì đó đâu, mà thật sự là bởi vì thiếu niên phía bên kia quá mức bắt mắt.

“Tách” một tiếng, di động của Béo Muội thế nhưng lại mở âm thanh!Σ(゚д゚lll)

Thế này thì vô cùng xấu hổ đó……

Lâm Vãn giơ điện thoại lên, cứng đờ mà ngẩng đầu.

Chu Thừa trong miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. (・・?)

Lâm Vãn cũng xem như cơ trí, lập tức làm vẻ mặt chân chó: “Cậu quá soái, tôi khống chế không được.”

*・゜゚・*:.。..。.:*・”(*゚▽゚*)”・*:.。..。.:*・゜゚・*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN