Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương - Chương 9: Vị diện vườn trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương


Chương 9: Vị diện vườn trường


Editor: Song Hoạ

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

7 giờ tối, khán giả đến xem phim điện ảnh “Nữ hài” đều đã sớm tiến vào rạp, Lâm Vãn vẫn ngồi ở khu chờ đợi, quả nhiên cũng không chờ được Chu Thừa đến.

Đêm nay Chu Thừa liệu có đến hay không, bản thân Lâm Vãn cũng chẳng biết, nhưng cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nhất định phải càng thêm vất vả, nỗ lực hơn nữa.

Nếu cô chẳng làm gì, tiểu Boss Chu Thừa này sẽ chủ động chạy đến trước mặt cô, tự bạo rồi làm rơi ra vô số trang bị cho cô sao?

Chắc chắn là không rồi!

Lâm Vãn có nằm mơ cũng chẳng tưởng tượng được mộng đẹp như thế.

Đúng 7 giờ, Lâm Vãn gửi Chu Thừa một dòng tin: Phim đã bắt đầu rồi, tớ lại mua hai vé khác suất 8 giờ, chờ cậu.

Đúng 8 giờ,  Lâm Vãn ngồi trên dãy ghế chờ màu đen trong rạp chiếu phim, tiếp tục nhắn tin thứ hai cho Chu Thừa: Hai vé suất 9 giờ đã tới tay, tiếp tục chờ cậu.

9:00, Lâm Vãn ngồi trên ghế mát xa ngủ quên mất, tận đến khi bộ phim kết thúc, dòng người tuôn ra, lúc này tiếng nói cười ồn ào mới đánh thức Lâm Vãn.

Móc điện thoại di động ra, thế nhưng đã 10 giờ.

Lâm Vãn ngáp một cái, lại tiếp tục gửi tin nhắn thứ ba cho Chu Thừa:

“Vừa nãy ngồi đợi trên ghế thế mà lại ngủ quên mất, bây giờ tớ đi mua hai phiếu suất 11 giờ, chờ cậu.

Đã tận 11 giờ rồi, rạp chiếu phim cũng chẳng còn nhiều người lắm.”

Lâm Vãn gửi Chu Thừa dòng tin thứ bốn:

“Chu Thừa, tớ có chút sợ hãi, vừa nãy lúc tớ đi mua vé phim suất 0 giờ, phía sau có cánh tay nam đầy hình xăm đụng phải tớ một chút, không biết có phải ảo giác hay không, hắn giống như sờ đùi tớ, cậu mau đến đây được không?”

Chu gia.

Nhìn đến bốn tin nhắn kia, Chu Thừa bực bội mà quăng điện thoại sang bên cạnh.

Mọi người đều gọi hắn là giáo bá, hay tiểu Bá Vương gì đấy, trước kia Chu Thừa cũng cảm thấy chính mính rất bá, nhưng sau khi gặp được béo nha đầu, hắn như thế nào lại cảm thấy chút bá khí của mình cũng chẳng khơi dậy nổi?

Dường như một chút thiện tâm, mềm lòng của hắn đều dùng hết trên người Béo nha đầu.

Không muốn liên luỵ nhiều đến cô, cố tình béo nha đầu này lại thích lăn lộn, nếu hôm đó cứ mặc kệ cô ở cổng trường khóc đến thương tâm như thế, lỡ như xảy ra chuyện quỷ phiền phức gì đó rồi bắt hắn phụ trách thì sao?

Hôm nay cũng giống như thế, đánh chết Chu Thừa, nhất định hắn cũng sẽ không bồi Béo nha đầu đi xem phim điện ảnh thanh xuân quỷ quái kia.

Thế nhưng câu nói “Không gặp không về” kia lại thật sự làm người khác đau đầu.

Chu Thừa nhịn không được lại nghĩ đến, lỡ như cô thật sự vẫn luôn ở đó chờ đợi không rời thì làm sao bao giờ?

Tuy rằng Béo nha đầu có chút béo, nhưng dạo gần đây tựa như cô ngày càng hấp dẫn đám nam sinh trong lớp, đêm hôm khuya khoắc cô lại ở bên ngoài ngây ngốc chờ một mình như thế, vạn nhất lại gặp phải biến thái…

Kết quả càng phiền não lại càng thêm ưu sầu.

Chu Thừa không phải không nghi ngờ việc Béo nha đầu nói dối, nhưng loại chuyện như thế này, lỡ như là thật thì biết phải làm sao?

Chu Thừa bực bội, châm một điếu thuốc hút.

Nên trách lão thái thái ngày thường đều giáo huấn, dạy bảo hắn về những thứ chân thiện mỹ gì đó trong cuộc sống, hay vẫn là nên trách vị Võ cảnh thúc thúc luôn một lòng vì dân phục vụ kia?

Hút hết một điếu thuốc xong, Chu Thừa thở ra một làn sương trắng, cầm lấy điện thoại.

Lâm Vãn đi đến cạnh máy gắp thú, bỏ vào mấy tệ, lại thấy điện thoại vang lên tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn.

Lâm Vãn mở màn hình, nhìn thấy tin nhắn của Chu Thừa: Sợ thì cút về nhà.

Tuy rằng ngữ điệu nói chuyện của giáo bá thật ác liệt, cũng dùng từ đầy thô bạo, khiếm nhã, nhưng Lâm Vãn vẫn từ trong năm chữ này thấy được ánh sáng hy vọng đầy le lói.

Không sợ giáo bá nói chuyện tàn nhẫn, chỉ sợ giáo bá tâm địa cứng rắn.

Lâm Vãn vô cùng đáng thương mà trả lời lại: Tớ đây không sợ chút nào. chừng nào cậu mới tới?

Chu Thừa:……

Hắn lạnh nhạt phản hồi: Tôi lập tức đi ngủ, cậu thích lăn hay không thì tuỳ, đừng làm phiền tôi.

Lâm Vãn: Cậu ngủ đi, tớ tiếp tục chờ, chỉ cần trước hừng đông cậu xuất hiện, chờ lâu thêm chút nữa cũng chẳng sao, tớ đều không sợ chút nào.

Chu Thừa đột nhiên nhìn thấy một tia cơ hội có thể thoát khỏi Béo Muội: Nếu trước hừng đông tôi không xuất hiện, cậu liền hết hy vọng?

Lâm Vãn: Đứng vậy, nếu một người con trau có thể nhẫn tâm để một cô gái một mình ở bên ngoài chờ đợi suốt đêm, đó chẳng phải chính là heo chó không bằng sao, tớ dù sao cũng không phải đồ ngốc, vì sao lại phải cứ mãi thích một người con trai ngay cả cẩu cũng không bằng cơ chứ?

Chu Thừa:……

Béo nha đầu thật sự đang theo đuổi hắn sao? Thế tại sao hắn lại cảm thấy dường như cô đang đá xéo mà mắng hắn thế này nhỉ!?

Chu Thừa không trả lời.

Đứng cạnh máy gắp thú một lúc lâu, cuối cùng Lâm Vãn cũng bắt được một chú thỏ tai dài mặc váy màu hồng phấn.

Lại nhìn đồng hồ, thật nhanh đã tới 12 giờ.

Lâm Vãn chạy vào buồng vệ sinh, gọi điện thoại cho Chu Thừa.

Tiếng chuông vang lên, đôi mắt lim dim khẽ mở, cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là dãy số của Béo nha đầu.

Chu Thừa không nghe máy.

Tiếng chuông dừng lại.

Sau đó lại tiếp tục vang lên, như một cuộc gọi đoạt mệnh, reo lên mãi giữa đêm hôm khuya khoắt.

Chhu Thừa bực bội bắt máy, còn chưa nói lời nào,từ trong điện thoại đã truyền đến âm thanh khẩn trương xen lẫn chút sợ hãi của Béo nha đầu:

“Chu Thừa…. Chu Thừa… cậu mau tới đây đi, lúc nãy vừa mới 0 giờ, mọi người đều đi vào rạp, một tên nam người đầy hình xăm đột nhiên lại ngồi gần tớ, còn muốn số điện thoại của tớ, tớ không cho hắn liền giựt lấy di động, còn sờ tay tớ, tớ lớn tiếng kêu lên hắn mới dừng lại, nhưng khi tớ đi chỗ khác ngồi, hắn cũng lại chỗ đó ngồi, tớ giả vờ đi sang phải hắn cũng đi theo….”

Nạo tới đây, trong giọng nói tự thuật đầy thấp thỏm lo âu lại bất an sợ hãi của nữ hài, đột nhiên truyền đếng một tiếng…. hư hư thật thật như là tiếng dội bồn cầu. 😃😀

Chu Thừa nhíu mày.

“Tớ sợ hãi quá, nên đến trốn ở nhà vệ sinh, Chu Thừa cậu mau chạy đến đây có được không, tớ sợ hắn còn ở bên ngoài…..”

Nữ hài tử nói xong liền bắt đầu khóc, ô ô ô.

Chu Thừa thật sự chẳng có cách nào xác định lời nói này của cô là thật hay giả.

Khi hắn còn đang trầm mặc, Béo nha đầu lại mở miệng:

“Cậu mau tới đây đi, điện thoại của tớ lập tức không….”

_____ Thứ bảy, ngày 9 tháng 11 năm 2019____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN