Black dog (Hắc khuyển) - Chương 25 Rei
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Black dog (Hắc khuyển)


Chương 25 Rei



– KOU!

Cánh tay biến dạng sần sùi của chàng trai chỉ đâm lệch khỏi đầu Kikyo một chút, bức tường dễ dàng bị thủng một lỗ hệt như bề mặt của miếng đậu phụ non. Đôi tay Kou run rẩy lên như đang phải tự đấu tranh với chính mình. Kikyo được buông lỏng rơi xuống nền nhà. Một bàn tay nhỏ nhắn bất ngờ đâm xuyên qua lồng ngực Kou, trên tay nó là một quả tim đỏ thẫm vương đầy máu vẫn còn đang đập .

– Thật là ngu ngốc khi đưa lưng ra trước mặt kẻ thù như vậy.

“Eri” nhìn vào cục thịt mềm trên tay tỏ vẻ thích thú, giọng hống hoách nói:

– Này, một là ngươi giết chết đứa con lai kia, hai là ta sẽ bóp nát trái tim này, ngươi chọn đi.

Nhưng Kou chẳng tỏ ra là mình kẻ dễ dàng bị đe doạ, cơ thể anh càng lúc càng biến đổi kì dị hơn, nó quằn quại trong đau đớn, từng đốt cột sống vặn vẹo phát ra vô số tiếng răng rắc như xương cốt bị bẻ gãy, từ giữa lưng những cái chân vỏ đen cứng mọc ra. Khuôn mặt méo mó thống khổ cùng với cặp hàm sắc nhọn nhe ra gào thét, còn lồng ngực vẫn trống hốc và rỉ máu. Lúc này Kikyo không biết đó có phải là Kou nữa không hay là một con quái vật thực sự. Nó bò nhanh tới chỗ “Eri”, có ý định giết chết luôn cả con bé.

– Này, đừng qua đây, ta sẽ bóp nát thật đấy. Này đừng qua đây, giết con nhỏ kia đi. Không! Đừng qua đây!

Con quái vật lao tới, một cái chân sượt qua đôi vai nhỏ cắm áo “Eri” xuống nền nhà, nó bị giữ lại không thể chạy thoát nên chỉ biết hoảng loạn hét lên:

– Ngươi định giết ta với con bé loài người này thật sao? Chẳng phải yêu quái không được phép làm hại con người sao?

Nhưng con quái vật chẳng để tâm, dùng một trong những cái chân nhện còn lại chuẩn bị đâm xuyên qua cơ thể kẻ trước mặt. Nhưng lại bị trượt đi lần nữa vì “Eri” đã kịp bóp chặt trái tim của Kou, làm anh đau đớn. Dù vậy Kou cũng chỉ tỏ ra chút đau đớn thể xác, sau đó tất cả đã quay trở về sự điên loạn như trước. Bản năng sinh tồn mách bảo “Eri” phải xuất ra khỏi cơ thể vay mượn này càng sớm càng tốt và chạy khỏi đây thật nhanh. Nhưng nó là yêu quái, Kou cũng vậy, việc nó làm không hề mang một ý nghĩa nào. Linh hồn ngay lập tức bị cặp hàm sắc ngọn quắc lấy, xé toạc ra làm đôi còn chẳng chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Chân tay Kikyo mềm nhũn, mọi cô gái bình thường khi chứng kiến cảnh này thì có lẽ đã ngất xỉu, cô cũng đã tới giới hạn của mình. Bên ngoài có tiếng đập cửa, người lớn nghe thấy tiếng động lạ nên muốn kiểm tra nhưng cửa đã bị khoá. Kou dựa vào nguồn âm thanh lao ra, cô như bừng tỉnh, nếu thế này tất cả mọi người sẽ bị giết. Liên tục nhồi câu nói “dũng cảm lên, dũng cảm lên” vào đầu, cuối cùng chân của Kikyo cũng chịu bước đi. Cô chạy đến ôm chặt lấy cơ thể Kou từ phía sau để anh không thể quay lại cắn vào mình.

– Kou, làm ơn tỉnh lại đi, anh cần phải được cầm máu, cứ như thế nào anh sẽ chết mất. Kou là tôi, là Kikyo, anh đang đói mà phải không? Tỉnh lại đi, tôi sẽ mua đồ ăn thật nhiều cho anh. Làm ơn tỉnh lại đi mà Kou. Xin anh đừng biến thành quái vật, hãy tỉnh lại đi Kou.

Cơ thể con quái vật rung lắc, hất thật mạnh thứ đang bám trên vai. Nó tự va mình vào tường, đập lưng xuống sàn nhà nhưng cánh tay của Kikyo vẫn một mực không chịu buông. Cuối cùng nó cũng dần gục xuống, những cái chân khớp cũng không chuyển động nữa. Không biết vì cạn kiệt sức lực hay là tiếng nói của cô cuối cùng cũng đến được với anh mà trên đôi môi ấy đã có thể mấp máy vài từ.

– Ki… ky… o.

Kou lúc này mới ngất hẳn, những cái chân kinh tởm kia được thu lại. Kikyo thực sự đã e sợ việc trả lại quả tim cho anh nhưng cuối cùng cô vẫn đặt nó vào lồng ngực chàng trai. Ngay lập tức cơ thể Kou biến thành một con nhện đỏ, nhỏ bằng một nắm tay. Quyết định cứu anh là đúng hay sai lầm, chỉ có tương lai mới có thể trả lời được.

Căn phòng trở thành một đống hỗn độn khi mọi người bước vào. Eri thật cũng đã trở lại khi Kikyo đập vỡ con búp bê đang lưu giữ linh hồn con bé. Thật may mắn khi Kou và những vết máu đang loang lổ trên khắp nơi vô hình trong mắt người thường, Kikyo chỉ cần nói thêm bớt một chút là mọi chuyện đều ổn thoả. Về nguồn gốc của con yêu quái kia cô cũng giải thích cho Ito để không làm ảnh hưởng tới tình cảm chị em giữa hai người.

Ông cố và ông nội của Ito là một nghệ nhân là búp bê gỗ, nhưng cha cô lại không muốn theo nghề này mà lập ra một quán ăn. Sau khi ông nội mất, cha Ito đã gom tất cả những con búp bê còn lại và để chúng vào trong nhà kho. Thời gian trôi đi, tất cả sự uất hận vì bị bỏ rơi của hàng trăm con búp bê đã kết hợp lại sinh ra một con yêu quái muốn trả thù những người đã tạo ra nhưng cũng đã vứt bỏ mình. Nạn nhân đầu tiên là đứa con gái út, mục tiêu sau đó là người con cả. Thật may vì câu chuyện báo thù này đã được ngăn lại kịp thời. Bọn họ sau khi nghe xong liền vội vàng đem những con búp bê đi đốt thành tro. Kikyo không cản lại được, chúng chỉ là muốn được quan tâm, chỉ là không muốn bị nhốt vào trong căn phòng ẩm thấp tối tăm.

– Chú biết cháu thấy buồn nhưng những con búp bê này đã quá cũ kĩ rồi, không thể sử dụng được nữa, trẻ con cũng không còn thích chơi những thứ truyền thống như thế này. Chỉ còn cách đốt đi thôi.

Kikyo tìm thấy được một con búp bê vẫn còn nguyên vẹn, cô xin nó mang về nhà. Bọn họ có chút lo ngại nhưng cũng chấp nhận. Kikyo lặng lẽ mang Kou rời đi, quay trở lại công viên nơi lần đầu gặp anh, ngồi trên bãi cỏ thật lâu cho đến khi hoàng hôn buông xuống sau những ngọn đồi phía tây. Mặt trời đỏ rực áng lên những đám mây như nhuốm màu của máu, khoảng thời gian này cũng chính là lúc con người có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này, dù chỉ trong một khoảng khắc chớp nhoáng. Kou vẫn đang ngủ và thở yếu ớt trên tay cô. Đột nhiên, một cô bé mặc chiếc áo khoác dù màu vàng nhỏ nhắn xuất hiện ngay bên cạnh Kikyo mà cô không hề biết.

– Nè, tại sao chị lại giữ Kou?

– Em biết về Kou? – Kikyo ngạc nhiên.

– Đừng hỏi ngược lại, trả lời câu hỏi trước đi. Sao chị lại giữ Kou? – Thái độ của con bé trở nên vô cùng nghiêm túc.

Ánh mắt nó nhìn thẳng vào Kikyo, liền có một thứ gì đó khiến chạy qua cơ thể, cô lập tức trở nên mụ mị và kể hết mọi chuyện. Sau khi trí óc tỉnh táo trở lại, thì con bé cùng với con búp bê gỗ đã biến mất. Kou thì trở lại hình dáng con người nằm ngủ trên đùi cô từ lúc nào. Quần áo anh cũng đã khác trước, mặc dù cô nghĩ khi trở lại thành người anh sẽ không có gì che thân. Người con trai cảm nhận được sự chuyển động của “gối đầu” nên khẽ mở mắt. Mệt nhọc gọi tên cô:

– Kikyo.

– Ừm. – Cô đáp.

– Tôi có làm gì tổn thương đến cô không?

– Không có.

– Vậy thì tốt.

– Rốt cuộc anh là thứ gì?

– Tôi là Kou.

– Tôi biết nhưng là tại sao anh lại bị biến đổi như vậy?

– Tôi không thể nói. Nếu Kikyo biết, Kikyo sẽ ghét tôi.

– Bây giờ tôi đang rất ghét anh.

– Vậy khi tôi nói ra Kikyo sẽ càng ghét tôi hơn nữa.

Nói xong Kou dụi đầu mình vào bụng Kikyo, hành động như một đứa trẻ làm nũng với mẹ.

– Kikyo là một cô gái tốt. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, nên chỉ một lát thôi tôi muốn cảm nhận hơi ấm này một chút.

Kikyo bất ngờ rút đôi chân lại, lấy hai tay chống xuống thảm cỏ nhìn thẳng vào Kou. Cô đang cực kì tức giận. Như nham thạch của một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào. Tất cả những gì chất chứa trong lòng cô bấy lâu nay đều trút ra hết. Cảm xúc bị đè nén dường như bị vỡ ào không còn kiểm soát.

– Anh cũng giống như bọn họ lúc nào cũng gạt tôi ra một bên. Làm như tôi là kẻ yếu đuối dễ bị tổn thương vậy. Anh không nói làm sao tôi biết tôi sẽ ghét anh. Tôi không phải là người tốt như anh nói đâu. Biến thành nửa người nửa nhện, còn muốn giết người. Anh có biết là tôi đã từng không muốn cứu anh không? Tại sao không thể nói, chẳng lẽ anh là kẻ thù của tôi. Vì tôi là con gái nên anh coi thường? Anh có biết lúc nào tôi cũng phải nghe cái câu “không phải là chuyện của con” đến phát chán rồi không? Chuyện gì cũng bỏ tôi ra, chuyện gì cũng không nói cho tôi biết. Làm như tôi là người ngoài vậy. Tôi cũng là người mang dòng máu của tộc Inuyama mà, về cơ bản tôi cũng mang sức mạnh giống với anh ấy. Vậy tại sao? Tại sao? Tôi không hiểu. Tôi không hiểu. Tôi thể không hiểu được. Rốt cuộc anh với đứa bé gái kia là thứ gì chứ? Nếu muốn biến mất, nếu không muốn gặp tôi nữa thì đi chết đi tôi sẽ không cản.

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống gò má Kou. Anh thực sự ngỡ ngàng khi thấy Kikyo phản ứng như vậy. Đó là giọt nước mắt của sự tức giận nhưng cũng là của sự cô đơn và bất lực đến tuyệt vọng về bản thân. Kou chỉ nói ba từ rồi vòng tay ra đằng sau đầu ôm cô gái đang khóc kia vào lồng ngực mình.

– Tôi xin lỗi.

Thình thịch, thình thịch, thứ làm Kikyo bình tĩnh lại là tiếng đập của trái tim và từng nhịp thở của Kou. Không biết cả hai giữ tư thế đó trong bao lâu, chỉ biết cả thành phố đã lên đèn từ lúc nào.

– Thực ra, trong cơ thể tôi có một con quái vật. Khi tôi rơi vào nguy hiểm nó sẽ cố tìm cách thoát ra. Đứa trẻ cô kể có thể là Rei. Có lẽ vì tôi bị thương nên con bé đến kiểm tra. Tôi chỉ có thể nói tới đó thôi. Lần sau nếu gặp hãy tránh xa Rei, con bé còn nguy hiểm hơn cả tôi gấp nhiều lần.

– Tôi cũng xin lỗi vì đã nói những điều không hay. Những chuyện tôi nói ra chỉ là muốn tìm ai đó để trút vào. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy.

– Tôi làm bao cát cho cô mắng cũng được.

– Anh đói chưa có muốn ăn gì không?

– Có, tôi đói rồi.

Kikyo ngồi dậy, chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo. Đôi mắt đỏ hoe trên khuôn mặt trắng sứ kia khiến cho người khác nhìn phải cảm thấy đau xót. Cô đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua ít sandwich cho cả hai. Kou ăn rất nhiều trái ngược với cơ thể gầy gò của mình. Đột nhiên Kikyo đề nghị:

– Anh đừng có đi đâu, hãy ở lại đây. Ngày mai tôi sẽ mang đồ ăn tới.

Kou không trả lời chỉ gật nhẹ đầu. Khi Kikyo trở về nhà đã thấy mẹ mình đang đợi trước cửa lo lắng, bên cạnh là Kuma mừng rỡ vẫy đuôi ra đón. Bây giờ không phải là quá khuya thậm chí bảng tin tối còn chưa phát trên sóng truyền hình quốc gia.

– Tại sao con về muộn như vậy mà không gọi điện về? Thậm chí mẹ gọi con cũng không bắt máy. Con có biết mẹ lo đến như thế nào không?

– Con xin lỗi mẹ. Điện thoại con hết pin. Con sẽ không lặp lại chuyện này nữa đâu ạ.

Cả hai đi vào trong nhà, Hyuga, em trai cô đang xem phim hoạt hình ở phòng khách cùng với nhiều yêu quái nhỏ, thằng bé kinh ngạc khi thấy quần cô bị dính bẩn.

– Ơ, áo chị bị dính ma…

– Suỵt. – Kikyo ra hiệu.

Áo cô bị dính máu của Kou, mẹ cô không thể thấy vì bà ấy là con người nhưng thằng bé lại khác. Cô không muốn mẹ mình lo lắng. Mệt mỏi ngâm mình trong bồn nước nóng, Kikyo nhìn vào vết bầm tím trên cơ thể mình, nghĩ lại những chuyện mình đã trải qua chỉ trong buổi chiều hôm nay. Bản thân thật yếu đuối, thậm chí còn suýt nữa đã bị giết. Cứ như thế này khi nào cô mới có thể bằng với anh trai mình. Bắt đầu từ ngày mai các buổi tập sẽ tăng lên gấp đôi.

Trên một con đường trải nhựa vắng vẻ, chỉ có những ánh đèn đường đang nhấp nháy, một vài cái còn bị hỏng, có hai thi thể yêu quái nằm chết bất thường. Chúng đều bị cắt cổ và đứt rời nhiều bộ phận trên cơ thể, máu vẫn không ngừng tuôn ra vì chỉ mới bị giết cách đấy ít lâu. Khuôn mặt bọn chúng như thể còn không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra trước khi cái chết đến với mình vậy. Cách đó không xa, một bóng dáng gần giống như con người đang run bần bật trong bóng tối vì sợ hãi, hắn là kẻ duy nhất còn sót lại của đội mật thám. Hai tay đang tự cố bịt chặt miệng mình để không phát ra một tiếng âm thanh nào. Quần dưới hắn đã ướt đẫm do không thể kiểm soát được phản ứng của cơ thể. Giữa sự tĩnh lặng ấy vang lên một bài hát với giọng lanh lảnh của một đứa trẻ. Có lẽ là đây một bài hát của trẻ con nhưng kì lạ thay bất cứ ai cũng đều cảm thấy sởn gai ốc.

– Trốn và tìm, ai thấy trước, ai bị bắt. Cùng chơi nào. Đang ở đâu. Ở bên đó. Hay bên kia. Trốn và tìm, ai thấy trước, ai bị bắt. Cùng chơi nào. Hoặc bị giết. Trốn và tìm, ai thấy trước, ai bị bắt… A, đã thấy rồi.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, kẻ đang trốn biết được số phận của mình, cố gắng nhắn vài dòng cuối cùng bằng điện thoại đến cho ai đó. Khi vừa được gửi đi một cánh tay nhỏ bé đã đâm thủng xuyên qua hộp sọ hắn từ đằng trước. Đứa trẻ của ác quỷ, nó đang nở một nụ cười đầy thoả mãn bởi sự giết chóc, trên tay nó ôm một con búp bê gỗ, bên trái cổ có một hình xăm một con nhện độc.

– Không ngờ lại tới nhanh như vậy, phải mang Kou đi nơi khác thôi.

Bóng người nhỏ bé rút bàn tay mình ra khỏi đầu tên xấu số, liếm những vết máu dính trên từng ngón tay mình.

– Dở tệ.

Nói xong đứa trẻ một mình lẳng lặng đi vào trong bóng đêm, biến mất hút. Tiếng đèn nhấp nháy vẫn tiếp tục vang lên trong đêm như chẳng có gì xảy ra.

Hôm nay Kikyo thức dậy sớm hơn mọi ngày, cô vào bếp và làm một hộp cơm thật to, khẩu phần của cô không bao giờ nhiều như thế. Dù không tỉ mỉ, công phu nhưng đầy đủ dinh dưỡng và trông ngon mắt. Hanako nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ hơi tỏ ra lo lắng. Sau khi Kikyo rời đi, thì liền đi tâm sự với chồng mình.

– Anh à, em nghĩ là Kikyo có bạn trai rồi.

Neji khẽ nheo đôi lông mày, tờ báo cầm trên tay bị vò nhăn nhẹ.

– Sao em nghĩ vậy?

– Hôm qua con bé về nhà trễ hơn mọi khi, sáng nay còn tự làm cơm hộp dành cho hai người ăn nữa.

– Hôm qua con bé về nhà lúc mấy giờ? Sao em không nói cho anh biết.

– Khoảng gần bảy giờ tối.

Neji gấp mạnh tờ báo đặt lên trên bàn, sau đó đứng dậy thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài.

– Chưa đến giờ phòng mạch mở cửa, anh đi đâu vậy?

– Anh phải xem Kikyo, con bé vẫn còn ngây thơ rất dễ bị bọn con trai lừa gạt. Em gọi cho phòng mạch hôm nay mở cửa trễ một chút.

Màn sương sớm vẫn còn chưa tan đi, thời tiết hôm nay hơi se lạnh vì trời đang vào thu. Những chiếc lá xanh mướt chuyển dần sang hai màu vàng và đỏ, chúng nhẹ nhàng rơi xuống bay theo ngọn gió đáp xuống mặt hồ nước tĩnh lặng, gợn lên vài làn sóng li ti. Kikyo đi đến công viên, tới chỗ hẹn với Kou. Bầy yêu quái nhỏ chạy ra mừng rỡ khi thấy đồ ăn, nhưng rất tiếc lại chẳng phải cho chúng. Hẳn là chúng đang ghen tị với Kou lắm, vì anh vừa đến thôi đã được thiên vị như thế này. Kikyo gọi nhỏ vào bụi cây.

– Kou, tôi tới rồi.

Không có tiếng nói nào đáp lại, cô gọi lại một lần nữa.

– Kou, anh có ở đó không?

Bọn tiểu yêu hiểu ý liền thi nhau khoa chân múa tay, cố truyền nội dung chúng muốn nói đến cho cô.

– Đêm qua anh ta đi rồi sao?

Bọn tiểu yêu róm rén tới mở hộp cơm đang đặt dưới dất. Kikyo phủi nhẹ chúng ra rồi cầm lên, chỉ để lại một ổ bánh mì.

– Mình đúng là khờ mà, tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh.

Mặt trời cũng đã bắt đầu mọc lên cao, bóng người con gái lủi thủi đi một mình trong màn sương mỏng tan dần. Những đám mây bừng sáng, xếp thành từng dải trên bầu trời. Nhưng lòng Kikyo lại không như vậy. Cô buồn chán vì những người xung quanh lúc nào cũng gạt mình ra. Luôn nói là tốt cho cô nhưng chưa bao giờ đưa ra một lời giải thích. Giống như một quyển tiểu thuyết, thì bản thân sẽ chỉ là một nhân vật phụ, chỉ xuất hiện thoáng qua không có bắt đầu và không có kết thúc. Có lẽ sẽ chẳng ai cần đến cô cả.

– Gâu, gâu, gâu

– Kuma, im nào. Sao lại sủa nhặng lên như thế. – Tiếng phụ nữ trẻ vọng ra từ trong nhà.

Cả cơ thể Hanako run bật lên khi thấy bóng dáng của năm người đang đứng ở phía trước cổng. Cô không do dự chạy đến ôm chầm lấy người con trai đứng ở giữa. Đôi bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc đen ngắn, đôi mắt không biết từ lúc nào đã ngấn lệ. Giọng nói đầy xúc động:

– Inao, sao con lại ở đây?

– Mẹ. – Anh đáp lại bằng một tiếng gọi đầy ấm ấp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN