Black dog (Hắc khuyển)
Chương 26 Trận đấu cung
– Cha có nhà không mẹ, con muốn gặp ông ấy?
– Cha con vừa mới đi ra ngoài, có lẽ là đến trường của Kikyo. Chắc tí nữa sẽ về thôi.
Nhóm của Iris lễ phép chào hỏi rồi vào trong nhà, họ cất hành lý tạm vào một căn phòng. Nghe thấy tiếng người nói chuyện ồn, Hyuga cũng lồm chồm bò dậy, thằng bé cực kì ghét việc dậy sớm. Trong tâm trạng bực mình đi ra ngoài với cơ thể còn đang ngái ngủ, mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch đi ra, trông ngờ ngệch nhưng lại dễ thương.
– Nhà mình có khách hả mẹ? – Không đợi trả lời, con mắt sưng húp mở ra nó thấy được hình ảnh đầu tiên là anh trai mình, ngay lập tức chạy tới nhảy lên ôm chầm Inao. – Aaa, anh Inao anh về lúc nào vậy, anh về có lâu không?
– Không anh gặp cha rồi sẽ đi liền.
Khi con mắt ti hí mở to hơn tí nữa, Huyga thấy hai cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm. Khuôn mặt bỗng đỏ lên xấu hổ nhìn lại bộ dạng khó coi của mình, nó vội chạy về phòng nhanh chóng đánh răng rửa mặt và thay đồ. Lúc bước ra liền trở thành một chàng hoàng tử bé con, thanh lịch.
– Mấy đứa ăn sáng chưa cô chuẩn bị nhé.
– Dạ tụi cháu ăn rồi, không cần phiền cô đâu ạ. Con có chút quà gặp mặt, mong cô nhận lấy. – Iris đáp.
– Iris, con…
– Dạ vâng, sao cô.
– À không, không có gì.
Iris có hơi ngạc nhiên khi mẹ Inao lại biết tên mình khi cô còn chưa nói gì, nhưng có thể là anh ta đã giới thiệu trước rồi. Inao chơi bóng với Hyuga và Kuma ở ngoài sân. Hanako chỉ ngồi đó lặng yên nhìn cảnh tượng vui vẻ ấy của hai đứa con mình. Iris đi về phòng nghỉ ngơi chờ đợi, tâm trạng cô thực ra khá lo ngại nên bắt đầu cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, hễ có gì bất thường cô còn có thể ứng phó được.Cũng không có gì nhiều, thứ làm cô chú ý nhất là một bức tượng bằng đất sét nung nhỏ bằng nắm tay nằm ngay ở trên nóc tủ. Không phải vì nó đẹp mà ngược lại nó chẳng ra hình thù gì cả, xấu xí, gồ ghề, có lúc cô nhìn ra là một con chó nhưng lại ra một con bò vì có hai cái sừng trên đầu. Tại sao lại trưng cái thứ này ở trong phòng chứ. Bất ngờ có tiếng cọc cạch phát ra từ trong tủ đồ, Iris giật mình, bức tượng tuột khỏi tay rớt xuống sàn vỡ ra nhiều mảnh nhỏ.
Cẩn thận đi tới kiểm tra, không biết chừng nó lại là thứ giống như những cánh tay khô ở căn biệt thự, hoặc thứ gì đó gần giống vậy. Cô luôn tự hỏi cái số của mình đen đến mức nào mà đi đâu cũng gặp những chuyện nguy hiểm. Tiếng cọc cạch còn lúc càng to hơn, giống như là có kẻ đang đánh nhau ở bên trong. Iris chầm chậm bước tới, cố kiềm lại hơi thở, dứt khoát mở nhanh cánh cửa tủ. Hai tiểu yêu bất ngờ lăn tròn ra bên ngoài, Iris thở thào vì nhận ra chúng chính là cái đèn và cái ô rách đã gặp ở bên ngoài.
Ô rách cốc đầu lồng đèn thật mạnh mắng lớn nhưng cái giọng the thé giống con nít làm Iris xém không thể nào nhin cười:
– Thấy chưa đã bảo là im đi, bây giờ bị phát hiện rồi. Đúng là không nên dắt mày theo.
– Xin lỗi mà, nhưng có phải là lỗi của mình tao đâu, cái mấy cái châm trên đầu của mày chỉa ra đâm vào tao chứ bộ. – Lồng đèn ấm ức ôm đầu đáp lại.
– Hai đứa theo dõi chị sao?
Iris ngồi chổm xuống cho bằng chiều cao của hai tiểu yêu, dù mới gặp nhưng cô lại thích nhìn bọn chúng cãi nhau. Vì cách đứa này mắng đứa kia giống như những đôi bạn thân vậy. Ô rách không trả lời hất mặt sang một bên tỏ ra không quan tâm. Lồng đèn vẫn còn một tay vừa ôm vừa xoa đầu mếu máo, nức nở nói:
– Chúng tôi chỉ định nhìn cô từ xa thôi. Không có định làm gì đâu, dù sao thì cô cũng là người con gái cậu chủ đưa về nhà lần thứ…
– Áaaaaaa. Sao cô dám làm vỡ nó.
Đột nhiên Ô rách hét lên khi nhìn thấy mảnh vỡ trên sàn, xong rồi vội chạy ra ngoài miệng liên tục kêu lên “bà chủ ơi, bà chủ ơi cậu chủ Inao ơi,…”.
Lồng đèn thấy thế liền nói với Iris:
– Nhanh đuổi theo cậu ta đi, nếu không cô sẽ bị cậu chủ ghét đấy.
– Nhưng chị đâu có làm gì? – Iris vẫn chưa nghĩ ra mình lỡ tay làm vỡ một bức tượng đất nung xấu xí kia là một vẫn đề nghiêm trọng đến mức ấy.
– Cái tượng đó là do cậu chủ Inao làm lúc còn bé khi được về nhà lần đầu tiên, ngày nào bà chủ Hanako cũng lau chùi sạch sẽ và để ở chỗ dễ nhìn hết. Cô mà để tên đó mách được là…
Một ngọn gió vụt qua lồng đèn, Iris bỗng chốc không còn trong căn phòng, nữa nó tự hỏi con người cũng có thể đạt vận tốc ấy sao, đúng là được mở rộng tầm mắt mà. Có lẽ là nó nên đi theo, biết đâu sẽ có trò vui.
– Cậu chủ ơi, bà chủ ơi, cậu chủ Inao ơi, cậu chủ Hyuga ơi… – Ô rách vừa cố gắng nhảy thật nhanh di chuyển vừa lớn tiếng gọi.
– Sao vậy, tìm ta có gì không?
Inao chụp quả bóng lại, nghe thấy tiếng ô rách gọi tên mình thì quay sang nhìn, ánh mắt chàng trai lạnh lùng tựa như ẩn chứa băng tuyết bên trong nhưng lại có thể khiến người khác rung động.
– Cái cô loài người kia đã làm…ÁAAaaaa
Chẳng kịp mách lẻo nó đã bị một bàn tay nắm lấy chân cán của mình, giật ngược ra sau rồi bị ném mạnh lên trời, biết mất hút như những vì sao. Tiếng hét của nó nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại. Sau đó là tiếng thở dốc liên tục của một cô gái. Iris chống hai cánh tay trắng muốt xuống sàn, cơ thể gục xuống, nhễ nhãi mồ hôi, trong đầu đang than sao cái con quỷ nhỏ đó lại nhanh đến vậy chứ, đúng là mệt chết mất.
– Cô có sao không? – Inao ném quả bóng trả về Huyga, đi tới chỗ Iris lo lắng.
– Tôi… hộc… không… hộc…. sao…
– Ô rách muốn nói gì đó với tôi, sao cô cản nó lại?
– Anh nghe nhầm rồi. – Iris quả quyết.
– Cô đã làm gì với nó hả?
– Anh nghe nhầm rồi. – Iris khẳng định một lần nữa.
– Cô…
– Anh nghe nhầm rồi.
– Tôi vẫn chưa nói gì mà.
Ô rách bung tán của mình ra, bay theo chiều gió đáp đất an toàn, ánh mắt nó hằn lên một ý định trả thù vô cùng tàn nhẫn. Hôm nay không phải cô gái kia thì sẽ là nó sống mái một phen. Hì hục chạy về, ô rách thấy cậu chủ Inao và cô ta đang ở cùng một chỗ với nhau. Lần này nhất định nó sẽ làm được. Iris chưa kịp lấy lại hơi thì thấy cái con tiểu yêu kia quay lại, lần này phải làm sao để bịt miếng nó đây. Từ xa cái giọng the thé đã cất lên:
– Này, cô đừng tưởng mình có thể hống hách chỉ vì mình là người con gái duy nhất được cậu chủ đưa về nhà lần thứ ha… Áaaaaaaaaaa.
Lần này ô rách cũng đã không thể thực hiện được công việc “vĩ đại” của mình. Thậm chí nó còn bay cao và bay xa hơn lúc nãy. Nghe thấy tiếng hét đó, tự nhiên Iris thấy thương cho nó. Nhưng cô thầm chúc chuyến bay có thể đáp xa ở một nơi nào xa xa một chút. Chỉ là không ngờ người ném cái con lẻo mép ấy đi lại là Inao.
– Hình nhưng ô rách có nói gì đó?
– Cô nghe nhầm rồi. – Inao quả quyết.
– Hình như nó nói đây là lần thứ hai anh dẫn tôi về nhà.
– Cô nghe nhầm rồi. – Inao khẳng định một lần nữa.
– Anh…
– Cô nghe nhầm rồi.
Vẫn là cách tiếp đất như lúc trước nhưng lần này nó không chạy tới chỗ Inao nữa, mà vừa chạy vừa khóc đến bên người bạn thân lồng đèn của mình. Nức nở, ấm ức nói:
– Thật độc ác, hai người họ thật độc ác.
– Rồi rồi. – Lồng đèn dỗ dành.
– Tao có là gì sai đâu mà lại đối xử tàn nhẫn với tao như thế. Tao không thèm quan tâm đến họ nữa đâu.
– Rồi rồi.
Kuma chạy đến bên cạ mình vào người Iris, cô chiều chuộng vuốt bụng nó. Con chó nhỏ tỏ ra thoải mái, càng nằm ngửa ra, lớp mỡ chạm vào mềm mại và ấm áp, kuma là con gái. Đôi mắt của loài Shiba tít lại như đang cười khiến chủ nhân tâm trạng vui vẻ hơn. Hyuga muốn chơi tiếp nhưng Inao nói thằng bé nên tạm nghỉ đi ăn sáng. Ánh mắt Hyuga nhìn Iris bực bội rồi bỏ đi, giống như là tại cô đã chia cách hai anh em họ vậy. Sau một lúc Iris mới mở lời trước.
– Anh có biết cửa hàng tiện lợi nào gần đây không?
– Tôi không biết nhưng cô cần gì?
– Thật ra tôi cần mua keo dán. Tôi… tôi đã làm vỡ một bức tượng bằng đất nung của anh. – Iris ngại ngùng thú nhận.
– Không cần dán lại đâu, vỡ đi cũng tốt.
– Tôi nghe nói đó là vật quan trọng của anh với mẹ mình nên dán lại vẫn tốt hơn.
– Cái tượng xấu xí ấy thì quan trọng gì.
– Tôi vẫn chưa nó nó là cái nào mà.
– Tượng đất nung mà tôi làm chỉ có cái đó thôi.
Inao nhìn lại đồng hồ trên tay hơn nửa tiếng đã trôi qua, cha anh vẫn chưa về. Anh đi tới hỏi mẹ mình lần nữa thì được trả lời.
– Ông ấy nhắn là mở của phòng mạch trễ nên chắc giờ này chưa đến đó đâu, có thể vẫn đang ở trường của Kikyo đấy.
– Vậy con sẽ đến trường của em ấy.
– Hyuga, con ăn xong chưa dẫn anh Inao đến trường của Kikyo giúp mẹ nhé.
– Hở, con không muốn đi đâu.
– Hyuga, nhờ em nhé.
Nghe câu nhờ vả của Inao, thằng bé vẫn có chút không muốn nhưng vẫn nhận lời. Để bù lại, Inao cõng Hyuga trên vai, thằng bé tỏ ra rất thích. Có điều trong suốt quãng đường nó đều lườm Iris. Hai người có vẻ khá khó khăn.
Sân trường hôm nay còn náo nhiệt hơn mọi khi, đám đông học sinh đều vì tò mò đứng lại nhìn khi thấy ba người xa lạ đang đi vào trường mình. Ngoại trừ việc Hyuga ngồi trên vai Inao là có hơi kỳ quặc một chút thì chính là do diện mạo của họ. Một cậu bé dễ thương nhưng đã có nét lãng tử, đôi mắt tinh nghịch, sáng ngời với hang lông mi cong dài. Đi cùng chính là phiên bản trưởng thành hoàn hảo của cậu bé ấy, ánh mắt anh đen láy như đã thu cả vũ trụ vào bên trong. Khuôn mặt anh từ vầng trán, lông mày, sống mũi đến quai hàm, tất cả đều đẹp đẽ như một tạo vật hoàn hảo. Ánh mắt anh trong suốt nhưng lúc nào cũng vương chút u buồn mang mác, tựa như hồ nước mùa thu khiến con người ta không thể tự chủ được mà đắm chìm trong đó. Mái tóc đen tuyền cùng nước da trắng sứ tạo nên một vẻ đẹp mị nhưng không tà mà lại sạch sẽ thánh khiết. Một cái nhấc mi một cái rũ mày cũng khiến bao người thổn thức. Cô gái đi cùng cũng không hề kém cạnh, mang trong mình cả hai nét đẹp Á – Âu giống như tất cả những gì tinh tuý nhất đều đã rót vào người cô, vẻ đẹp ấy không hề công bằng với bất cứ ai. Dáng người cao ráo, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, làn da cô dưới ánh nắng trắng đến nỗi hình như còn đang phát sáng.
Một số học sinh còn lấy điện thoại ra chụp lưu lại, hầu hết đều bỏ dở buổi tập của mình mà đi theo sau họ. Tại sao những con người như vậy lại tới một trường học nhỏ bé này, bọn họ là diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng nào sao. Ba người dừng lại trước câu lạc bộ cung đạo, Hyuga đã từng đến đây mấy lần để đưa đồ cho chị mình, nên khá quen thuộc. Nó đứng trước hàng rào sắt, hướng vào bên trong, gọi lớn:
– Chị Kikyo. Chị Kikyo.
– Hyuga, sao nó lại tới đây. Anh… Inao…
Kikyo vô cùng ngạc nhiên khi thấy họ, mũi tên liền bay lệnh hẳn ra khỏi bia. Những thành viên cung đạo cũng trở nên nhốn nháo bàn tán với nhau.
– Thằng nhóc ấy là ai vậy?
– Là em trai Inuyama, em gặp nó mấy lần rồi.
– Đúng là chị sao em vậy ha, còn nhỏ mà đẹp trai quá chừng. Hay mình làm em dâu của Kikyo cũng được nhỉ.
– Đều vô phép giống nhau, lúc nào cũng gây ra ồn ào làm ảnh hưởng đến người khác. – Satou bực mình nói.
– Là người nhà em sao, Inuyama? – Yoshida hỏi.
– Vâng. Là em trai với… anh trai em.
– Đến lúc này cũng tốt, anh muốn nói chuyện với anh em một chút.
Khi nhìn qua hàng rào sắt khuôn mặt của Inao không được thấy rõ nhưng ngay khi anh bước vào, khuôn mặt của tất cả nữ sinh đều theo bất giác ngượng ngừng đỏ ửng, nóng bừng lên, có một luồng điện chạy qua cơ thể họ, ngay cả với Satou. Tất cả đều đứng lặng mất vài giây để giữ trái tim mình không bị một người con trai mới gặp lần đầu cướp mất, chỉ với một ánh mắt liếc qua ấy. Inao đặt Hyuga xuống, cúi nhẹ đầu chào hỏi, anh không thấy cha mình đâu thì định bỏ về nhưng bị Yoshida bắt chuyện.
– Xin lỗi nhưng, tôi muốn nói chuyện một chút về em Inuyama. Em ấy đang tập luyện quá sức, luôn tập trong các giờ nghỉ, mặc dù việc đó có thể dẫn đến chấn thương. Điều tệ nhất là Inuyama không chịu nghe lời và không quan tâm đến việc thi đấu. Tôi mong anh có thể khuyên con bé.
– Vâng, Tôi sẽ cố, cảm ơn vì đã giúp đỡ em gái tôi trong suốt thời gian qua.
Inao đáp lại lịch sự, anh cúi nhẹ đầu rồi ngước lên. Yoshida không để ý mà bước lên khuôn mặt cả hai không để ý mà sát lại gần nhau. Yoshida bỗng đỏ mặt lùi lại.
– Ờ không… thực ra, tôi mới là người cảm ơn em ấy.
Lúc này Kikyo đã đứng ngay bên cạnh Inao, cầm hai cây cung, một cây cô sử dụng một cây đưa ra trước mặt anh. Tất cả đều khó hiểu với hành động này. Ánh mắt của Kikyo mang một sự quyết tâm rất lớn. Bây giờ cô còn căng thẳng hơn cả khi thi đấu ở chung kết giải quốc gia.
– Hãy đấu với em một trận.
Bầu không khí bất chợp im lặng rồi chỉ vài giây sau liền ồn ào, khấn khích vô cùng, lần đầu mọi người thấy cô gái của họ đưa ra loilwf thách đấu với người khác như vậy.
– Anh chỉ đến tìm cha, ông ấy không có ở đây nên anh sẽ về ngay.
– Hãy đấu với em.
Kikyo lặp lại, cô biết nếu như lần này không thể, cô sẽ còn cơ hội nữa. Cô quay sang nhìn với cô gái đi cùng anh trai mình.
– Chị Iris, em muốn đấu với anh ấy.
Khá bất ngờ khi bị gọi tên, Iris không biết nên nói gì. Điều quan trọng là tại sao thành viên gia đình Inao ai cũng biết tên cô, còn gọi bằng tên riêng là Iris chứ không phải bằng họ là Iwasaki. Cô khá bối rối:
– A… ừm, anh Inyama đấu với em gái một lúc cũng được mà, chúng ta đâu có gấp.
Satou bực mình liên tiếng ngăn cản.
– Này, là hội trưởng nhưng em đừng có chuyên quyền như vậy, không phải ai muốn là cũng có thể sử dụng cũng của câu lạc bộ.
– Có sao đâu, mình cũng muốn xem , anh trai của Kikyo chắc hẳn là cũng giỏi lắm. A người đẹp mà còn tài nữa ai chịu cho nổi trời.
– Chị Mori nói đúng đó, em cũng muốn xem.
– Em cũng muốn.
– Chị cũng muốn.
Cả những người bên ngoài đang tụ họp lại xung quanh cũng đồng thanh hô vang muốn xem cuộc thi đấu mang tính chất bất ngờ này. Satou dù không muốn nhưng cũng đành phải im lặng nhường nhịn. Chiều theo ý Kikyo tất cả có năm hiệp mỗi hiệp mười lượt bắn. Inao không thay hakama mà vẫn mặc áo sơ mi đen và quần tây. Anh có thể mượn đồ Yoshida nhưng nó hơi chật và anh cũng không muốn mặc chung quần áo với người khác. Lúc đầu Inao có hơi lúng túng với chiều dài của cây cung, nó có chút khác biệt với cái anh hay dùng.
– Này anh ta thực sự có biết bắn cung không đó hay là hai anh em họ lại làm màu gây sự chú ý.
– Cái này… có thể thật, nhìn anh ta đang tập bắn không có mũi kìa, tư thế đứng còn bị sai nữa.
– Thất vọng thật nhưng mà anh ấy đẹp trai quá, làm sao đây. Đối với em chỉ cần đẹp trai là đủ lắm rồi.
– Cái chị đi cùng không biết có phải là bạn gái không nữa?
– Chắc rồi, hai người đẹp đôi vậy mà.
– Chị không muốn đâu, vậy làm sao bọn mình có cơ hội được chứ.
– Này Ito, sao nãy giờ im lặng vậy. Bộ em bị đau gì hả.
Người con gái được nhắc tên, lấy hai tay ôm ngực trái mình, ngồi thụp xuống, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống nóng hổi trên bàn tay.
– Này em bị đau ở đâu hả, đến phòng y tế đi.
– Không phải, chỉ là tim em nó đau lắm. Dù… chỉ là mới gặp nhưng hình như… em lỡ yêu mất rồi. Mà người ta có bạn gái rồi. Em không biết nữa nhưng tim em nó đau lắm giống như ai đang bóp chặt nó vậy. Giờ em phải làm sao đây chị?
Câu lạc bộ nam cũng qua xem, đúng hơn là toàn trường đều đang rất mong chờ cuộc đối đầu của hai anh em nhà Inuyama. Trận đấu chính thức bắt đầu, Kikyo vẫn là một cung thủ tài năng, ánh mắt, cánh tay, tư thế hoàn mỹ có thể thu hút ánh mắt nhìn của bất kì ai, kể cả giám khảo khó tính nhất ở bất kì giải đấu nào. Cô lúc nào cũng toả sáng như một điều là lẽ đương nhiên nhưng ánh hào quang đó lúc này đã bị che đi bởi một người còn tài năng vượt bậc hơn. Mặc cho tư thế của anh không phải là tư thế chuẩn của thi đấu, nó đã bị biến đổi đi vài phần nhỏ, những mũi tên vẫn cứ liên tục cắm vào chính giữa hồng tâm trước sự ngỡ ngàng và phấn khích tột độ của tất cả. Hàng loạt diện thoại được mang ra để quay lại khoảng khắc này.
Sau năm mươi lượt bắn, điểm của Kikyo là bốn mươi tám một điểm số không ai có thể làm được khi ở độ tuổi này thậm chí đến cả các tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng điểm của Inao là tuyệt đối, năm mươi trên năm mươi, thậm chí hai mũi tên đã hỏng do bị tẽ đôi trong lúc còn đang cắm vào chính giữa hồng tâm. Kikyo thua đầy thuyết phục, những giọt mồ hôi lăn trên da cô như những viên trân châu dưới ánh mai. Mặt cô đỏ ửng lên vì mệt, quay sang nở một nụ cười chua xót nhìn anh trai mình.
Kikyo mày mãi mãi sẽ không bao giờ có thể như anh ấy. Dùng tất cả sự cố gắng suốt mười năm qua cũng không thể thắng được đến một lần. Vậy thì đến đây thôi, bản thân mày mệt rồi, mày không muốn chạy theo anh ấy nữa. Đến cuối cùng mày cũng không thay đổi được điều gì đâu. Cố gắng nữa để làm gì. Dừng lại ở đây là được rồi.
– Kikyo em thua rồi, nên hãy nghe lời của huấn luyện viên, đừng tập luyện quá sức nữa.
– Vâng. – Kikyo đáp lại Inao rồi đi tới chỗ Yoshida đang đứng, mệt mỏi nói. – Em sẽ rút khỏi câu lạc bộ, em sẽ không bắn cung nữa.
– Này em đang nói gì vậy, em có biết mình đang nói gì không? – Yoshida kinh ngạc.
– Em biết, lúc này em nhận thức được mình đang làm gì. Có lẽ sau cùng đây là một quyết đinh đúng đắn nhất. Khi em rút thì chị Satou sẽ là hội trưởng.
Kikyo cất cây cung và đi thay bộ đồ đã ướt đẫm mồ hôi. Để mặc cho mọi chuyện lộn xộn ở phía sau. Giống như tất cả đều không liên quan tới mình. Nhóm của Inao cũng rời đi ngay sau đó. Yoshida còn không kịp gọi bọn họ ở lại, anh tức giận ném quyển sổ trên tay xuống đất
– Chuyện quái quỷ gì ở đây vậy, Kikyo, em ấy không thể vô trách nhiệm như thế.
– Cô ta nghĩ mình là ai mà thích thì làm không thì nhường lại chức hội trưởng cho mình chứ. Cô ta đúng là một con nhỏ kiêu ngạo đáng ghét.
Satou có lẽ là người sốc và không cam tâm nhất. Nếu Inao là người mà Kikyo luôn theo đuổi, là đích đến cuối cùng của mọi sự cố gắng của cô, thì đối với Satou, Kikyo cũng như vậy. Tin đồn lan truyền ẩm ĩ và nhanh chóng đến cả tai của những trường đối thủ, một đối thủ thiên tài của họ chỉ vì thua một trận đấu với anh trai mình trước mặt đám đông mà đã rút lui khỏi câu lạc bộ. Ai có thể tin được cái tin lố bịch như thế lại là sự thật cơ chứ cho đến khi họ xem được video chứng thực của học sinh có mặt tại đó.
Vì Neji không có ở trường nên Hyuga tiếp tục dẫn Inao đến phòng mạch nhưng ông ấy vẫn không có ở đó. Suốt nhiều giờ sau đó Neji cũng không trờ về.
Kikyo ngồi buồn bã bên hông nhà, những con gió nhẹ phớt lên má cô, những tia nắng phủ lên làn mi cong dài, phản chiếu vào đôi mắt ướt sáng lên lấp lánh, cả cơ thể toát lên một cảm giác êm dịu, tinh khiết. Đôi môi mỏng căng đầy khẽ rung lên, làm người ta nhìn thấy cũng phải nao lòng. Hanako không biết phải an ủi con gái mình như thế nào.
Iris là người ngoài cuộc nên là người không hiểu vì sao lại sảy ra chuyện đó nhất nhưng vì thế cô cũng là người dễ dàng mở lời và bình tĩnh để nói chuyện nhất. Hai cô gái ngồi sát cạnh bên nhau, một người giống như một mặt trời rực rỡ, một người giống như ánh trăng nhu hoà. Kikyo bắt chuyện trước, giọng nói cô nhẹ nhàng, trong trẻo:
– Mẹ em nhờ chị nói chuyện với em sao?
– Ừm, nhưng mà thực ra chị cũng muốn nói chuyện với em.
– Chị với anh Inao quen nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, chị thấy anh ấy như thế nào, có phải là người nhàm chán không?
– Nói thế nào nhỉ? – Iris nhìn lên bầu trời trong xanh ngẫm nghĩ, đôi môi nhỏ nhắn khẽ chu lên. – Anh ta là kẻ vô cùng lạnh lùng nhưng cũng biết quan tâm người khác. Có chút tàn nhẫn nhưng cũng rất tốt bụng.
– Chị thích anh ấy ở điểm gì?
– Hả… sao em hỏi vậy? – Khuôn mặt cô gái đỏ ửng lên xấu hổ. – Rõ ràng quá sao?
– Hai người là một cặp mà không phải sao? Từ lức đầu em gặp chị thì đã thấy vậy rồi.
– Không, làm gì có. – Iris cười nhạt. – Em cũng biết anh em đã có hôn thê rồi mà. Vậy mà chị lại không biết đi tỏ tình với anh ta. Đúng là bực mình mà, mất hết cả thể diện.
– Hôn thê, anh ấy có hôn thê sao?
– Em không biết? Là cô bé tên Keiko đang ở bên trong phòng khách ấy. Không thể tin được bây giờ vẫn còn cái việc kết hôn này.
Kikyo không trả lời, chỉ trầm mặc một lúc. Đôi mi khẽ nheo lại rồi cười khổ một tiếng. Khuôn mặt cô lúc này càng buồn bã hơn nữa, có chút gì đó thương tâm, chút gì đó không đành nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận.
– Chị có muốn nghe chuyện của anh em không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!