Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Tôi Mộng Giữa Ban Ngày


Chương 3


Không xứng với mông của tôi

Sau khi Lâm Ngữ Kinh ra khỏi studio xăm hình còn đi dạo thêm hai vòng nữa mới trở về, lúc trời tối hơn phân nửa, nhận được điện thoại từ lái xe của nhà Quan Hướng Mai.

Lái xe họ Lý, cô chỉ gặp mặt ông một lần vào ngày vừa xuống máy bay, trên đường từ sân bay về nhà mới đều rất yên tĩnh, nói chuyện không nhiều lắm, nhưng ông thoạt nhìn rất dễ gần.

Thời điểm nhận cuộc gọi đến là khi cô mới từ tiệm thuốc bước ra, trong túi nilon trắng đựng đủ loại hộp nhỏ màu sắc rực rỡ chất thành đống lớn, đầy đủ từ cảm mạo nóng sốt chảy mũi.

Anh trai chán ghét thì cứ chán ghét, cũng không thể mỗi ngày thật sự cùng anh ta ầm ĩ long trời lở đất.

Ngón tay Lâm Ngữ Kinh móc lấy túi nhựa vung qua vung lại, một tay cầm lấy điện thoại đưa đến bên tai, không lên tiếng.

Trước kia bạn bè của cô cũng không nhiều, qua lại thì càng ít, bạn thân chỉ có hai — Lục Gia Hành và Trình Dật, đều là kiểu người bên này vừa thông bên kia liền trực tiếp ba la bô lô tự nói chuyện một mình, cho nên cô có thói quen chờ đối phương mở miệng trước.

Im lặng hai giây đối phương trước sau không lên tiếng, cô kịp phản ứng, hậu tri hậu giác bổ sung tiếng xin chào.

“Xin chào xin chào, ” đầu dây bên kia cũng lập tức vội hồi âm câu chào, “Lâm tiểu thư, tôi là lão Lý, cũng không có việc gì, chính là hỏi một chút khi nào cô trở về.”

“Cháu trở về ngay.” Lâm Ngữ Kinh không buồn để tâm nói.

Bên kia dừng một chút, lại nói: “Cô gửi vị trí cho tôi đi, tôi đi đón cô, trời sắp tối rồi, tiểu cô nương chưa quen hoàn cảnh ở đây một thân một mình như thế, không an toàn lắm.”

Lâm Ngữ Kinh chợt ngừng lại.

Động tác của cô đình trệ, giương mắt quét qua cảnh vật xung quanh một vòng, nửa ngày mới nói: “Không cần đâu ạ, thế thì phiền toái cho bác quá, một lát nữa cháu tự về được rồi.”

Lão Lý cười nói: “Phiền toái với không phiền toái cái gì, tôi là một lái xe, chính là làm mấy việc này, hay cô chụp tấm hình chỗ nào gần đó gửi tới đây, tôi đều có thể tìm được.”

Lâm Ngữ Kinh rủ mắt, khí trời bên này không chỉ có nóng, sau cơn mưa còn ẩm ướt giống như ngâm trong nước, làm cho người ta nhất thời cũng khó mà thích ứng, cô đáp ứng, cúp điện thoại xong chụp lấy tấm hình gửi qua.

Vốn là nhà ở lân cận không xa, chưa tới vài phút, một chiếc Bentley màu đen đỗ ở ven đường.

Nhìn lướt qua bảng số xe, Lâm Ngữ Kinh mang theo túi đi qua, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Lão Lý lên tiếng chào cô, cô hơi rướn người cúi xuống: “Phiền bác rồi.”

Lão Lý ngược lại có chút ngượng ngùng: “Không phiền đâu, nên làm mà.”

Lâm Ngữ Kinh không nói chuyện, nhìn con đường xa lạ ngoài cửa sổ, vụng trộm liếc nhìn qua lão Lý lái xe phía trước, mặc áo sơ mi trắng rất chính thức, ống tay áo lộ ra vết ố vàng giặt không ra.

Trong xe là một khoảng yên tĩnh.

Lão Lý ho một tiếng: “Ngày kia đi học đúng không.”

Lâm Ngữ Kinh quay đầu lại: “Vâng.”

“Đồ vật cần phải mua đủ chưa? Còn thiếu cái gì nói với tôi là được.”

“Không có, đều mua rồi ạ.”

“Vậy thì tốt rồi, còn thiếu cái gì nói ngay cho tôi biết nhé.” Lão Lý lại lặp lại một lần.

“Vâng, ” Thanh âm cô gái nhỏ nhẹ nhàng, “Cảm ơn ạ.”

Cuộc trò chuyện ngượng nghịu kết thúc.

Lâm Ngữ Kinh một lần nữa nghiêng đầu qua, nhìn ra bên ngoài cửa xe. Bắt đầu ngẩn người.

Khi cô còn bé thường xuyên bị mắng, Lâm Chỉ là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể chấp nhận bất cứ tật xấu nào trên người cô, có thể là bà ấy cảm thấy, cô – đứa con gái mang thai mười tháng sinh ra căn bản chẳng có ưu điểm nào, chỗ nào cũng là sai, tất thảy bộ phận đều là “Mày với thằng cha kia là cùng một loại”.

Mà Mạnh Vĩ Quốc căn bản không thế nào quản cô.

Khi còn bé, cô còn có thể ủ rũ một chút, sẽ nỗ lực học bài khảo thi chỉ hy vọng Lâm Chỉ có thể khích lệ cô một lần, sẽ cảm thấy khổ sở ủy khuất, sẽ một mình trốn đi lén lút khóc.

Về sau phát hiện thói quen thật sự rất đáng sợ, bất luận là loại chuyện gì, chỉ cần quen rồi, cơ thể và tư duy đều sẽ tự nhiên tạo ra phản ứng.

Tựa như cô đã sớm hình thành thói quen bị quản giáo mắng mỏ, quan hệ gia đình hỏng bét cùng ánh mắt vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận, cũng có thể thuần thục ứng đối với Mạnh Vĩ Quốc hờ hững, Quan Hướng Mai dối trá, dì Trương phòng bị thái độ khinh thường, còn có vị anh trai lạnh lùng địch ý chưa từng gặp mặt kia của cô.

Nhưng khi người đối mặt là một vị trưởng bối xa lạ chân thành thiện ý, cô có chút không biết phải làm sao.

Không quen thuộc, cũng không quá thành thạo, nhất là trong loại hoàn cảnh không có người thứ ba này, ngoại trừ nói lời cảm ơn, không biết nên nói cái gì.

*

Xe rất nhanh lái vào sân, dừng ở cổng ra vào, ngày tháng chín không có dài như vậy, buổi tối gần bảy giờ, sắc trời dần tối, Lâm Ngữ Kinh nói cảm ơn với lão Lý lần nữa rồi mới xuống xe, quay người đi tới cửa.

Đi được một nửa, nghe thấy sau lưng có âm thanh thiếu niên vang lên, nghe vô cùng không kiên nhẫn: “Sao lại trễ như vậy?”

Lâm Ngữ Kinh vô thức quay đầu, mới nhận ra là không nói với cô, mới vừa rồi cô không phát hiện, cổng sân không biết từ lúc nào đã có thiếu niên đứng đó, lúc này đang đi đến bên cạnh lão Lý: “Con cũng chờ người nửa giờ rồi đấy, đói chết con rồi.”

Lão Lý cười ha hả: “Đói bụng? Đi, về nhà, buổi tối muốn ăn cái gì?”

Đèn trong hoa viên tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu lên hai người có ngũ quan bảy phần tương tự.

Thiếu niên không chú ý tới ánh mắt bên này, nhíu lông mày, vẫn còn mất hứng: “Không muốn ăn, tùy tiện đi.”

Lâm Ngữ Kinh quay người, lục chìa khoá ra mở cửa đi vào.

Trong căn phòng to như thế yên lặng không tiếng động, băng qua tiền sảnh đi vào phòng khách, ánh đèn thủy tinh rực rỡ lại sáng ngời, TV đang mở, trên bàn trà bày hoa quả đã rửa sạch, trên ghế sô pha không có một ai.

Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.

Cái loại sầu não có chút mờ mịt này đến mà không hề báo hiệu, nguyên nhân ngay cả chính cô cũng không biết, xuất hiện đột ngột đến mức làm cho người ta có phần kinh hoảng.

Lâm Ngữ Kinh đi đến phòng bếp, rót nước vào ly thủy tinh lấy từ ngăn tủ trên, dòng nước lạnh lẽo xẹt qua cổ họng, cô thở dài ra một hơi, bưng ly nước đứng một mình giữa bàn dài nhìn điện thoại một lát, mới quay người rời khỏi phòng bếp, chuẩn bị lên lầu.

Mới đi ra chưa được hai bước, ngẩng đầu, đã nhìn thấy trên ghế sô pha có nhiều hơn một người.

Người con trai cũng đang nhìn cô, lớn lên còn rất soái, đường nét khuôn mặt có điểm giống Quan Hướng Mai.

Lâm Ngữ Kinh dùng khoảng 0.5 giây kịp phản ứng, nhanh chóng kêu một tiếng: “Anh trai.”

Cô từ nhỏ đến lớn không rèn luyện được bản lãnh khác biệt gì, chính là miệng vô cùng ngọt, lúc cần thiết cũng có thể làm mình trở nên đặc biệt nghe lời.

Quả nhiên, tên con trai khóe miệng có chút cứng ngắc, tựa hồ còn giật giật một cái, chỉ là như cũ không nói chuyện, biểu cảm bất thiện, ánh mắt phòng bị.

Lâm Ngữ Kinh đi qua, lục trong túi ra cái bịch nhỏ màu trắng, đặt vào bàn trà trước mặt hắn, nhỏ giọng nói xin lỗi với hắn: “Thực xin lỗi, lúc chiều là em nói đùa đấy, không cố ý cho anh số điện thoại phòng cháy, nhưng vì anh nói anh nóng tới bốn mươi độ rồi…”

“…”

Phó Minh Tu mặt càng đen thêm rồi.

Lâm Ngữ Kinh làm như không phát hiện: “Anh chú ý thân thể, uống nhiều nước sôi.”

Phó Minh Tu: “…”

Phó Minh Tu tức giận đến thiếu chút nữa đứng lên.

“Nước ấm, thực xin lỗi.” Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng sửa chữa, cẩn thận từng li từng tí nhìn nét mặt của hắn, giống như đang nhìn yêu ma quỷ quái gì đó.

Đối thủ tỏ ra chịu thua cái tốc độ quá nhanh đó, Phó Minh Tu cảm giác mình cứ như vậy bị nghẹn một ngụm khí, lên không nổi xuống không được, càng cmn khó chịu.

Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, Lâm Ngữ Kinh đã tựa như thỏ chui lên lầu không thấy nữa, Phó Minh Tu kéo lấy túi nilon cô thả trên bàn trà, nhìn thoáng qua.

Bên trong là mấy hộp thuốc cảm mạo cùng thuốc hạ sốt.

“…”

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, tâm tình hết sức phức tạp.

Trong một số thời điểm, có một vài tâm tình không có biện pháp nào khống chế, cho dù bản thân hiểu rõ sự bài xích vô cớ này là rất vô đạo lý không thể giải thích, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể nào tiếp nhận được, đối với loại em gái từ trên trời rơi xuống này hoàn toàn không sinh ra bất kì hảo cảm nào.

May là cô cũng không có đáng ghét lắm.

Hay là chưa đủ đáng ghét?

Mới ngày đầu tiên đây, mà đã phòng cháy rồi lại nước sôi.

Phó Minh Tu không thể đoán trước được phải trải qua cuộc sống sau này như thế nào.

Quay đầu lại xác nhận được thiếu nữ quả thực đã lên lầu, Phó Minh Tu ném cái túi trong tay lên bàn trà một phát, ngón trỏ vươn ra trừng mắt chỉ vào túi nhựa kia: “Có ý gì? Cô là có ý gì? Ôn nhu đao có phải không? Muốn nịnh nọt tôi? Vô dụng! Tôi cho cô biết, Đừng! Có! Hòng!”

*

Lâm Ngữ Kinh là bị đói tỉnh đấy.

Khi tỉnh lại màn đêm đã buông xuống, đồng hồ dạ quang điện tử biểu thị hiện tại mới chín giờ, cô ngủ hai giờ, lên lầu vào phòng liền gục đầu đi ngủ.

Giữa chừng còn mơ thấy giấc mộng rất kinh hãi, mơ thấy người gọi là anh trai giang hồ Thẩm Quyện cầm lấy đồ vật không biết là máy khoan điện hay là cái quái gì nhìn vào cô. Máy khoan điện phát ra âm thanh “Rì rì rì”, Thẩm Quyện mặt không biểu tình nói: “Mau cởi quần ra, tôi xăm cho cậu con Hello Kitty.”

Lâm Ngữ Kinh nói: “Không được, cái mông tôi lớn lên đẹp như thế, Hello Kitty cậu vẽ thật sự rất xấu, không xứng với mông của tôi.”

Thẩm Quyện nói: “Vậy tôi xăm cái đồng hồ dạ quang.”

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy so với đói tỉnh, cô rõ ràng phải là bị cái giấc mộng này dọa cho tỉnh lại thì đúng hơn.

Cô chống đỡ thân thể ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đầu tiên là phát ngốc nhìn đồng hồ một phút.

Sau đó chính là đói.

Trong dạ dày đảo sông lộn biển, đói bụng đến mức khó chịu.

Buổi chiều từ cửa hàng về đến bây giờ, cô chỉ uống một ly nước, vốn là còn muốn ăn cơm tối rồi mới trở lại đấy, kết quả lão Lý phóng tới một cú điện thoại, làm cô quên mất.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, thò tay bưng ly nước trên bàn thấp qua đầu giường, lại ừng ực ừng ực nốc hết một ly nước, cảm giác đói khát có chỗ giảm bớt.

Cô một lần nữa nằm lại lên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, không biết làm gì liền nhớ tới lão Lý, cùng thiếu niên có lẽ là con của ông kia.

Nếu như cô là cậu ấy, có một người cha như vậy, liệu có phải cô cũng có thể làm nũng, cũng có thể phát một chút tính khí hay không.

Cô bỗng nhiên hiểu ra được tại sao vừa nãy mình phiền não như vậy.

Cô cảm thấy hâm mộ.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng quái lạ, cô cho tới bây giờ cũng không phải loại người đa sầu đa cảm này, có lẽ là đổi đến thành phố xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, lại còn sắp đối mặt với cuộc sống sinh hoạt xa lạ cũng làm cho con người rất không có cảm giác an toàn, vì vậy cả cơ thể đều trở nên nhạy cảm không ít.

Dù sao cũng là rời khỏi nơi đã sinh sống vài chục năm, thậm chí bao gồm chuyện Lâm Chỉ cùng Mạnh Vĩ Quốc ly hôn này, đối với cô dù ít dù nhiều vẫn có chút ảnh hưởng.

Trước kia dù không chịu nổi, nhưng tốt xấu gì vẫn còn là một nhà, hiện tại thì cô ngay cả gia đình cũng không còn nữa rồi.

Bụng tức thời kêu rột rột hai tiếng đã cắt đứt đau buồn xuân thương thu của cô, Lâm Ngữ Kinh đưa tay vuốt vuốt mặt, lại tiện tay gãi gãi mái tóc ngủ đến có chút loạn, trở mình xuống giường, tùy tiện mặc vào cái quần, cầm lấy chìa khoá cùng điện thoại di động, chuẩn bị xuống lầu ra ngoài tự kiếm ăn.

Trong phòng bếp hẳn phải có ăn, nhưng vì để tránh cho những phiền toái không cần thiết, cô không muốn vào thời điểm này tự tiện một mình vào lục kiếm; vừa ra khỏi cửa, ánh đèn cùng trụ đèn tỏa ra ánh sáng êm dịu đẹp đẽ, dù sao cũng là ngôi nhà ba mươi vạn một căn, trình độ nghệ thuật của ngọn đèn có thể so với ánh đèn trong tiết mục nghệ thuật Italy.

Lúc lái xe trở lại còn không cảm thấy xa, lúc này bản thân đi rồi lại đi một hồi lâu mới ra khỏi cổng chính, trên đường phố đèn đuốc sáng trưng ngựa xe như nước, khắp nơi lộ ra mùi vị của thành phố lớn, Lâm Ngữ Kinh đi theo trí nhớ hướng tới hẻm cũ bên kia, lúc xế chiều hôm nay tới đây hình như đã từng thấy một cửa hàng tiện lợi 7-11*.

(*) 7- eleven: Tên một chuỗi cửa hàng tiện lợi phổ biến ở Trung Quốc. Có nguồn gốc từ Mỹ, được phát triển bởi nhà bán lẻ lớn nhất Nhật Bản Ito Yokado.

Cảm giác phương hướng của cô vẫn dùng được, đi được xấp xỉ mười phút, nhìn thấy bảng hiệu 7-11 màu đỏ lục, tỏa ra hào quang thân thiết.

Lâm Ngữ Kinh đi vào, lấy một phần cơm nắm một chai nước trái cây hỗn hợp, lại muốn một phần Oden* —— chỉ còn ba loại: sườn viên, cải bó xôi đậu hũ và một khối cá nướng, cô trả tiền xong, cầm ly giấy đi ra cửa tiệm, ngồi xổm ở cửa ra vào nhét một cục vào miệng.

(*) Oden hay Kanto hầm: xuất xứ từ Nhật, có thể được sử dụng cho bữa ăn hoặc như một món ăn nhẹ.

Lúc này không nóng như buổi chiều, thành phố này vào đêm có chút chênh lệch nhiệt độ với ban ngày, gió mang theo cảm giác ẩm ướt mát rượi, cũng không quá lạnh, vừa vặn thoải mái, thổi tan hết những u ám phiền muộn dai dẳng không ngớt suốt hai ngày nay.

Lâm Ngữ Kinh tâm trạng rất tốt nhai nhai viên tròn, cúi đầu đâm tiếp viên thứ hai, cắn vào trong mồm, lại ngẩng đầu, trông thấy góc đường đối diện có một đám người rẽ ra.

Ban đầu khoảng cách quá xa, cô không thấy rõ.

Về sau lúc đám người này đi tới ven đường chuẩn bị qua đường cái, hiển nhiên là định đi đến hướng bên này của cô, cô mới nhìn rõ.

Cây lau nhà số một hai ba, đi theo phía sau có anh trai giang hồ ngủ không tỉnh.

Anh trai giang hồ hẳn là buổi chiều vừa được bổ sung giấc ngủ, thoạt nhìn rốt cuộc đã không mệt mỏi, trên người vẫn là quần áo lúc chiều, có thêm chiếc áo sơ mi làm áo khoác, tay bỏ vào trong túi quần, đầu cúi xuống nghe người bên cạnh nói chuyện.

Còn rất sợ lạnh.

Không biết bọn họ nói gì đó, hai cái cây lau nhà phía trước nở nụ cười, bốn người cùng một chỗ băng qua đường cái, đi đến chỗ Lâm Ngữ Kinh.

Cây lau nhà số một cuối cùng đã nhìn thấy cô.

Lâm Ngữ Kinh chần chừ không biết có nên chào hỏi cậu ta một tiếng hay không, kỳ thật cô căn bản vốn không có ý định đi đến studio xăm hình kia một lần nữa, cũng cho là mình chắc sẽ không còn chạm mặt với bọn họ.

Kết quả nhân sinh duyên phận khắp nơi, có điều nếu studio mở ở chỗ này, khu đây đại khái cũng coi như là khu vực hoạt động của bọn họ.

Cô đem toàn bộ viên xiên nhét vào miệng, que trúc nhỏ ném vào ly giấy, vừa định đưa tay chào hỏi một cách tượng trưng rồi đi lướt qua.

Cây lau nhà số một bên kia lại đột nhiên quay đầu lại, thấp giọng cùng người bên cạnh nói gì đó.

Sau đó Thẩm Quyện ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt đối diện.

Bọn họ băng qua đường rồi đứng ở mép đường, ánh sáng từ cửa hàng tiện lợi hòa cùng ánh đèn đường mờ nhạt kéo cái bóng ra thật dài, đêm tối thấm dần làm cho ngũ quan thiếu niên thoạt nhìn sâu thẳm lại lập thể, như là bức ảnh chỉnh thêm hiệu ứng cổ xưa, con mắt màu đen giấu trong bóng đen của bức ảnh, nhìn không rõ tâm tình.

Lâm Ngữ Kinh nhớ tới giấc mộng vừa ngắn ngủi vừa chân thực lúc nãy, vô thức nhìn tay của cậu ta, sợ cậu lại giơ máy khoan điện xông lên nói “Cậu cởi quần ra, tôi xăm cho cậu con Hello Kitty.”

Ba giây sau, Thẩm Quyện không biểu cảm gục đầu xuống.

Lâm Ngữ Kinh cứ thế ngẩn người, chớp chớp mắt, nhai đi nhai lại viên trong miệng rồi nuốt vào bụng, cũng không để ý, một lần nữa cầm que trúc nhỏ lên, hết sức chuyên chú mà ghim cải bó xôi đậu hũ vào.

Vừa ghim lên, con đường bên kia truyền đến một hồi tạp âm, lại là một đám người xuất hiện ở đầu phố, có khoảng sáu bảy người đi đến hướng bên này.

Cây lau nhà số hai chửi tục xong, bắt đầu xắn tay áo, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Lâm Ngữ Kinh giác ngộ rồi.

Đây là một trận đấu giao hẹn trước đấy, cuộc tỷ thí đọ sức giữa đại ca giang hồ, quá trình cụ thể đại khái là tiên lễ hậu binh, trước văn sau võ, mọi người gặp mặt tại cửa ra vào 7-11, lão đại cùng lão đại hỏi han một cái, thẳng đến khi có sự đụng chạm tứ chi đầu tiên, quá trình này, gọi là điểm nổ pháo.

Lại đến giai đoạn kế tiếp, chính là cái vị miệng nổ pháo thất bại kia thẹn quá hoá giận, một lời không hợp chính là lập tức lấy ra đại đao dài năm mươi thước của bản thân đồng thời gọi các huynh đệ của mình một cái, có thể bắt đầu đánh nhau rồi.

Cô nhìn thấy hai tốp hỏa lực vô cùng dồi dào khoảng cách giữa hai vị thiếu niên càng lúc càng gần, đứng ở cửa ra vào 7-11, đối tượng cầm đầu bên phía kia thoạt nhìn cũng không lớn lắm, bộ dạng mười tám mười chín tuổi, ngậm lấy điếu thuốc, sắc mặt bất thiện, ngũ quan cau có lại một chỗ, trên mặt tràn ngập “Ta là người hung ác”.

Hai nhóm người cứ thế tụ họp lại cùng một nơi, tất cả những ai đi ngang qua đều đi đường vòng, Lâm Ngữ Kinh ngồi xổm trên bậc thang cửa hàng tiện lợi, trong tay cầm một ly Oden, lập tức trông có chút bắt mắt.

Đại ca hung ác nghiêng đầu, nhìn cô một cái.

Lâm Ngữ Kinh cũng đã là một thiếu nữ có chuyện cũ hiểu rõ sự đời, đối với cái nhìn chằm chằm của thiếu niên bất lương cũng không lấy làm sợ hãi, ngẩng đầu lên dùng ánh nhìn chăm chú lễ độ đáp lễ cho hắn, trong miệng còn đang nhai món sườn viên, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, không tránh không nhường.

Ánh mắt đại ca hung ác trượt đến đôi chân mặc quần đùi tinh tế trắng noãn của cô, dừng lại, phun ra một làn khói, vừa định nói chuyện.

Thẩm Quyện bỗng nhiên nghiêng người, đi về phía trước vài bước đứng trước mặt thiếu nữ, chắn tầm mắt của hắn.

“Ra kia trò chuyện?” Thẩm Quyện hất cằm lên.

Đại ca hung ác: “?”

Thẩm Quyện vô cùng có nguyên tắc: “Quấy rầy người ta ăn Oden, thật không lễ phép.”

Hết chương 3.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

“Cậu nhìn con mọe cậu đấy, loại như cậu mà có thể nhìn à?” —— Thẩm Quyện, một anh trai giang hồ lễ phép.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN