Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Chương 14
Lúc Lâm Ngữ Kinh ra ngoài là hoàng hôn, thời điểm gặp ma.
Nhật Bản có một truyền thuyết, vào thời xa xưa, mọi người tin vào Âm Dương Ngũ Hành, yêu ma luôn hiển hiện vào thời khắc ngày đêm giao nhau, nhân loại đi trên đường đến tột cùng vẫn không thể phân rõ là người hay yêu, vì vậy hoàng hôn được gọi là thời điểm gặp ma.
Điển cố này vẫn là Trình Dật nói cho cô, khi đó ba người bọn họ, trốn tiết tự học tối lên sân thượng trường hóng gió, đúng lúc hoàng hôn, trên đỉnh đầu ngập tràn mây đỏ, bầu trời bị mảng lớn mảng lớn đốt cho đỏ rực.
Khi đó Trình Dật hạ thấp cổ họng: “Cậu đi trên đường, đến cuối cùng cũng sẽ không phân biệt nổi người cậu vừa lướt qua là con người hay là yêu quái giả thành, vì vậy nếu có người gọi tên cậu vào thời điểm này, cậu ngàn vạn lần không được đáp lại, đáp một tiếng, hồn liền bị câu đi, nếu có người đi tới trước mặt cậu, cậu phải hỏi hắn, ” Giọng cậu ta trong vắt, “Ngươi đến từ phương nào?”
Lục Gia Hành lúc ấy đang ngồi sát bên cạnh: “Trình Dật.”
“Hửm?” Trình Dật lên tiếng.
Lâm Ngữ Kinh: “Trình Dật.”
“Hửm?”
Lục Gia Hành: “Trình Dật.”
Trình Dật ù ù cạc cạc: “Hửm? Không phải hai cậu bị gì chứ?”
Lục Gia Hành chịu hết nổi chỉ vào cậu ta: “Cậu thông minh thế này, sau này cũng đừng ra ngoài vào giờ đấy, hồn sẽ bị câu đến mấy chục lần mất.”
Lâm Ngữ Kinh bên cạnh cười đến không chịu nổi.
Lâm Ngữ Kinh đi qua từng cổng hoa viên một, khóe môi vô thức cong cong.
Lúc cô đi không hề nói với ai, cũng chỉ có vài nhà biết rõ, chuyện của Lâm gia không bao lâu sau Trình Dật và Lục Gia Hành cũng biết cả rồi, ngày thứ hai đến thành phố A, Trình Dật liền giáng một cú điện thoại tới đây mắng cho cô một trận, lời lẽ đa dạng phức tạp trôi chảy đến độ không lặp nhau.
Lâm Ngữ Kinh khi đó cũng không nói gì, chỉ cười, cười xong Trình Dật đầu bên kia đột nhiên trầm mặc, thiếu niên luôn luôn om sòm như động cơ vĩnh cửu không ngừng bép bép bép đã trầm mặc ít nhất hai phút, mới khàn cuống họng gọi cô một tiếng: “A Hành phát cáu rồi này, Kình Ngư tiểu muội, ở bên kia bị ai bắt nạt thì nói với Trình ca ca và Lục ca ca của em đây, các anh trai đánh máy bay phóng đến báo thù cho em, thần cản sát thần, ai cũng không ngăn được.”
Lâm Ngữ Kinh cười đến cay cay mắt: “Ai là Kình Ngư tiểu muội, cút nhanh lên.”
Trên đường phố ngựa xe như nước, ô tô bíp còi mông mông lung lung, mơ hồ có ai kêu tên của cô, kéo cô từ hồi ức ra ngoài.
Lâm Ngữ Kinh hồi phục tinh thần, thanh âm kia lại vang một tiếng, cô ngơ ngẩn hai giây, ngẩng đầu thoáng nhìn qua bầu trời đỏ rực, không biết vì sao chợt nhớ tới câu nói mười phần thiểu não kia của Trình Dật “Có người gọi cậu ngàn vạn lần không được đáp lại, nếu không hồn cậu sẽ bị câu đi”.
Không đợi cô kịp phản ứng, bả vai đã bị người ta vỗ một cái.
Lâm Ngữ Kinh quay đầu lại.
Vương Nhất Dương và một nam sinh đứng đằng sau lưng cô, tay Vương Nhất Dương xách túi, cười he he nhìn cô, nam sinh kia Lâm Ngữ Kinh không biết, vừa liếc nhìn, mới nhận ra có hơi quen mắt.
Là trước kia có một lần ở sân bóng rổ, cái người ngồi trên quả bóng rổ nói chuyện với Thẩm Quyện, Lý Lâm nói là bạn học cũ của Thẩm Quyện.
Vương Nhất Dương cởi bỏ đồng phục, lại đổi sang thường phục là đuôi sam bẩn phong cách hợp rơ với băng phái anh em, tiếc rằng khuôn mặt lại trắng trắng mềm mềm, đầu tóc còn mới được sửa thành kiểu đậm chất học sinh, thoạt nhìn giống thiếu niên cao trung thời kỳ phản nghịch hơn.
Thiếu niên cao trung cười hì hì nhìn cô: “Ngữ Kinh tỷ tỷ, trùng hợp thật nha,” Cậu ta rất đắc ý, xoay đầu nhìn về phía thiếu niên Bóng rổ, “Tôi nói đúng rồi nha, cậu còn không tin.”
Hà Tùng Nam liếc mắt khinh bỉ, trong lòng tự nhủ tôi không tin hồi nào, tôi đây, chỉ mới thấy bóng lưng, đã quay lại nhìn thêm vài lần rồi, tôi cũng nhận ra đấy biết không?
Hắn không thèm chấp nhặt với tên nhóc ranh này, rất giả dối vỗ vỗ tay: “Dương của tôi giỏi quá, Dương của tôi cừ nhất.”
Vương Nhất Dương rất hưởng thụ, vui vẻ nghiêng đầu lại: “Tỷ tỷ, đi xăm mình? Quyết định hình xong rồi hả?”
Lâm Ngữ Kinh: “A?”
Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua, mới phát hiện từ hướng này đi tới trước, quả đúng là studio xăm hình đó của Thẩm Quyện.
Cô vừa định giải thích, cô chỉ tùy tiện tản bộ thôi, Vương Nhất Dương đã nói: “Có điều hôm nay không thích hợp lắm, trong tiệm không nhận việc nữa, chúng tớ ăn lẩu.”
Lâm Ngữ Kinh cúi đầu liếc qua hai túi nilong trong tay cậu ta, đại khái chính là loại lẩu nhà làm, còn chưa nghĩ ra phải nói gì, liền nghe thấy Vương Nhất Dương đặc biệt nhiệt tình nói: “Cùng đi chứ? Mọi người đều quen cả rồi.”
“…”
Lâm Ngữ Kinh không biết Vương Nhất Dương tính thế nào mà ra kết luận “Mọi người đều quen cả rồi” đó, cô với Vương Nhất Dương chỉ mới gặp mặt có ba lần cộng với giao tình một buổi chiều, nhưng người trước giờ đã tự nhiên đến trình độ đỉnh cao, cậu ta cứ thế chỉ dùng một cái tay đã đếm xong mấy giờ ở chung thành một đáp án lớn gấp mấy lần, làm như Lâm Ngữ Kinh là bạn thân nhiều năm của cậu ta.
Lâm Ngữ Kinh đang nghĩ xem từ chối thế nào.
Hà Tùng Nam bên cạnh cười tủm tỉm nhìn cô: “Lát nữa tiểu học muội có hẹn không? Không thì đến đây đi, ” hắn bày vẻ mặt người từng trải, “Ngày nghỉ, là thứ xa xỉ cỡ nào chứ, chờ em đến tuổi anh đây, sẽ biết rõ khoảng thời gian nghỉ ngơi để cùng bạn học ăn bữa lẩu thế này quý giá nhường nào.”
“Giờ này sang năm, em sẽ phải ngồi trong lớp múa bút thành văn mà làm đề.” Hà Tùng Nam đau khổ nói.
“…”
Vậy xin hỏi sao bây giờ anh không ở trong phòng học múa bút thành văn làm đề, mà lại chạy đến đây ăn lẩu thế?
*
Vương Nhất Dương này, tuy rằng trước giờ tự nhiên cộng thêm chút đần, nhưng thật ra cũng không phải là người giỏi giao thiệp.
Cậu ta nhiệt tình mời Lâm Ngữ Kinh, kỳ thật là hoàn toàn do chính Hà Tùng Nam giật dây, cậu ta chỉ nói câu “Ế, cậu nhìn em gái đằng trước kìa, có hơi giống một bạn học mới của tôi.”
Hà Tùng Nam liền ngẩng đầu theo, tiếp đó cả người đều rực cháy.
Bạn cùng bàn nhỏ của Quyện gia.
Chân vừa dài vừa mịn, Nữ Vương đại nhân tính khí vô cùng kiên cường.
Hà Tùng Nam như được bơm máu gà rút điện thoại ra ngay giữa đám đông đùng đùng gõ chữ: [Các huynh đệ, mang một em gái đến nha, hoan nghênh không đây.]
Tưởng Hàn hồi âm trước nhất: [ Mang đi, cậu mang em gái đến chẳng phải là chuyện bình thường sao, cậu còn hỏi hỏi gì nữa?]
Tưởng Hàn: [ Để cô gái nhỏ đến, cậu đừng đến, anh em chăm sóc giúp cậu, cậu yên tâm đi, sau này em dâu của tôi sẽ thành chị dâu của cậu.]
(*) Chú thích (có thể thừa thãi): Hiểu thế này, em dâu của Tưởng Hàn là vợ của Hà Tùng Nam, ý là chỉ em gái cậu ta dẫn đến. Bạn nhỏ Tưởng Hàn không chỉ tưởng nhầm “cô gái nhỏ” là người yêu Hà Tùng Nam mà còn định hớt tay trên.
Hà Tùng Nam cười đến vô cùng bỉ ổi: [ Đừng nha, không là em gái của tôi đâu đấy, cậu mà muốn chiếu cố thật coi chừng bị lột da.]
Tưởng Hàn: [?]
Hà Tùng Nam: [ Của Quyện gia đấy.]
“…”
Thuốc lá trong miệng Tưởng Hàn thiếu chút nữa rơi mất, vỗ bàn đùng đùng, rống cổ hét: “Quyện gia!!!”
Thẩm Quyện ở phòng trong vẽ, không đáp lại cậu ta.
Tưởng Hàn: “Thẩm Quyện! Hà Tùng Nam nói vừa nãy đã gặp được vợ cậu!!!”
Phòng trong không một tiếng động.
Hà Tùng Nam nói Tưởng Hàn đương nhiên không tin, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta cợt nhả một cú, cậu ta cười sằng sặc dụi tắt thuốc lá, từ trên ghế salon đứng dậy chạy đến cửa phòng trong, tựa trên khung cửa nhìn cậu: “Lão Thẩm, cậu thẳng thắn để được khoan hồng nào, Ran Asakawa* hay Aoi Yu**?”
(*) Nữ diễn viên đóng AV người Nhật, số lượng AV bán ra của cô đã đạt kỉ lục Guinness.
(**) Một nữ diễn viên người Nhật.
Chú thích (có thể thừa thãi): Hai nữ diễn viên này một người là phong cách gợi cảm quyến rũ (Ran Asakawa), một người là kiểu ngây thơ đáng yêu. Nên có thể hiểu là Tưởng Hàn đang hỏi “vợ” của ngài Quyện gia đây thuộc thể loại nào.
Thẩm Quyện ngồi dưới đất đưa lưng về phía cửa, tay cầm bút máy đang vẽ trên bảng phác thảo, thuận miệng nói: “Ozawa Alice* đi.”
Tưởng Hàn nghẹn một cục: “Quyện gia, phiền cậu tôn kính với nữ thần của tôi một chút, ” Cậu ta nghiêm túc nói, “Người ta tên Maria, Ozawa Maria*, mẹ nó không phải tên Alice.”
(*) Lại là 2 nữ diễn viên AV, Ozawa Maria chuyên đóng loại AV khẩu vị nặng.
“Không phải đều giống nhau à.” Thẩm Quyện không ngẩng đầu, ngòi bút điểm trên giấy hai cái, tiếp tục vẽ.
“Giống nhau ở đâu? Cậu nói cho tôi nghe giống nhau ở đâu?” Tưởng Hàn chân thành nói, “Cậu có thể giống một thiếu niên bình thường như đám bọn tôi, hiểu rõ một chút về giáo dục giới tính vỡ lòng không?”
Thẩm Quyện tiện tay tóm một cái gối tựa ném qua: “Mau cút đi.”
*
Lâm Ngữ Kinh cũng không biết vì sao mình lại thật sự cùng bọn Vương Nhất Dương chạy đến cửa studio xăm hình vô danh này.
Có thể là vì cô vừa nhận điện thoại của Lâm Chỉ xong, gấp gáp cần một ít loại náo nhiệt này, loại chuyện có thể khiến cô thay đổi lực chú ý, thêm nữa Hà Tùng Nam và Vương Nhất Dương thật sự là nhiệt tình quá mức, kiểu nhiệt tình khẩn thiết này thậm chí làm Lâm Ngữ Kinh thấy hai người họ giống như bán hàng đa cấp vậy, Lâm Ngữ Kinh có loại cảm giác nếu như cô cự tuyệt lần nữa, Vương Nhất Dương sẽ ôm chân cô ngồi dưới đất khóc mất.
Studio vẫn như cũ, sân nhỏ lớn cỡ bàn tay, cây cỏ bên trong rậm rạp hỗn loạn không ai chăm sóc, cửa khép, mơ hồ nghe được một vài âm thanh từ trong truyền ra.
Hà Tùng Nam đẩy cửa ra, Lâm Ngữ Kinh đi vào.
Bên trong không có gì khác so với lần trước cô thấy, gian phòng được phân chia khu vực rất rõ ràng, trên ghế sô pha chất đầy ôm gối, một phía khác là hai bàn gỗ dài chất đầy hình vẽ, bên cạnh có một máy tính, lại nhìn vào hai cánh cửa sát bên, Lâm Ngữ Kinh đoán là phòng xăm hình với phòng vệ sinh gì đó.
Lâm Ngữ Kinh vừa bước đến, Tưởng Hàn liền ngây ngẩn cả người: “Tiểu tiên nữ?”
Tiểu tiên nữ chớp mắt mấy cái, hơi không được tự nhiên giơ tay lên: “… Hey?”
Giống y chang lúc bọn họ mới gặp.
Nhớ lại tình cảnh, thời gian đảo ngược, Tưởng Hàn cảm giác tim mình như bị một ngàn đóa hoa đánh trúng.
Cậu ta rống cổ gào lên một tiếng về phía phòng trong: “Quyện gia! Đi ra tiếp khách!!!”
Lời thoại vẫn là câu kia, có điều Lâm Ngữ Kinh của lúc đó cảm thấy lúng túng, còn hiện tại không biết vì sao, đột nhiên rất muốn cười.
Lần này trái lại không có phản ứng gắt gỏng gì, chưa đến nửa phút, cánh cửa của phòng đầu tiên mở ra, Thẩm Quyện đi từ trong ra, cậu mặc áo T-shirt màu trắng, bên trên không có hình vẽ gì, một bên tai đeo tai nghe, sợi tai nghe bên kia cong cong lượn lượn rơi trước ngực.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh, dừng một chút ở cửa ra vào, khẽ nhướng mày rồi hạ mày.
Hà Tùng Nam cười đến vô cùng hồn nhiên: “Trên đường gặp bạn cùng bàn của cậu, Quyện gia, tương phùng chính là duyên.”
“…”
Không biết vì điều gì, Lâm Ngữ Kinh chợt nhớ tới Trình Dật – kẻ thường xuyên bày ra kiểu biểu cảm già dặn, từng trưng hoa mẫu đơn đỏ thẫm đóa to bông lớn chung quanh hai ly rượu đỏ, phía trên in chữ màu sắc rực rỡ, “Tương phùng chính là duyên, vì hữu nghị cạn ly nào bằng hữu của tôi”.
Trong sân nhỏ dựng cái bàn lớn, trên bếp điện từ đặt một nồi lầu, vị cay đỏ lừng tươi ngon bên trong khiến tuyến nước bọt của người xem bắt đầu sùng sục nổi dậy. Bọn Hà Tùng Nam để hết những nguyên liệu nấu ăn mới mua lên trên bàn, Lâm Ngữ Kinh đi rửa tay, cô vừa vào toilet, Tưởng Hàn liền vèo vèo chạy ào tới đây, chạy đến bên cạnh Thẩm Quyện: “Quyện gia, cô ấy vừa chào tôi đấy, cậu trông thấy không?”
Thẩm Quyện bật nắp lon coca: “Không.”
“Đúng, cậu còn chưa có đi ra, ” Tưởng Hàn nói, “Quá thuần khiết rồi, chọc cho tôi run sợ.”
Thẩm Quyện ngẩng đầu, nhìn cậu ta.
Vẻ mặt này Hà Tùng Nam quá quen thuộc.
Một tuần trước, hắn cũng là vì bỏ qua cái biểu cảm chăm chăm tưởng như không có gì như thế, mà dẫn đến chuyện mông bị đạp rơi khỏi bóng rổ, đến giờ xương cụt vẫn còn mơ hồ đau.
Hà Tùng Nam cảm giác bản thân có lẽ đã mang “căn” bệnh, trời mây trời mưa gì đó mông sẽ đau.
Hắn nhìn Tưởng Hàn một cái, người này còn hoàn toàn chưa ý thức được nguy hiểm đến gần, đang ôm ngực vẻ mặt rúng động: “Mẹ nó, chẳng lẽ đây chính là cảm giác động tâm?”
Hà Tùng Nam quyết định cứu anh em một mạng, mắt nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt, đè thấp âm thanh: “Cậu động tâm cái rắm ấy.”
“Đó là bạn cùng bàn của Quyện gia, ” Hà Tùng Nam chỉ vào cậu ta, “Không phải bạn cùng bàn của cậu.”
“…”
Tưởng Hàn rất mờ mịt: “Không đúng, phải là bạn cùng bàn của tôi thì tôi mới được động tâm sao?”
Hà Tùng Nam còn chưa kịp nói, cửa nhà vệ sinh mở, Lâm Ngữ Kinh đi từ trong ra, chủ đề kết thúc.
*
Bá chủ trường học Thẩm Quyện này, tuy rằng nghe trong truyền thuyết tương đối khiến người ta kinh hồn bạt vía, nhưng trong khoảng thời gian chung đụng này, thật sự không giống một phần tử bạo lực không biết tốt xấu thiếu chút nữa đánh chết bạn cùng bàn.
Nhất là sau chuyện giấy xác nhận đó, Lâm Ngữ Kinh tạm thời phân cậu ta đến hàng ngũ người tốt.
Hơn nữa, người này cũng không có loại bạn kiêu căng tàn bạo quái gở, bạn cậu ta đúng là rất nhiều đó, nhưng mỗi người đều vô cùng ý tứ, ăn lẩu khí thế ngất trời, không có một giây tẻ nhạt.
Thẩm Quyện nói không nhiều lắm, ngẫu nhiên nói hai câu, phần lớn thời gian đều là ăn không nhanh không chậm.
Bọn thiếu niên trung học ăn lẩu, khẳng định không thể thiếu rượu, Tưởng Hàn đẩy một thùng bia từ phòng trong ra, mỗi người một lon, phát đến Lâm Ngữ Kinh, cậu ta cười cười, thu lại: “Tiểu tiên nữ, lấy một lon?”
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, không nhận lấy ngay, ngừng hai giây: “Tôi không giỏi lắm, chỉ một ly thôi.”
Một đám con trai, người duy nhất được xem là quen biết cũng chỉ có mỗi Thẩm Quyện, mà cũng chỉ có thể nói là bạn học, chưa thể xem là bạn bè, Lâm Ngữ Kinh không có ý định uống rượu.
Cô vốn định làm một ly tỏ lòng là được rồi.
Đám Tưởng Hàn toàn là đàn ông, bình thường đều quen thói thô lỗ, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, con gái theo chân đám bọn họ còn không tính là quen biết, chưa từng bận tâm đến chuyện uống rượu gì đó, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ muốn uống thì uống một ít, không muốn uống thì thôi, một ly cũng được.
Tưởng Hàn mở rượu, vừa định cầm lấy cái ly không của Lâm Ngữ Kinh.
Thẩm Quyện bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy thành ly xoay ngược lại, miệng ly chúc xuống, lấy ly của cô úp ngược xuống mặt bàn.
Tay kia cầm lon coca bên cạnh, ngón trỏ móc vào đai lon, một tiếng “Cùm cụp” nhỏ vang lên, khui ra, đặt ở trước mặt Lâm Ngữ Kinh: “Không thích hợp, coca đi.”
Hết chương 14.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Anh trai giang hồ chu đáo dịu dàng:D
Gõ bảng đen nói cái này xíu, chương kế tiếp là V (chương VIP) rồi, ngày mai phát hồng bao cho mọi người.
Lần này sẽ không viết gì để quảng bá cho tác phẩm nữa, sợ các bạn thấy phiền, nếu thấy tác giả này ba hoa phản nghịch* đạo văn gì gì đó, thì nói một câu.
(*) Ý chỉ việc tác giả viết truyện có nội dung phản loạn, không hợp pháp.
Cám ơn các vị đã ủng hộ miếng cơm của lão đại đây!!! Ya! Ya! Yay!!!!!!
Sherry: Trốn chui gần 2 tuần, tui xin phép nhỏm lên đăng chương rồi “chốn” tiếp. Ahihi, yêu mọi người <3 moah~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!