Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Chương 15: Vị thành niên
Thẩm Quyện vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đờ ra, cánh tay Tưởng Hàn vắt vẻo trên không trung, Hà Tùng Nam ngẩng đầu, miếng đậu hũ cá Vương Nhất Dương đang định cho vào miệng, “Bành bạch” một tiếng rơi lại vào bát.
Hà Tùng Nam phản ứng đầu tiên, để đũa xuống, cười híp mắt: “Ai dà, sao lại không thích hợp, em gái đến ăn lẩu, uống một ly cho nóng người, đâu không có gì không được.”
Thẩm Quyện liếc hắn một cái: “Vị thành niên.”
“…”
Hà Tùng Nam lập tức bị chẹn họng, chỉ chỉ Vương Nhất Dương bên cạnh: “Tên này cũng vị thành niên.”
Bạn học vị thành niên Vương Nhất Dương bị chỉ vào đang nhai đậu hũ cá, bưng lon bia lên, ừng ực ừng ực nốc hết một phần ba, sảng khoái đến hà ra một hơi.
Hà Tùng Nam sáp lại gần, cười híp mắt gõ gõ cái lon: “Sao bạn cùng bàn nhỏ của cậu lại không được?”
Thẩm Quyện đã nhìn ra, tên này chính là cố ý như vậy.
Cậu thả tay xuống, khẽ dựa người ra sau, hơi ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn hắn, không nói gì.
Hà Tùng Nam giơ cao hai tay: “Được, rõ rồi, không được thì không được, em nhỏ vị thành niên, em nhỏ uống coca.”
Vương Nhất Dương say sưa xem trò vui, móng vuốt chỉ chỉ Hà Tùng Nam: “Anh Nam, em nói này anh thành thành thật thật ăn không được sao, sao cứ phải nhây thế, lần nhây này anh có vui không”
Hà Tùng Nam vui, Vương Nhất Dương xem trò vui cũng rất vui vẻ.
Tưởng Hàn lại rất ngơ ngáo, cậu ta cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Kết bia kia vốn chỉ còn một nửa, mấy người Hà Tùng Nam bọn họ quả thực chính là thùng rượu, bia mà làm y như nước, uống xong non nửa thùng mà mặt không hề biến sắc, chia xong mấy lon cuối đã hơn tám giờ.
Trong nồi đã không gì nữa rồi, Lâm Ngữ Kinh ngẫu nhiên gắp được chút rau quả ăn, vừa ăn vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Con trai tám chuyện trên trời không hề giống con gái, kỳ thật Lâm Ngữ Kinh đã sớm quen, cô không có bạn phái nữ đặc biệt thân thiết gì đó, trước kia đi ra ngoài cùng bọn Lục Gia Hành và Trình Dật cũng là nghe một đám nam sinh bọn họ ngồi xúm lại trò chuyện, con trai tuổi này, trò chuyện đều là về chơi, đi chơi, đấu bóng, con gái, thi thoảng lan sang mấy chuyện đồi trụy, cơ bản đều giống nhau.
Trời đã hoàn toàn tối, trong sân nhỏ treo không ít đèn dây, đèn ngoài hiên cổng cũng bật lên, ánh sáng mờ nhạt lại sáng bừng.
Trong con hẻm chỗ studio xăm hình, nơi khoảng sân nhỏ lớn cỡ bàn tay, lẩu cay ùng ục ùng ục bốc hơi nóng, những thiếu niên trẻ trung mà sôi nổi tại thành phố lạ lẫm sống động này, từng chút từng chút một mở ra trước mắt cô, loại cảm giác nồng nhiệt hăng hái kỳ lạ.
Đám Vương Nhất Dương đang tán gẫu đến cao hứng, nhìn thấy mới tám giờ, chuẩn bị đi mua bia tiếp, Hà Tùng Nam không nói hai lời, túm ngay lấy Vương Nhất Dương và Tưởng Hàn kéo ra ngoài: “Đi nào anh em, đi mua bia.”
Ra khỏi cửa còn ngoảnh đầu đưa mắt nhìn Thẩm Quyện, ánh mắt rất hàm súc: “Quyện gia, giữ nhà nha.”
Lâm Ngữ Kinh còn đang nhai một cọng cải xanh, lần nữa ngẩng đầu liền không thấy đám thiếu niên ồn ào đâu hết, sân nhỏ trong phút chốc hoàn toàn tĩnh mịch.
Thẩm Quyện yên tĩnh ngồi bên cạnh, dựa vào ghế, tay mân mê cái ly không mà Lâm Ngữ Kinh chưa hề dùng đến.
Phát giác được tầm mắt của cô, cậu ngẩng đầu: “Ăn no rồi?”
Nãy giờ cậu im lặng suốt, vừa lên tiếng, âm thanh có hơi khàn, bị đêm tối và ánh đèn mài đi một tầng, mang theo chút cảm xúc kì dị.
Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay cầm ly của cậu, tay cậu nhìn rất đẹp, ngón tay rất dài, đầu ngón tay vân vê miệng ly, xương tay trên mu bàn tay hơi nhô lên, thoạt nhìn thon gầy hữu lực.
Cô chợt nhớ tới thiếu niên bắt lấy ly của cô vừa nãy, dáng vẻ lúc cầm lấy lon coca kéo nắp ra, phóng tới trước mặt cô.
“Trong nhà có gác cổng không?” Thẩm Quyện đột nhiên hỏi.
“Hả?” Lâm Ngữ Kinh sửng sốt xong, lắc đầu.
Thẩm Quyện dịch ghế ra sau: “Bọn họ không biết chơi đến khi nào, nếu cậu gấp thì nói, tôi đưa cậu về trước.”
Lâm Ngữ Kinh không rõ đây có phải lệnh đuổi khách gì đó của cậu không.
Ăn no rồi thì đi nhanh lên, còn nán lại chỗ này làm gì? Hai chúng ta quen biết à?
Là ý tứ này sao?
Cô nhìn thời gian, tám giờ rưỡi, chậm rãi gật nhẹ đầu: “Chờ bọn họ về đã, đánh tiếng chào hỏi, hiện tại cũng không khuya lắm, tự tôi đi được.”
Thẩm Quyện nhìn cô một cái, “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cơm nước no nê, tuy rằng không uống rượu, nhưng mỗi ngày Lâm Ngữ Kinh cùng ăn cơm với Phó Minh Tu, thật sự là thể nghiệm quá thống khổ, cô cảm thấy cứ nuốt trôi mãi như vậy có thể cô sẽ bị bệnh dạ dày gì đó.
Đúng là rất lâu rồi chưa được ăn tối thư thái như này, lúc này có hơi buồn ngủ.
Cô đưa tay, tắt bếp điện từ vẫn còn sục sùng sục tỏa bong bóng, một tay nắm lại chống đỡ đầu, lười biếng mà nhìn chằm chằm tấm bảng gỗ khắc tô-tem* treo trên cửa studio nhà cậu trong chốc lát: “Đây là tiệm của cậu sao?”
(*) Hay còn gọi là vật tổ, xuất phát từ chữ “totem” của Ấn Độ, là những biểu tượng để phân biệt nhóm này với nhóm khác, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình. (internet)
Ví dụ như những cái này (tên thì có vẻ lạ nhưng thực ra nó rất quen thuộc):
Thẩm Quyện giương mắt lên: “À,” ánh mắt cậu thâm trầm, tiếng cũng khàn khàn, “Xem là vậy đi, của cậu tôi đấy.”
Lâm Ngữ Kinh chú ý được, nhìn cậu một cái, thay đổi chủ đề: “Ồ…, xăm hình có phải rất lời không?”
“Cũng được, tôi kiếm được không nhiều lắm, lợi nhuận làm tiền sinh hoạt, ” Cậu liếc cô một cái, “Muốn xăm?”
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, lắc đầu: “Nhìn đau.”
Thẩm Quyện như cười mà không cười nhìn cô: “Chỗ cậu chọn không đau lắm đâu.”
“…”
Lâm Ngữ Kinh phản ứng ba giây mới nhớ được chỗ cậu nói là chỗ nào, mặt không biểu cảm nhìn cậu, “Bạn học Thẩm, cậu bây giờ nói chuyện không thú vị gì cả.”
Thẩm Quyện cong môi: “Được thôi.”
“Vậy bình thường cậu cũng ở đây sao?” Lâm Ngữ Kinh hỏi.
“Ờ, ” Thẩm Quyện dừng một chút, nói, “Chỗ này là nhà tôi.”
Lâm Ngữ Kinh không nói gì nữa.
Mấy câu đó của Thẩm Quyện, thực sự đều quá thâm ý, làm cho người nghe không cách nào không nghĩ nhiều.
Nơi này ngoại trừ việc ở tại khu vực trung tâm thành phố thì mấy khác thật sự không tính là tốt, kiểu phòng cũ trong hẻm xưa này, sàn nhà bằng gỗ thoạt nhìn đã sắp mục nát, giẫm lên kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, một tầng bảy tám hộ, diện tích mỗi hộ rất nhỏ, cách âm cực kém.
Hơn nữa là tiệm của cậu cậu ta, nhưng lại là nhà cậu.
Chỉ trong nháy mắt, não Lâm Ngữ Kinh bổ sung thêm vô số nội dung, từ một Thẩm Quyện bá chủ trường học tàn nhẫn cuồng bạo biến thành một người có chuyện cũ, một cậu nhóc đáng thương phải dùng lợi nhuận từ việc xăm hình của mình làm tiền sinh hoạt nuôi sống bản thân.
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, chậm rãi kéo dài suy nghĩ, trong đầu hiện ra chuyện cũ nhỏ năm vạn chữ, nhịn không được ngáp một cái.
Cô gái nhỏ trông rất buồn ngủ, ngáp một cái xong ánh mắt đã ươn ướt, hơi đỏ, độ cong của đuôi mắt tăng lên, khóe mắt hơi cong, lông mi rũ rượt cụp xuống.
Cô hơi lạnh, cứ khe khẽ rụt cổ, ngón tay ôm cánh tay vô thức cọ xát.
Thẩm Quyện nhìn cô một lát, buông cái ly trong tay: “Vào trong đợi đi.”
Đầu ngón tay Lâm Ngữ Kinh đã lạnh cóng rồi, vội vàng gật nhẹ đầu, đứng lên, theo sau cậu vào trong.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, Thẩm Quyện theo bên cạnh cầm tấm thảm đưa cho cô, Lâm Ngữ Kinh nói cám ơn, nhận lấy giũ ra.
Thảm màu xám thẫm, lông tơ rất dày, cảm giác mềm mại, ấm áp.
Lâm Ngữ Kinh giơ lên cao năm giây, trong lòng thành kính mặc niệm ba tiếng.
Đây chính là thảm của lão đại.
Tấm thảm lão đại dùng để phủ đầu, vậy mà lại cho cô đắp.
Cô cẩn thận từng chút bung ra một góc, khoác lên cơ thể.
Trong phòng rất ấm, cả người Lâm Ngữ Kinh ngã vào trong ghế sô pha, trong ngực ôm gối tựa, lại ngửa đầu ngáp thêm một cái.
Cô chợt phát hiện, trần nhà cũng được vẽ.
Trước Thần Điện là một Thiên Sứ có đôi cánh dài đang nâng bó hoa tươi đẹp trong tay, trên vách đá thẳng đứng là ma quỷ cầm đinh ba đứng trên đống xương người, dưới chân là nham thạch nóng chảy đỏ thẫm sôi sục.
Một nửa thiên đường, một nửa địa ngục.
Lâm Ngữ Kinh vốn định hỏi thử xem là ai vẽ, cô hơi ngẩng đầu lên, lại không thấy Thẩm Quyện ở đâu cả.
Có thể là ra ngoài ăn tiếp rồi, còn chưa no ư.
Cô nghẹo đầu, dụi dụi mắt.
*
Thẩm Quyện đi vào trong tìm cái cốc không, van máy lọc nước chưa bật, bên trong không có nước ấm, cậu tìm được ấm nước, đi đun ấm nước sôi.
Cậu tựa lên nóc tủ lạnh ở phòng bếp trong chốc lát, móc hộp thuốc lá từ trong túi áo, gõ ra một điếu, ngậm lấy sờ tìm bật lửa.
Sờ được một nửa, nhìn thoáng ra bên ngoài.
Người trên ghế sô pha bị che khuất hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn tay rủ xuống mép ghế sô pha.
Thẩm Quyện mò mẫm cất lại bật lửa vào túi áo, điếu thuốc rút ra vứt qua một bên.
Chưa tới vài phút nước đã sôi, Thẩm Quyện rót một ly đem ra ngoài, Lâm Ngữ Kinh đã ngủ rồi.
Cô nghiêng người, cả cơ thể rúc lại trũng vào ghế sô pha mềm mại cùng một đống gối dựa, trong tay kéo kéo tấm thảm chỉ dám bung một góc, một góc đắp lên nửa cánh tay, nhìn trông hết sức đáng thương.
Thẩm Quyện đặt ly nước trong tay lên bàn trà, đứng bên cạnh ghế sô pha cúi đầu ngó một lát.
Do dự hết nửa ngày, cậu đưa tay, kéo tấm thảm lên trên, kéo qua ngực, bả vai ——
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói cười huyên náo của nam sinh, một giây sau, cửa bị đẩy ra: “Quyện gia —— Quyện a —— “
Tay Thẩm Quyện run lên, thảm “soàn soạt” rớt xuống, vừa vặn che kín đầu Lâm Ngữ Kinh.
Hà Tùng Nam đẩy cửa tiến vào, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cơ thể người trên ghế sô pha nơi góc khuất.
Thẩm Quyện đứng bên cạnh ghế sô pha, một tay còn đang giơ trên không trung, quay đầu nhìn cậu ta.
Trên ghế sô pha phồng lên một cục, bị thảm màu xám thẫm che chặt kín từ đầu trở xuống, chỉ lộ ra tí tẹo đầu ngón tay trắng non buông xuống.
Hà Tùng Nam mù mờ: “Các cậu đã làm gì vậy, cậu trùm tiểu nữ vương lại làm gì? Tình thú mới?”
Thẩm Quyện đè thấp cuống họng: “Câm miệng.”
Hà Tùng Nam ngậm miệng, Thẩm Quyện quay đầu nhìn thoáng qua một cục kia, dừng hai giây, đưa tay kéo mép tấm thảm xuống một chút.
Một khuôn mặt thiếu nữ nhỏ nhắn lộ ra, trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn, ánh sáng rất yếu, cô gái hô hấp rất nhẹ, đều đều êm dịu, làn da trắng, lông mi cực dài rủ xuống, vừa đậm vừa dày.
Dưới mắt cô có một lớp quầng thâm, lông mày hơi nhíu, khi tỉnh còn chưa rõ ràng đến thế, lúc này an tĩnh lại, cả người đều lộ ra vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, xem giống như rất lâu rồi chưa ngủ ngon.
Thẩm Quyện thẳng người lên, mò lấy điều kiển từ xa từ đầu bên kia của ghế sô pha, tắt hết hai ngọn đèn, trong phòng tối xuống, cậu đi tới cửa, hất hất cằm về phía Hà Tùng Nam: “Đi ra ngoài.”
Hà Tùng Nam ngoan ngoãn đi ra ngoài, Thẩm Quyện theo sau cậu ta, đóng cửa lại.
Bên ngoài Tưởng Hàn và Vương Nhất Dương đang ngồi tụm một chỗ kề vai sát cánh trò chuyện, Thẩm Quyện ngồi xuống chỗ hai người, Hà Tùng Nam há to miệng: “Không phải chứ, lão Thẩm…”
Thẩm Quyện giương mắt: “Gì?”
Tưởng Hàn cũng ngẩng đầu lên: “Tiểu tiên nữ đi rồi?”
“Chưa, ngủ bên trong.”
Tưởng Hàn gật gật đầu, nói: “Quyện gia, tôi nghe nói chuyện của cậu.”
Thẩm Quyện nghiêng đầu qua, kỳ thật chẳng biết cậu có chuyện gì.
Tưởng Hàn biểu cảm rất nghiêm túc: “Lúc trước tôi chỉ thuận miệng nói thôi, nếu cậu thật sự thích, anh em sẽ tuyệt đối không tranh giành với cậu, nhưng mà cậu cũng phải tranh đoạt hăng hái một chút chứ, chẳng hạn như hôm nay nè, cậu để người ta ngủ một mình trong đó ư? Thích thì phải vào ngủ cùng cô ấy chứ!”
Thẩm Quyện buồn cười nhìn cậu, cái người này không hiểu sao mỗi ngày đều đút mấy thứ linh tinh vào đầu: “Cậu nghĩ sao mà cho ra cái kết luận này vậy.”
Tưởng Hàn nói: “Nếu cậu không thích thì tại sao lại ngăn người ta uống rượu?”
Gió buổi tối quả là lạnh, lúc Thẩm Quyện đi ra có mặc thêm chiếc áo khoác, cậu lấy từ túi áo ra hộp thuốc lá và cái bật lửa, rủ mắt châm thuốc: “Hai chuyện khác nhau mà.”
“Sao lại là hai chuyện khác nhau chứ?” Tưởng Hàn nói.
“Người ta là một cô gái nhỏ, cũng không quen với chúng ta, ” Thẩm Quyện cắn thuốc lá, nhích ra sau, “Uống rượu cùng một đám con trai hoàn toàn xa lạ nhỡ có chuyện gì xảy ra, không thích hợp.”
“Ồ —— không quen ——” Hà Tùng Nam kéo dài giọng, ý vị sâu xa chăm chăm nhìn cậu, “Không quen rồi cũng sẽ quen đúng chứ, vậy quen thuộc rồi có thích hợp không?”
Thẩm Quyện nheo mắt, cười: “Không thích hợp, biến, đừng nghĩ.”
*
Lâm Ngữ Kinh mơ một giấc mộng rất dài.
Lâu lắm rồi cô chưa mơ thấy giấc mộng mà mình nhớ rõ nội dung như thế này, sau khi chuyển chỗ chất lượng giấc ngủ luôn không tốt, trái lại là liên tục nằm mơ, chỉ là tỉnh dậy xong phần lớn đều sẽ không nhớ kỹ.
Giấc mộng nhớ được rõ ràng gần đây nhất vẫn ngày gặp Thẩm Quyện lần đầu đó, thiếu niên tay cầm máy xăm hình xăm cho cô cái đồng hồ dạ quang.
Lần này vẫn là cậu, ngón tay xinh đẹp cầm một ly thủy tinh, miệng ly lao xuống đập lên mặt bàn, âm thanh mông mông lung lung, như là truyền đến từ nơi rất xa: “Coca đi.”
Lâm Ngữ Kinh lúc ấy thật ra muốn nói, cola cô chỉ uống Pepsi, cô không uống Coca Cola.
Mấy câu EQ thấp như vậy khẳng định không thể nói lúc ấy, vì vậy chỉ có thể nói trong mộng.
Quả nhiên, cô vừa nói xong Thẩm Quyện đã nổi quạu, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình có thể sẽ trở thành bạn cùng bàn thứ hai thiếu chút nữa bị đánh chết, lúc trực tiếp mất mạng tại trận, cô tỉnh.
Lúc vừa mở mắt còn có một thoáng mờ mịt, bốn phía quá tối, cái gì cũng không thấy rõ. Lâm Ngữ Kinh chống người ngồi dậy, sờ đến thảm mềm mại, tưởng mình là đang nằm trên giường ở phòng ngủ, nhưng lại cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Lúc đang hoảng hoảng hốt hốt, tinh thần chậm chạp, bỗng nghe thấy có người nói: “Tỉnh rồi?”
Tiếng của con trai, gần trong gang tấc, như là sát bên tai, trầm thấp, đi vào lỗ tai làm cả người chấn động, giật mình một cái.
Cô sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, ý thức lờ mờ, thân thể cứng đờ, theo tiềm thức giơ tay hướng về phía âm thanh tung một cái tát.
Cùng lúc đó Thẩm Quyện mò đến tìm điều khiển từ xa, ấn mở đèn, dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm Ngữ Kinh thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của cậu.
Nhưng mà tay cô đã một đi không trở lại, Lâm Ngữ Kinh trợn to hai mắt, nghe thấy một tiếng “Chát” giòn giã vang lên, lòng bàn tay có xúc cảm ấm áp.
Mạnh mẽ chân thực mà quất cho cậu một cái tát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!