Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi


Chương 1


Trong phòng hội nghị ở tầng cao nhất của
tập đoàn Cố thị, đoạn phim vừa khép lại thì tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên.

Người
đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi ngồi ở chỗ cao nhất đứng lên, vươn tay
phải hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi, sảng khoái cười:

“Ha
ha, đề án hợp tác lần này tôi cực kỳ hài lòng, công ty của hai nhà chúng ta
thực lực siêu quần, liên hợp sẽ rất mạnh, tuyệt đối sẽ chế tạo ra một vùng trời
đất mới, không đến 5 năm, cậu, tôi sẽ là người dẫn đầu trong nghề này! Đổng sự
trưởng Cố à, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Khóe
môi Cố Mộ Bạch nhếch lên nụ cười nhạt, đáy mắt không thấy gợn sóng, giống như
tất cả đều ở trong lòng bàn tay của anh, anh gật đầu một cái, thanh âm trầm
thấp mà mê người:

“Nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”

“Nếu
đã như vậy” – một giọng nữ vui vẻ chợt vang lên, người nọ uốn cong mắt lưỡi
liềm, đôi mắt nhanh nhẹn từ trên người Cố Mộ Bạch thản nhiên dời đi, ánh mắt
hướng về phía người đàn ông bên cạnh:

“Chủ
tịch Trần, để ăn mừng lần đầu hợp tác, tối nay liền do tập đoàn Cố thị làm chủ,
lấy tầng lầu thứ mười ba mời tất cả mọi người cùng tham gia bữa tiệc tối vui
vẻ, đến lúc đó rất hân hạnh mời ngài tham dự a”.

Trần
Xương Kiệt nhìn thấy cô gái trước mắt có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, son
phấn nhẹ nhàng, lông mày nhàn nhạt lướt, đúng là có tướng mạo đẹp đẽ mà khéo
léo, trên gương mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay được tương khảm một đôi mắt nhìn xa
trông rộng, cô gái này quả thực không đơn giản.

Bất
luận là cô ta đối với công việc rất có tính chuyên nghiệp, chính là khi đối mặt
với đối thủ ngang tài ngang sức vẫn thật bình tĩnh, cô cũng được coi là người
có tài đàm phán trong nghề này, thậm chí ngay cả khi đối mặt với một người đẹp
trai, khôi ngô tuấn tú như bạch mã hoàng tử là Cố Mộ Bạch, cô ta cũng có thể
che dấu thoả đáng được sự ái mộ trước mắt.

Nghĩ
đến sự chuyên nghiệp của Quý Ly Ly, bản thân cô ta bây giờ có tính cách thực
bình thản, lãnh đạm, cũng không phải trong một sớm một chiều.

Nhưng,
Trần Xương Kiệt ở trong thương trường, tình trường tung hoành đã mấy chục năm,
cho dù Quý Ly Ly thực có năng lực che dấu cỡ nào, cũng không thoát khỏi cặp mắt
của ông; Ông ta cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, hướng về phía bên
cạnh Cố Mộ Bạch nói:

“Nhìn
xem, tôi đây thật đãng trí, như thế nào lại quên mất công lớn của Cố chủ tịch
a…”

Khoé
miệng Cố Mộ Bạch mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng nói xen vào:

“Bác
Trần, hội nghị của chúng ta đã kết thúc, ở chỗ riêng tư, bác cứ kêu cháu là
Tiểu Cố đi…”

“Ha
ha,… Được, nghe lời cậu”, Trần Xương Kiệt cũng không từ chối, dựa vào thân
phận và tuổi tác của ông, việc xưng là bác cũng rất xứng đáng.

“Tiểu
Cố a, dự án hợp tác lần này tiến hành được thuận lợi như vậy, vẫn phải cám ơn
Quý Ly Ly mới đúng, nếu như ban đầu không phải cô ấy cố chấp, ta nghĩ là, bây
giờ ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này.”

Quý
Ly Ly cười nhạt, vẻ mặt như thường ngày, thản nhiên, nhu thuận đứng bên cạnh Cố
Mộ Bạch, chuyên tâm ở đây nghe Trần Xương Kiệt trò chuyện tán dóc, tuy rằng
nhân vật trong lời nói là chính mình nhưng ngược lại bộ dáng của cô đúng là một
lòng không sợ quang vinh và nhục nhã.

Trần
Xương Kiệt để ý theo dõi, lại tiếp tục hướng về phía Cố Mộ Bạch, có chút hâm
mộ, trêu ghẹo nói:

“Tiểu
Cố a, đã sớm nghe nói bên cạnh cậu có được một trợ thủ đắc lực, trải qua dự án
lần này, ta rốt cuộc đã được mở rộng tầm mắt! Thật không biết tiểu tử ngươi
kiếp trước tu được tích đức gì, phải quý trọng thật tốt người trước mắt a, bằng
không nhìn xem Quý Ly Ly là trợ lý có tài như vậy, tôi đúng là sẽ phải đục
khoét nền tảng a.”

Quý
Ly Ly rốt cục bị anh nói trúng, sắc mặt có một chút đỏ.

“Bác
Trần đây là muốn gây khó dễ cho cháu”

Cố
Mộ Bạch vẫn như cũ, chỉ cười nhạt, nhưng trong lời nói để lộ ra vẻ kiên định:

“Sợ
là đã làm cho bác Trần thất vọng rồi, chỉ cần có Cố Mộ Bạch ở đây, Quý Ly Ly
vĩnh viễn vẫn là thư kí tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị.”

Lời
này nói ra, nghe rất có tình ý… Hai ánh mắt khác nhau đồng thời nhìn về phía
anh, đều lộ ra sự khác thường, nhất là ánh mắt gò bó của Trần Xương Kiệt dường
như có điều gì suy nghĩ nhưng lại cười mà không nói, còn lại là ánh mắt của Quý
Ly Ly đang ở bên cạnh. Quý Ly Ly cuối cùng vẫn là nhịn không được
ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Mộ Bạch, tuy rằng chỉ hơi cách xa một chút, thế
nhưng từ đầu đến cuối anh vốn vẫn luôn như vậy, vẫn không thể nào với tới, vô
luận cô cố gắng bao nhiêu, xuất sắc cỡ nào, thì ở trong mắt anh cô bất quá cũng
chỉ là một thư kí của tổng giám đốc mà thôi.


thoáng thở dài.

Trần
Xương Kiệt cười hô hố, gạt bỏ đi xấu hổ trong giây lát, ông ta cười đi ra
ngoài:

“Tiểu
Cố, hôm nay tôi dẫn dắt nhóm chúng ta, ăn mừng một phen thật vui với các cậu ở
Bách Nhạc Môn, kế tiếp sẽ có một trận chiến ác liệt phải đánh.”

Cố
Mộ Bạch theo sát phía sau Trần Xương Kiệt, “Bác Trần, cháu tiễn bác”.

Anh
không quay đầu lại đối với Quý Ly Ly phía sau phân phó: “Thư kí Quý, tôi sẽ
đích thân lái xe đưa Chủ tịch Trần về, 7 giờ tối, cô trực tiếp đi đến bữa tiệc
là được.”

Rất
nhanh, trong phòng hội nghị rộng lớn chỉ còn lại một mình Quý Ly Ly.

Lúc
này đây, cảnh tượng bên trong thật yên tĩnh, thực có thể làm cho người ta nhớ
tới một vài chuyện…, Quý Ly Ly nhìn theo bóng lưng của Cố Mộ Bạch dần xa,
không một chút lưu ý, bất chợt suy nghĩ về quá khứ:…

… Trong một phòng lớn có từng hàng có
thể ngồi mấy ngàn người, cô kéo Kiều Vi – bạn tốt nhất ngồi ở trong góc, yên
lặng chờ học trưởng truyền kỳ trong đại học – Cố Mộ Bạch.

Không
sai, Quý Ly Ly chính là học muội của Cố Mộ Bạch, tuy rằng bọn họ không học cùng
khoa, thế nhưng anh lại là học trưởng nổi tiếng trong cả nước, nói về Cố Mộ
Bạch, anh không những tốt nghiệp trung học mà còn là một nhân vật truyền kì,
chính là thanh niên đầu tiên liên tiếp ba năm giành được giải xuất sắc của Đài
Loan, cũng chính là người đàn ông độc thân chính cống.

Mặc
dù bản thân Cố Mộ Bạch thực giàu có lại chưa từng tự mình gây dựng sự nghiệp,
thế nhưng anh dựa vào học thức và cố gắng của mình đem Tập đoàn Cố thị từ sự
nghiệp sản xuất vượt sang phạm vi của ngành công thương nghiệp, chỉ trải qua
thời gian mấy năm, cổ phiếu công ty đã tăng gấp đôi.

Không
cần nói đến những truyền thuyết thương nghiệp từng trải qua, chỉ bằng cái tướng
mạo của anh, mỗi nhất cử nhất động đều mang khí chất vương giả, chỉ cần liếc
mắt một cái là có thể làm say mê một mảnh tâm xuân của các cô gái mới trưởng
thành trong sân trường, vì anh mà điên cuồng.

Vốn
là người sẵn có một loại mê hoặc lòng người lại có mị lực hấp dẫn, khiến cho
người ta nhịn không được muốn gần gũi, làm cho Quý Ly Ly lần đầu tiên nhìn thấy
Cố Mộ Bạch, cô đã xác định trái tim mình đã rơi vào tay giặc.


sở dĩ chú ý tới Cố Mộ Bạch, là bởi vì trên trang bìa của một tờ tạp chí đặc
biệt chính là hình ảnh của Cố Mộ Bạch, anh nhếch môi, cười nhạt, ánh mắt sắc
bén mà lạnh lùng…

Đó
vốn là tạp chí lá cải, có lẽ là muốn thu hút ánh mắt của mọi người nên trên bìa
tạp chí còn vẽ thêm thần tình yêu cupid đang cầm cung tên nhắm vào ngay trái
tim của Cố Mộ Bạch, trên góc trang bìa có màu hồng phấn, dòng quảng cáo được
viết theo chữ thư pháp…

Đúng
là người đàn ông độc thân thì luôn có giá trị của nó.

Quý
Ly Ly thẹn thùng, tim đập nhanh nhìn hình ảnh của Cố Mộ Bạch trên phần giới
thiệu, vừa ở trên đường đi vừa tìm tất cả những thông tin liên quan đến Cố Mộ
Bạch và ghi nhớ vào trong đầu. Cuối cùng, cô kiên quyết giữ vững lòng tin,
chính là muốn nhớ hết mọi biện pháp để theo đuổi anh.

Từ
khi đó trở đi, Quý Ly Ly thường xuyên lén lút thu thập thông tin về Cố Mộ Bạch
trên báo chí, thường xuất quỷ nhập thần, đúng lúc đã bị Kiều Vi nhìn thấy, Quý
Ly Ly phản ứng thật nhanh nhẹn, chỉ nói chuyện với người bạn thân của mình một
chút là xong.

Mãi
cho đến một ngày, Quý Ly Ly bị cô kéo chạy về phía bậc cầu thang bên cạnh giảng
đường lớn. Trong tiếng hét chói tai và vỗ tay của toàn bộ nữ sinh, từ trong
phòng hội trường có người đang đến từ xa, cô cuối cùng quên mất chính mình đang
ở chỗ nào, quên mất người bạn tốt của mình chứa ái tình trong mắt, thậm chí âm
thanh phát ra từ những nữ sinh cũng không nghe được, ánh mắt của cô đều không
rời khỏi người kia… Cố Mộ Bạch.


Trong đầu Kiều Vi trở nên trống rỗng, cô thậm chí không tìm ra ngôn ngữ để hình
dung về Cố Mộ Bạch.

Cố
Mộ Bạch, là một trong những thành tựu về kinh tế giữa những nhân vật lãnh đạo
trong làn sóng của Đài Loan, trở lại trường cũ để phát biểu diễn thuyết, anh
nhìn thấy nữ sinh ngồi đông nghịt dưới đài, đè nén tinh thần đem hai tay đặt
trên bệ đài, phát biểu về những dự định mà trường cần phát huy, anh đem những
kinh nghiệm đơn giản mà mình đã trải qua nhưng không mất đi sự thú vị sau khi
kết thúc bài diễn thuyết.

Vừa
dứt lời, một nữ sinh can đảm đưa ra câu hỏi, như là “anh đã có bạn gái chưa?”,
đến “màu sắc mà anh yêu thích là gì?’’ Từ những kinh nghiệm của người thương
nhân anh trả lời rất thành thạo, có thể nói những câu hỏi đưa ra đều rất đa
dạng.

Quý
Ly Ly bị bao phủ trong biển người, cô cũng không nhụt chí, đúng vào thời điểm
Cố Mộ Bạch phải rời khỏi, liền bằng tố độ nhanh nhất lôi kéo Kiều Vi vọt tới
trước mặt anh, tự nhiên mà giới thiệu:

“Xin
chào, Cố học trưởng, em tên là Quý Ly Ly, học chuyên ngành thuộc hệ tân văn
khoá thứ chín”.

Ánh
đèn trong phòng học lớn cũng không sáng lắm, bên cạnh Cố Mộ Bạch bị đám nữ sinh
vây quanh thành nhiều vòng, chỉ có Quý Ly Ly và Kiều Vi là đứng gần nhất, anh
ngẩng đầu, nhìn về phía các cô trong ánh đèn lập loè, thế nhưng cái nhìn kia
lại chỉ nhìn về phía Kiều Vi, cái nhìn kia… con ngươi trong mắt Cố Mộ Bạch
lãnh đạm bỗng nhiên thoáng cái liền sáng lên, tâm của Quý Ly Ly liền nặng nề,
khó chịu.

Kỳ
thực Quý Ly Ly cũng không tin tưởng lắm cái gì gọi là nhất kiến chung tình,
nhưng cho đến khi cô nhìn thấy Cố Mộ Bạch, Cố Mộ Bạch lại thấy Kiều Vi, cái gọi
là vừa gặp đã yêu giống như mội cái cây đâm xuyên vào lòng cô.

Thời
gian thật sự trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, sau chủ nhật hôm đó Cố Mộ
Bạch cùng Kiều Vi đã đính hôn, còn chính mình sau khi tốt nghiệp lại xin vào
làm việc ở tập đoàn Cố thị, từ nhân viên chức vụ thấp nhất đến vị trí hiên tại
này.

Quý
Ly Ly là một người đối với lòng mình rất kiên quyết, nếu anh đã yêu người bạn
tốt nhất của mình, thì cô muốn nhìn thấy bọn họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn,
cô muốn đem phần lưu luyến kia chôn sâu, cất giữ dưới đáy lòng, chúc bọn họ
hạnh phúc, cô vứt bỏ hết những dũng khí lớn nhất của mình. Chính mình cùng bạn
bè đi yêu cùng một người đàn ông, miễn là… bọn họ hạnh phúc.

Bỗng
nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, kéo Quý Ly Ly trở về với thực
tại. Cô nhìn xung quanh phòng hội nghị, lại phát hiện điện thoại của Cố Mộ Bạch
để quên ở trên bàn.

Thân
là thư kí của tổng giám đốc, thì tiếp nhận điện thoại là chuyện cực kì bình
thường, Quý Ly Ly nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không nghĩ tới lại là
Kiều Vi, cô cười khổ, nhớ tới một số chuyện bi thương…

Quý
Ly Ly ổn định tinh thần, đưa điện thoại lên tai, bấm phím nghe.

Còn
chưa kịp mở miệng, người bên kia đã đùng đoàng nói ra một đống: “Mộ Bạch, hôm
nay tôi có chuyện nhất định muốn nói với anh, bằng không tôi sẽ bứt rứt chết đi
được! Anh hiện tại không nên mở miệng, không nên cắt lời của tôi, để cho tôi
nói một lần cho hết lời!”

Hôm
nay, thanh âm của Kiều Vi tựa hồ nghe rất nghiêm trọng, Quý Ly Ly nhíu mày,
nhưng chưa mở miệng nói ra thân phận của chính mình.

“Hôm
nay, không phải là ngày cá tháng tư, cho nên đừng cho rằng tôi nói chuyện đùa
giỡn! Tôi nhất định phải nói ra, tôi không muốn cùng anh kết hôn, tôi yêu người
khác! Chúng ta chia tay, mỗi người một ngả”.


Quý Ly Ly không biết mình có phản ứng gì, cô ngơ ngác đem điện thoại kề sát lên
tai, không bỏ qua bất luận dù là một thanh âm nhỏ của Kiều Vi, cô hi vọng những
điều mình nghe được đều là ảo giác, thế nhưng tim cô đập như trống đánh, đây là
sự thật…


hít hơi thật sâu, cảm xúc đê mê thậm chí ngay cả thanh âm cũng có phần khô ráp,
cô kìm nén ngọn lửa phẫn nộ, hướng về phía điện thoại khẽ thét lên: “Kiều Vi,
cậu ở đâu?”

“Ly…
Ly Ly? Ly Ly…” Thanh âm của Kiều Vi bất thình lình run lên, cô hiển nhiên rất
sợ đối mặt với bạn tốt của mình “Như thế nào lại là cậu”.

Quý
Ly Ly cũng không ấp úng, hai ba câu liền giải thích rõ:

“Tổng
giám đốc Cố tiễn khách đi, lại để quên máy trong phòng hội nghị, mình nhìn thấy
liền cầm lên nghe, hiện tại cậu không cần giải thích, chúng ta gặp mặt rồi nói
sau, buổi chiều vào lúc 5 giờ, gặp nhau tại tiệm cà phê đối diện Bách Nhạc Môn,
không gặp không về, không được đến muộn.”

Không
đợi Kiều Vi nói, Quý Ly Ly đã cúp điện thoại trước, tính cách của cô luôn như
vậy, mạnh mẽ kiên cường, nói một là một.

Kiều
Vi đã từng nói, cùng làm bạn bè với Quý Ly Ly là một việc ngoài ý muốn, hai
người có hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, một người thơ ngây, mơ mộng,
một người chững chạc, cố chấp, không hề có chung điểm nào giống nhau cả, Quý Ly
Ly nghe xong cũng không phủ nhận…

Cùng
làm bạn với Kiều Vi bảy năm, cô có ưu điểm, khuyết điểm, hứng thú hay ưa thích
cái gì, Kiều Vi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, Quý Ly Ly thậm chí cũng không
hiểu rõ chính bản thân mình, nhưng còn Kiều Vi cô rất tự tin về việc này.

Quý
Ly Ly luôn cho rằng Kiều Vi so với mình xinh đẹp hơn nhiều, nếu như cô là đàn
ông, cô cũng sẽ yêu thích sự đáng yêu của Kiều Vi, nhưng không như lời nói, lỗ
tai của Kiều Vi hơi yếu, thực rất dễ bị người khác chi phối ý tưởng của cô, vô
luận từ mấy năm trước cùng Cố Mộ Bạch kết giao, chính là không ngờ lúc nãy lại
nghe Kiều Vi đã yêu người khác. Kiều Vi và Cố Mộ Bạch ở
chung một chỗ, Quý Ly Ly cũng đã giúp không ít việc.

Khi
đó, Cố Mộ Bạch vừa gặp đã yêu Kiều Vi, Quý Ly Ly là một phụ nữ thông minh, liếc
mắt một cái liền nhận ra, đôi mắt buốt giá của Cố Mộ Bạch vì ai mà bùng cháy
ngọn lửa, thậm chí đem cả lòng ái mộ của cô đốt thành tro tàn.

Quý
Ly Ly vừa yên lặng lại vừa bình tĩnh, cô tuyệt đối sẽ không đem mình trở thành
nữ vai phụ giống trong những bộ phim truyền hình. Vì thế, khi nhìn thấy Cố Mộ
Bạch mãnh liệt theo đuổi bạn tốt của mình, cô cũng không lưỡng lự mà khuyên
Kiều Vi chấp nhận anh, “người đàn ông này sẽ yêu cậu cả đời…”

Buổi
chiều, gần đến giờ tan tầm, lượng xe cộ qua lại rất lớn.

Quý
Ly Ly thong thả lái xe mà chạy trên đường quốc lộ, trong xe đang phát bài hát:
“em hận, em yêu anh”, cô chợt nhớ đến khi đó Kiều Vi cùng Cố Mộ Bạch nói yêu
thương nhau, cô đã từng ngồi yên trong phòng học nghe bài hát này, chính là
nghe đúng cả một ngày…

Khi
đó, trong mắt cô, Kiều Vi cùng Cố Mộ Bạch yêu nhau rất hạnh phúc, trong lòng
tuy cô rất khổ sở, không thể nói ra cũng không thể nào khóc lên, khuôn mặt tươi
cười, dũng cảm đối mặt với bọn họ.

Quý
Ly Ly nghĩ không ra phần dũng cảm kia từ đâu mà đến, có lẽ là bởi vì yêu, nếu
không vì yêu thì sau khi tốt nghiệp cô cũng sẽ không lựa chọn bước vào làm việc
ở Cố thị, càng không cố chấp tiếp tục yêu, kiên quyết đem chôn cất dưới đáy
lòng. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Cố Mộ Bạch, cho dù chỉ là một thư kí cũng thực
đáng giá.

Thương
anh, không phải vì muốn mình trở nên đặc biệt, mà hi vọng anh sẽ hạnh phúc hơn
so với chính mình. Thương anh, không phải vì muốn nắm giữ anh, mà chỉ cần có
thể ở gần anh, như vậy đối với cô mà nói cũng đã đủ.

Thế
nhưng, khi cô nghe Kiều Vi nói câu chia tay, lòng của cô so với khi Kiều Vi và
Cố Mộ Bạch ở chung một chỗ lại càng đau hơn.

Trong
lòng cười khổ, chính mình không phải là nên vui mừng hay sao??? Nếu đúng là đối
với Cố Mộ Bạch thật yêu, thì khi bọn họ chia tay, cô nên chạy đến ngoại ô để
bắn pháo hoa ăn mừng mới đúng.

Tình
yêu đúng là thiên trường địa cửu, không có người nào yêu Cố Mộ Bạch nhiều hơn
so với cô yêu. Nhưng mà hiện tại trong
lòng cô rất tức giận, Quý Ly Ly thậm chí ngay cả nghĩ cũng không ra, nếu như Cố
Mộ Bạch nghe được lời nói chia tay của Kiều Vi thì biểu cảm của anh sẽ như thế
nào, môi dưới căng ra, không nói lời nào, con người trong mắt trở nên ôn nhu
chỉ vì Kiều Vi đột nhiên trở lạnh như băng, xung quanh cũng bị khí ép hạ xuống. Chính là anh kế tiếp sẽ
làm sao??? Anh thực sẽ hạ mình, vứt bỏ đi sự lãnh khốc và tôn nghiêm để níu kéo
Kiều Vi đừng đi chứ? Hay là trong chớp mắt xoay người rời đi, Quý Ly Ly nghĩ
không ra, cũng không muốn nghĩ đến cái cảnh tượng đó, cô sẽ rất nhức đầu, bởi
vì hôm qua cô phải làm dự án của hai công ty nên chỉ ngủ được 3 tiếng và vì cô
sắp phải đối mặt với Kiều Vi.

Kiều
Vi cùng Cố Mộ Bạch yêu nhau, cô không hận, trong lòng chỉ tràn ngập sự chúc
phúc, bạn tốt cùng người mình yêu ở một chỗ, cô không oán trách, thế nhưng Kiều
Vi lại muốn vứt bỏ Cố Mộ Bạch, cô sợ là muốn hận người bạn tốt này.

Hiện
tại, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đến nơi cô thực thong thả,
cũng nghĩ tới trường hợp khó xử khi đối mặt, Quý Ly Ly dừng xe, trước mặt là
quán cà phê. Trong khoảng sân rộng lớn liền tìm chỗ để đợi người. Quý Ly Ly
cước bộ có chút lơ mơ, tốc độ nhanh chậm nhưng không có giảm xuống, bước đi
nhanh, cao ngất, kiên cường đứng trước mặt Kiều Vi, cô không rõ nhìn Kiều Vi,
đem ánh mắt hạ xuống, thanh âm lạnh lùng vang lên thực giống như người không
quen biết lẫn nhau:

“Tiếp
tục nói đi, đem những dự định muốn nói cho Cố Mộ Bạch, hiện tại tất thảy nói
cho mình nghe.”


mắt Kiều Vi run rẩy, dường như không dám ngẩng đầu, cô vừa muốn đem lời nói ra
nhưng mà vừa đến đầu lưỡi lại nuốt trở về. Trong lòng cô đúng là sợ Quý Ly Ly,
cùng Ly Ly làm bạn bè tốt đã nhiều năm nhưng cô vẫn luôn kính nể người bạn này.
Nếu như muốn dùng hai loại động vật để ví về cô và Quý Ly Ly, cô cảm thấy mình
giống như một con mèo lười biếng và mơ hồ, như vậy thì Ly Ly sẽ giống như một
con lạc đà, vẫn luôn cố chấp và bền vững trong sa mạc, đúng là một loài động
vật vừa huyền bí vừa lạnh nhạt.

Đương
nhiên, Kiều Vi cũng công nhận Quý Ly Ly đối với mình phi thường tốt, khi mình
đau khổ và cần người an ủi nhất người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình cũng
luôn luôn là Ly Ly. Giống như bây giờ, cô muốn cùng Cố Mộ Bạch chia tay, xuất
hiện trước mặt cô không phải người nào khác mà chính là người bạn tốt mà cô
kính nể. Nhưng mà, vào lúc này, Kiều Vi rất sợ khi gặp phải cô, vì cái gì nói
không nên lời, có lẽ là hổ thẹn với lời chúc phúc của người bạn tốt.

Quý
Ly Ly đã từng nhắc nhở cô, đời này sẽ không có ai giống như Cố Mộ Bạch yêu
thương cô như thế, nhất định phải quý trọng thật tốt người đàn ông này! Thế
nhưng cô đã không giữ lời, loại tình cảm này giống như đồ vật này nọ chưa từng
có nguyên tắc của nó, giống như lúc trước cô không một chút do dự yêu Cố Mộ
Bạch nhưng hiện tại cô không thể không do dự mà yêu một người.

Nghĩ
đến khoé mũi có chút đau xót, nhưng lại không khóc, cô mím môi, mở mắt to, rốt
cục chịu không đựơc khóc rống lên.

Quý
Ly Ly vẫn khoanh tay, lạnh lùng ngồi đối diện với Kiều Vi, đối với nước mắt cô
chỉ thờ ơ. Sắc mặt Kiều Vi tiều tuỵ, thống khổ, nhìn ra được mấy ngày nay cô
cũng sống không dễ chịu, chí ít nội tâm của cô thực rối rắm.

“Ly Ly, cậu chậm rãi ngồi
xuống, nghe mình nói.”

Kiều
Vi lấy tay che mặt, nước mắt từ từ tràn ra ngoài, trong lòng Quý Ly Ly cũng
không đành lòng, cuối cùng thở dài một hơi, nhìn về phía đối diện.

“Nếu
cậu đã quyết định chia tay, sao hiện tại còn muốn khóc? Là muốn tranh thủ sự
đồng cảm của mình, làm cho mình đứng bên cạnh cậu ủng hộ cậu chia tay sao?” Quý
Ly Ly nắm thật chặt tay, sắc mặt khó coi giống như một khối nham thạch.

“Mình
cùng Cố Mộ Bạch mất công nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mình cùng anh ấy làm điều
gì sai với cậu? Mình và anh ấy không còn là bạn. Nhìn thấy hai người chia tay
mỗi người mỗi ngã, cậu chẳng lẽ còn mong mình sẽ ra sức giúp đỡ cậu?”

“Ly
Ly…” Kiều Vi liếc mắt nhìn người bạn tốt của mình, nhìn cái dạng khóc thương
tâm của cô thật có thể làm cho lòng đàn ông tan nát. Thế nhưng, người cô phải
đối mặt chính là người luôn có danh xưng lạnh nhạt trong thương trường – thư kí
tổng giám đốc. Lòng của cô so với đàn ông còn cứng rắn hơn nhiều.

Kiều
Vi nghẹn ngào nói: “Mình yêu Cố Mộ Bạch, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, trái
tim của mình liền vì anh ấy mà nhảy loạn, cho nên khi anh ấy theo đuổi, chính
mình cũng không thể tin được mình giống như một cô bé lọ lem, nhưng mình đã rất
may mắn khi có người bạn như cậu, là cậu đã đánh thức mình, phải nắm bắt được
hạnh phúc của chính mình! Cùng Cố Mộ Bạch ở chung một chỗ, mình thật sự rất vui
vẻ, mình thực không có chí hướng, lúc đó rối tinh rối mù, làm việc mơ màng,
thầm nghĩ sau này sẽ là một người phụ nữ, vì anh ấy giặt quần áo, nấu cơm”.

Chỉ
như thế, trong chớp mắt, Quý Ly Ly trong lòng có chút đau đớn, nhưng cô vẫn
lẳng lặng mà nghe Kiều Vi khóc, nói: “Thật ra cậu cũng biết,
mình cùng Cố Mộ Bạch khi ở chung đã cùng nhau đi du lịch khắp Đài Loan, anh ấy
mang mình đi du lịch, thậm chí khi đi công tác cũng mang mình theo, lúc đầu
mình cảm thấy rất tốt, đặc biệt tốt, cho dù có nhiều cô gái đẹp hơn mình, tốt
hơn mình, anh ấy vẫn không quan tâm, lòng của mình cũng nhanh chóng bị loại
tình cảm này bao phủ. Nhưng mà mình cảm thấy rất tự ti, nhìn thấy anh ra vào
những buổi tiệc của giới thượng lưu, nhìn thấy anh ấy đàm phán, mình cảm thấy
rằng mình càng ngày càng không sánh kịp anh ấy, càng không xứng với anh ấy, thậm
chí… ngay cả khi mình nói anh ấy cũng không hiểu và mình không hiểu được
những gì mà anh ấy nói, chúng mình hoàn toàn là hai người của hai thế giới khác
nhau! Mình nghĩ có khi cậu còn hiểu anh ấy hơn cả mình…”

Quý
Ly Ly hít sâu một hơi, trong lòng đầy rối loạn, cô đâu chỉ hiểu Cố Mộ Bạch, chỉ
sợ là trên đời này không có ai yêu Cố Mộ Bạch hơn cô mới đúng! Cô có thể vì Cố
Mộ Bạch vứt bỏ đi quyền lợi được yêu, vì anh ấy mà bỏ đi lý tưởng tốt, còn lấy
một tư cách khác để đứng bên cạnh Cố Mộ Bạch, nhưng ai biết được người thua
không phải là cô mà lại là Kiều Vi…


lẽ những lời này giấu trong lòng đã lâu, sau khi nói xong Kiều Vi như trút được
một gánh nặng.


ấy chỉ nức nở, thanh âm nhẹ nhàng, rủ rĩ nói:

“Kỳ
thực thì Ly Ly, mình vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói với cậu biết, mình cùng
Cố Mộ Bạch ở cùng với nhau lâu như vậy, cho dù ở chung một cái phòng lại ngủ
cùng trên một cái giường, nhưng Cố Mộ Bạch cũng không làm gì đối với mình! Cố
Mộ Bạch nói, là muốn tốt cho mình, có một số việc làm sau khi đám cưới thì sẽ
hạnh phúc hơn, càng có ý nghĩa hơn, lúc đầu mình vẫn còn đau lòng cho là anh
vẫn không… yêu mình lắm! Thế nhưng bây giờ mình mới cảm thấy quyết định của
anh ấy là đúng, cho đến khi mình gặp được Ngô Hữu Bình, lại ngoài ý muốn yêu
thương anh ấy, mình đã cố gắng tránh né sự theo đuổi, nụ hôn, lồng ngực của
anh, chính là cuối cùng mình vẫn không lừa được trái tim mình, vẫn bị hút
vào…”

Hai
con mắt của Quý Ly Ly bất thình lình trợn to, sự việc so với cô tưởng tượng còn
nghiêm trọng hơn nhiều, tình cảm của Kiều Vi đúng là vượt quá giới hạn… “Cậu
và anh cùng ở trên giường…”


gầm lên giận dữ, thanh âm đúng là có chút run rẩy, đôi mắt phẫn nộ, không thể
tưởng tượng nhìn Kiều Vi, trong lòng đột nhiên bùng cháy một cơn thịnh nộ, cô
giơ tay, không chút suy nghĩ mà tát… “Ba’’ một tiếng vang lên, đến tay của
Quý Ly Ly cũng rất đau, trong nháy mắt trên mặt Kiều Vi lưu lại năm vết hồng…
“Kiều Vi, cậu…”

Nhưng
mà đứng cả một buổi, Quý Ly Ly cũng không nghĩ ra từ gì để mắng cô: “Cậu đúng
là một người phụ nữ thật tàn nhẫn”.

Quý
Ly Ly chán nản hạ tay xuống, cả người cũng xụi lơ trên ghế, kì thực cô có nghĩ
tới Kiều Vi sẽ không đùng một cái mà chia tay với Cố Mộ Bạch, nhưng đến giờ
phút này cô có thể làm gì? Người phụ nữ khi đã đánh mất thân thể của mình thì
bản thân hoàn toàn sẽ bị lạc hướng.

Quý
Ly Ly nghĩ, tình hình của cô và Kiều Vi thực tế nên dừng tại đây, mọi việc cũng
đã qua…


nhìn xuống tay mình, lòng bàn tay vẫn còn đau đớn, tê dại, một cái tát kia như
đánh vào lòng của mình, Quý Ly Ly nắm chặt tay than thở một tiếng:

“Ai…
cậu thật sự khiến cho mình rất thất vọng.”

Kiều
Vi rất yên lặng, Quý Ly Ly cũng không có mắc chứng cuồng loạn, hơn mấy năm làm
bạn bè, cô rất hiểu đối phương, tình cảnh như thế nói ra cũng không có ý nghĩa
gì, tình bạn của các cô cũng chôn sâu dưới đáy biển.

Chính
là Kiều Vi cũng không biết tại vì sao? Cô mất đi Cố Mộ Bạch cũng không nghĩ sẽ
mất đi người bạn tốt nhất của mình, cô nắm lấy tay của Quý Ly Ly, thanh âm run
rẩy nói:

“Ly
Ly, mình biết cậu rất hận mình, vì mình đã phản bội lại Cố Mộ Bạch mà yêu Ngô
Hữu Bình, vì vậy xin cậu đừng hận mình, vô luận giữa mình và Cố Mộ Bạch có
chuyện gì xảy ra, cậu vẫn là người bạn tốt nhất của mình, cậu vẫn là thư kí tốt
nhất của Cố Mộ Bạch… Chúng ta giống như trước đây, như vậy thật tốt.

“Cậu
cho là chúng ta có thể như trước đây sao?” Quý Ly Ly cuối cùng giương mắt liếc
về hướng Kiều Vi, cô cười nhạt: “Kiều Vi, sau nhiều năm
như vậy, cậu vẫn chưa nhìn ra một chuyện sao?”

“Chuyện
gì?” Kiều Vi lắc đầu khó hiểu.

Quý
Ly Ly ý cười càng sâu, trong mắt dường như ẩn dấu một tia sắc bén, làm cho
người khác không dám nhìn thẳng, cô lớn tiếng, kiên định nói ra: “Mình yêu Cố Mộ Bạch,
trong khi cậu và anh ấy yêu nhau, mình đã phải tự kiềm chế, dằn vặt bản thân.”

Kiều
Vi kinh sợ, sợ muốn đem tin tức này nuốt vào trong bụng, cô không thể tưởng
tượng nổi, nhìn người bạn của mình, bí mật này thật khó tin, Quý Ly Ly đã che
dấu tốt như vậy, cô ấy yêu Cố Mộ Bạch, nhưng vẫn thật tâm chúc phúc cho bọn
họ…

Bỗng
nhiên, nụ cười lạnh của Quý Ly Ly lại trở nên tự giễu, Kiều Vi quả nhiên là
không biết: “Đúng vậy, mình yêu Cố Mộ Bạch, người luôn cùng người bạn tốt nhất
của mình ở một chỗ với, mình còn có thể làm gì? Chẳng lẽ lại làm nữ vai phụ
chia rẽ các người sao? Mình – Quý Ly Ly sẽ không làm những việc hèn hạ đó! Nếu
như Cố Mộ Bạch trước kia không phải yêu cậu, mình đã nghĩ muốn lấy bản lĩnh của
mình mà đoạt anh ấy trở về, thế nhưng vì là cậu, mình sẽ chúc phúc, bởi vì hai
ngươi yêu nhau so với tự mình khổ sở sẽ tốt hơn. Cho nên đó chính là lí do mà
mình muốn xin vào tập đoàn Cố thị làm việc, mình muốn dùng chính năng lực của
mình để đứng bên cạnh Cố Mộ Bạch, vì anh ấy làm việc và lặng lẽ yêu anh ấy,
mình sẽ không nói và làm gì để anh ấy nhận biết…”

Quý
Ly Ly kể lại chuyện rất bình thường, nhưng khi Kiều Vi nghe được những việc đó
làm cho cô cảm thấy đau lòng còn hơn là cái tát lúc nãy.

“Thế
nhưng khi mình chuẩn bị từ bỏ mà chúc phúc cho hai người, thì Kiều Vi – cậu lại
tự tay huỷ bỏ hạnh phúc này, cho nên cậu cho rằng chúng mình còn có thể như
trước đây sao? Cậu và người đàn ông mình yêu ở cùng một chỗ, mình cũng không để
ý, chính là hiện tại cậu lại làm tổn thương Cố Mộ Bạch, thật xin lỗi, bây giờ
mình không thể nào có thể chúc phúc cho cậu, mà là hận cậu.”

Quý
Ly Ly dùng sức đem bàn tay của Kiều Vi đẩy ra, “Không cần nói với Cố Mộ
Bạch chuyện này, trừ phi cậu muốn anh ấy hận cậu giống như mình, chuyện này hết
thảy giao cho mình xử lí.”

Nói
xong Quý Ly Ly cũng không quay đầu lại mà bước đi, Kiều Vi muốn đuổi theo,
nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để tiến lên, chỉ là tự thì thào nói: “Xin lỗi, xin lỗi… Xin
lỗi… Thực xin lỗi..!”.

Tiếng
xin lỗi kia không có ai nghe thấy, những lời nói đó theo chiều gió tiến vào
không khí, khiến cho người ta thật thương cảm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN