Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng - Chương 21: Ngày đi chơi zui zẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng


Chương 21: Ngày đi chơi zui zẻ


Vậy là Hoa bước đi thì không gian trở nên tĩnh lặng, tụi nó nờ nụ cười nữa miệng, hình như tụi nó có chung một suy nghĩ thì phải. Thôi mình tua nhanh đến chiều nhe! Cuộc hiện bất ngờ, 5:30 nhà tụi hắn:

– Nè! Sửa sọn lâu thế hả? – Hạo đứng ngoài phòng Quân và Hắn không ngừng la hét, 2 tên này làm gì mà cứ ở lì trong đó không hề muốn ra ngoài, hôm nay đi gặp có mấy cô chị của tụi nó thôi có gì đâu mà căng như dây chun thế, nói thế chứ anh Hạo cũng lo lắng lắm, cứ nhớ tới cái khuôn mặt trắng hồng dễ thương lại có chứng bệnh lạ lùng của Trúc là tim anh nó cứ sao sao á ( t/g: Sao là sao anh? Đập nhanh hay đập chậm hay rối loạn hay là nó ngừng luôn? Mà anh nhớ đi khám tim nhe! Bệnh nặng ùi đó =_=!)

– Chờ chút! – Một câu trả lời mà cách đây 20’ trước hắn và Quân đã nói, Hạo chỉ có nước xuống phòng khách ngồi đợi. Tại phòng Quân:

– Phải công nhận là mình đẹp không tả nổi luôn! Ai mà nhìn mình cũng ngất ngây như con gà tây huống chi là mấy chị của tên Anh Tuấn kia ( Tên giả của Trang). – Quân nhìn vào gương và tự khen mình rối rích, (trời ơi! Anh ơi xuống! Điện giật bây giờ). Cứ thế là Quân ngấm ngía mình tận 10’ mới xuống nhà, vừa xuống đã thấy khuân mặt đầy sát khí của Hạo, Quân cười chửa cháy rồi phóng thẳng xuống gara lấy xe, thế là trốn được Hạo.

Vậy còn hắn làm gì trên đó mà lâu vậy ta? T/g sẽ rình rập để xem, ngoài phòng của hắn đã nghe thấy tiếng gõ mới tính như gió bên trong, không phải hắn làm việc hay gì đâu là đang chat vs em nào đây nà!

– Anh hôm nay bận lắm không đi được đâu em!- hắn chat vs một người có nickname Kẹo BÔng Gòn ( Thèm quá!)

– Anh đi đâu thế?

– Gặp mặt bạn cũ ý mà! – hắn lấy một viện cớ bình thường nhưng hiệu quả cao. Thế là 2 người cứ nhắn qua nhắn lại cho tới khi còn 15’ là 6:00, hắn mới xuống nhà, thấy thằng bạn xuống 2 người kia cho một trận ( Chửi thôi), rồi cả 3 cấp tốc lên xe, hắn chạy môtô màu đen, Quân màu trắng Đen, Hạo màu xanh. Đến nơi ngồi vào một bàn trống trong quán, đồng hồ đã điểm đúng 6:00 nhưng chả có ai. Tụi hắn đợi thêm 5’ nhưng cũng chẳng thấy ai, đợi thêm 10’ nữa nhưng kết quả vẫn không có ai đến, tụi hắn mất kiên nhẫn đứng dậy định bỏ về thì

– Ôi thôi! Trang ơi! Mày có sao không? Tao thật có lỗi khi kéo mày đến đây mà! – Giọng nói thảm thiết của nó và Trúc vẳng vẳng bên tai tụi hắn, tụi hắn quay đầu lại thì thấy 3 cô gái ấy. Mừng không xiết nhưng khi nhin lại cách mấy người đó đang đi tới thì thấy bất đầu nhăn mày, Trang đang đứng ở giữa bị 2 con bạn khiên vào, chân Trang bó băng trắng. Hôm nay cả 3 đứa nó cùng mặt đầm nhưng khác kiểu, nó mặc áo cổ tròn tay dài, mà đen làm từ ren, hoa văn là hoa. Trang mặc chiếc áo cổ chữ V, tay ngắn ngang khuỷu tay màu tím nhạt điểm nhấn là ở eo có cái nơ nhỏ cùng màu, Trúc thì khá đon giản vs chiếc áo có bâu áo, cục tay, màu sọc carô đen đỏ, nhìn sơ thì giống vs áo sơ mi. cả 3 cùng xoã tóc nhìn rất nữ tính.

– Cô sao vậy? – Tụi hắn chạy đến, Quân là người lên tiếng trước!

– Ùm! Chuyện là thế này……….Mà khoan, cho tụi này ngồi rồi nói sao được không!- Nó lên tiếng định kể một câu chuyện mà do mình mới nghỉ ra nhưng chợt nghĩ là ngối trước tính sau.

– Ừ! Được! – Hắn nói rồi chỉ tay vế chiếc bàn bên phải gần quầy thu ngân. Vừa đặt chân bước đi thì Quân nói:

– Để tôi dìu cô ấy cho! Mấy cô chắc cũng mệt! – nghe xong, cả 2 đứa nó ( Trúc và nó) như thoát nạn. Trang thì phân vân nhưng chưa kịp suy nghĩ đến đâu thì 2 con bạn đã “ Đem con bỏ chợ”, Trúc mừng húm nhưng cố tỏ vẻ như vẫn không chịu nói:

– Tôi thấy……………như vậy ……………..thì…………

– Không sao tôi không phiền đâu- Quân cố nói thêm vào, nó và Trúc gật gù rồi nói:

– Ừm! Vậy tôi giao nó cho anh! – Vậy là 2 đứa đưa Trang cho Quân rồi chạy

nhanh đến bàn và ngồi xuống, tụi nó ngồi khoảng 3’ sau, cặp đôi kia mới tới nơi. Nó bất đầu kể một câu chuyện li kì nhưng đầy cảm động và tình yêu thương động vật của Trang cho tụi hắn nghe, nó nói thế này: “ Tụi nó đang trên đường đến đây thì gặp một con chó, con chó đang ngồi giữa đường thế là lòng yêu thương súc vật của Trang nổi lên, Trang xuống xe và ôm lấy con chó lông trắng, xù lên. Bỗng từ xa một chiếc xe lao đến Trang và cuối cùng Trang bị thế này….hic…tội nghiệp cô ấy chỉ vì thương con chó mà mới thế.!”

– Vậy con chó đâu? – Hạo chả quan tâm đến Trang bị gì, hay tụi nó có ra sao? Mà cái anh quan tâm là con chó đang nơi nao? Trúc liền nhanh trí nói khi thấy nó đang lúng túng:

– Con chó vì sợ hãy nên chạy mất! – Một lí do mà ai nghe cũng thấy rất có lí, Trúc thầm khâm phục tái năng của mình, tài diễn xuất cùng biên tập thật sự tài giỏi! Tụi hắn gật đầu rồi mới hỏi:

– Cô uống gì? – Hắn hỏi nó, ánh mắt dò xét nó nảy giờ.

– Nước cam! – nó nói rồi cười nhẹ, làm hiện lên 2 đồng tiền dễ thương trên má

– Trang! Cô uống gì? – Quân nhìn Trang rồi hỏi một cách ân cần

– ỪM………capuchino! – Trang do dự một hồi rồi nói

– Còn cô? – Hạo thấy Trúc không nói gì nên hỏi

– Hả? À! Cho tôi ly trà hoa cúc là được! – Trúc bất ngờ khi Hạo hỏi.

– Phục vụ! – Hắn gọi phục vụ ra. Một người con gái bước ra nhìn thấy tụi hắn thì cười tươi rối nhưng nhìn bân cạch tụi hắn thì im bật luôn, cô gái hỏi:

– Mọi người uống gì? – Ánh mắt cô gái cứ nhìn mấy anh nhà ta chầm chầm, Hạo lạnh giọng nói:

– Ba café, một nước cam, một capuchino và một trà hoa cúc!- cô gái đi vào nuối tiếc nhìn tụi hắn lần cuối, nó lên tiếng hỏi khi thấy cô gái kia đi khuất:

– Mấy anh hẹn tụi này làm gì? – giọng nó khá là bình thường nhưng ánh mắt thì hiện lên xoáy sâu vào ánh mắt hắn, nhưng nó chả biết hắn nghĩ gì? Chỉ thấy ánh mắt khá là bình tĩnh cùng giễu cợt.

– Chỉ muốn làm quen thôi! – hắn trả lời rồi nở nụ cười như có như không

– À! Thì ra là vậy! – Tụi nó cười nói. Phục vụ bước ra và đưa nước cho tụi nó, nó thì khuấy nước rồi đưa lên miệng nhấp một miếng, Trang thì cũng thế nhưng cô không uống, Trúc thì đưa lên mũi ngửi nhẹ rồi khẽ nhấm mắt để tận hưởng hương trà, cử chỉ này đã khiến Hạo chú ý. Tụi hắn thì ngồi nhìn tụi nó chứ chả đã động gì tới ly nước, mọi người trong quán đang dồn ánh mắt lên tụi nó và tụi hắn.

– Mấy cô cho tụi này số điện thoại được không? – Tụi nó không ngờ tụi hắn lại mặt dày mà xin một cách tự nhiên như vậy, nhưng mà không biết hôm nay tụi nó bị gì mà lại cho ấy chứ!

– Ừm…………..018xxxxxxx! – Nó nói, hắn nhìn nó và nó nhìn hắn, 2 người nhìn nhau rồi lại cười ( Bệnh hoạn có khác)

– À! Số điện thoại của tôi là 09xxxxxxxx! – Trang uống ly capuchino rồi nói, miệng vẫn dính một ít nước, Quân lấy khăn giấy chùi cho Trang khiến cả đám cả kinh, muốn rớt hàm ra ngoài, Trang thì đỏ mặt cuối đầu, Quân thì cười cười quay mặt chỗ khác, trời nhìn cũng biết 2 người có ý rồi. Hạo đang chờ đợi Trúc nói, anh đang chờ đợi trông háo hức:

– Sđt là: 012xxxxxxx! – Trúc đặt ly trà xuống rồi nói. Nó nhìn hắn rồi mới chợt nhớ một chuyện: “ Nó cần phải nhờ Tiểu Lam nói về những mật thất ở nhà ông Hải để còn vạch ra một kế hoạch chu toàn”. Thấy nó đâm chiêu suy nghĩ hắn hỏi:

– Cô có chuyện bận à!

– À! Có một chút nhưng không sao! – Nó không muốn về sớm vì nếu về sớm thì có thể tụi hắn sẽ làm khó “ Khánh” thì sao nên đành nhẫn nhịn ở lại, đúng là số khổ, tụi hắn vả tụi nó nói một hồi thì cũng……………..chưa về. Tụi hắn dẫn tụi nó đi vòng vòng tham quan thành phố, dù là một ngày mệt mõi nhưng tụi nó thấy rất vui vì được tụi hắn dẫn đi chơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN